
Chuông trống bát nhã
Chuông trống bát nhã
Nghe chuyển âm:
Thỉnh Chuông Trống Bát Nhã
Có một hôm, Cô Vân, trong lúc vui câu chuyện, mới hỏi Hai Luá tui rằng:
“Người ta thường viết nói rằng “Tự Tánh Di Đà”, hay “A Di Đà là chính anh!” Vậy anh có cái cách nào chứng minh rằng câu đó là đúng không?”
Vì là tu bụi đời (không có ông Thầy nào dẩn dắt hết) nên Hai Luá tui đề nghị cô về làm như sau:
“Tối nay, khi em qua Tây Phương Cực Lạc rồi đối trước cảnh đó mà phát nguyện rằng:
Nguyện xin tất cả các chúng sanh trong chín phẩm được thành Nhất sanh bổ xứ và cùng với tôi, phát nguyện xuống Nam Thiện Bộ Châu để độ các chúng sanh khác!
Làm xong nhớ cho anh biết và coi kết quả nó ra sao?
Cô về nhà làm y chang, sáng hôm sau, cô nói:
“Khi em đọc xong câu nguyện đó thì ao hồ bổng nhiên trống trơn, không gian bổng vang lên hồi trống Bát Nhã (té ra điệu trống này ở chổ đó). Và sáng nay tóc em tự động rụng rất nhiều, em nghĩ rằng nếu tới chiều thì đầu em thành trọc, và khi em nhìn tóc em rụng thì tư tưởng sau đây tới với em: “Phiền Não rơi rụng!”
“Vậy em muốn nó hết rụng không?”
“Muốn”
“Có rất nhiều cách làm cho ngưng tóc rụng nhưng cách này là hay nhất: Em lại vào cảnh giới đó nữa và đối trước Phật A Di Đà em đọc Tứ Đại Nguyện!
Sáng hôm sau, Tóc hết rụng, cô nói:
“Em hiểu tại sao trong các tranh ảnh hay diễn tả các đệ tử của Phật lại trọc đầu nhưng bất cứ ông Phật nào cũng có tóc cả!”
“Tại sao?”
Đầu tiên, hình ảnh các chúng sanh có tóc, tóc đó biểu tượng cho cái Khổ hay phiền não, sau khi tu thì phiền não rơi rụng thể hiện bằng hình ảnh thực chứng: Đầu trọc một cách tự nhiên, và sau đó nhờ phát nguyện mà tóc lại mọc lại: Tóc này có lại là do Đại Nguyện!”
Như vậy, Hồi Chuông và trống Bát Nhã có nguồn gốc từ đây.