Hoa Sen Trên Đá

An Trú Chánh Niệm Đằng Trước Mặt

05-09-2025, 01:01 PM
Chào bạn! Bạn có thể Đăng Ký

Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát
Nhập Cốc: người đang nhập cốc! Trong vòng 24 giờ có: 91 lượt nhập cốc.
Nhấp vào đây để Nhập Cốc.
   Đạo tràng   Tìm kiếm Đăng nhập Đăng ký  
Cỡ chữ: 19
Trang: [1]   Xuống
 
Chủ đề: Bài pháp về "Tướng"  (Đọc 2453 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem
nhà binh
Thành viên


Bài viết: 136


Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: nhà binh
vào lúc: 18-04-2017, 05:24 PM

Tlh: Tất cả mọi thứ gọi là đặc tướng trên thế gian này đều là giả, nếu thấy tướng mà không phải là tướng, đấy mới  ra phần nào của chân đạo

TM: Tức là các đặc tướng có sinh mà cũng có diệt nên nó là giả, là huyễn. Trong kinh gọi là bồ tát theo phép chẳng hai, nhìn thấy chân thật tướng nên nương vào đấy mà điều phục chúng sinh.

Tlh: Đấy chỉ là 1 ý. Còn ý khác nữa sâu xa hơn

TM: Em có thể giảng rộng ra một chút được không?

TP: Bản chất các tướng đều huyễn hoặc, do nhân duyên mà sinh, cũng do hết nhân duyên mà diệt. Kết quả cuối cùng đọng lại tốt xấu là do mình. Phải chăng các tướng chính là phương tiện để hành giả rèn luyện và đạt được tới cái đích cuối cùng của đạo (Chánh Đẳng Chánh Giác). Ko biết e nghĩ có đúng ko nữa.

Tlh: Ơ. Ko khó hiểu đâu em. Chỉ là vì nó mang nhiều ý nghĩa nên mới ko phải dùng 1 câu giải thích được .
Ý nghĩ của em cũng đúng, nhưng chưa hoàn toàn

T3T: Bài pháp của ai,thì ng đó sẽ hiểu.Và chắc là ko phải của mình.

Tibu: Nó qua một hàng rào của sự nhận thức căn bản, đó là:

"Các pháp đều bình đẳng".

Kế đó mới áp sát đến hiện tượng: A không phải là A... thì mới thật là A.

Bởi vì thiếu cái "bình đẳng các pháp" thì chỉ có trí thông minh mà thôi.

Trí thông minh mà đọ sức với "A không phải là A mới thật là A"
Thì chỉ là chuyện phím, nói chơi cho vui.

Không giúp được gì cả, chỉ có tốn thời giờ.

Nếu mà lạng quạng áp dụng với phàn tâm (trí thông minh) thì sẽ khùng khùng điên điên!  

Bạn tibu bị dài dài và hết đường ra!!!

Và dĩ nhiên cái băng chỉ tán dóc thì muôn đời "an toàn và không bị gì cả" là vì băng này chỉ tu ở cái miệng.

Tlh: Đặc tướng. Tướng là hình tướng. Đặc là đặc biệt.
�Ý là mỗi người đều có 1 hình tướng khác nhau. Thói đạo có cái xem tướng để luận người . Thói đời thì nhìn mặt , nhìn tướng để phân xấu đẹp, nghĩ họ như này như kia ( ý là tự luận xem có tốt hay có hậu hay ko?)
�Ý câu đó là khi nào, tới 1 lúc nào. Mình đừng thiển cận nhìn vào cái tướng đấy. Cái mặt đấy, cái người đấy mà suy đoán họ là người như nào.

