Vâng, con hiểu rồi, con sẽ cố gắng tập để tăng cái số lần "mọc" và giảm cái số lần "lặn". Tính con nó cứ hay "con ong chăm chỉ, vừa bay vừa nghỉ" nên lâu lâu không nghe chú nói gì là con lại "bữa lặn, bữa mọc", chán ghê.

Cái này thì trong anh em đa số đều trải qua.
Bạn cố gắng kiếm cho được cái
Hỹ Lạc do công phu đem lại thì sẽ mau đến giai đoạn mà chỉ nghĩ đến công phu là bạn thấy vui rồi.
Sau mỗi thời công phu, bạn nên trụ ở cái trạng thái an tỉnh do công phu đem lại khoảng 1 lúc.
Mà đừng xã ngay. Giống như bạn vừa ăn xong 1 món ăn ngon và bạn thưởng thức cái dư âm nó để lại vậy. Không phải ở cái vị mà ở cái trạng thái trên tâm của bạn.
Sự thật là như vậy mà ít ai để ý lắm.
Bình thường không công phu mình vọng niệm ví dụ 10 lần trong 1 phút.
Trong công phu nếu xem cho kỹ lại thì chỉ còn 3,4. Cái tâm nó rất đã với sự kiện này. Vì cũng là làm được, chớ không còn tự do trôi lăn nữa. Nhưng đa số sau thời công phu lại cứ tự chê trách hay tự hành hạ: làm dỡ quá, vọng nhiều quá, làm không xong, đau chân quá, …. thằng em ồn ào quá, cha hàng xóm vặn nhạc chi mà lớn dữ vậy, có con ruồi nó vo ve, có con muỗi nó chích, ngồi chắc chưa đúng, ngọn lữa sao cứ ẹo qua ẹo lại, niệm vào trung tâm cái cục đỏ lại không niệm mà cứ niệm khơi khơi ….. Đủ thứ trên đời ….. Mà quên mất cái sự việc quan trọng nhất là cái đã đã của cái tâm. Chính sự an trú ở cái đã đã này sẽ làm cho mình công phu hay hơn ở lần tới.
Giai đoạn sau thời công phu này quan trọng lắm bạn ạ.
Làm được việc này thì bạn Điều Đình được với tư tưởng (chú Sơn Đà Lạt), hay ổn định Tâm lý (Chú Tibu) sau thời công phu và đem cái dư âm an lạc đó cho lần công phu tới. Không thì ít ra nó cũng làm cho mình vui với cuộc sống và hòa hợp được với nhưng cái thông thường mình không chịu đựng được.