Hoa Sen Trên Đá

An Trú Chánh Niệm Đằng Trước Mặt

05-09-2025, 04:59 PM
Chào bạn! Bạn có thể Đăng Ký

Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát
Nhập Cốc: người đang nhập cốc! Trong vòng 24 giờ có: 88 lượt nhập cốc.
Nhấp vào đây để Nhập Cốc.
   Đạo tràng   Tìm kiếm Đăng nhập Đăng ký  
Cỡ chữ: 19
Trang: 1 2 3 4 [5] 6   Xuống
 
Chủ đề: mình là thành viên mới học xin kết bạn tu tập và xin được chỉ giáo  (Đọc 43579 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem
bongbang_9989
Thành viên

Giới tính:
Bài viết: 157


Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: bongbang_9989
Trả lời #100 vào lúc: 27-01-2020, 12:44 PM

Hihi. Dạ ko. Em/cháu ko có ăn Thực Dưỡng Số 7 thời gian dài đâu ah. Chỉ 3 tuần đó thôi. Sau đó thấy hết muốn là ăn chay. Còn bây giờ thì em/cháu bỏ ăn thịt chứ vẫn ăn trứng và các món từ sữa vì muốn đảm bảo chất cho em bé ạ.

Ăn Thực Dưỡng Số 7 hay ko thì em/cháu nghĩ nên nghe cơ thể mình là tốt nhất. Ăn Thực Dưỡng cũng giống như nhịn ăn. Bao giờ thấy đc thì đc ko thì ko cố. Ăn 3 tháng mà vẫn thoải mái làm việc và nhẹ nhàng trong đầu thì vẫn ăn thôi ạ. Thầy dạy ăn mặn ăn chay vẫn tập ngon lành thì tùy theo cơ địa, tâm tính bấy giờ của mình mà làm thôi ạ.

Có những lúc tâm tính khó kiểm soát và chạy nhảy lung tung hay lúc cần yên tĩnh trong đầu với Tham Sân Si, nói chung là hết cách rồi mà để tập ATCNDTM đc như cơ địa của em/cháu thì ăn chay và tiết thực, hay tuyệt thực lại là giải pháp hữu hiệu ạ Cheesy Lúc đấy ko nghĩ đc gì luôn và lúc đấy thì nếu vượt qua đc thì mình đã thành công trong việc "Bắt cái tâm làm theo ý của mình" và đc 1 dịp vui mà.

Ăn Thực Dưỡng Số 7 đủ Gạo Lứt, muối mè hay xì dầu vs rong biển là em/cháu thấy vẫn ko có gì khó. Lâu lâu có thể thêm khoai, củ hay các loại hạt hoặc lâu lâu thấy mình cần chất xơ nhiều thì ăn rau. Cộng ATCNDTM nữa. Em/cháu từng ăn thì thấy cũng ko có vấn đề gì hết vì em/cháu ăn ăn cơm vs xì dầu vs ít mè hay đậu phộng cũng xong bữa cơm nên thấy quen. Ai ăn chưa quen thì cứ đói thì ăn chút nhưng đừng theo cái sự thèm của mình mà thỏa mãn nó. Đấu tranh vs nó thôi ạ.

Mọi thứ khá khập khiễng vì còn do cơ địa nữa đấy ạ. Năm 20 tuổi em/cháu có nhịn cỡ 12-14 ngày liên tục ko ăn và ko cả uống (có ăn 1 ít xíu ngày thứ 7 vì hẹn). Sau đó ăn 1 ngày là nhịn ăn nhịn uống 3 4 ngày xen kẽ trong 1 tháng rưỡi. Thấy khỏe mạnh và hiền hơn. Phước báu còn nhiều nên ơn trời là ko sao hết. Nghĩ lại mà rợn luôn. Nhưng bây giờ mà làm thế chắc chắn là vào nhà thương.
Logged
brightmoon000
Thành viên


Bài viết: 391


Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: brightmoon000
Trả lời #101 vào lúc: 27-01-2020, 02:09 PM

Tâm nhảy lung tung thì cũng có 2 hướng tiếp cận: do tâm tính hoặc do cơ thể. Ở cơ thể thì lại chia thành 2 hướng:
- Loại người quá dương do ăn nhiều động vật, ăn nhiều đường. Loại người này có quá nhiều năng lượng và cần phải hoạt động liên tục để  thải bớt năng lượng ra ngoài. Trường hợp này thường gặp ở trẻ nhỏ, ở người đang tuổi sung mãn.
- Loại người âm suy nhược đến mức không kìm giữ được dương. Biểu hiện: hay buồn ngủ, ở một mình nhưng đầu óc suy nghĩ lung tung đủ thứ, và hay mơ tưởng chuyện trên trời.
Cả 2 hướng trên nếu đi đến gần cực hạn thì đều có biểu hiện phát cuồng.
Vậy cần xem mình đang thiên về dạng nào, để mà đưa đồ ăn vào cho đúng. Dạng người 1 nên ăn chay, những đồ ăn có tính thanh mát, những loại thực phẩm màu xanh non, hơi đắng. Dạng người 2 nên ăn đồ ăn thiên về tính hơi ấm, bình để bồi bổ lại phần suy nhược của cơ thể, những loại thực phẩm có màu vàng tươi đến nâu nhạt, vị hơi ngọt nơi đầu lưỡi.
 
Logged
TrieuTuLong
Thành viên


Bài viết: 524



Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: TrieuTuLong
Trả lời #102 vào lúc: 27-01-2020, 09:50 PM

Oh vậy có lẽ trieutulong thuộc dạng người thứ 2, té ra mình Dương bị dư, và thiếu Âm... Hihi... Quân bình luôn luôn là hay nhất   Grin

« Sửa lần cuối: 27-01-2020, 09:56 PM gửi bởi TrieuTuLong »
Logged
brightmoon000
Thành viên


Bài viết: 391


Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: brightmoon000
Trả lời #103 vào lúc: 28-01-2020, 06:35 PM

Oh vậy có lẽ trieutulong thuộc dạng người thứ 2, té ra mình Dương bị dư, và thiếu Âm... Hihi... Quân bình luôn luôn là hay nhất   Grin


Quân bình nhìn thấy ở người:
- Ở nhà cả ngày nhưng đầu óc lại bình tĩnh chậm rãi; thư thái
- Nếu ra ngoài cần việc thì hành động lại chuẩn xác
- Khi gặp chuyện thì hành động lại dứt khoát

Đó là người hành động theo hoàn cảnh và nhịp độ sống. Muốn chậm thì chậm, lúc bình thì bình, cần nhanh thì gấp rút, tiến thoái dựa trên nhịp độ.

Về cơ bản là cũng có một thời khi thân tâm đạt đến độ tròn nhất định thì sẽ vậy, nhưng qua cái tuổi đó thì cũng sẽ bớt đi ít nhiều.

Logged
TrieuTuLong
Thành viên


Bài viết: 524



Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: TrieuTuLong
Trả lời #104 vào lúc: 28-01-2020, 11:39 PM

Ngoài động trong tĩnh, hay quá 😁
Quân bình nhìn thấy ở người:
- Ở nhà cả ngày nhưng đầu óc lại bình tĩnh chậm rãi; thư thái
- Nếu ra ngoài cần việc thì hành động lại chuẩn xác
- Khi gặp chuyện thì hành động lại dứt khoát

Đó là người hành động theo hoàn cảnh và nhịp độ sống. Muốn chậm thì chậm, lúc bình thì bình, cần nhanh thì gấp rút, tiến thoái dựa trên nhịp độ.

Về cơ bản là cũng có một thời khi thân tâm đạt đến độ tròn nhất định thì sẽ vậy, nhưng qua cái tuổi đó thì cũng sẽ bớt đi ít nhiều.


« Sửa lần cuối: 28-01-2020, 11:51 PM gửi bởi TrieuTuLong »
Logged
bongsen
Khách
Người gởi: bongsen Khách
Trả lời #105 vào lúc: 29-01-2020, 09:03 AM

Ngày trước, khi chưa biết HSTD, bs rất sùng bái các môn tập luyện năng lượng, khí công...
Nhưng khi biết cách ATCNDTM thì mấy cái môn đó đơn giản hơn nhiều...
Mình thường suy nghĩ làm sao mà Gạo cội quán được cả cái cơ thể của mình được hay quá ta... Nhưng chỉ khi nào tập thì mới cảm nhận được..
Nhớ lại câu nói của Thầy Tibu:"làm gì làm mà không có ATCNDTM là chào thua"... Thì ra cũng lẩn quẩn 3 từ Giới Định Huệ mà ra..hihi
Logged
bongbang_9989
Thành viên

Giới tính:
Bài viết: 157


Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: bongbang_9989
Trả lời #106 vào lúc: 05-05-2020, 05:07 AM

Con chào Thầy ạ,

Sau khi đc Thầy vỗ về an lòng và 1 buổi tối con tìm đến chị Mun để hứa sửa đổi tính tình trong 1 tháng cho gia đình đc ấm êm hơn và bao dung hơn với gia đình nhỏ của mình. Vì con biết nếu ko hứa với Thầy hay chị Mun con sẽ ko thể nào vượt qua đc.

Sáng sớm ngày sau đó con có 1 giấc mơ. Là giấc mơ 2 vợ chồng và 2 đứa con thức giấc trên căn gác ngôi nhà cũ con sinh ra và lớn lên cho tới đại học năm 1. Khi ngủ dậy chồng và con đi xuống nhà con vẫn nằm trên giường. Ngay sau đó con thấy 3 đốm trắng lớn như hòn bi ve, 2 lần, con Niệm Sám Hối Bồ Tát và con thấy cái đường thẳng niệm con đi đó là 1 đường thẳng dài nhiều những gương mặt dữ na ná cái nheo mày của mình... (từ nhỏ chị con đã kêu con cãi mà mặt lúc nào cũng nhăn nhìn rõ ...tởm và ác Smiley) ) Từ người đàn ông mặt bự vuông tóc dài dần tới xấu hơn , rồi tới quỷ và con dữ nhất là 1 con quỷ mặt kinh tợn như ông Thần dữ (nó thật nên nó còn dữ hơn nữa) vs 2 cái nanh rất lớn. Con hiểu đó là mình và khi mình giận nhất thì là giống cái con đó. Và con cứ niệm Sám Hối tiếp. Sau đó là tới giấc mơ vui vẻ hơn là mấy em hoạt hình xinh xinh nói "Finish rồi. Mình finish rồi." Và kết thúc là giấc mơ là con lại tỉnh dậy trên chiếc giường đó và chồng với con lên mang trái cây cho con ăn và con tỉnh.

Con cũng đã từng đối diện 1 lần với gương mặt giống rất nhiều như con bây giờ nhưng là 1 người phụ nữ mặt rất đẹp và sang, môi nhỏ xíu, cằm dài nhọn V -line luôn chứ, nhưng mặt mũi lại rất ác và môi lại 1 màu thâm sẫm. Khi đó con mới tu tập nên k hiểu j và sợ cô này quá. Con muốn thoát mà ko đc, cứ bị cái mặt đó nhìn mình. Giờ mới hiểu đó là mình, khi mình nhìn thấy thì như Thầy nói là mình đã thoát đc cái đó ra.

Ngày hôm ấy tâm trạng tốt và bình yên kinh khủng khiếp nên con thấy mọi thứ đều đẹp và lấp lánh trong ánh nắng. Con đứng giữa đường giang tay muốn ôm bầu trời xanh, những con chim đang vào lòng nữa Thầy ạ.

Sau đó.... Vâng, lại tiếp diễn vài ngày lại lộn xộn chưa điều chỉnh đc Tâm dù có đấu tranh và vẫn bị tâm mình dắt đi lung tung( thứ mà chính mình tạo ra và huân tập cho mình trở thành ). Muốn tập mà k tập đc. Con lại mơ j đó 1 khu nhà nh gác mái có dòng chữ lấp lánh trên mỗi mái nhà "Welcome back". ko hiểu sao lại toàn bằng tiếng Anh. Rồi đc mời vào 1 biệt thự to
sang  trọng phương Tây để dự tiệc trà. Ngủ dậy con nghĩ chết cha có thể nào lúc ngủ lại tập linh tinh mà THTT lại tìm đến (1 lí do mà con tự làm cho mình khó tập là ở đây, vì con ngủ nh khi mệt hay j thì khi ngủ tập con hình như... có chế chiêu ) .
Lần này con ngồi suy nghĩ, con thấy thương "em con". Vì chính con đã khiến cho em con bị như thế này...k biết bao kiếp rồi.  Nhiều lần khi con ngủ con thấy em ko biết phải làm gì. Do ngày con đã bắt em tập đủ thứ đề mục xấu xí, đủ thứ tâm dữ,... Nên đêm em tự tập nhưng cứ đơ ra giữa cái không gian trước mặt, k nhớ cần fai làm gì. Đâu như những ngày đầu tự em hăng máu tập tành hăng say mặc "chị" đang muốn đi ngủ chứ... Nên con thương em, và nhủ mình cùng quyết tâm làm lại em ạ.