Sâu xa hơn là mình đừng phân biệt người này và người kia có gì khác nhau. Mà hãy hiểu họ là người .�Và hiểu nông là mình ko phân biệt họ theo tướng để luận tính cách họ hay chọn họ mà chơi.
�Hiểu sâu xa là với mình thì ai cũng như ai. Đều là người . Ko có chuyện bạn thân hay người lạ. Để đối xử khác nhau. Mà ai cũng như ai. Là người lạ hay là bạn đều được đối xử như nhau. Và đối xử bằng chân tâm.
�Thì đó mới là đạt được cảnh giới nào đó, 1 phần nào đó là đạo lý đúng đắn, là con đường không sai.
�T2. Ý là gạt bỏ cái ngã, cái tôi đi đấy.Nó chỉ còn cái chân tâm.�có thể có người bị nhận định rằng bản chất họ xấu. Nhưng  theo Phật thì chúng sinh bình đẳng. Chuyện gì cũng có lý do của nó. Ko ai sinh ra mà đã là người  xấu. Xấu hay tốt ko ai có quyền phán xét, nói rằng nó là xấu hay tốt vì ko ai đủ minh tuệ mà phân biệt. 1 hành động nhìn góc này là xấu. Nhưng ở góc khác thì nó là tốt.
�Vì thế. Thái độ đúng là dùng chân tâm để đối xử như bình thường.�Còn nhìn ở góc độ đời . Vì mình chưa tu xong. Chưa có đủ tâm quảng đại. Nên mình đừng miệt thị, mặc định họ là người xấu.Mà mình cứ dùng chân tâm mà đối xử với họ. Thản nhiên coi họ như mọi người dù họ có làm gì đó, thậm chí từng gây hại cho mình. Đôi khi nếu bản thân chưa đủ rộng lượng để làm thế thì ít nhất cũng đừng mặc định và miệt thị người đó. Do phươc nghiệp sẽ tới lúc làm họ hiểu ra.�Vì mình còn thân xác thì còn  bị chi phối bởi nhân duyên, nghiệp quả. Nên lại có sự đối xử khác nhau giữa nhân duyên.�Nên cái câu ý cũng là kiểu nhắc chính mình để tránh ko bị nghiệp nó đập. Bởi vì chưa giải thoát mà còn trụ thân lại thì còn chịu quy luật nghiệp quả. Vậy nên phải tỉnh táo để nhìn mà tránh bị lừa. Tránh ăn nghiệp nặng mà sa đà.Đường đúng thì ko sai được nhưng có thể vấp trên đường mà phải chờ đứng dậy mới đi tiếp để tới đích được.�T3. Ngoài cái nhìn tướng( người ) để đối xử. Thì kể cả nhìn các cái khác cũng thế. Ý là ko phân biệt cái gì với cái gì. Người nào cũng như người nào, cái cây táo này cũng như cái cây nhãn kia. Bát bún bò này cũng như đĩa rau luộc kia, ko có gì khác nhau. Nên sẽ là ko phân biệt gì. Và ăn gì cũng được . Vì ăn là để sống, ko phải là vì thoả mãn sự ham muốn cá nhân.

Sorry. Thi xong nên quên mất nhiều ý. Nhưng thôi nghĩ ra tới đâu thì viết tới đó vậy. Còn mấy ý nữa quan trọng nhưng quên rồi

Tibu: Còn một hướng để mò đường mà đi:
Cách vào "Bình Đẳng Các Pháp":

Luồn lách vào tính chất "Vô Thường" thì bất cứ kết cuộc nào đều... như nhau.

Đẹp, dể thương, lịch sự > Vô Thường nó mò tới thì như nhau!

Nó còn lòi ra vấn đề tốn thời giờ trong việc bảo trì tất cả các đề mục trên.
Xấu, thúi, hư, không thăng bằng... bất toại nguyện > với vận tốc (rất là nhanh) của Vô Thường: nó cũng như nhau!

Cho nên nhìn cho kỹ và suy nghĩ cho thật là kỹ:
Đi đông, đi tây, trèo lên, leo xuống, thậm chí... nằm yên một chỗ, những di động này cho dù là to lớn, cho tới nhỏ bé. Hể mà Vô Thường nó rờ gáy là như nhau liền!
Kết luận:

Vô Thường là cái bình đẳng nhất.

