Cho phép TLT chuyển phần này qua chỗ mới nha
một câu nói có vô lượng nghĩa tùy theo trình độ của mình hiểu mà thực hành thôi, chứ ai biểu các bạn ép mình mà hiểu thì khổ .
" Nói điều mình làm, làm điều mình nói " phân tích theo kiểu nghe rồi suy nghĩ, suy nghĩ rồi tu thì có thể tạm hiểu là như vầy:
" nói điều mình làm " là tập giử giới nói thiệt, không nói dối.
" nói điều mình làm " là thành thật Sám hối quá khứ, vừa rồi, lúc nảy con làm ác thì nói con làm ác, làm thiện thì nói con làm thiện, niệm Phật thì nói con niệm Phật , hổ thẹn rồi thì nói con hổ thẹn, làm biếng công phu thì nói con làm biếng công phu..... đừng có nói láo là tốt lắm rồi.
Bây giờ con sám hối con nói với ông Phật là con tu con chừa những thói hư tật xấu đó không có làm nữa và cứ vậy thực hiện tới luôn là " làm điều mình nói " . Còn con thói nào tật đó quen rồi không bỏ được thì hứa cũng hứa, làm thì không được cái này mới nguy đây ( bệnh nặng ).
Cho TLT phát biểu suy nghĩ -từ thực tế cuộc sống mà ngẫm qua chuyện tu hành
"Nói những gì mình làm,làm những gì minh nói"
1/Nói những gì mình làm
theo TLT nghĩ không phải chĩ liên quan đến vấn đề nói thật –nói thật những gì mình đã làm -mà nó còn …nhìu cái lắm
TLT chỉ lấy VD đơn giản –:một ng mẹ có 1 đứa con –nuôi làm sao mà nó ốm nhôm ốm nhách ,bệnh hoạn… Ng mẹ làm đủ mọi cách-kể cả vấn đề tâm linh-vẩn ko thể nào làm cho em bé mập lên được
VD1: 1 cô A nào đó chưa chồng,chưa con đến nhà chơi thấy đứa bé và nói :chị phải cho nó ăn như thế này,chăm sóc như thế kia ….vì cô A này đả đọc sách thấy ng ta nói về cách nuôi con cho mập...và cô lấy lời khuyên đó đề nói với ng mẹ
Ng mẹ lắc đầu nói :làm rùi mà ko được
Cô A ko tin và nhận xét : làm biếng ,lo làm kiếm tiền ko chăm sóc con thì có ,chứ làm gì mà ko được
-- cô A có kinh nghiệm qua việc nuôi con chưa mà nói /nghĩ về ng mẹ như zị?
VD2: 1 cô B đã từng nuôi con,và con cô lớn như phổng ,thích ăn đủ thứ
Cô đến nhà ng mẹ và nói cô cho con cô ăn thế này,cho nó đi tập thể dục như thế kia,con cô thích ăn như thế nào và nói với ng mẹ.
Ng mẹ bắt chước làm theo ,nhưng ng mẹ ko làm được- đứa bé ăn vào thì ọe ra liên tục ,và bé ko thich ăn gì hết
Cô B đến và nhận xét : : làm biếng ,lo làm kiếm tiền ko chăm sóc con thì có ,chứ làm gì mà ko được,tui đã từng nuôi con rùi chứ có phải ko đâu
-- Cô B có hiều được hoàn cảnh của ng mẹ ko mà nói như zị,?cô có từng trải qua nuôi một đứa con ốm iếu bệuh hoạn ko?,Cô có hiểu được ng mẹ vất vả như thế nào để ứng với hoàn cảnh đứa bé nôn ọe ra 3 lần trong 1 bửa cơm với mội lần đút là hơn 1,5 tiềng đồng hồ thì làm sao mà có thời gian dẫn con đi tập TD
VD3: 1 cô C có 3 đứa con ,con cô khỏe mạnh ,học giỏi,gia đình êm ấm hạnh phúc
Cô đến và nói với ng mẹ : do chị ăn ở ác quá,kiếp trước chị ko biết thương con nít nên kiếp này con chị nó bị như zị -(đây là ng tốt và nói thằng- nhưng chỉ nói thui)
Nếu gặp nhầm cô C hay 888 thì “ nhỏ to tâm sự” với ng khác : con nhỏ nó ác quá ,hèn gì con nó bị như zị …
-- cô C đã từng có con trong hoàn cảnh đó hay có ng thân iu của mình trong hoàn cảnh đó thì cô C có dám phát biều như thế ko ? Cô C có nghĩ đến việc mình nói như thế thì làm cho ng mẹ phải khóc ròng ko?