Con cố gắng để ý sự giận dữ hơn. Khi Thầy hay nói "để ý cái sân hận hàng ngày" thì con để ý khi có như vậy, Tâm nó nhiễu ko thể làm đc j dù chỉ Phồng xẹp thôi cũng khó nữa. Nó lạo xạo, lâm râm, hỗn tạp... Và khi quá ham tập đánh lại cái nhiễu loạn đó là câu niệm Sám Hối hoặc A Di Đa Phật thì cơ thể con tê rần rần, linh hồn bay lên nhưng tê dữ dội, con cứ niệm và nhìn trước mặt,  những lần đầu chịu k nổi con dừng và linh hồn lại rớt xuống, sau đó con cố niệm mãi và nhìn thẳng và nó cũng hết cái tê đó và con niệm tiếp và thoát đc cái tê kinh hoàng và ATCNDTM tiếp. Nhưng tất nhiên ko đi đc đến đâu vì hôm sau con lại "uống rượu sân hận, loạn tâm" và còn hay kiểu ngẩn ngơ ngồi nơi đây nhưng tâm hồn bay theo gió...

Sửa đổi rất rất rất là khó và ngắt quãng vì nh khi mình đấu tranh ko lại với cái "lười", cái "nốt 1 tí, nốt hôm nay", cái lý sự "chán quá chả muốn làm gì", "đang mệt thế này tập tành gì". Và do k Kiểm Tra Tư Tưởng Liên Tục nên tư tưởng đi từ chuyện này sang chuyện khác và như thế theo thói quen khi mình đang tập thì bị lái sang chuyện lung tung khác rồi lại quay lại tậo rồi lại chuyện lung tung...

Và nữa, phải nói con gái con ta nói như Đường Tăng thích chơi trò nhảy lò xo, là một loại ham đọc chú xiết vòng Kim Cô mà còn thích nhảy nhót loạn xạ mà con là Tôn Ngộ Không chịu trận. Nói rất là nhiều, hỏi rất là nhiều mà lại còn dạng sợ ngủ vì "ngủ chả có gì vui" mới ghê huhuhu.... Con có thể 2 3 ngày k suy nghĩ nổi điều gì minh mẫn vì con nói quá nhiều Smiley).

Hôm con đọc chị lá chuối bài Quán số. Thấy chị lá chuối lại thấy như gặp lại ng thân quí cũ nên vui lắm, đọc bài chị tối đó em con đang ngủ quán số luôn. Vì k fai màu vàng nên con lại lí sự và lại tự kêu số 10 khó nên ko ra đc ..bla bla bla... Bài học của Thầy: "bắt tâm con làm theo ý của mình"-> số 10 mình làm đc và phải tập cho ra Thầy nhỉ hehe.

Mấy nay con vẫn sám hối, gắng tập hiền và quán số điện tử. Nhiều lúc thèm thì con cũng nhìn 1 điểm và quán chấm đỏ để đỡ nhớ Đề Mục. n tử. Con mơ Tham Dục (ăn uống, đông người, chơi bời, thích hết anh này đến anh kia, rồi mơ bị chồng cù lét ...như thật í:)) ).

Vậy đó Thầy ạ,

Hihihiihiii.


Logged
Tibu
Administrator
*****
Giới tính:
Bài viết: 6086


Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: Tibu Administrator
Trả lời #107 vào lúc: 16-05-2020, 04:56 AM

Con chào Thầy ạ,

Sau khi đc Thầy vỗ về an lòng và 1 buổi tối con tìm đến chị Mun để hứa sửa đổi tính tình trong 1 tháng cho gia đình đc ấm êm hơn và bao dung hơn với gia đình nhỏ của mình. Vì con biết nếu ko hứa với Thầy hay chị Mun con sẽ ko thể nào vượt qua đc.

Sáng sớm ngày sau đó con có 1 giấc mơ. Là giấc mơ 2 vợ chồng và 2 đứa con thức giấc trên căn gác ngôi nhà cũ con sinh ra và lớn lên cho tới đại học năm 1. Khi ngủ dậy chồng và con đi xuống nhà con vẫn nằm trên giường. Ngay sau đó con thấy 3 đốm trắng lớn như hòn bi ve, 2 lần, con Niệm Sám Hối Bồ Tát và con thấy cái đường thẳng niệm con đi đó là 1 đường thẳng dài nhiều những gương mặt dữ na ná cái nheo mày của mình... (từ nhỏ chị con đã kêu con cãi mà mặt lúc nào cũng nhăn nhìn rõ ...tởm và ác Smiley) ) Từ người đàn ông mặt bự vuông tóc dài dần tới xấu hơn , rồi tới quỷ và con dữ nhất là 1 con quỷ mặt kinh tợn như ông Thần dữ (nó thật nên nó còn dữ hơn nữa) vs 2 cái nanh rất lớn. Con hiểu đó là mình và khi mình giận nhất thì là giống cái con đó. Và con cứ niệm Sám Hối tiếp. Sau đó là tới giấc mơ vui vẻ hơn là mấy em hoạt hình xinh xinh nói "Finish rồi. Mình finish rồi." Và kết thúc là giấc mơ là con lại tỉnh dậy trên chiếc giường đó và chồng với con lên mang trái cây cho con ăn và con tỉnh.

Con cũng đã từng đối diện 1 lần với gương mặt giống rất nhiều như con bây giờ nhưng là 1 người phụ nữ mặt rất đẹp và sang, môi nhỏ xíu, cằm dài nhọn V -line luôn chứ, nhưng mặt mũi lại rất ác và môi lại 1 màu thâm sẫm. Khi đó con mới tu tập nên k hiểu j và sợ cô này quá. Con muốn thoát mà ko đc, cứ bị cái mặt đó nhìn mình. Giờ mới hiểu đó là mình, khi mình nhìn thấy thì như Thầy nói là mình đã thoát đc cái đó ra.

Ngày hôm ấy tâm trạng tốt và bình yên kinh khủng khiếp nên con thấy mọi thứ đều đẹp và lấp lánh trong ánh nắng. Con đứng giữa đường giang tay muốn ôm bầu trời xanh, những con chim đang vào lòng nữa Thầy ạ.

Sau đó.... Vâng, lại tiếp diễn vài ngày lại lộn xộn chưa điều chỉnh đc Tâm dù có đấu tranh và vẫn bị tâm mình dắt đi lung tung( thứ mà chính mình tạo ra và huân tập cho mình trở thành ). Muốn tập mà k tập đc. Con lại mơ j đó 1 khu nhà nh gác mái có dòng chữ lấp lánh trên mỗi mái nhà "Welcome back". ko hiểu sao lại toàn bằng tiếng Anh. Rồi đc mời vào 1 biệt thự to
sang  trọng phương Tây để dự tiệc trà. Ngủ dậy con nghĩ chết cha có thể nào lúc ngủ lại tập linh tinh mà THTT lại tìm đến (1 lí do mà con tự làm cho mình khó tập là ở đây, vì con ngủ nh khi mệt hay j thì khi ngủ tập con hình như... có chế chiêu ) .
Lần này con ngồi suy nghĩ, con thấy thương "em con". Vì chính con đã khiến cho em con bị như thế này...k biết bao kiếp rồi.  Nhiều lần khi con ngủ con thấy em ko biết phải làm gì. Do ngày con đã bắt em tập đủ thứ đề mục xấu xí, đủ thứ tâm dữ,... Nên đêm em tự tập nhưng cứ đơ ra giữa cái không gian trước mặt, k nhớ cần fai làm gì. Đâu như những ngày đầu tự em hăng máu tập tành hăng say mặc "chị" đang muốn đi ngủ chứ... Nên con thương em, và nhủ mình cùng quyết tâm làm lại em ạ.

Con cố gắng để ý sự giận dữ hơn. Khi Thầy hay nói "để ý cái sân hận hàng ngày" thì con để ý khi có như vậy, Tâm nó nhiễu ko thể làm đc j dù chỉ Phồng xẹp thôi cũng khó nữa. Nó lạo xạo, lâm râm, hỗn tạp... Và khi quá ham tập đánh lại cái nhiễu loạn đó là câu niệm Sám Hối hoặc A Di Đa Phật thì cơ thể con tê rần rần, linh hồn bay lên nhưng tê dữ dội, con cứ niệm và nhìn trước mặt,  những lần đầu chịu k nổi con dừng và linh hồn lại rớt xuống, sau đó con cố niệm mãi và nhìn thẳng và nó cũng hết cái tê đó và con niệm tiếp và thoát đc cái tê kinh hoàng và ATCNDTM tiếp. Nhưng tất nhiên ko đi đc đến đâu vì hôm sau con lại "uống rượu sân hận, loạn tâm" và còn hay kiểu ngẩn ngơ ngồi nơi đây nhưng tâm hồn bay theo gió...

Sửa đổi rất rất rất là khó và ngắt quãng vì nh khi mình đấu tranh ko lại với cái "lười", cái "nốt 1 tí, nốt hôm nay", cái lý sự "chán quá chả muốn làm gì", "đang mệt thế này tập tành gì". Và do k Kiểm Tra Tư Tưởng Liên Tục nên tư tưởng đi từ chuyện này sang chuyện khác và như thế theo thói quen khi mình đang tập thì bị lái sang chuyện lung tung khác rồi lại quay lại tậo rồi lại chuyện lung tung...

Và nữa, phải nói con gái con ta nói như Đường Tăng thích chơi trò nhảy lò xo, là một loại ham đọc chú xiết vòng Kim Cô mà còn thích nhảy nhót loạn xạ mà con là Tôn Ngộ Không chịu trận. Nói rất là nhiều, hỏi rất là nhiều mà lại còn dạng sợ ngủ vì "ngủ chả có gì vui" mới ghê huhuhu.... Con có thể 2 3 ngày k suy nghĩ nổi điều gì minh mẫn vì con nói quá nhiều Smiley).

Hôm con đọc chị lá chuối bài Quán số. Thấy chị lá chuối lại thấy như gặp lại ng thân quí cũ nên vui lắm, đọc bài chị tối đó em con đang ngủ quán số luôn. Vì k fai màu vàng nên con lại lí sự và lại tự kêu số 10 khó nên ko ra đc ..bla bla bla... Bài học của Thầy: "bắt tâm con làm theo ý của mình"-> số 10 mình làm đc và phải tập cho ra Thầy nhỉ hehe.

Mấy nay con vẫn sám hối, gắng tập hiền và quán số điện tử. Nhiều lúc thèm thì con cũng nhìn 1 điểm và quán chấm đỏ để đỡ nhớ Đề Mục. n tử. Con mơ Tham Dục (ăn uống, đông người, chơi bời, thích hết anh này đến anh kia, rồi mơ bị chồng cù lét ...như thật í:)) ).

Vậy đó Thầy ạ,

Hihihiihiii.
Tóm lại: Bắt Cái Tâm, Làm Theo Đúng... Thật Là Đúng Y Chang... Theo Ý Của Mình.
Logged
bongbang_9989
Thành viên

Giới tính:
Bài viết: 157


Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: bongbang_9989
Trả lời #108 vào lúc: 16-05-2020, 10:53 AM

Dạ vâng ạ!

Con cám ơn Thầy ạaa!
Logged
bongbang_9989
Thành viên

Giới tính:
Bài viết: 157


Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: bongbang_9989
Trả lời #109 vào lúc: 18-05-2020, 07:30 PM

Dạ con xin báo cáo tình hình tu tập của con 2 ngày qua,

Sau khi đc Thầy nhắc nhở "Bắt tâm làm y chang theo ý mình" con đã nhăn mắt nhăn trán để tô đỏ điểm trước mặt và nhận ra đúng là con ko có làm việc đó 1 cách nghiêm túc. Con - dùng từ này quả thực ko đủ - cám ơn Thầy rất rất rất rất rất nhiều !!!