Sống theo cách này: tâm xả rất là mạnh!
Như vậy, rồi làm sao?
Có thì dùng, không có thì thôi.

Là vì quá khứ đã chết rồi, tương lai lại chưa tới... chỉ sống trong hiện tại.

Ngu ngu, vậy mà được việc lớn.

Tlh: Dạ đúng. Ý con là vậy đó ạ. Nhìn tới vô thường là đơn giản nhất. Nhưng còn nhiều bạn còn mông lung với cái vô thường lắm. Còn vướng bận đời nhiều nên khi đụng chuyện thì còn thắc mắc nên như này hay nên như kia. Kiểu như có người muốn hại mình. Thì mình nên nghĩ vô thường và mặc kệ họ, chấp nhận như thế. Hay mình nên phản kháng như nào ý ạ

Tibu: Lấy gương của Ngài Mục Kiền Liên mà làm ví dụ:
[...]
Ngài có suy nghĩ:

Là mấy tên này mà giết mình được thì tụi nó mang tội lớn: giết A La Hán!

Cho nên Ngài né bằng mọi cách, kể cả dùng thần thông!

Sau nhiều lần áp dụng thử thì vẫn không được!

Cho nên Ngài dùng chiêu thứ hai:

"...chỉ sống trong hiện tại..."

Thế là họ bắt được và ném đá cho đến chết một cách rất là từ từ!
« Sửa lần cuối: 18-04-2017, 05:50 PM gửi bởi nhà binh »
Logged
boiroi
Thành viên


Bài viết: 353


Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: boiroi
Trả lời #1 vào lúc: 18-04-2017, 09:22 PM

 
Trích dẫn
Là mấy tên này mà giết mình được thì tụi nó mang tội lớn: giết A La Hán!
Ngài Mục Kiền Liên gây nghiệp với những người đó hồi trước, bây giờ Ngài trả thì là 1:1 chứ, tại sao khi Ngài là A La Hán thì không phải 1:1 mà là những người đó bị tội nữa.
Trích dẫn
Cho nên Ngài dùng chiêu thứ hai:
"...chỉ sống trong hiện tại..."
Thế là họ bắt được và ném đá cho đến chết một cách rất là từ từ!
Con nghĩ khi Ngài làm vậy thì chỉ tâm Ngài thấy vô thường, vậy thì có lợi gì cho mấy người giết Ngài.
Mà khi bị đánh là Ngài niệm trong tâm "...chỉ sống trong hiện tại..." hay là làm sao thầy?
Dạ, con xin lỗi, con hỏi nhiều quá, con cám ơn thầy.

« Sửa lần cuối: 18-04-2017, 11:03 PM gửi bởi boiroi »
Logged
bongsen
Khách
Người gởi: bongsen Khách
Trả lời #2 vào lúc: 23-04-2017, 06:59 AM

Trích dẫn
Là mấy tên này mà giết mình được thì tụi nó mang tội lớn: giết A La Hán!
Ngài Mục Kiền Liên gây nghiệp với những người đó hồi trước, bây giờ Ngài trả thì là 1:1 chứ, tại sao khi Ngài là A La Hán thì không phải 1:1 mà là những người đó bị tội nữa.
Trích dẫn
Cho nên Ngài dùng chiêu thứ hai:
"...chỉ sống trong hiện tại..."
Thế là họ bắt được và ném đá cho đến chết một cách rất là từ từ!
Con nghĩ khi Ngài làm vậy thì chỉ tâm Ngài thấy vô thường, vậy thì có lợi gì cho mấy người giết Ngài.
Mà khi bị đánh là Ngài niệm trong tâm "...chỉ sống trong hiện tại..." hay là làm sao thầy?
Dạ, con xin lỗi, con hỏi nhiều quá, con cám ơn thầy.


