Khi quán bất tịnh là đi về cái Trí Tuệ giải thoát. Đều này nếu làm đúng thì kết quả là giải thoát.
Nếu thay vì quán cho ra cái thân thể chỉ đẹp có cái bề ngoài rồi từ đó nhìn vào bên trong thì thấy nó rất là không có đẹp gì hết. Thì chính cái thấy này nó làm cho mình không ưa cái đẹp bề ngoài (ngoại hình dể thương) mà nó có thể nhìn thấu suốt vào bên trong.
Những tu sĩ gạo cội ở HSTD thường có kinh nghiệm là:
- - Chú ơi, sao con nhìn ai cũng ra bộ xương hết!
Sau đó ít ngày thì tu sĩ gạo cội khác:
- - Chú ơi, chuyện đó sau con không có cảm giác gì hết! Nếu không nói là chán phèo luôn!
Câu trả lời:
- - Biết sao giơ con, thân thể đã là bất tịnh rồi thì có ai lại ưa nó đâu?
Những tu sĩ này còn lâu mới đi tự tử! Vì cái thấy do màn tivi đưa ra. Cho nên nó là Trí Tuệ.
===============
Trong khi đó nếu thâu thập kiến thức, như tìm sách y khoa để coi bên trong con người nó ra sao.
Hành động này sẽ chất chứa thêm kiến thức và tham dục vẫn y như củ.
Nếu một người quê mùa chất phát mà thấy cảnh này thì họ tin ngay là bên trong chỉ là đồ bất tịnh. Do tính chất phát này mà họ ớn cái thân xác và từ đó họ tìm cách tự tử.
Huệ mà không Định là Điên là vậy.
====================
Định mà không Huệ là TÀ
====================
Cũng có những cách tu mà vô tình các tu sĩ lại rơi vào tình trạng xáo sạch ký ức!
Cách 1:Nhân Duyên:Họ đọc sách và thấy rằng tất cả các sách vở bàn về thiền định đều ca tụng cái sự thanh tịnh cửa Trí Tuệ Vô Ngã.
Thực hành (theo kiểu trộm pháp, hay là tự chế)
Thế là họ khống chế tư tưởng không cho nó hoạt động.
Sau một thời gian thì trí thông minh nó trở nên khù khờ và sau cùng là hết xài luôn.
Nguyên nhân:Do khống chế không cho trí thông minh nó hoạt động mà họ đi từ trạng thái mất trí nhớ, đến khù khờ và dần đền mất cả ngôn ngử...
Cái này là trật đường rầy! Là TÀ.
Cách 2:Cách này sẽ
không có tác dụng với
những người tập cho lấy có, không xiêng năng.Nhưng nó có tác hại không ngờ cho những ai siêng năng tập tành, nhập cốc liên tu bất tận.
Họ làm như thế nào?
Do quyết chí tu hành: Họ làm thật sự theo chỉ thị rút ra từ sách vở hay là trong tinh thần thi đua "TU MAU KẺO TRỂ"
Cho nên họ tụng chú một ngày hàng triệu biến, liên tu bất tận, đi đứng nằm ngồi, thậm chí ăn uống họ cũng trì chú một cách không ngừng nghỉ.
Kết quả là: tất cả những ý tưởng trong sinh hoạt hằn ngày đều bị thay thế bằng câu chú!
Dấu hiệu đầu tiên là họ bị quên! Họ càng tập thì càng bị quên!
Sau cùng là họ sẽ sanh ra nãn chí và ngưng tập với một trí thông minh là con số không!
Đây cũng là TÀ.
Thưa Thầy! nhân bài viết này của Thầy, xin Thầy cho phép con bày tỏ tâm sự, vài lời hỏi vu vơ.:
là một hành giả của HSTĐ hành giả này có cái nhìn về đời; "đời là một sân khấu mà trong đó mỗi người thủ một vai diễn" hành giả thấy sự xả giao; lời nói, hành động tình cảm sao nó ẩn chứa bên trong cái gì đó sự giả dối. hành giả thấy đại gia với nhà lầu, xe hơi trong cái nhìn của hành giả nó chẳng là cái gì cả. hành giả vẫn biết là hành giả đang mang thân sác sống nơi dục giới nên chi HG không giám xem tiền, tài, vật chất là đồ cặn bã.
là người có trách nhiệm với gia đình mà hành giả này lại có cái nhìn như trên; ban ngày thì lam lủ kiếm cơm. khi thì nói với người này, khi thì phải cười với người kia. nhưng lòng thì không muống nói, miệng thì không muống cười. trong tâm HG này muống một mình thật thanh tịnh, thật êm đềm để an trú chánh niệm đằng trước mặt mà thôi. nên chi khi HG này nói, cười với người thì HG kiểm soát tư tưởng không cho cái tâm nó cười nói. HG giử cho cái tâm nó im ngay đằng trước mặt.
Thưa Thầy! trong khi hành giả này chưa vào sâu trong định mà lại có cái nhìn và hành động như vậy. vậy HG này có xem như là bị khùng không ạ.?
hành giả này khi ra đường thấy đại gia giàu có thì lại nghỉ tới cái ngày phá sản. gặp cô gái trẻ thì HG lại liên tưởng một mai rồi cô gái sẻ già. khi gặp bà lão thì lại nghỉ một mai bà lão sẻ vào hòm.... rồi HG này thở dài và ngao ngán. vậy hành giả này có gọi là bị điên không ạ?
Thưa Thầy! nếu là một hành giả của HSTĐ mà có cái tâm tu quyết liệt mà lại mang trong đầu cái nhìn như vậy là sai hay đúng? nếu sai thì HG phải thay đổi như thế nào? nếu đúng thì họ phải làm gì?
sau cùng con xin Thầy cho con lời khuyên khi kiếm xu để sống với đời và vào công phu mà tìm ông Phật.
Kính Thầy!
Cho TLT 888 cái này,cũng chỉ là cái phần của mình và chia sẻ.Vẫn còn thêm ý kiến của Thầy nha