Tối đó, con đã bắt đầu thấy chấm đỏ như hạt cái thoắt ẩn thoắt hiện. Và bùi nhùi đỏ hay hình tròn đỏ mờ nhạt to bằng bề ngang lóng tay út của con hay chấm trắng. Mở mắt trong ngày thỉnh thoảng chấm đỏ hạt cát lấp ló ẩn hiện rất nhanh trc mặt con.

Nói về Vạn Thắng Công. Con có tập đều Vạn Thắng Công trong1 tuần cuối tháng 1 khi con viết bài lên đây. Tập Vạn Thắng Công rất hữu ích cho việc quán chấm đỏ. Vì thấy lợi ích của VTC nên con tập đều hàng ngày 15-30' thế 1 2 3 VTC. Nhưng sau 1 tuần thì khi tập xen kẽ thế 1 2 3 đc 15 phút. Con có trực giác là đủ rồi k nên thêm sau khi người nóng và ra chút mồ hôi tỉnh táo. Con vẫn muốn thử thế số 8 tại vì đc biết tập...eo nhỏ đi hihi.... Con loạng choạng thêm 1 lần thế ưỡn bụng hình số 8. Thì khi xoay sang trái con thấy xương đùi sát xương chậu bên trái hơi chẹo 1 cái con mất tập trung để ý vô đó thì quán tính đang xoay phải thì ôi thôi... con nằm sập xuống dưới đất và hiểu...Ko cái ngu nào bằng cái ngu này. Con k đi đứng nổi. Nằm xoay hay j cũng đau phần lưng dưới thắt lưng. May mắn là bác sĩ đến nhà khám thì chỉ bị căng cơ . Cho thuốc thì hết nhưng cái đau đó làm con nhát tập lại đến hôm nay.

Sau khi đọc bài mới nhất về hồi huớg của chị Mun con biết lần này con thiếu đi rất nhiều cảm nhận về Tình Thương Yêu dành cho người khác và sự cảm nhận và biết ơn Tình Thương yêu người khác dành cho mình.

Tối nay con đánh liều lúc tầm 21h25 tối con tập VTC chỉ 1 2 phút thế 1 và 2 tác ý về con gái với tình yêu thương con và xin lỗi. Sau đó con nằm và đọc câu hồi hướng tác ý tới hộ pháp, tới Thầy và mọi người với tình cảm rõ ràng hơn. Tới oan gia trái chủ thì con cũng rõ ràng hơn và con chuyển qua Niệm Sám Hối đưa cái hối lỗi vào trong đó. Sau đó con chuyển qua quán chấm đỏ thì hơi mất thời gian để cân bằng lại cảm xúc khá lâu loay hoay con mới vào đc quán.
Chấm đỏ hạt cát vẫn lúc ẩn lúc hiện. Không gian sâu hơn. Có lúc con làm ra chấm đỏ 1 giây r tắt. Lặp đi lặp lại vài lần. Có lúc là bùi nhùi đỏ lúc 2D lúc 3D. Có lúc là chấm trắng lúc 2D lúc 3D. Có lúc là hình ảnh Cận Định xoay xoay trc mặt con đọc câu của ngài Xá Lợi Phất và đè chấm. Con cũng phát hiện ra đc cái tự nói tự cười và nhắc nhở em nó.

Cơ thể con nhẹ đi 1 chút, cảm nhận yên bình kéo dài hơn trong ngày. Nếu con để ý lung tung hay bắt đầu coi youtube hay j đó thì tự con nhắc nhở đc mình là nên dừng lại. Tự nói tự cười con nhắc k nên phí tâm lực để dành công phu. Khi giận giận thì biết thấy xấu hổ.

Từ 9h30 tối tới 3 h kém sáng mà con ko tài nào ngủ đc. Nhắm là quán mà con tỉnh táo quá nên con muốn nhắn tới Thầy ở đây.

[Phần này con xin xóa ạ]

Con có nhắc em vui số 10. Lúc thì vui quá. Luc lại ko vui. Con lại fai nhớ lại Thầy cười trpng video Pháp Hội Tái Sanh hoặc vui số 10 chưa cảm đc thì con chế ra "vui đỉnh của đỉnh nhé"- thấy lố quá con lại cười.

Con cũng bất chấp tiếng ồn. Nhưng đoạn cuối thì có lẽ là mệt nên bị loạn tâm và con dừng lại, lên báo cáo với Thầy. 3h22 sáng con vẫn tỉnh táo quá. Con phồng xẹp vẫn quá tỉnh táo  Cheesy . con định phồng xẹp cho cơ thể nghỉ r tập tiếp nhưng con sợ quá 70% sức. Con muốn đi đường dài Thầy ạ.

Dạ con xin hết ạ.

P/S: Dạ đề mục vẫn chưa đứng im 1 chỗ và vẫn chạy cà tưng cự li rộng Thầy ạ.
« Sửa lần cuối: 18-05-2020, 10:59 PM gửi bởi bongbang_9989 »
Logged
bongbang_9989
Thành viên

Giới tính:
Bài viết: 157


Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: bongbang_9989
Trả lời #110 vào lúc: 14-01-2024, 06:30 AM

Hôm nay, khi con đọc bài chị Bạch Nguyệt nói về Nguyện của Thầy:
“Nguyện hồi hướng công đức tu hành này đến những ai có tai mà muốn nghe, còn con thì ra sao cũng được” tự dưng con xúc động, chảy cả nước mắt!!!
Phải trải qua những năm tháng te tua, vật lộn nghĩa đen với chính cái tâm của con và với cuộc đời dưới chó của mình, tới ngày hôm nay con mới đủ bản lĩnh từ bỏ cái chấp níu, tham luyến, từ bỏ cái sự sân hận , ghim gút để học chữ Nhẫn giống được như Thầy.
Học học học và sám hối, đề mục. Hnay là lần đầu tiên con xúc động khi đọc đc cái nguyện này của Ông Thầy. Vì mình đi lên từ sỏi đá, mỗi bước tiến tu đều là phải gỡ cả nghìn tấn đá đè trong tâm để đi lên từ bớt nặng, cho tới nhè nhẹ, cho tới nhẹ, cho tới an tâm và vui …. : Ông Thầy cũng đã te tua với cuộc đời kinh khủng thế nào, đơn độc thế nào, trầy trật và đi lên từ sỏi đá thế nào. Mà cái câu “chẳng có ai thương mày đâu” - nếu mày ko thương lấy chính mình, nó y như là nói cho con. Công phu của Ông từng ấy với những khó khăn kinh khủng thế nào, vì mình chỉ mới ở cái đoạn bé tẹo tèo teo mà đã toát mồ hôi, ông lại nguyện cho hết. Ko biết nói ra sao. Vì mình cũng đag từng ngày sám hối, vật lộn vs chính mình để thay đổi, để đi lên, ko phụ lòng Thầy. Trải qua rồi, mới thấy cái khó khăn ko nói bằng lời, tự dưng rưng rưng nước mắt. Hic!

Thầy mà còn cho hết đc, thì mình có gì để mất mà ko cho hết đc?

Người ta làm đc thì mình cũng làm đc.
« Sửa lần cuối: 22-03-2024, 06:03 AM gửi bởi bongbang_9989 »
Logged
bongbang_9989
Thành viên

Giới tính:
Bài viết: 157


Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: bongbang_9989
Trả lời #111 vào lúc: 22-03-2024, 01:05 AM

Khi còn nhìn Đời với con mắt rất Đời, con đã rất ghét cuộc sống này. Nhìn đâu cũng thất vọng, bị bó buộc, bị kìm chân, bị người này lừa, người kia dối, người khác khinh thường, bỏ mặc, người này ác ý, đời này ác ý, bỏ mặc mình. Ko có nơi dựa dẫm. Hoàn toàn không có…

Năm 20 tuổi, như đồng trang lứa, đi du học, con luôn cố gắng thật đẹp. Như khi ở VN. Đẹp để mình tự tin. Đẹp để đối phó với cuộc đời rất ưa cái đẹp. Nhưng cái đẹp đó là bên ngoài. Trong tâm thì rất khổ sở, đơn độc. Nhưng con vẫn chưa nhận ra. Vẫn một cách vô thức: đời là đời. Buồn tới mấy thì cũng phải làm đẹp cái đã. Vì sinh ra thì xã hội đã sẵn có tiêu chuẩn là như vậy thì mình cũng mặc nhiên thấy nó là sự tự nhiên. Mặc dù đã có chút ít gì nhen nhóm, khi bị sự kì thị (racism) chiếu vào. Cái đẹp nào mới thực sự là cái đẹp? Cứ bị quăng như trái banh bởi nhận xét của ng khác.

Năm 26 tuổi (6 năm sau) vẫn cố gắng xinh đẹp như bao cô gái khác. Con bớt tự ti hơn một chút vì sinh em bé đc hơn một năm thì cũng cố gắng rất nhiều để về lại đc dáng vẻ cũ, nhuộm chút tóc, đánh chút môi, quần áo cũng đc mặc đẹp hơn. Con vui hơn, lạc quan hơn. Nghĩ rằng khi mình xinh đẹp hơn thì lạc quan hơn, cuộc sống sẽ dễ thở hơn. Mình thích vì lại được khen xinh đẹp, xuýt xoa. Có một gì đó bấu víu để tự tin lên, trong cuộc đời đầy màu xám và sương mù không nhìn ra lối thoát.

Nhưng sự thật lại k hề như thế. Cô độc. Không một sự giúp đỡ khi cần tới. Không một ánh nhìn cảm thông cho bản thân. Người ta tới mình xin mình giúp và họ sẽ giúp mình chuyện mình nhưng mình giúp xong thì họ lật lọng. Nhân viên thì rủ nhau làm những chuyện bất hợp lý đằng sau. Đối tác thì ép uổng… Người tới vì mình khá, và rời đi vì mình khó. Nhẹ nhàng khi mình có gì, và xỉ vả khi mình ko có gì.
- Chị thấy tụi em có thì đến làm quen. Giờ khó thì chị lớn tiếng khinh thường tụi em.
- Ừ thì đúng chứ còn gì nữa.

Gia đình cũng ko đoái hoài. Luật pháp thì khó hiểu. Tuổi thơ, người thân thì bị yêu cầu phải xoá bỏ trong tâm. Sống cùng một người mà như hai người hai thái cực. Con nhỏ khóc đòi sữa suốt ngày …

Đi tới nhà người quen. Bà vợ thì đối vs mình một kiểu. Người chồng thì đối với mình một kiểu dù k fai là gì ghê gớm vì ông rất yêu vợ. Nhưng vì cái đẹp bên ngoài, cách cư xử của ông với mình khác với cách bà đối xử vs mình. Tối đó ngủ lại (bà mời), thấy thế nào lại bơm cho cái giường hơi ngủ 1 góc kẹt dưới phòng khách ko cửa tô hô  chứ ko fai một phòng riêng tư mà bà còn (k fai vì ghen tuông. Là vì bà coi thường). Mình và chồng còn đc, đứa con bé nhỏ của mình thì… Mình buồn. Thật buồn… Bắt đầu ngẫm nghĩ về việc đẹp có giải quyết được vấn đề nào ko?…

Ngồi trên chiếc ghế đá một mình bên sông, đầu đơ cứng, người tới hỏi thăm cũng chỉ là một người khác giới. Ngồi chung ghế đá thì bình thường thôi. Hết chỗ thì họ phải ngồi. Giông dài vài câu… Giơ ngón tay áp út cười, mình bỏ đi. Đời vẫn chán như thế.  

Nhìn cuộc đời đối chiếu. Người ta hay nói phải xinh đẹp lên thì đáng đâm vào người ta, người ta thấy đẹp quá thì lại đỡ lại mình lên mà hỏi thăm thay vì ăn chửi. Rốt cuộc những điều đó, tất cả chung quy cũng chỉ liên quan tới sắc dục. Còn một khi nghiệp đã quật mà không tài nào lại đc, nó là câu của Thầy Tibu hay nói mà mình k hiểu : “Nghiệp dí thì hết chạy!”