Chỗ này có giải thích nè em...Lâu lắm rồi bs đọc lại mà vẫn còn cảm giác rờn rợn người..hihi
https://vi.m.wikipedia.org/wiki/Mục_Kiền_Liên
Trong phần kết thúc cuộc đời có đoạn:
"Theo các ghi chép Phật giáo, Mục-kiền-liên nhập diệt nửa tháng sau Xá-lợi-phất, tức là vào ngày mồng 1 sau tháng Kattika theo lịch cổ Ấn Độ (khoảng giữa tháng 10 Dương lịch).

Cái chết của Mục-kiền-liên được diễn tả trong Trung bộ kinh (Majjhima Nikàya) của Phật giáo Nam tông như sau:

“   
Lúc ấy Nàthaputta, Giáo chủ đạo Jaina mà trong kinh điển Pàli gọi là Niganthasàsana (Ni kiền giáo) cũng vừa qua đời.
Có sự tranh luận, xét lại giáo lý của Nàthaputta bỗng xuất hiện trong hàng ngũ những đạo sĩ tu theo tôn giáo này. Kết quả đạo Jaina đã bị mất một số tín đồ và cảm tình viên khá đông, khiến cho các đạo sĩ cầm đầu đâm ra tức giận.
Nhiều sư trưởng đạo Jaina còn nghe đồn rằng: Ðại đức Mục Kiền Liên, sau những chuyến Thiên du (lên trời thuyết pháp rồi trở về) đã tiết lộ rằng: Hầu hết tín đồ Phật giáo đều được sanh lên cõi trên, nhưng rất hiếm những kẻ tu theo đạo khác được hưởng hạnh phúc ấy. Trái lại, họ còn bị đoạ vào cảnh khổ và tái sinh thành nhiều sinh vật thấp hơn loài người. Ðây có lẽ là tin đồn thất thiệt, nhưng là một trong những lý do khiến cho các đạo khác, kể cả đạo Jaina bị sút giảm hậu thuẫn. Ðặc biệt, một chi giáo cuồng tín của đạo Jaina ở vương quốc Magadha đã trở nên giận dữ trước sự mất danh tiếng càng lúc càng trầm trọng ấy, nên họ chủ tâm tiêu diệt Ðại đức Mục Kiền Liên.
Những đạo sĩ cuồng tín đạo Jaina ấy không chịu điều tra rõ nguyên nhân suy đồi của tôn giáo mình. Họ chỉ biết âm mưu phỉ báng và trút hết lên đầu Ðại đức Mục Kiền Liên. Nhiều lần họ mưu tâm ám sát vị Thánh Tăng ấy nữa nhưng đều thất bại. Về sau, họ phải mướn bọn cướp làm việc đó.
Thuở bấy giờ cũng có bọn chuyên đâm thuê chém mướn, sẵn sàng sát nhân, nếu được trả nhiều tiền như ngày nay. Họ là những kẻ vô cùng tham lam và hung bạo. Ðối với họ chỉ có tiền là "cao quý" nhất, nên họ bất chấp việc giết người nào, dù cho nạn nhân là một vị Thánh Tăng! Do đó, một số đạo sĩ cuồng tín đạo Jaina liền tìm mướn họ đi giết Ðại đức Mục Kiền Liên.
Khi ấy, Mục Kiền Liên đang ẩn tu một mình trong tịnh cốc vắng, ven rừng Kàlasikà, thuộc vương quốc Magadha. Sau khi đã cảm thắng Quỷ Mẩ (đã thuật trong đoạn trước của kinh) Mục Kiền Liên biết rằng "đoạn chót của đời mình" sắp đến. Một vị Thánh Tăng khi đã được hưởng "hương vị" giải thoát hằng thấy rằng "xác thân phàm tục này chỉ là một chướng ngại hay một gánh nặng mà thôi!"
Do đó, Mục Kiền Liên đã không một chút mảy may nghĩ đến việc dùng thần thông để được sống trường thọ. Ngược lại, khi Mục Kiền Liên thấy bọn cướp giết mướn lại gần, Ngài chỉ nghĩ "Ta không nỡ để cho các kẻ ấy phạm trọng tội!". Thế là toàn thân Ngài tự nhiên biến mất (do thần thông của một cao thủ A La Hán đầy lòng từ bi phát tác, chứ không phải do sự sợ sệt hay lòng tham sống mà ra).