Trong 3 trường hợp trên ng mẹ đà đau khổ vì hoàn cảnh đúa con khó nuôi của mình ,nay lại phải đau khổ thêm khi nghe ng ta “ nói “ mình đủ thứ như trên –chì nói thui mà ko có ai “hành động thiết thực” giúp đở để cô đỡ vất vả vì đứa con …
Cô A,cô B,cô C đều tốt nhưng vô tình /cố /ko biết làm cho ng mẹ đau đớn hơn –cô ko phải đau khổ vì đúa con mà vì ….tai tiếng và phiền não do A,B,C đem tới -"Nói những điều mình KO LÀM qua"
Nói những gì mình làm : ko phải chỉ đơn giản là nói thật
Mà phải nói những gì mà đã KINH NGHIỆM qua hoàn cảnh đó ,cuộc sống đó ,tâm thức của ng đó ,đó để khi mình “nói” với ng đó thì kết quả sau cùng với thời gian -ng ta được “nhẹ đi” chứ ko phải là lo lắng thêm ,phiền muộn thêm,
Nói những gì mình làm : là nói những gì và hành động kế tiếp giúp ng ta giải tỏa –ỨNG VỚI HOÀN CẢNH và TÂM THỨC của ng ta chứ ko phải là hoàn cảnh ,va tâm thức của mình
Nói những gì mình lảm : lý tưởng là nói những gì bạn có làm qua,kinh qua ,hiểu qua,trải qua rùi hãy nói,-vào 1 thời điễm thích hợp ,chứ ko phải đơn giản chỉ nói về chuyện quá khứ đả làm
2/Làm những gì mình nói:
VD: khi TLT mới biết Phập Pháp qua sách vở,cách đây 9,10 năm
TLT gặp Bà và Mẹ là TLT thao thao bất tuyệt về Phật Pháp ….
Bà và Mẹ của TLT lúc đó nghe và nhìn TLT như là một ng lớn mà nghe con nít 3 tuổi tập nói ..đang học nói!!!!
TLT nghỉ : chán quá ,Me và Bà ko hiều về Phật Pháp gì hết,Không nghe con thì phiền nảo cuộc sống hoài lun,..
Cuộc sống cuốn đi với những buồn giận lo toan mà TLT ko thể nào kéo Mẹ mình ra được
Khi chính bản thân mình cũng bị bao vây với những lo toan đó thì mình mới biết tại sao mẹ mình như zị và TLT nghĩ : con ng ko thể nào rứt ra đươc phiền nảo vì trách nhiệm và tình thương đối với ng thân của mình… nên …mình nín thì tốt hơn
Mẹ buồn phiền nhìu lắm ,biết làm thế nào cho Mẹ quên đi …khi cuộc sống hoàn cảnh đâu có thay đổi ,làm thế nào để Mẹ có chỗ dựa tinh thần vào—nhờ Phật pháp và vui lên dù 1 chút …thiệt tình lúc đó mình ko biết cách
Tình cờ ,TLT mua gạo ,dầu ăn ,…và bỏ vào thành các các gói quà ny long (cho từ thiện)
Cứ khoãng 1,2 tháng TLT đem qua cho Mẹ và nói : con bận quá,mắc đi làm ,Mẹ ở nhà thấy có ng nào đi lượm ve chai ,đi bán cà lem thì cho ng ta mỗi ng 1 gói dùm con,Còn nếu tối thì khi nào mẹ nghe tiếng rao “ bánh chưng,bánh giò” thì mẹ ra và kêu họ cho ng đó dùm con 1 gói nha.Ở trong xóm , cũng vậy mẹ thấy ai cần phải cho ,thì mẹ cứ cho…
…. Nhìu cái khác nưa
Và Mẹ TLT làm vô cùng …tích cực .TLT cũng ko quan tâm Mẹ mình có biết gì về thiện ,ác ,Phật Pháp hay ko nửa…
Cho đến những ngày cuối đời nằm trên giường ở bệnh viện ,TLT ko nói đến 1 chút xíu gì về Phật Pháp,chỉ nói toàn chuyện quá khứ của Mẹ (ng già thích nói về quá khứ vẻ vang cũa mình-Mẹ ngày xưa đẹp lắm) để cho Mẹ bớt nghĩ đến cái buồn đau ..dù chỉ là chút xíu .Thê nhưng TLT cũng thấy rất ngac nhiên khi Mẹ rất dễ chịu với ng bệnh xung quanh,Mẹ lun dặn TLT mua thêm đồ ăn cho những ng xung quanh,hoặc lấy tiền ra mua giúp dùm cho ng bán hang rong món gì đó ….