Con trầm cảm quá! Ai nghe ko? Sao k ai hiểu con? Sao lại kệ và vô tâm như thế?

Từ bỏ bên ngoài.
Nhận ra việc làm đẹp bên ngoài không đem lại cho mình niềm vui và chẳng giúp ích đc gì cho bản thân vui lên hay cuộc sống dễ thở hơn. Con bỏ mặc bề ngoài.
Nhưng con chưa quen. Con vẫn bị ngại ngùng khi bắt gặp ánh mắt sững sờ của những người đã từng thấy mình khi trước, và bây giờ. Con tự ti, xấu hổ. Nhưng con ko làm đẹp nữa. Nó ko làm cuộc đời con dễ thở hơn vì cuộc đời ko có mắt, nên ko ưa cái đẹp bên ngoài để đỡ con lên mà hỏi thăm, giúp đỡ đc con. Tất cả như đang chống lại con.

——

Con cố gắng kiếm tiền, tính toán, chi chắt, lãi lời, thiệt hơn. Vẫn là tay trắng.
Nhìn người ta vợ chồng hạnh phúc, chồng nhường nhịn vợ. Lên hstd toàn các anh hô hào tu thì về nhà thương yêu và nhường nhịn vợ. Mình lại càng chán vì sao chồng mình k nhẹ vs mình một chút.
Nhìn người ta tu bon bon, đề mục ra chói sáng đẹp đẽ. Mình cũng mong.
Nhìn người ta giàu có. Hở ra là mua thêm cái nhà này. Hắt xì hơi là đổi xe khác. Mình chỉ ước đời êm đềm hơn thôi cũng ko đc.
Nhìn người ta có bạn bè thân quý nhau. Mình nhìn mình đã nghèo rớt lại chả có bạn.
Nhìn con người ta có cái này, cái kia. Con mình thì chỉ có một bà mẹ đầy nặng nề, u tối trong tâm.
Nhìn người ta mẹ ép cái này, mẹ lo cái kia. Mình thèm.
Ng nhà thì hoạ hoằn toàn mình là người chủ động. Nhưng lúc nào cũng kể cho con nghe về một gia đình lớn con có ở VN cùng tập ảnh kỉ niệm. Thật ra có mua đc vẽ máy bay cũng chẳng thể có tgian mà về. Đã làm mà ko ra. Dừng làm là chỉ có chết. Dắt tay con, 2 tuổi :
- Mẹ ơi, tại sao các bạn có bà mà con lại ko có?
-….


Không biết bao nhiêu lần trong 8 năm qua, bất lực quá, lại rón rét, lấy can đảm nhắn tới hỏi chị Mun:
- Chị ơi. Em vào được không gian sâu 3D, ra đề mục 3D nhưng em ko có Hỷ Lạc vậy chị?
- Chị ơi. Em nhắm mắt là đã có bùi nhùi đỏ tươi trc mặt để quán tiếp rất là dễ nhưng đời thì rất là khó.

Chị chưa bao giờ trả lời những câu hỏi như thế.

———

Lết xác trong cơn say cụng ly, nhảy liên tu bất tận điệu lambada, chachacha cùng dòng nghiệp, con vẫn cố gắng gắng gượng vài giây khi có thể. Con cố gắng chiêm nghiệm. Để thoát. Con vẫn muốn thoát. Con vẫn hiểu ra con cần bình tâm ko đc bấu víu cái tên gọi là một căn bệnh. Vì mình sẽ bệnh thật hơn và nặng hơn nữa. Con tự trong tâm biết mình fai bình tâm, cảm xúc xuống được thì  phải lên đc. Lên xuống được thì phải bình quân được. Và có cách thoát. Con muốn thoát. Con biết là do con buồn quá. Con phải làm gì để vui lên. Hoa Sen Trên Đá là thuốc chữa, nhưng đặt trước mặt sao con mãi ko chụp được??? Trong cơn phẫn nộ và chán ghét cuộc đời, con vẫn biết đây là nghiệp mà mình phải chịu. Nhưng bằng cách nào để con vui lên? Để chụp được thuốc? Con vẫn chưa tìm ra.

Con lại vùi đầu vào nghĩ đời, nghĩ đạo rối rắm hết cả lên thành người lơ lơ lửng lửng. Thực tế thì ko thực tế. Đạo thì quá là mù mờ. Dở hơi dở hồn. Nhận ra mà ko nhận ra.

——

Nhìn con. Nhìn mình. Nhìn chồng. Nhìn cha mẹ. Nhìn cuộc đời trôi. Nhìn Thầy Tibu. Nhìn chị Mun. Nhìn chị Tiểu Liên Hoa. Nhìn bé hạt tiêu. Nhìn tất cả mọi người trên chùa… Lại bị cuốn theo việc tập ra đề mục. Vừa tập đc chút Hỷ Lạc, dừng tập là ra cãi nhau vs chồng hoặc vẩn vơ suy nghĩ chuyện người, tức tối giùm người, nếu…thì…, hoặc ra bật tivi, coi đthoai hết cái này tới cái kia, vui buồn cảm thọ theo nó, hoặc vừa xả tập có tý an lạc thì vừa mở mắt, quát con :
- Chơi gì mà các con hét to thế hả? Điếc hết cả tai!

Đã suy nghĩ muốn thoát thì cái tâm nó sẽ tìm, dù trong sương mù, em nó cũng sẽ cố để tìm cho mình một hướng đi, đi tìm lối thoát. (Bởi vậy mà khi thật tu. Mình không cô đơn. Mình có chính mình)

Con bắt đầu ngẫm, có những người mẹ khi khó vẫn thương con và nhẹ nhàng đc với con.  Họ làm được sao mình ko làm đc?

Làm gì để chịu đựng cuộc sống này? Mình biết mình phải chịu đựng nhưng bằng cách nào?

Có những người nghèo, họ lại đạp xích lô lấy tiền nuôi người nghèo. Họ cười khà khà lấm lem. Vậy thì nghèo có phải thật sự là lý do đem lại sự khổ ko? Sao người ta ko khổ.

Coi phim, có đoạn người cha nói vs người mẹ :
- Em xem em dạy con thế nào mà con lại hư như vậy?
Người vợ trong phim:
- *Vỗ về chồng và cười* Đúng rồi! Là tại em chưa tốt! Em sẽ dạy con thêm. Anh cứ bình tĩnh nhé. Con, mau xin lỗi bố đi!
- Con xin lỗi bố ạ.
- *Lúc này đã ngồi xuống ghế. Nhắm mắt một lúc. Nhẹ giọng lại* Được rồi. Con ra ngoài chơi đi.

Người mẹ, người vợ này là người mẹ, người vợ mình phải học! (Cố gắng rất là dữ và mất thời gian rất là nhiều để thay đổi cho tới tận bây giờ). Hình ảnh này là hình ảnh sám hối chuyển nghiệp! Học hiền rồi mới học thiền là đây.

Cứ như vậy, con tự dặn mình.

Phải chữa khỏi. Phải thay đổi.

Than…
Than…
Than…
Bán Than…
…..
- Bé còn nhỏ nên nói nhiều giống em mà. Em thì hay than. - chị Mun.

Boong!!!!!!!

- Chị ơi. Trc em nhắm mắt là đã thấy một bùi nhùi đỏ trc mặt. Nay nhắm ko thấy nữa. Em fai cố mới quán đc.
- Chị biết em […] muốn tu cho đỡ khổ. Nhưng em lại thiếu thực tế và lâu lâu lại tiêu cực. Đừng tin hay đợi chờ một Đấng nào có thể cứu rỗi hay tin rằng bùa ngải hoặc người nào đó hại mình mà mình bị như vậy.  Em nên ra ngoài đời và học những kỹ năng thật của cuộc sống. - Chị Mun

(Đời ko sửa mình mà cứ tìm Đạo để mong trốn né.)

Boong!!!!!!

Những suy nghĩ nhỏ đó lâu lâu lại hiện lên trong đầu.

Thử tưởng tượng một chuyện không có thật:
Người này xưa thương vợ. Vợ đc thương mà thành lười luôn : cả việc đời lẫn việc nhà là biết đc thương cỡ nào. Nay giàu có lên, nhà mua liên tục, tiệm mua liên tiếp, gia đình đông đủ đầm ấm. Cha mẹ đi đi về về hai nước như cơm bữa, 2 con đề huề đủ nếp đủ tẻ, lại có thêm vợ bé. Ngườ vợ bé đang làm quản lý cho nhà hàng của họ. Ngẫm nghĩ…giàu có có thực sự đem lại hạnh phúc không?
Bạn kể:
- Tôi sang nhà đó và chẳng biết phải nói gì với họ. Vì từ khi họ giàu lên thì chuyện trong nhà cha mẹ họ và họ chỉ nói chuyện xoay quanh về tiền.

Ngẫm nghĩ thoáng qua: Người già rồi sẽ chết nay mai. Và họ đang hạnh phúc về sự giàu có….

Người này có vấn đề về việc bị cha mẹ gò bó. Mình thì ko có có phải là thật khổ hay không? (Là phước hay là nghiệp, là tuỳ ở góc độ nhìn. - Chị Tiểu Liên Hoa)

Ông chủ nhà hàng Ấn Độ lớn thiệt lớn bên con sông lớn của thành phố, giàu có là như thế, hôm trước mới đây thôi hôm sau chết vì covid. Ông bỏ lại vợ và đứa con mới học mẫu giáo.

Người đàn ông giàu có, cố sống chết thật giàu trở thành Triệu phú trẻ tuổi. Tới khi nếm hết mọi thú vui trong cuộc sống : du thuyền hạng sang, gái gú, nhà lầu xe hơi, tiệc tùng, thích gì đều có thể có. Tại sao lại nói khi có hết thì lại thấy đời vô nghĩa, chẳng còn có j thích thú rồi đi tự tử? Vậy ý nghĩa thật của cuộc đời phải là gì khi ông ta đã có hết những thứ ng đời cho là ý nghĩa để sống thì lại nói nó vô nghĩa?

Có câu chuyện lan trên mạng, người phụ nữ bị ung thư gầy guộc sắp chết nằm giường bệnh. Bà ấy nói tựu chung là:
Khi khoẻ thì cố giàu và đã giàu. Mua tất cả những gì mình muốn về vật chất và mua đc. Nay có tất cả nhưng lại ko có sức khoẻ để xài nữa. Vậy thì cuối cùng cái gì là quan trọng nhất?

Đang nghèo thì mong có số tài khoản dư 5000€ là đủ. Vậy mà nhắm mắt mở ra có 110 000€ thì lại tham hơn. Trong hơn 1 năm trc khi cầm tiền thì đi theo cái tham vọng bỏ lại vợ con. Tới hồi có thì 2 tháng đi gần hết số tiền. Vợ nhẹ giọng khuyên có, thét gào có, suy nghĩ đêm ngày, lo âu, tiếc nuối… Hết sạch rồi. Vẫn là hết sạch.

Boong!!!!!!!!!!!!

Thật ra, bình tâm lại, lại nghĩ miên man. Người ta vẫn sống như đời vẫn thế khi không có số tiền đó mà. Bỏ cái việc đó ra thì đời vẫn trôi. Của thiên thì chỉ là đi xuống trả địa.

Boong!!!!!!!!!!

Chết và tái sanh. Của một con người, hay của một vị Tu Sĩ Thứ Thiệt…:

Mình lớn thế này mình có cái nghiệp của chính mình phải trả nên mình đi đường mình. Cha mẹ cũng có cái nghiệp của chính họ phải trả nên họ mới chăm chăm đi đường của họ. Mình đẻ con ra, con chỉ mượn mình làm nơi để được sinh ra thôi. Lớn lên con cũng tự có nghiệp của chính nó. Có thể đây là một vị Phật sinh nốt kiếp này để học nốt bài học cho mình, kiếp sau thành Phật. Như Thầy Tibu kiếp trc keo kiệt. Kiếp này Thầy đã thành Phật và đi ngược với tính cách đó. Vậy con là con mà ko fai là con. Con là nhân duyên. Ko fai của mình mà mình được làm gì thì làm, nói gì thì nói. Mình phải giúp họ tiếp tục đi trên con đường Thiện. Vậy mình trc tiên phải Thiện đã. Mà Thiện sao đc khi cứ chán nản, ngồi thần, cãi vã, không khí gia đình luôn căng thẳng?