Bọn sát nhân (có sách gọi là bọn cướp) xông vào tịnh cốc, không tìm thấy một ai, chúng lục lạo khắp nơi, nhưng vẫn vô hiệu, bèn thất vọng ra về. Ngày hôm sau, chúng trở lại, và cũng rơi vào tình trạng như cũ. Nghĩa là từ xa chúng thấy Ðại đức Mahà Moggallàna thấp thoáng, nhưng khi đến gần, chẳng tìm ra Ðại đức đâu cả, mặc dù càng lúc chúng càng kéo đồng bọn đông hơn và lục soát kỹ hơn. Chúng cũng khôn ngoan cho bộ hạ mai phục, rình rập xung quanh tịnh cốc để phát giác sự xuất hiện của Ðại đức Mục Kiền Liên, rồi vẫn không có kết quả. Sau ngày liên tiếp như thế, sáu lần bọn cướp xông vào hãm hại Mục Kiền Liên, và sáu lần Mục Kiền Liên vì lòng từ bi, chỉ một niệm "không muốn kẻ ngu muội phạm trọng tội" thân thể Ngài đã biến mất một cách như nhau.
Ðộng lực của thần thông vốn không phải là để bảo vệ xác thân ô trược này, mà để cứu độ những tâm hồn hung bạo. Nhưng tiếc thay thần thông ấy của một vị Ðại Tôn túc A La Hán đã không cảnh tỉnh được bọn người tội lỗi, nên qua ngày thứ bảy, Ðại đức Mục Kiền Liên đã quán xét bằng Tha tâm thông, thấy rằng "bọn cướp vì tham tiền quá độ sẽ không bao giờ từ bỏ hành động sát nhân ấy".
Trong khi Ðại đức Mục Kiền Liên sử dụng Tha tâm thông như thế, thì "Di Thần" Thần Công của Ngài tự nhiên biến mất, xác thịt Ngài bất thần hiện lại như cũ, ngồi yên trong tịnh cốc.
Thì ra ác quả một hành động tội lỗi xa xưa (khi tiền kiếp nọ, Mục Kiền Liên vì sợ vợ, đã nhu nhược đem cha mẹ bỏ vào rừng hoang, đói khát cho đến chết) nay ác quả đang đuổi kịp. Ðại đức Mahà Mục Kiền Liên phải trả xong ác quả ấy thì công hạnh mới hoàn toàn! Giống như đức Phật và Xá-lợi-phất, trước khi nhập Niết Bàn đã trải qua một cơn bệnh vậy!
Bọn sát nhân tiến vào tịnh cốc thấy vị Thánh Tăng hiền hoà ngồi đó, liền đâm chết rồi muốn chắc ăn chúng bầm nát tay chân, biến người thành một khối thịt vụn bất động.
Khi biết chắc nạn nhân chỉ còn là một thây ma, không cách nào sống lại, và phe mình sắp được lãnh tiền trả công, bọn sát nhân ung dung bỏ đi không thèm quay lại.
Nhưng Ðại đức Mục Kiền Liên là một Thánh Tăng đại cao thủ thần thông, người không thể nhập Niết Bàn trong tình trạng như thế. Mục Kiền Liên trong khi bị đâm chém đã hoàn toàn nhập định, nên mọi đau đớn không chi phối được Ngài. Bây giờ, Ngài chỉ vận dụng thiền lực tập trung sức mạnh tinh thần điều hợp với thể chất, rồi tái hiện thành một Sa Môn như cũ. Mục Kiền Liên cố gắng đem tấm xương thịt đầy thương tích đến yết kiến đức Phật lần chót, khi hiện diện trước mặt Đức Phật, rồi ngồi yên, nhắm mắt lìa đời, biến địa điểm gặp gỡ lần cuối của Ngài và đức Phật thành một khung cảnh vô cùng ảm đạm và thánh thiện.