Mẹ nói với TLT 1 câu : con làm đúng rùi đó ,phải sống như vậy ,…Vì Mẹ biết là Đức Phật thương mẹ nhìu lắm và …nhìu câu nói khác i như trong kinh sach..,Mẹ nói - bằng kinh nghiệm tâm thức ,hành động và đau khổ mà mẹ trải qua chứ ko hề đọc qua kinh sách mà i như trong kinh sách
Trừi ưi ! mình ko ngờ lại nghe ngững điều như thế từ Me mình…..
(TLT kể ko phải là khoe mình hiếu thảo đâu nhe – chuyện cỏn con nhưng có tác dụng lớn để nếu bạn có Mẹ thì có thể là 1 VD )
Như vậy từ NÓi cho đến LÀM là 1 đường dây liên kết khá dài mà phải cẫn thận trước khi NÓi rùi tiến hành LÀM
Mình nói mà ng nghe ko cãm nhận được gì hết là do tâm thức mình không tác động đến ng nghe
Tại sao mình nói mà tâm thức mình ko tác động đến ng nghe ? là tại vì điều này mình KO có LÀM, mình nói xuất phát từ câu nói của ng khác chứ ko phải của mình-nó ko phải xuất phát từ cái tâm thức của mình-từ kinh nghiệm của mình,ko phải cãm xúc của mình nên nó ko …..mạnh
Tại sao tâm thức mình ko tác động đến ng nghe ? vì mình ko thương ng đối diện ,nên mình ko chú y tâm thức ng đối diện như thế nào để nói cho phù hợp ..rùi hãy hành động -“Làm những gì mình nói”
Kiềm chế mình đề ko phát biểu linh tinh khi mình chưa/ ko chú ý tâm thức hoặc chưa đủ trình độ nhận ra tâm thức ng đối diện ,hiểu được ng đối diện và làm hành động thích hợp
Kiềm chế mình để đừng có “khoe “ /nói những gì minh đả làm mà mình không biết là mình đả làm/hiểu sai –mà mình cứ tưỡng mình hiểu /làm dúng nên mình nói huyên thuyên..(TLT đấy, xấu hổ chưa !!)
Kiềm chế mình để …đừng có xảy ra nhìu cái đáng tiếc ….mà TLT cũng chưa biết đền về đề tài này
TLT đưa VD thực tế từ cũa chính bản thân mình (con ốm nhach) mà viết
TLT cãm nhận đau khổ mà ng ta nói /làm ảnh hưỡng đến minh như thế nào và có lúc nhận ra rằng mình cũng đã /và sẽ vô tình làm như zị với ng khác mà từ xưa đến giờ mình ko biết hay có thể vô tình sẽ làm ...
Mình hứa với lòng,hứa với thầy ,minh biết ,mình làm điều này sai,không tái phạm nhưng mình vẫn lặp lại và có khi tái phạm nặng hơn …
Cho nên có thể nói :
“Làm những gì mình nói,nói những gì minh làm” khong phải là khó ui là khó
mà là : khókhóooooooooooooo ui uiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii là khó khóooooooooooooooooo!!!!!!
Thì mới là đúng
Kính