Boong!!!!!!

Đời là vô thường. Câu nói mình hay nói khi chán để buông xuôi. Nhưng ngẫm ra chán quá mà bệnh nan y thì dễ tè lắm. Đáng sợ lắm đó! Chứ như cụ bà hàng xóm khi xưa hiền lành, tóc bạc phơ. Buổi trưa ra cửa chào tụi trẻ con chúng mình mà cười thật tươi, hiền từ. Bà đi nằm ngủ trưa trc cửa nhà cạnh gian thờ. Ngó từ ngoài cổng vào là thấy. Chiều xuống thấy con bà khóc hét lên : “Mẹ ơi! Mẹ tỉnh lại vs chúng con!”. Bà ngủ trưa rồi bà đi. Nếu có cái chết thanh thản. Tại sao mình ko chọn?

Boong!!!!!!!!!

“Ngẫm nghĩ cuộc đời Khổ hoài. Níu giữ, tính toán, bấn loạn, cay đắng, đường cùng, mê sảng vì sự Khổ nó quật tới quật lui…nói chung là đủ loại cảm xúc luôn mà cuộc đời thì vẫn trôi như thế ko làm gì đc. Con sông có đường chảy của con sông, có đổ nước thêm , ném đá, ném sỏi, ném chai nhựa, ném con vịt, ném cái ca nô hay ném luôn miếng xúc xích nóng hổi thơ lừng đang ăn xuống thì nó vẫn cứ là bình tĩnh trôi như nó phải trôi. Nhân Quả, dòng nghiệp là con sông. Trong khi cái Khổ, Vô thường thì cứ liên tiếp, liên tiếp, liên tiếp, đến rồi đi lại đến lại đi. Bây giờ mà có Khổ nữa thì mình cũng bình tĩnh hơn vì đã Khổ ko còn gì Khổ hơn.”

Suy nghĩ, đọc pháp, nghe pháp, coi pháp, miên man, miên man, miên man cái suy nghĩ này. Rồi tới một ngày nghiệp tới. Thầy dạy : Biến Nghiệp Thành Nguyện.

“Khổ nó cứ tới rồi nó đi. Con vùng vẫy mà cũng ko thoát. Nó đến rồi nó lại đi. Nó cứ lặp đi rồi nó lại lặp lại. Nó đến rồi nó lại đi. Vậy thì con nguyện lần này con đứng im. Nếu con đứng im mà cái Khổ - Vô Thường này nó đến rồi nó lại đi thì con nguyện đời này con phải đi đến Giải Thoát cho bằng được. Chết thì bỏ. Cầu Chánh Pháp đời sau”.

—-

Bắt đầu sám hối. Cứ cố quán vẽ Ông Phật Vàng ngồi hoa sen năm cánh mà thấy có j kì kì. Tìm về sám hối, đọc đc bài chị Tiểu Liên Hoa dạy : Đừng có chế chiêu. Sám hối thì đem cái thật tâm ra mà sám hối chứ không phải là đi vẽ ra cho được Ông Phật là sám hối. Còn việc của mình là đem cái tâm thối tha của mình ra mà sám hối! Thành tâm xin lỗi thì đừng có nôn nóng rồi lật lọng :
- Sao xin lỗi mãi mà ko tha ! Tao đã xin lỗi mà mày ko tha lỗi cho tao thì là ở mày chứ ko fai ở tao. Tao đếch xin lỗi nữa.
Hãy hiểu cho bên kia :
- Mày đã cướp của tao, nói xấu, đặt điều chia rẽ gia đình tao khiến cha tao thì bỏ đi, mẹ tao thù tự tử, anh em tao côi cút thất lạc. Hay mày đã giết con tao, cha mẹ tao, hứa sẽ giúp tao lúc khó khăn mà rồi mày lật lọng … Mày đã làm như thế mà mày đòi xin lỗi mấy ngày, mấy tháng, mấy năm mà xong hả con?Huh Tao phải cho mày chịu những gì tao đã phải chịu hoặc hơn thế!

Hãy hiểu cho người ta. Hãy chí thành sám hối, tỏ rõ thiện chí. Hồi hướng công đức thực tu. Chỉ có  làm cảm động để lay chuyển lòng người. Chỉ có thể sám hối thật lòng làm cảm động để lay chuyển dòng nghiệp. Đừng mong đợi sự tha thứ nếu thật sự thấy mình có lỗi. Cứ thật tâm mình.

Khi tinh tấn thì nghiệp đến dữ dội hơn nhưng con k hề nhận ra điều đó vì con chỉ chăm chăm nghiệp ở đâu, con sám hối, bất động ở đó. Con đã nói là con sẽ Nhẫn Nại giống như Thầy vì con đã nguyện cái này từ lâu lắm rồi. Kể cả từ khi con vẫn còn rất dữ.

Và rồi chuyện gì đến cũng fai đến.

Nghiệp tới quật, giống như mẹ mắng và đánh đít một đứa con thì nó chỉ còn nước khóc và xin lỗi. Đợi mẹ tha. Con cũng vậy.

——
8 năm. Rón rén lắm mới dám nhắn tới chị Mun. 10 tin may ra chị mới trả lời một tin. Một tin là những câu rất ngắn, lạnh lùng.

Lạnh lùng hay Từ Bi là ở tâm của người cảm nhận. Nó ko liên quan tới Nhân Quả của đối tượng được cảm nhận nên họ sẽ im lặng. Và con đang học cái đó. Luộm thuộm ra đường nghe lời chê bai thều thào, ánh nhìn sỉ vả. Con quát xét là tôi đang đi trên dòng nghiệp của tôi và tôi sẽ ko nhặt những cục sỏi bên đường. Vì đó chỉ là Vô Thường. Đến rồi lại đi. Không còn nữa. Không liên quan tới tôi. Tôi làm việc tôi làm.

Im lặng.
- Chị ơi. Em cám ơn sự im lặng của chị. Nó khiến em fai suy nghĩ về bản thân rất nhiều.

Lạnh lùng. Ngắn cụt. Chưng hửng. Lạnh lùng trong Chánh Định. Hay là sự Tỉnh Giác không nhiễm ô? Do tâm của người cảm nhận.
- Chị ơi! E thích quá! Lâu lâu chị lại nói ra cho em một lỗi sai làm e đã lắm luôn. Có sai gì ở đâu, chị cứ nói cho em nha chị. (Mà chị ko nói. Hiếm lắm mới nói. Bây giờ thì con hiểu có phải là : muốn mình tỉnh ra đã, muốn sửa đi đã. K muốn sửa nói ra làm gì? Đời đang khổ thế, thêm vào suy nghĩ nữa cho nát đầu). Im lặng đôi khi là chờ đợi, đôi khi lại là sự thấu hiểu, đôi khi lại là sự từ bi.
Im lặng.
Nhưng mà rất lạ!
- Chị ơi! Cám ơn Thầy và chị đã luôn bên em.
« Sửa lần cuối: 12-05-2024, 01:14 PM gửi bởi bongbang_9989 »
Logged
bongbang_9989
Thành viên

Giới tính:
Bài viết: 157


Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: bongbang_9989
Trả lời #112 vào lúc: 22-03-2024, 04:09 AM

Khi khởi tu, mình phải nhắc mình vui lên!

Chơi vs con là bực, mình thay đổi thói quen chơi vui như con, đầu têu thêm cho con vui hơn nữa.

Nấu ăn thì chỉ là nấu ăn. Mình thay đổi nấu ăn với tất cả tình thương yêu dành cho gia đình, còn vui vẻ nói cười nữa.

Mình hay ỷ lại mọi người cái gì nay mình làm hết. Mình làm vớt tất cả sự trú tâm và hạnh phúc vì được làm điều đó cho mọi người, cho mình. Việc nó cứ thế là xong.

Cái gì mà dễ làm mình giận, mình phải vui lên, nghĩ cho người ta, nghĩ cái khía cạnh khôi hài.

Than trách người kia phải dừng. Sám hối và dùng hết sức thật tâm, con cố gắng nghĩ tới điều tốt đẹp cho họ, hồi hướng cho họ. Ban đầu là nó cố, nhưng dần dà cùng sám hối, có một ngày con ngớ ra :

- Ớ! Thật ra họ đang đi đúng con đường họ phải đi. Làm đúng cái chuyện mà họ phải làm. Có mình mình cứ đứng gào thét , quẫy đạp.

Con cứ sám hối. Một cách tự nhiên, sự nhẹ nhàng và sự an lành đến từ từ mà k nhận ra. Và vì chỉ chăm chăm xem nghiệp quả ở đâu, con nhìn vào đó trong chấp nhận, bất động và sám hối, con k nhận ra rằng mình đang chịu đựng gì quá ghê gớm. Sao nó vui như một trò chơi!

Và khi nghiệp lớn nhất của con đến, vs cái sự rần rần kinh thiên động địa, nhưng do sức tinh tấn của chính mình, trong khi sám hối với Ông Phật Vàng ngồi trên Hoa Sen Năm Cánh, con vẫn đủ tỉnh táo nhận ra con vẫn yên ổn bình tâm, cái rần rần lo sợ , hoảng loạn, bấn loạn, giận dữ muốn trả thù kia là một bên khác, k phải là mình. Con tỉnh táo nói rằng:
- Tôi không có muốn bị bệnh Ung Thư đâu. Tôi không chơi vs cảm giác này.
Trong khi hoảng sợ chính cái hoảng sợ của mình, con đã phải nói với chính con rất nhiều, rất nhiều. Cuối cùng, con nói với con: Kể với chị Mun? Có gì mà nói vì chị đã chỉ đường rồi. Có than thì chị cũng ko có gì để mà nói vì Nhân Quả là như vậy. Và con niệm câu chị chỉ đường cho con : sám hối, thật tâm sám hối. Con sám hối ! Sám hối! Sám hối! Và cái lo sợ, hoảng loạn, bấn loạn này - cái cảm giác kinh khủng này đeo bám con chừng ấy năm khiến cuộc đời con đầy u tối ấy Im Bặt! Để lại trong con là một cái bình rỗng. Con ngớ người! Một sự an lạc, thanh thản và như vừa đc tháo những bùn nhớp dơ bẩn trong người phát sinh. Con nhắn khoe chị Mun. Con đã thật sự chạm đc tới cái Vô Thường! Aaaa! Nó đến rồi nó lại đi! Chỉ cần mình Nhẫn Nại. “Sao mà em vui quáaaaaa chị ơi! Vô Thường! Không thể thay đổi cái bên ngoài. Chỉ có thể thay đổi trong tâm mình!”. Và thật sự nghiệp đã chuyển. Gia đình bình an hơn rất nhiều dù sóng gió vẫn ở đó. Chồng cũng hiền đi rất nhiều và biết cảm thông rất nhiều. Trc đó con có coi Pháp, đọc Pháp thì sẽ bị nói rất dữ. Bây giờ thì chồng bình tâm và ủng hộ con. Con cái thì :
- Mẹ ơi! Con thấy nhà mình đầm ấm quá! Con thích lắm mẹ ạ!

Cuộc sống biết đủ, ít tham khiến con thấy cái gì cũng hạnh phúc. Giúp đc một người cũng hạnh phúc, biết ơn vì có phước mới có việc thiện mà làm, biết ơn vì người này cho mình giúp. Bước chân trên đường ngắm nhìn, biết ơn thấy mình có phước cảnh mới đẹp và cây lá mới xum xuê như thế. Ngắt bó rau rừng, biết ơn vì ko có làm mà lại có mà ăn. Thấy người thấy sự, Tỉnh Giác, quán xét. Biết ơn bữa cơm. Nhiều lúc con bật cười : biết ơn cái Khổ.

Con tiếp tục với niềm tin, an lạc, hạnh phúc và tinh tấn. Con tập Đề Mục mà không còn muốn phải thấy Đề Mục cho bằng đc. Con đang đi tới Đề Mục với tất cả Niềm Tin, An Lành và Hạnh Phúc, Biết Ơn.