-Hồi lúc đầu thì TLT cũng có tâm trạng/cách suy nghĩ giống y vậy đó
-Nhưng sau đó thì tự nhiên TLT không thấy /nhìn vậy nữa,mà tự nhiên cái nhìn nó lại dễ chịu hơn.
VD1: nhìn/nghe một người nói dối,thì mình biết là người ta nói dối,nhưng lúc đó lại nghĩ thêm:vì nó sợ bị coi thường,nên nó nói dối. Rồi lại suy nghĩ rộng thêm:cuộc sống vì tồn tại,đồng tiền,..mà người ta phải nói dối.Rồi thôi !
VD2: thấy người ta đại gia,thì không để ý gì hết
Nhưng nếu có tiếp xúc thực tế này thì vẫn có cảm giác đúng về nó-vì thực chất là nó đẹp,thực chất là nó vẩn sang.
Và người sử dụng nó cũng ...sang/đẹp.

Lại nghĩ cái bề ngoài làm cho người ta có thể đẹp hay xấu,và nó thường ảnh hưởng đến cách đối xử người theo giai cấp …
VD3: mình thấy người con gái đẹp mà mình muốn nó là bộ xương (ở đây là cố ý nha)để gán ý nghĩ vô thường,rồi mình cố thấy bộ xương thì nó không xi nhê “vô thường” vào tâm thức được.Vì trình độ mình chưa đủ để biến đổi “đẹp ” thành “xấu “được.Tốt nhất là không nhìn,không để tâm vào
Nhưng nếu tiếp xúc con gái đẹp,vẫn thấy nó đẹp,vì nó..đẹp thiệt ->nghĩ:"Bây giờ nó tuổi còn trẻ nên dễ đẹp.Người nào sinh ra và lớn lên đến tuổi này đều như vậy,nhưng tương lai của em ra sao,chưa biết ?
VD4:Nếu thấy 1 Bà già xấu thì không thấy xấu mà thấy là Bà..già rồi.Nếu Bà có nét khắc khổ,ánh mắt cứng,thì Bà là người có tâm khổ não và có lẽ tự làm khổ mình nhiều lắm đây….
Rồi ai cũ̉ng bịnh,già và nhăn rồi chết.,nhưng đến chết mà vẫn khổ.Chán lắm !
Rối mình suy ra như vậy:
-Khi thấy cái gì thì nếu không liên quan đến mình thì thôi–không màng đến,không suy nghĩ đến.
Nhưng nếu bắt buộc phải tiếp xúc thì cái gì nó như thế nào thì phải thấy nó đúng như thế đó-vì nó là sự thật.Cái xe hơi phải đẹp hơn cái xe đạp.Nếu xe hơi thì cứ là xe hơi. khi thấy tiện và đủ điều kiện thì cứ xài nhưng đừng để phải mất thời gian và ..mệt vì nó.
Không nhận xét/đánh giá nghiêng về đại gia hay người ăn xin.Người nào cũng vậy !
Lúc tiếp xúc thì tính tiếp
-Nếu thấy cái gì đó,mà mình lại
suy nghĩ theo ý của mình,không đúng/y hệt với trạng thái của nó,thì mình sẽ không nảy được cái bản chất/chân lý của người hay vấn đề.
Nhất là khi nhìn theo cách hiểu vô thường của mình,nó sẽ không xi nhê với cái tâm thức của mình,coi đó là vô thường
Nhưng để thấy vô thường,VD mình đi vào bệnh viện ung bướu,lâu lâu thấy những người nam hay nữ nằm đau đớn thể xác,thở không ra hơi trên băng ca sau khi mổ,Hoặc đâu đó có 1 băng ca đưa ra với tấm rap trắng phủ từ trên xuống thân người bịnh-là̀ cái người mình mới nói chuyện hôm qua..thì cái suy nghĩ về sinh lão bịnh tử-vô thường,thấy chán ngán cuộc đời này,thì nó lại tác động vào tâm thức của mình mạnh hơn và làm cho mình muốn tu nhiều hơn
-Thường khi quán đề mục,nhất là mình cố thêm nói thật thì tự nhiên khi ra “đời”,mình sẽ nhìn vấn đề gì đó thấy nó sáng ra,rõ hơn,và tự nhiên lại nảy ra được bản chất vấn đề
Thật tình,có thời gian,chỉ là khi nói chuyện bình thường,chỉ là những khía cạnh nhỏ nào đó trong đời sống–nếu TLT thấy đúng như là nó, rồi lại “chán quá” sao mà “cái nào nó cũng vậy” vậy? Là tự nhiên nó chóng mặt 1 cái đùng-không hiểu sao !

-Và tất nhiên,khi TLT nhìn vấn đề mà có sân,tham hay si chen vào,dự doán của mình nó sẽ không đúng bản chất và nó trở nên .. sai bét.Cứ lâu lâu phải lôi ra hỏi tại sao mình bị vậy,nhận xét lại coi mình có "ngu quá" hơn không thì mình nghĩ lại,hỏi lại và điều chỉnh..!
Ở đây có Thầy,bí gì hỏi đó,thật là sướng đó
Dạ có vậy thôi,mà sao viết thấy dài dòng quá

Kính