ruabien hiểu rằng "Hành giả tịnh độ như toa xe lửa chỉ chạy đên đường rầy xe lửa, nếu ra khỏi đường rầy xe lửa thì tai nạn xảy ra..."
Như vậy:
Trên diễn đàn cũng như trong sinh hoạt hằng ngày, hành giả tịnh độ:
Nên hoặc không nên chia sẻ và trình bay tu tập kinh nghiệm tu tập của mình cũng như CHỈ VẺ cách tu tập cho các bạn khác?
Khi có dịp thì cứ làm việc trình bày kinh nghiệm tu hành của mình.
Còn
việc chỉ vẻ thì không nên là vì nó rất là rắc rối. Công việc này (chỉ vẻ) nó tinh vi, và ngay cả Nhí cũng bị bé cái lầm như thường.
Ví dụ:
Đối tượng rất là ngon lành về chuyện tập trung, nhưng chỉ vì hay nóng giận nên độ loạn tâm rất là lớn.
Nhí: Thiền với đề mục là ngọn lửa. [lý do là vì Nhí tính cho đối tượng thấm nhuần "Văn Minh Ánh Sáng", Với ý đồ là một khi vào đây được rồi thì mọi chuyện sẽ biến chuyển (theo kinh nghiệm của Nhí)]
Tibu: Tịnh độ. (Chỉ vì nóng tính quá).
Xin chú Tibu nói rõ để các bạn tránh những sai lầm không nên xảy ra. Nên thì nên làm sao?
Nên thì chỉ nên nói việc mình làm và làm cái việc mình nói.
Quá lắm là khi nghe ai đó có cái kinh nghiệm như vầy như kia
thì đừng cao hứng mà nhận là của mình. Mà nên nói là "
Tui có nghe kể lại như vầy: và sau đó là cứ kể câu chuyện
trung thực chừng nào hay chừng nấy. và không nên thì không nên như thế nào?
Sai lầm thường xảy ra khi tu sĩ dùng khái niệm về "Tánh Không" như:
Phật Tánh A Di Đà để lý giải này nọ. Những khái niệm về Thiền này chỉ tổ làm cho người tập Tịnh Độ nghe và "không hiểu gì cả" mà cũng cứ gật đầu đồng ý.
Khái niệm của kinh Kim Cang theo kiểu A mà không phải là A, thì mới thật là A. Làm cho cường độ niệm Phật suy giảm rõ rệt.
Tại sao? Là vì tình trạng thuyết pháp không đúng thời:
Một bên là dùng cái "Không" để vào Chân Lý (qua hai khái niệm về Thiền ở trên).
Một bên là dùng cái "Có" để mà vào Chân Lý (như là cảnh Phật, Hoa Sen, Độ Tử,... của Tịnh Độ).
Như vậy:
Người tập cái "Có" mà lại gặp người đem "Cái Không" ra lý giải thì ông nói gà bà nói vịt, chẳng có ai hiểu ai hết.
Và đó là điều không nên làm.
Trong vấn đề này: Người tu Tịnh Độ chưa có tới nơi tới chốn mà cũng theo phong trào là dùng "Tánh Không" để mà nói này nói nọ thì lâm vào tình trạng trở ngại tâm lý! Tình trạng nửa nạc nửa mỡ xảy ra: Tu Sĩ bị sa lầy hết tiến tu, trở nên gàn dở, và ăn nói lung tung.