. Con bớt tham đi và mỗi lần thấy mình đã bớt tham và bớt sân, hay bớt một tính xấu. Con đều hạnh phúc vô cùng. Hạnh phúc thực sự. Mọi thứ ác và thiện nghiệp đều mang lại cho mình một niềm hạnh phúc phía sau nếu mình Nhẫn Nại và bất động, tỏ rõ Thiện Chí. Nó đến rồi nó sẽ đi. Cái gì rồi cũng sẽ qua! Niềm tin và sự biết ơn của con tới Chánh Pháp và với Thầy lớn hơn và ngày một lớn hơn. Hạnh phúc tới nỗi mà con nói với chị Mun :

Nghèo cũng phải đi, giàu cũng phải đi. Đi về phía cái chết! Nhưng em sẽ chọn CON ĐƯỜNG HẠNH PHÚC mà đi! Bởi vì tất cả là Vô Thường!

Con niệm Vô Thường trong niềm Hạnh Phúc, Buông Xả! Không còn là Vô Thường trong sự Chấp Níu và Bất Toại Nguyện nữa.

Con cứ nghĩ mãi: Giải thoát là gì? Sao mình tự dưng cứ nguyện Giải Thoát. 24 tuổi đã biết mà xin nguyện Giải Thoát. Nay lại ko biết. Rồi cứ tinh tấn tu và tập, có một lúc con biết :
Giải Thoát là an lạc và hạnh phúc với chính Thiện Nghiệp và Ác Nghiệp của mình mà không vướng mắc vào đó. Bởi vì tất cả chỉ là Vô Thường.

Sự Hỷ Lạc của con tăng lên mặc dù quán vẫn còn chưa ra Đề Mục. Vì con luôn có tính đổ lỗi cho bên ngoài, dựa dẫm mong muốn ng khác sẽ giải quyết giúp mình những vướng mắc của chính mình (như một Đấng thần linh quyền năng) nên con đã xin chị Mun quán tưởng Ông Phật Vàng ngồi Hoa Sen Năm Cánh là chính mình. Cái đẹp đẽ, im lặng, hiền từ đó là chính mình. Qua các kiếp sống Vô Minh mình đã làm nó bị che mờ đi. Nay con xin quay trở lại, tự mình làm mình nhiễm ô, tự mình làm mình trong sạch. Mình phải có trách nhiệm với Linh Hồn của mình. Vậy thì quán đề mục chấm đỏ tìm về Ông Phật nghĩa là gì? Chính là tìm lại chính mình.

Biết lỗi rồi, sẽ cứ ủi mà lau chùi bằng tất cả lòng thành hối lỗi, sẽ ko còn mong nhanh, mong lẹ, khó chịu. Như vậy là chưa hối lỗi đâu. Mong nhanh, mong dễ, sức mình ko đc thì hay nhờ vả lắm. Đó ko phải là con đường Tự Thắp Đuốc Lên Mà Đi!

Đây là chia sẻ của một người có cái tâm lực rất yếu. Nhưng đã đạt được Hạnh phúc trước Ác nghiệp.
« Sửa lần cuối: 19-05-2024, 11:26 AM gửi bởi bongbang_9989 »
Logged
Le Le
Thành viên


Bài viết: 309


Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: Le Le
Trả lời #113 vào lúc: 22-03-2024, 05:13 AM

… 
Nghèo cũng phải đi, giàu cũng phải đi. Đi về phía cái chết! Nhưng em sẽ chọn CON ĐƯỜNG HẠNH PHÚC mà đi! Bởi vì tất cả là Vô Thường!


Hay nhen!  Grin Grin Grin
Logged
brightmoon000
Thành viên


Bài viết: 391


Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: brightmoon000
Trả lời #114 vào lúc: 22-03-2024, 08:58 AM

Bongbang viết dài và nhiều suy nghĩ quá, nên chị thường đọc lướt.
Ko trả lời vì không có gì quan trọng để trả lời. Còn những cái quan trọng thì đã nói và nói ngắn gọn, vì người suy nghĩ rối thì chỉ nên nói ngắn, đủ ý là được.
Logged
bongbang_9989
Thành viên

Giới tính:
Bài viết: 157


Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: bongbang_9989
Trả lời #115 vào lúc: 06-05-2024, 03:20 PM

Những ngày này con bị cơn hành hạ dị ứng về đêm khá nặng, cộng với bận bịu và sự buông lơi vì an lạc do ATCNDTM đem lại, nên con ko công phu thường xuyên. Con lại quay về Tham Sân Si, ko KSTTLT.

Rồi một đêm con miên man, con muốn tập nhưng con mệt. Atcndtm ko đc thường xuyên, kiểm soát tư tưởng ko thường xuyên khiến con lại bị cái nghiệp hay suy nghĩ cuốn lấy, cộng cơn mệt mỏi vì dị ứng khiến cái thấy của con ko thể nhìn đc một điểm nào, vì bị mê man.
- Mình mệt quá! Hay là thôi (bỏ ko tập nữa thì dễ dàng hơn. Quay về thói quen hàng ngày cho dễ sống)
 Nhưng con ko còn muốn lấy đó là lý do để bỏ ngang tập. Hạnh phúc của con chính là An Trú Chánh Niệm Đằng Trước Mặt. Con ko tin vào cảm giác này của mình. Con thả lỏng mình, thả lỏng cái thấy, tác ý :
- Mình phải tập. Muốn là được.

Bắt đầu cái thấy của con đi vào một điểm và con tác ý sám hối. Một ánh sáng lớn từ bên trái sát cái thấy của con chiếu sáng gần hết cái thấy, con chông chênh và lo lắng, rợn rợn vì nó quá gần. Nhưng niềm tin vào Thầy, Nhân Lành thì Quả Phải Lành, vào Tự Thắp Đuốc Lên Mà Đi quá mạnh, con vẫn cố ATCNDTM niệm sám hối  vs sự chông chênh đó nhưng nó ko lớn bằng niềm tin của con với Hoa Sen Trên Đá. Rồi con sám hối thật lòng, đại khái rằng:
- Con xin sám hối đã gây ra oan trái cho quý vị do vô tình hay cố tình từ kiếp này, kiếp trước, vô lượng kiếp trước, để các vị phải đau khổ, uất ức mà chết, ko thể Giải Thoát được vì sự hận thù với con. Từ khi khởi tu Hoa Sen Trên Đá để tu hành Giải Thoát tới nay, con tin sâu Nhân Quả, luôn sống hướng Thiện. Nếu đúng đây là sự thật, thì xin các vị cùng con đồng tu hành, đồng thành tựu.
Ánh sáng đó biến mất. Rồi con niệm tiếp. Ngay sau, con thấy những bàn tay đen như những bóng ma. Bàn tay lớn, bàn tay nhỏ đang di chuyển trc mặt, nhiều bàn tay cứ di chuyển trc mặt con. Con hiểu đó là những ác nghiệp của mình, với tiếng rên, hù…hà của họ, đã làm cho tâm con bị loạn động khi con ko Kiểm Soát Tư Tưởng Liên Tục và An Trú Chánh Niệm Đằng Trước Mặt Thường Xuyên. Con nhìn những bàn tay ma đó, con nhắm mắt bên trong niệm sám hối, thì trc mặt con lại hiện mái tóc ngang búp bê bay bay theo gió che ngang tầm nhìn của con.

- Chết rồi! Tóc mình bị bay thế này thì ATCNDTM làm sao đc bây giờ?

Một vài giây. Con lại trì chí:

- Bình tĩnh. Mình làm được.

Con tạo đc một điểm sáng đằng trước mặt và con niệm sám hối.
Có một lúc con thấy trc mặt con là đầu của mình màu đen và phía sau cái màu đen đó là một ánh sáng lớn bao quanh như hào quang. Con nghĩ là chắc ác nghiệp của con quá. Niềm tin vào Thầy và các vị Gạo Cội, vào ATCNDTM, vào Pháp Sám Hối của HSTD nên con ko hề sợ hãi. Con niệm sám hối tiếp tục vào 1 điểm trc mặt thì con lại thấy… mặt của mình trc mặt đang nhếch mép lên vs ánh sáng đó. Con nói vs chính mình rằng ko đc khinh thường ác nghiệp, vì chính mình đã là người có lỗi. Con tiếp tục nhắm mắt bên trong để niệm sám hối. Sau đó con lại nguyện. Những bàn tay biến mất. Ngay đó lại những bàn tay ma khác xuất hiện, nhiều hơn nữa và có ý đe doạ hơn nữa. Lúc này, con bị cuống. Con muốn niệm sám hối nhưng con suy nghĩ lại. Con lại An Trú Chánh Niệm Đằng Trước Mặt và thành tâm:
- Con xin sám hối vì đã lỡ gây tạo oan trái cho quý vị từ vô thuỷ cho tới nay. Để cho quý vị vì sự sân hận với con mà ko thể Giải Thoát cho chính mình. Từ khi khởi tu theo Hoa Sen Trên Đá cho tới nay, con luôn sống hướng Thiện, từ bỏ tất cả các ác pháp, ăn ngay nói thật, có hiếu với cha mẹ. Nếu đúng đây là sự thật. Nguyện đồng tu hành, đồng thành tựu!!!!!!!

Những bàn tay đen biến mất. Con nhẹ người và an bình, tỉnh như sáo, đầu im lặng. Nhưng vì cơn mệt vẫn còn. Nên thức một thời gian , rồi con ngủ lại, ko muốn đầu óc rong chơi, cố tập mà chỉ mê man vì mệt, tự nói tự cười trong khi ngủ (con nhận ra nhưng k kiểm soát đc) và con nghĩ rằng tự nói tự cười là do mình, cũng chính là ác nghiệp của mình. Chính vì vậy, Thầy mới dạy bao nhiêu người, bao nhiêu lần :

- ATCNDTM được chừng nào là phải làm chừng đó.

- Phải Kiểm Soát Tư Tưởng Liên Tục.

- Trói tay trói chân ko cho nó làm chuyện đó  ( Tham, Sân, Si)

- Bắt cái tâm con, làm đúng theo ý của mình!

Và cuối cùng, khi người đã nhẹ đi, con tác ý mình phải vui lên, vui hết cỡ số 10, vì mình đã vừa đạt được chiến thắng ngoạn mục với chính mình.



Con xin rõ ý hơn: không công phu thường xuyên của con nghĩa là thay vì con giữ giới, tập gần như 24/24 ( mở, nhắm đều tập, ksttlt, giữ giới hiền, giữ gìn ba nghiệp thân khẩu ý để đưa về thiện pháp) thì nay con lại nói nhiều lên nên sự Tỉnh Giác kém đi, ksttlt lơi là, chỉ tập một thời trước khi đi ngủ, ko bỏ tập ngày nào (trừ một ngày vì mê coi mua đồ chơi cho con). Nhưng như vậy vẫn đủ để con bị quay về nghiệp cũ của mình - loạn tâm. Sợ quay về thói quen sống cũ và nghiệp quả cũ, con nguyện kiếp này con tu chết bỏ, ko còn muốn quay lại những trạng thái đã và đang có nữa!!
« Sửa lần cuối: 03-02-2025, 03:23 AM gửi bởi bongbang_9989 »
Logged
Trâu Đất
Thành viên

Giới tính:
Bài viết: 155


Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: Trâu Đất
Trả lời #116 vào lúc: 31-05-2024, 06:23 PM

Nhắc lại con đường chị đang đi là Tịnh độ- con đường của niềm tin và tình thương, đừng suy nghĩ quá nhiều mà hãy tin là mình sẽ được cứu khỏi thế giới này, cái này em chưa hiểu rõ được.

Đề mục của chị là hai vấn đề: niềm tin, tình thương.

Khi chị tập đề mục có sức định thì quay lại cuộc sống ngọn lửa tham sân si sẽ càng mạnh, y như chị nói. Nếu đã lùng bùng như vậy thì cũng nên hiểu thêm:

Vô minh sinh hành, sự diễn tiến của cuộc sống vốn là do ái dục mà thành. Để đốn được 3 thứ đó thì kể cả theo đường lối của chú Tibu cũng phải vào được tứ thiền hữu sắc theo cách của chú mới làm được, nên như em đã nói ở mấy bài trước, cuộc sống và phản ứng của chị bây giờ là bình thường, hãy sống yêu mình và yêu đời.

Nếu chị muốn bớt khổ thì có ba cách: một là trả, hai là chặn đầu (không cho điều đó xảy ra) , 3 là trốn tránh. Nếu chị muốn trả thì nên sống tùy thuận, bình thản chiều lòng, nhẫn nhịn đối phương cho đến khi có dấu hiệu dứt nghiệp. Như vậy mục đích sống của mình chỉ có trả nợ và tu tập, sống buông xả.