— theo kinh Majjhima Jàtaka trang 522."

Cho nên theo BS hiểu ý 1 là Thầy đang đề cập đến sự tác ý này nọ cho dù là thiện hay ác,v.v..của Ngài Mục Kiền Liên. ( nhằm trốn khỏi vô thường, cái này là trong cuộc sống nhiều lúc mình bị chiếu bí thì thật khó thay đổi được cục diện nè).
Còn ý 2, là lúc này Ngài đón nhận sự vô thường một cách tự nhiên, với "tâm xả"... (chứ không phải là buông bỏ bất cần đời, vì làm như vậy tâm vẫn còn tham sân si). Wink
Và dĩ nhiên như trong đoạn kinh này, đã giải thích mọi sự việc cũng đều do nhân quả (,"nghiệp bất hiếu",)..
 Grin
« Sửa lần cuối: 23-04-2017, 07:52 AM gửi bởi bongsen »
Logged
TLT
Thành viên


Bài viết: 845


Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: TLT
Trả lời #3 vào lúc: 23-04-2017, 10:04 AM

Trích dẫn
Là mấy tên này mà giết mình được thì tụi nó mang tội lớn: giết A La Hán!
Ngài Mục Kiền Liên gây nghiệp với những người đó hồi trước, bây giờ Ngài trả thì là 1:1 chứ, tại sao khi Ngài là A La Hán thì không phải 1:1 mà là những người đó bị tội nữa.
Trích dẫn
Cho nên Ngài dùng chiêu thứ hai:
"...chỉ sống trong hiện tại..."
Thế là họ bắt được và ném đá cho đến chết một cách rất là từ từ!
Con nghĩ khi Ngài làm vậy thì chỉ tâm Ngài thấy vô thường, vậy thì có lợi gì cho mấy người giết Ngài.
Mà khi bị đánh là Ngài niệm trong tâm "...chỉ sống trong hiện tại..." hay là làm sao thầy?
Dạ, con xin lỗi, con hỏi nhiều quá, con cám ơn thầy.


Chỗ này có giải thích nè em...Lâu lắm rồi bs đọc lại mà vẫn còn cảm giác rờn rợn người..hihi
https://vi.m.wikipedia.org/wiki/Mục_Kiền_Liên
Trong phần kết thúc cuộc đời có đoạn:
"Theo các ghi chép Phật giáo, Mục-kiền-liên nhập diệt nửa tháng sau Xá-lợi-phất, tức là vào ngày mồng 1 sau tháng Kattika theo lịch cổ Ấn Độ (khoảng giữa tháng 10 Dương lịch).

Cái chết của Mục-kiền-liên được diễn tả trong Trung bộ kinh (Majjhima Nikàya) của Phật giáo Nam tông như sau:

