Truyền năng lượng cho nhau Thật sự ai cũng muốn người khác công nhận và khen tặng một cách chân thành và đúng đắn về những gì
mà họ đã cố gắng đạt được. Dù nó chưa thật sự hoàn hảo, nhưng chính những lời nâng đỡ động viên của
mình sẽ giúp họ có thêm tự tin để đạt tới mức hoàn hảo.
Chúng ta dùng diễn đàn để giúp nhau tu tập thì lời nói chính là cách duy nhất để chúng ta
truyền tải năng
lượng cho nhau " Lời nói không mất tiền mua. Lựa lời mà nói cho vừ lòng nhau "
Câu đó tnt thuộc đến nhừ như cháo như vẫn bị " mất lòng hoài" thôi !

vì làm sao có thể hiểu được lòng người khác mà làm cho vưà đây? .
" Chín người thì đã có tới mười ý rồi "

Văn là người ! Lời nói chính là gương mặt thứ hai của chúng và mọi người trên mặt ảo này nhìn vào đó để
nhận diện ra nhau và trao đổi cùng nhau.
Đúng là
ngôn từ không sao diễn đạt cho hết những điều sâu thẳm vô cùng của chân lý, nhưng ở nơi
đây nó thật sự trở nên cần thiết để
tiếp sức cho nhau trong những lúc tu tập khó khăn và động viên
nhau trong những khi trắc trở của đời sống !
Những lời nói nhẹ nhàng cung khiêm, kính trọng và cõi lòng bình yên không những mang lại cảm giác dễ chiụ
mà còn nâng đỡ người nghe rất nhiều.
Bởi khi ta biểu đạt ra bằng lời nói một cách chính xác với những gì đang xảy ra trong tâm thì năng
lượng của nó sẽ được khuyếch đại lên gấp nhiều lần. Do đó một lời nói chân thành " biết người biết mình " truyền tải được năng lượng an lành
chẳng khác gì như một liều thuốc bổ giúp nhau mau chóng phục hồi sức khoẻ và tinh thần. Lời lẽ nhẹ nhàng trong này đã trở thành một phương tiện để chúng ta bày tỏ tư tưởng tấm chân tình đối
với nhau khi mà chúng ta chưa đủ khả năng để" lòng hiểu lòng " nhau ! hihi
Một lời chỉ vẻ nhẹ nhàng tuy thật nhỏ bé nhưng chúng ta làm với tất cả tình cảm thật sự chân tình sẽ
biến thành một liều thuốc kích thích tốt đối với cuộc sống khó khăn này …Tất cả những điều nhỏ nhặt
tầm thường ấy đều góp phần không nhỏ làm nên sự sống này của chúng ta ! Dĩ nhiên lời nhẹ nhàng,
phải đi liền với cái chân thật thì nó mới đem lại sự tốt lành.!

Ai cũng thích nghe lời thật, nhưng lời thật lòng qúa đôi khi đâm ra mất lòng nhau, cái khổ tâm là ở chỗ đó.
Có người cho rằng chỉ cần thật thôi không cần phải nói cho đẹp hay vừa lòng, vì họ cho rằng nói cho vừa
lòng mà không thật thì đó là hành động lừa dối khôn ngoan nhất. Vì thế họ nói năng rất bộc trực, thể hiện
rõ điều mình muốn nói, dù có khi " sự thật mất lòng ".

Lúc đầu tnt cũng lựa chọn cách này, và đã làm không ít người cảm thấy khó chiụ trước những lời lẽ thẳng thừng
như thế …làm người ta cảm thấy mình cay độc và ác ý, mặc dù mình không hề có ý như vậy, nhưng tại cách
nói của mình vụng về qúa ! hihihi ….nên đâm ra phản tác dụng.
Vì cái mình muốn chuyển đến là
nội dung chứ
không phải cách nói, nhưng vô tình cách nói qúa
thô thiển vụng về của mình đã làm người ta chỉ thấy khó chiụ và bất mãn chứ người ta không nhận ra được
cái nội dung mới là điều chính yếu mình muốn nói đến …
Đó là sự thất bại đối với người (nói) viết rùi! Quả là một sai lầm lớn lao.!
( Thất bại là bà cố của đau khổ tnt! tại toàn là thất bại chớ chưa thấy thành công nổi ! hihihi)
Đúng là sự thật luôn là một điều qúy hiếm nhất trên đời. Nếu phải chọn lựa giữa cái đẹp ngọt ngào và
cái thật thì tnt sẽ chọn cái thật để sống!
Nhưng thật tế thật sự không bao giờ lý tưởng như mình nghĩ.
Kinh nghiệm thương đau của bản thân cho tnt thấy không dễ dàng để nói ra sự thật một cách bộc trực và
thẳng thắn được, khi mà người đối diện với chúng ta chưa đủ sức để chấp nhận mà ta cứ bắt họ phải
chấp nhận cảm giác đó rất khó chiụ, thâm chí là đau đớn, chỉ vì đó là cái thật thì họ sẽ rất là bất mãn.
Vì vậy chỉ có lời nói chân thật bộc trực thôi thì không đủ sức để nâng đỡ hay diù dắt tinh thần người ta được.
Thế nên chi tuyệt vời nhất vẫn là sự hoà quyện giữa cái ngọt ngào nhẹ nhàng và cái thật! ( trãi qua nhiều kinh nghiệm thương đau lắm thì mới tìm và hiểu được cái này !

)
Mà làm sao để ta có thể dung hoà giữa hai thứ ấy mà vẫn giữ được tính cách thành thực của vấn đề đây ?
Khó lắm cho người cầm viết đấy nhé !

Khi mà
Nội dung nói gần như có tác dụng ít hơn Cách nói. trong khi đó
người viết lại cần người đọc hiểu nội dung và mục đích hơn nhìn vào cách nói (viết) của họ….Đó là cái trái
ngược giữa người viết và người đọc ! Khốn khổ là thế đây!
Nên khi viết mình cần xác định một điều rằng :
Làm sao để người ta
nhìn thấy những gì mình muốn diễn đạt (muốn nói) đó
mới là mấu chốt của vấn đề.
Trở lại vấn đề trong này !
Đa phần mọi người viết trong này đều là " tay ngang" nghiã là viết với cảm xúc và suy nghĩ chân thật trong
lòng mình …
Còn nói chuyện phải nhập định mà viết thì cái đó phải nói là
qúa lý tưởng đi, thật tế không bao giờ
lý tưởng được như thế nếu có thì rất hiếm, mà sự quý hiếm thì bao giờ cũng khó tìm thấy trong đời sống thường!
Phải nói trong này chỉ có Chú và các Nhí là nhập định nổi khi viết còn ngoài ra chắc chỉ có TLH mới làm nổi cái
chuyện khó khăn vàn trời mây này đó !

Đây là một pháp môn rất cao siêu ….rất khó mà làm …
Chính vì điểm đó mà Chú khi tập xong cho chính mình phải " lặn lội, hì hà hì hụp " tuột xuống NHỊ THIỀN để
chỉ cho bà con cô bác là vì lý do này đây !
Ở dưói đi lên thì dễ, chớ mà đang ở trên cao tụt xuống thì mệt lắm, giống như người mà leo xuống dưới
giếng sâu vậy đó ….họ sẽ bị tức ngực thở không được , có khi là hộc cả máu mũi ra nữa đó ….đó là thật tế
bên ngoài của hiện tượng vật lý do sức ép của áp suất không khí. Đời thường như thế còn trong Tu Tập thì
chắc nó còn ghê hơn thế gấp nhiều lần !