Thọ thì khổ. Thọ có thọ lạc, thọ khổ, thọ bất lạc bất khổ. Vì vô minh nên nhận nhầm thọ lạc mang lại từ ái dục là hạnh phúc nhưng đó chỉ là sự mở màn cho muôn vàn sự khổ.

Thọ khổ là do thân hành ác, tâm hành ác.

Biết là mệt, đang bệnh, biết chưa thể làm được nhưng vẫn muốn tập là đang tạo nghiệp tự làm khổ chính mình. Hậu quả là trí não sẽ mệt, sanh bệnh về thần kinh, trầm cảm, hoang tưởng, ảo giác...

Khi tập mà thấy những biểu hiện xấu ngoài đề mục, thì nên dừng lại và bình tĩnh nghỉ ngơi rồi hẵng tập tập tiếp. Đang vô minh thì mọi suy nghĩ, kết luận, tưởng tượng đều là ý đang tạo nghiệp và lãnh quả khổ liền đó chị.
Logged
bongbang_9989
Thành viên

Giới tính:
Bài viết: 157


Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: bongbang_9989
Trả lời #117 vào lúc: 02-06-2024, 08:13 AM

Chào em,

Thiệt tình đã lập tâm đợi tháng 7 mới dám nói một lời ^^. Nhưng nó cứ luẩn quẩn. Đành nói để có thể buông. Lần cuối cùng với em Trâu Đất.

Những gì em nói ra đây có chỗ hay, có chỗ chị lại chẳng hiểu gì. Nhưng vì nó ko phải chuyện Nói việc mình làm, Làm việc mình nói, nên chị rất là khó để hình dung một câu chuyện thật, có ích. Ko thể lấy lời Phật, hay Thầy Tibu xào lại là đã ra cái Trí Tuệ đâu. Mà phải là Thực Hành!!! Khi cùng trên con đường thực tu, các tu sĩ hiểu được nhau tuỳ theo tâm lực - trình độ tâm thức của họ ( tâm lực này là từ kinh nghiệm của sự cố gắng nhẫn nại, học từ bi hỷ xả, quán xét nhìn về bên trong, chỉ thấy lỗi mình, chẳng thấy lỗi người, sám hối, atcndtm) . Đó là kinh nghiệm của bản thân chị.

Chính em chưa hiểu em là ai, thì em cũng ko thể nào hiểu được người khác và ko có khả năng chỉ bày đc điều gì cho họ. Vì thế, lời em nói ko có giá trị gì cho chị vì có những thứ em khuyên, chị đã làm. Nhưng chị có một cảm nhận là em vẫn chưa chịu làm chuyện đó.

Đã là Tu Sĩ Giải Thoát, ko ai làm chuyện dại dột lại cứ tin mình được cứu hết. Vì họ hiểu ko tự liều chết bỏ để cứu mình sớm thoát khổ, thì mình tiếp tục trôi lăn, lấy Địa Ngục là nhà.

Chị hiểu vì sao mà Thầy và chị Mun khuyên em ko nên khuyên người nhà vì sợ Tha Hoá Tự Tại nhập em. Là vì họ nghĩ cho em. Nhưng em thì không hiểu cho họ, mà lại đi trách họ.

Khuyên người làm việc Thiện, cớ sao mà sợ ma nhập!! Làm gì có chuyện đó!!!
Nhưng lời Thiện mình nói ko có ăn nhập với cái tâm tính, hành động thực sự của mình. Mình sống chưa đạt tới mức Thiện đó nên mới thành ra cảnh khổ THTT như vậy.

Tu thôi em!

Thân chào em Trâu Đất.
« Sửa lần cuối: 02-06-2024, 10:03 AM gửi bởi bongbang_9989 »
Logged
Trâu Đất
Thành viên

Giới tính:
Bài viết: 155


Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: Trâu Đất
Trả lời #118 vào lúc: 02-06-2024, 09:39 PM

Em đã làm hơn 10 năm nay rồi và bây giờ em vẫn làm. Em không biết tất cả nhưng em biết thế nào là trạng thái giải thoát và con đường đi đến giải thoát.

Con đường Tịnh độ là con đường nương nhờ tha lực, mong được cứu mà chị suy nghĩ là 'ko ai làm chuyện dại dột lại cứ Tin mình được cứu hết.' thì nó chưa có hợp lý. 

Tu giải thoát để cứu mình khỏi Sanh Tử, tức là khỏi sự chết chứ không phải 'chết bỏ để cứu mình', suy nghĩ này dễ dẫn đến coi thường mạng sống của chính mình, mà mất thân người rồi đâu có chắc là được như mình nghĩ tưởng, hay là mất thân rồi thì mới hối tiếc!

Tu giữa đời mà chỉ thấy lỗi mình, không thấy lỗi người thì thật là vô lí, trừ khi chị tiếp xúc với đời mà không giao tiếp, tâm không phóng dật hoặc sống độc cư. Thấy lỗi người nhưng không khởi tâm sân: khinh chê, ghét bỏ, coi thường... nhìn nhận bản chất, học hỏi và sửa đổi mình, góp ý cho người khi cần thiết.
Logged
Thiện Đặng
Thành viên

Giới tính:
Bài viết: 370


Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: Thiện Đặng
Trả lời #119 vào lúc: 02-06-2024, 10:29 PM

Những ngôn từ này chứng tỏ anh có đọc sách của Trưởng Lão. Em ngày xưa cũng hoang mang vậy đó nhưng đã tìm hiểu thì phải tìm hiểu tới cùng. Làm cho rõ các Pháp Hành và có nhiều cái em té ngửa vì giống nhau đến kỳ lạ. Em tổng hợp lại cho anh tự tham khảo:

- Đặt niệm thanh thản, an lạc là mình nhìn vào một điểm nào đó trước mặt mình....( Lớp Chánh Kiến - giai đoạn vấn đạo Tứ Niệm Xứ )

- Mình say sưa nhìn nó nên nó bất động...( Lớp Chánh Kiến )

- Tứ Niệm Xứ mà con tu như Định Niệm Hơi Thở là chết Thầy rồi ( Lớp Chánh Kiến )

- Cái Tâm nó sáng như một ngọn đèn pha ( Lớp Chánh Kiến )

- Phải có một tụ điểm để gom tâm, mà Thầy hay nói nó là điểm tựa để làm đòn bẩy cả vũ trụ ( không nhớ )

- Pháp Dẫn Tâm Vào Đạo ví như ngón tay chỉ trăng, hơi thở là ngón tay còn mặt trăng là Tâm Bất Động, nương hơi thở để thấy cái Tâm Bất Động ( Những Bức Tâm Thư )

- Quán bất tịnh là phải thấy bất tịnh Như Thật , ở đây không có đồ ăn thiu thúi nhưng mình tưởng ra và thấy nó thiu thúi, nghe mùi thiu thúi như thật ( không nhớ )

- Con giữ Tâm Bất Động và gọi Thầy thì Thầy sẽ giúp con, vì con giữ Tâm Bất Động là con tương ưng với Thầy, với Chư Phật
Logged
Thiện Đặng
Thành viên

Giới tính:
Bài viết: 370


Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: Thiện Đặng
Trả lời #120 vào lúc: 02-06-2024, 10:32 PM

Thêm bài này nữa:

Đây bây giờ Thầy sẽ đọc cái bài kệ này để quý thầy biết được từ cái Tứ Chánh cần với cái Từ Vô Lượng Tâm, hai cái nó kết hợp để nó thành ra một cái bài kệ mà chúng ta theo đó mà chúng ta tu tập các thiện pháp:

Từ tình thương ta được sanh ra

Quý thầy thấy, nếu mà cha mẹ mà không thương nhau làm sao mình có mình đây? Cho nên từ cái tình thương cha mẹ thương ra mình mới sinh mình ra.

Bây giờ:

Do tình thương ta được nuôi lớn.

Nếu mà cha mẹ sanh con ra mà không thương thì quăng nó ngoài đồng chớ làm gì mà nuôi? Ôm ẵm nó còn bé bỏng như vậy nó quá là cực khổ chớ đâu phải!

Bây giờ thử hỏi quý thầy ẵm con người ta mà nuôi đi, quý thầy nếu mà không thương quý thầy ôm ẵm nổi không? Rất là vất vả cực khổ. Cho nên cũng do tình thương mà ta được nuôi lớn.

Có tình thương ta sống chan hòa.

Quý thầy thấy rõ. Nếu mà chúng ta không có tình thương thì chúng ta chưa sống với vạn hữu đâu, cho nên Từ, Bi, Hỷ, Xả đó là cái tình thương của chúng ta để sống chan hòa với vạn hữu. Cho nên chúng ta phải tập luyện nó chớ không thể nào tự dưng mà nó có được cái tình thương đó được!

Nhờ tình thương chúng ta giải thoát.

Vì chúng ta thực tập như vậy đó, do đó cái tình thương chúng ta đối với các pháp chúng ta được giải thoát, không còn bị chướng tâm, không có bị chướng ngại nữa.

Đó thì, trong một cái tình thương, cái tình thương đó mà chúng ta ở đây nó có một cái bài kệ: Từ - Do - Có - Nhờ; bốn cái chữ Từ - Do - Có - Nhờ mà chúng ta được giải thoát. Nếu chúng ta thiếu thì chắc chắn là chúng ta không giải thoát.

Nếu bây giờ không có từ tình thương cha mẹ sanh ra thì chúng ta có con người đâu mà tu tập, phải không? Cho nên Phật gọi là cái người mà sanh mình ra đó là đại bố thí.

Bây giờ do tình thương ta mới được nuôi lớn. Nếu mà không có tình thương của cha mẹ thì làm sao nuôi lớn. Do đó: “Công cha như núi Thái Sơn - Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra.” Có cái ơn nào mà bằng cái ơn sanh thành, dưỡng dục đâu? Cho nên đó là một cái lớn, cái đại bố thí của chúng ta.

Rồi bây giờ chúng ta muốn cho được cái sự an ổn, cái sự hạnh phúc, sự an vui, sự giải thoát nơi tâm hồn của mình, thì mình phải tu tập rèn luyện cái tình thương đó thì mình mới sống hòa tan được với trong vạn hữu, với mọi người.
Logged
Trâu Đất
Thành viên

Giới tính:
Bài viết: 155


Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: Trâu Đất
Trả lời #121 vào lúc: 03-06-2024, 01:18 AM

Sơ thiền vốn là dừng thân hành thô (không còn hành do vô minh sanh); dùng ý thức tư duy quán xét, sức tỉnh thức để ly tham, sân, si để dừng ý hành; rồi dần dần tiến đến các trạng thái thiền cao hơn cho đến khi dừng được hành của hơi thở. Nó là trạng thái nằm ngồi chơi không cũng được thảnh thơi an lạc.

Nên cẩn thận tưởng thức vì tưởng gây ra cái bẫy to bự 'cảm thọ'.

Em vẫn tin HSTD-ATCNDTM là một kĩ thuật, nhưng nó nên được khai triển đúng lúc, đúng cường độ và mục đích, tránh phản ứng phụ, nhất là khi thân đã có dấu hiệu bị bệnh.
Logged
Thiện Đặng
Thành viên

Giới tính:
Bài viết: 370


Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: Thiện Đặng
Trả lời #122 vào lúc: 03-06-2024, 02:33 AM

Sơ thiền vốn là dừng thân hành thô (không còn hành do vô minh sanh); dùng ý thức tư duy quán xét, sức tỉnh thức để ly tham, sân, si để dừng ý hành; rồi dần dần tiến đến các trạng thái thiền cao hơn cho đến khi dừng được hành của hơi thở. Nó là trạng thái nằm ngồi chơi không cũng được thảnh thơi an lạc.

Nên cẩn thận tưởng thức vì tưởng gây ra cái bẫy to bự 'cảm thọ'.

Em vẫn tin HSTD-ATCNDTM là một kĩ thuật, nhưng nó nên được khai triển đúng lúc, đúng cường độ và mục đích, tránh phản ứng phụ, nhất là khi thân đã có dấu hiệu bị bệnh.