“   
Lúc ấy Nàthaputta, Giáo chủ đạo Jaina mà trong kinh điển Pàli gọi là Niganthasàsana (Ni kiền giáo) cũng vừa qua đời.
Có sự tranh luận, xét lại giáo lý của Nàthaputta bỗng xuất hiện trong hàng ngũ những đạo sĩ tu theo tôn giáo này. Kết quả đạo Jaina đã bị mất một số tín đồ và cảm tình viên khá đông, khiến cho các đạo sĩ cầm đầu đâm ra tức giận.
Nhiều sư trưởng đạo Jaina còn nghe đồn rằng: Ðại đức Mục Kiền Liên, sau những chuyến Thiên du (lên trời thuyết pháp rồi trở về) đã tiết lộ rằng: Hầu hết tín đồ Phật giáo đều được sanh lên cõi trên, nhưng rất hiếm những kẻ tu theo đạo khác được hưởng hạnh phúc ấy. Trái lại, họ còn bị đoạ vào cảnh khổ và tái sinh thành nhiều sinh vật thấp hơn loài người. Ðây có lẽ là tin đồn thất thiệt, nhưng là một trong những lý do khiến cho các đạo khác, kể cả đạo Jaina bị sút giảm hậu thuẫn. Ðặc biệt, một chi giáo cuồng tín của đạo Jaina ở vương quốc Magadha đã trở nên giận dữ trước sự mất danh tiếng càng lúc càng trầm trọng ấy, nên họ chủ tâm tiêu diệt Ðại đức Mục Kiền Liên.
Những đạo sĩ cuồng tín đạo Jaina ấy không chịu điều tra rõ nguyên nhân suy đồi của tôn giáo mình. Họ chỉ biết âm mưu phỉ báng và trút hết lên đầu Ðại đức Mục Kiền Liên. Nhiều lần họ mưu tâm ám sát vị Thánh Tăng ấy nữa nhưng đều thất bại. Về sau, họ phải mướn bọn cướp làm việc đó.
Thuở bấy giờ cũng có bọn chuyên đâm thuê chém mướn, sẵn sàng sát nhân, nếu được trả nhiều tiền như ngày nay. Họ là những kẻ vô cùng tham lam và hung bạo. Ðối với họ chỉ có tiền là "cao quý" nhất, nên họ bất chấp việc giết người nào, dù cho nạn nhân là một vị Thánh Tăng! Do đó, một số đạo sĩ cuồng tín đạo Jaina liền tìm mướn họ đi giết Ðại đức Mục Kiền Liên.
Khi ấy, Mục Kiền Liên đang ẩn tu một mình trong tịnh cốc vắng, ven rừng Kàlasikà, thuộc vương quốc Magadha. Sau khi đã cảm thắng Quỷ Mẩ (đã thuật trong đoạn trước của kinh) Mục Kiền Liên biết rằng "đoạn chót của đời mình" sắp đến. Một vị Thánh Tăng khi đã được hưởng "hương vị" giải thoát hằng thấy rằng "xác thân phàm tục này chỉ là một chướng ngại hay một gánh nặng mà thôi!"
Do đó, Mục Kiền Liên đã không một chút mảy may nghĩ đến việc dùng thần thông để được sống trường thọ. Ngược lại, khi Mục Kiền Liên thấy bọn cướp giết mướn lại gần, Ngài chỉ nghĩ "Ta không nỡ để cho các kẻ ấy phạm trọng tội!". Thế là toàn thân Ngài tự nhiên biến mất (do thần thông của một cao thủ A La Hán đầy lòng từ bi phát tác, chứ không phải do sự sợ sệt hay lòng tham sống mà ra).
Bọn sát nhân (có sách gọi là bọn cướp) xông vào tịnh cốc, không tìm thấy một ai, chúng lục lạo khắp nơi, nhưng vẫn vô hiệu, bèn thất vọng ra về. Ngày hôm sau, chúng trở lại, và cũng rơi vào tình trạng như cũ. Nghĩa là từ xa chúng thấy Ðại đức Mahà Moggallàna thấp thoáng, nhưng khi đến gần, chẳng tìm ra Ðại đức đâu cả, mặc dù càng lúc chúng càng kéo đồng bọn đông hơn và lục soát kỹ hơn. Chúng cũng khôn ngoan cho bộ hạ mai phục, rình rập xung quanh tịnh cốc để phát giác sự xuất hiện của Ðại đức Mục Kiền Liên, rồi vẫn không có kết quả. Sau ngày liên tiếp như thế, sáu lần bọn cướp xông vào hãm hại Mục Kiền Liên, và sáu lần Mục Kiền Liên vì lòng từ bi, chỉ một niệm "không muốn kẻ ngu muội phạm trọng tội" thân thể Ngài đã biến mất một cách như nhau.
Ðộng lực của thần thông vốn không phải là để bảo vệ xác thân ô trược này, mà để cứu độ những tâm hồn hung bạo. Nhưng tiếc thay thần thông ấy của một vị Ðại Tôn túc A La Hán đã không cảnh tỉnh được bọn người tội lỗi, nên qua ngày thứ bảy, Ðại đức Mục Kiền Liên đã quán xét bằng Tha tâm thông, thấy rằng "bọn cướp vì tham tiền quá độ sẽ không bao giờ từ bỏ hành động sát nhân ấy".
Trong khi Ðại đức Mục Kiền Liên sử dụng Tha tâm thông như thế, thì "Di Thần" Thần Công của Ngài tự nhiên biến mất, xác thịt Ngài bất thần hiện lại như cũ, ngồi yên trong tịnh cốc.
Thì ra ác quả một hành động tội lỗi xa xưa (khi tiền kiếp nọ, Mục Kiền Liên vì sợ vợ, đã nhu nhược đem cha mẹ bỏ vào rừng hoang, đói khát cho đến chết) nay ác quả đang đuổi kịp. Ðại đức Mahà Mục Kiền Liên phải trả xong ác quả ấy thì công hạnh mới hoàn toàn! Giống như đức Phật và Xá-lợi-phất, trước khi nhập Niết Bàn đã trải qua một cơn bệnh vậy!
Bọn sát nhân tiến vào tịnh cốc thấy vị Thánh Tăng hiền hoà ngồi đó, liền đâm chết rồi muốn chắc ăn chúng bầm nát tay chân, biến người thành một khối thịt vụn bất động.
Khi biết chắc nạn nhân chỉ còn là một thây ma, không cách nào sống lại, và phe mình sắp được lãnh tiền trả công, bọn sát nhân ung dung bỏ đi không thèm quay lại.
Nhưng Ðại đức Mục Kiền Liên là một Thánh Tăng đại cao thủ thần thông, người không thể nhập Niết Bàn trong tình trạng như thế. Mục Kiền Liên trong khi bị đâm chém đã hoàn toàn nhập định, nên mọi đau đớn không chi phối được Ngài. Bây giờ, Ngài chỉ vận dụng thiền lực tập trung sức mạnh tinh thần điều hợp với thể chất, rồi tái hiện thành một Sa Môn như cũ. Mục Kiền Liên cố gắng đem tấm xương thịt đầy thương tích đến yết kiến đức Phật lần chót, khi hiện diện trước mặt Đức Phật, rồi ngồi yên, nhắm mắt lìa đời, biến địa điểm gặp gỡ lần cuối của Ngài và đức Phật thành một khung cảnh vô cùng ảm đạm và thánh thiện.