Nên tìm hiểu cho kỹ lưỡng hẳn hòi anh ơi, cái hiểu biết của anh về Pháp Nguyên Thuỷ nó bị lộn tùm lum tà la rồi.

Nhưng ở đây mà trao đổi mấy cái này thì mất hay. Thôi tuỳ nhân duyên và phước báu của mỗi người đi. Em cũng mất mấy năm với vấn đề này. Còn nếu đã muốn tập thì phải tập thiệt. Tìm hiểu kỹ.

Thân.
Logged
Tuệ Phúc
Thành viên

Giới tính:
Bài viết: 224


Giới - Định - Tuệ


Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: Tuệ Phúc
Trả lời #123 vào lúc: 03-06-2024, 06:31 AM

Anh xin chia sẻ vài câu truyện, Trâu Đất tham khảo thêm xem sao nhé:

Câu chuyện 1:
Ở 1 xứ nọ có 1 phú ông nhờ tự kiếm được nhiều tài sản nên luôn tự cho mình là thông minh, tài trí hơn người, ít khi chịu nghe lời khuyên bảo của ai. Ngày nọ, lần đầu có việc phải qua sông nên ông đã lên 1 chiếc thuyền. Khi thuyền đang đi đến giữa dòng không may ông sơ ý để rơi miếng ngọc bội của mình xuống sông, ông loay hoay không biết làm cách nào để lấy lại nên đã nảy ra sáng kiến là đánh dấu vào vị trí trên mạn thuyền chỗ mà miếng ngọc bội vừa rơi, ông đinh ninh rằng khi thuyền vào bến ông sẽ xuống dưới mò lại. Thuyền cập bến, ông nhảy xuống dưới mải miết mò mãi mà không thấy. Người lái thuyền và người xung quanh thấy vậy thì hỏi, ông kể lại cho mọi người nghe, mọi người nghe xong thì cười và giải thích cho ông thì ông mới hiểu ra rằng vẫn còn nhiều điều mà ông chưa biết cần phải học hỏi. Từ đó ông đã chịu khó lắng nghe hơn chứ không còn tự kiêu vào tài trí của mình nữa.
=> Giả sử phú ông không chịu nghe lời giải thích, không hiểu được thiện ý trong đó mà cứ tiếp tục mò mẫm theo quan điểm của mình thì sẽ ra sao? Chúng ta chưa giải thoát, đều đang bị vô minh chi phối, nên nếu chỉ với góc nhìn của mình thì sự việc tưởng như ngu ngốc kia lúc nào cũng có thể xảy ra.

Câu chuyện 2:
Thời Đức Phật, có 1 người nổi tiếng là ngốc nghếch tên Châu Lợi Bàn Đặc, ngốc đến mức mà người anh ruột của ông - 1 người nổi tiếng thông minh đã ngồi giảng cho ông 1 câu thơ ngắn trong nguyên 1 buổi chiều nhưng đến khi hỏi lại thì ông lại không thể nhớ được, mặc dù 1 ông già chăn trâu cạnh đó chỉ nghe ké thôi mà cũng đã thuộc làu. Vì ngốc quá, nên chúng tăng và người anh đành đuổi ông khỏi tăng đoàn để tránh ảnh hưởng đến uy tín của Phật. Lúc bị đuổi đi, ông rất buồn và đã khóc vì sự ngốc nghếch của mình. Đức Phật biết và đến hỏi thăm ông, nghe ông nói xong Phật bảo "khi ông đã biết mình ngốc thì ông không còn ngốc nữa", rồi Phật đưa ông 1 cây chổi nói từ giờ ông phụ trách việc quét rác và mỗi khi quét thì hãy niệm câu: "Quét bụi trừ bẩn". Ông nghe lời Phật và làm theo đúng như vậy đều đặn mỗi ngày, không có bỏ ngày nào, không có thắc mắc nghi ngờ mà chỉ có làm và làm thôi, mặc kệ tất cả sự chế giễu và coi thường của người xung quanh... Rồi một ngày, ông để ý và chợt nhận ra thân tâm của ông đầy những bụi bẩn, ông bỗng hiểu ra lời Phật nói ông quét bụi trừ bẩn chính là quét sạch bụi bẩn trong tâm của mình, quét sạch bản ngã trong tâm, ông rất vui mừng và càng làm hăng say hơn nữa. Rồi trong một lần cần tìm người thuyết Pháp cho các Sư nữ, Đức Phật đã đề cử ông đi trong sự ngỡ ngàng của chính ông và nhiều người. Nghe theo lời Phật, ông đến đó, nhiều vị Sư nữ thắc mắc và coi thường ông ra mặt, họ chê ông dơ... rồi theo một lẽ tự nhiên ông đã kể lại chính câu chuyện quét bụi trừ bẩn của mình một cách chân thật nhất và đầy cảm xúc, những việc chính ông đã làm, đã nhận thức và đã cảm ngộ được. Khi ấy, các sư nữ đang ồn ào liền im lặng ngồi nghe trong sự ngỡ ngàng và khâm phục. Ngay sau lúc đó... Ông Ngộ Đạo.
=> 1 người ngốc như Ngài Châu Lợi Bàn Đặc chỉ chuyên tâm làm 1 việc đơn giản, kiên trì sau 1 thời gian đã đắc Quả. Mình chưa xong 1 Pháp môn thì có cần thiết phải ôm thêm nhiều kiến thức Pháp môn khác lúc này không?
Logged
bongbang_9989
Thành viên

Giới tính:
Bài viết: 157


Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: bongbang_9989
Trả lời #124 vào lúc: 03-06-2024, 02:25 PM

Sống giữa đời thường mà lại Buông Bỏ Tham Sân Si đc. Đó quả thật là những vị Anh Hùng mà ko có bất kì vị anh hùng nào sánh đc. Con tự kinh nghiệm một chút ít. Rồi con nghĩ tới những tấm gương đi trước, và đang đi mà phải thán phục, tâm cứ dạt dào một niềm thán phục ấy tới nhiều ngày liền. Con quả thật thán phục họ.

Để từ sỏi đá và lửa đi về Chánh Pháp, thì cái tệ con fai trải qua, nghĩ lại cũng kha khá, cái éo le, khổ nó tới thì liên tục liên tục, phải nói con ko có đối thủ nặng kí hơn, mà đã có lúc con tê dại thân tâm đúng nghĩa đen. Rồi bệnh nặng liên tục, đã bệnh nặng mà còn kéo theo cả gia đình bệnh nặng y chang nhau và ko có một sự giúp đỡ bên ngoài nào. Vậy mà, cái thiện tự dưng đưa con nằm và sám hối nghiệp chướng. Vì mệt quá nên ko có lực niệm Phật, con niệm vừa sức mình, có lúc chỉ có thể nhìn vào một điểm khi mệt nhất cùng cái tâm chân thành hối lỗi, cái tâm kiên cố rằng con chấp nhận mình đã sống quá vô minh, tệ bạc, con xin trả để được giải thoát, ko quay về nữa, ko lặp đi lặp lại, và con nghĩ tới Chánh Pháp, Thầy Tibu, tới chị Mun, chị TLH là cái cột trụ một điểm trc mặt đó. Họ làm đc, con nguyện sẽ làm y chang. Dù con chẳng biết điều gì phía trc đang đợi mình. Con nguyện Buông. Cứ Phồng Xẹp dẹp loạn tâm r lại đi về sám hối.

Cái nhìn trở nên kiên cố, vững chắc vs một chấm đỏ xước mờ mờ cam cam to cỡ khuy áo sơ mi 3D trước mặt, con lạc vào bên trong. Mình bên trong ko hề đau đớn, mà chỉ có cái thân ngoài thì vẫn đau lắm. Niềm tin của con lại tăng lên và tinh tấn hơn nữa. Con sẽ tiếp tục tinh tấn, chính cái chịu khổ, chịu đau mà ko oán hận này sẽ đưa con tới cái nơi ko còn đau, ko còn khổ nữa.

Con cứ sám hối và atcndtm những ngày ấy. Tiếp tục sám hối quán Ông Phật Vàng nhưng chỉ ra chấm trắng, ko để đầu óc rong chơi, thì một luồng nóng bất ngờ chạy bơm khắp cơ thể con, mà Thầy Tibu đã ko giấu một cái gì, nói cho chúng mình nghe đó là do phước báu tu tập mà tinh khí thần tăng lên. Cơ thể bớt đau hẳn, đôi chân đau nhức run rẩy đứng ko đc cũng đỡ hẳn cái đau, đầu con im bặt tiếng ồn. Cảm giác rất dễ chịu. Nằm quan sát thân tâm một lúc, con bật dậy, đi xoa khắp người cho mấy đứa con và chồng để hồi hướng.

Thật buồn cười là khi cả nhà lâm bệnh nặng, nếu là trc kia con sẽ mệt mỏi, than vãn hoặc đơ đơ vì nghĩ nhiều, ko muốn bật dậy làm một cái gì, thì bây giờ con lại có một niềm vui lan toả : có cơ hội chăm sóc mọi người, có cơ hội làm việc có ích.

Khi bệnh nặng như thế, con vẫn im lặng và chấp nhận mọi thứ. Nhờ chị Mun đã nói và cũng đã có trên chùa : Những người gây ra đau khổ cho mình chỉ là Đại diện cho những ác nghiệp mà mình gây ra. Tâm ác thì cảnh khổ hiện tiền cho mà nếm chơi. Bởi vậy, những gì mình đang phải chịu chính là tấm gương phản chiếu chính mình. Con hiểu, và khi hiểu ra như vậy, con lại thương lại cái người, những người làm con khổ đau. Có những lúc cùng cực, đầm đìa nước mắt:
- Mình đã từng ác và phũ phàng đến thế này cơ à?

Khóc vì mình đã nhìn thấy mình. Và mình im lặng, dùng chân thành để sám hối, nguyện hồi hướng tất cả công đức tu hành tới ác nghiệp mình đã gây ra và tới những người ấy. Vì họ cũng chỉ do mình đây mà tạo ác. Vì mình mà họ lại đoạ đau khổ sau này. Mình thành tâm hồi hướng cho họ, mong giải trừ oan nghiệp, và mong họ đc bình an, sớm quay về chánh pháp, đồng tu hành, đồng thành tựu.

Dần dà, Thầy lại đã nói : nghề sẽ dạy nghề, tự biết nóng lạnh. Từ cái tâm hướng thiện, suy nghĩ thiện, làm điều thiện, tự nhiên mình biết mình cần làm gì thêm về Kỷ Luật Bản Thân để có thể tiến về Giải thoát rốt ráo. Và tự mình cũng biết khi nào mình công phu kém và yếu đi, quay ngược lại. Từ đây, mình chấp nhận quay về hay mình quyết định chiến thắng bản thân để Giải Thoát hẳn khổ đau và vô minh, lại tiếp tục là hoàn toàn ở mình. Con đường để tới Nhà của A Di Đà Phật là do mình phải bước đi, còn Phật thì vẫn luôn mở cửa để đợi đón.

Con chỉ đang ở giai đoạn này, còn rất yếu về tâm lực. Con chọn cứu mình cho xong. Đó cũng là lời hứa vs những ác nghiệp của mình khi mình sám hối , rằng mình sẽ tinh tấn tu hành để họ đc giải thoát giống mình, thì con k thể hứa lèo vs những chúng sinh tội nghiệp ấy, trong đó có chính con. Con vững tâm và niềm tin kiên cố. Nếu có quýnh quáng k biết điều tâm ra sao, thấy mình bị Tham Sân Si chặn đầu, giữ tâm Giải Thoát Kiên Cố, con sẽ quay về bình tâm và tìm cách để Buông Xả, vì con biết chỉ cần sự Nhẫn Nại, cái gì rồi cũng sẽ hết. Hello anh Lele!!

Nguyện hồi hướng công đức tu hành tới những người cũng cùng một chí hướng Giải Thoát giống như con. Nguyện cho mọi người đều đc thân tâm an lạc, phiền não tiêu trừ, trí huệ tăng trưởng, niềm tin kiên cố, tu hành mau chóng thành Đạo Quả.


« Sửa lần cuối: 03-06-2024, 04:38 PM gửi bởi bongbang_9989 »
Logged
Trang: 1 2 3 4 [5] 6   Lên
 
Chuyển tới:  

Bạn có thể Đăng Ký Load 0.341 seconds với 19 câu truy vấn.