— theo kinh Majjhima Jàtaka trang 522."

Cho nên theo BS hiểu ý 1 là Thầy đang đề cập đến sự tác ý này nọ cho dù là thiện hay ác,v.v..của Ngài Mục Kiền Liên. ( nhằm trốn khỏi vô thường, cái này là trong cuộc sống nhiều lúc mình bị chiếu bí thì thật khó thay đổi được cục diện nè).
Còn ý 2, là lúc này Ngài đón nhận sự vô thường một cách tự nhiên, với "tâm xả"... (chứ không phải là buông bỏ bất cần đời, vì làm như vậy tâm vẫn còn tham sân si). Wink
Và dĩ nhiên như trong đoạn kinh này, đã giải thích mọi sự việc cũng đều do nhân quả (,"nghiệp bất hiếu",)..
 Grin

Ui! Không biết diễn tả làm sao về .. đoạn chót:
Sao mà có cái gì đó nó như ..là tràn đầy,bất tận của sự hiếu thảo,thương yêu,lòng biết ơn ...của Ngài Mục Kiền Liên với Đức Phật và ngược lại ..(sao xúc động ...chịu không nổi !!)

Cám ơn BS và BR nha

Kính


 

Logged
Trang: [1]   Lên
 
Chuyển tới:  

Bạn có thể Đăng Ký Load 0.083 seconds với 19 câu truy vấn.