Hoa Sen Trên Đá

An Trú Chánh Niệm Đằng Trước Mặt

05-09-2025, 06:16 PM
Chào bạn! Bạn có thể Đăng Ký

Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát
Nhập Cốc: người đang nhập cốc! Trong vòng 24 giờ có: 87 lượt nhập cốc.
Nhấp vào đây để Nhập Cốc.
   Đạo tràng   Tìm kiếm Đăng nhập Đăng ký  
Cỡ chữ: 19
Trang: [1]   Xuống
 
Chủ đề: Công đức  (Đọc 4266 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem
Bubalus
Khách
Người gởi: Bubalus Khách
vào lúc: 14-03-2009, 08:59 PM

Xin su huynh PHUOC gia?i thi'ch ti? mi? ve^` hồi hướng "Công đức"
Tai sao sau mo?i khi co^ng phu xong thi` ne^n ho^`i hu+o+'ng co^ng ddu+'c?

Trong Pháp Bảo Ðàn Kinh, Lục Tổ Huệ Năng có giảng giải về hai chữ Công đức:

"Khi Ðức Ðạt Ma Tổ Sư được rước vào Kim Lăng, vua Lương Võ Ðế hỏi rằng:
- Từ khi lên ngôi, trẫm cất chùa, chép kinh, độ tăng không xiết kể, thế có Công đức chăng?
Tổ Sư nói: - Các việc làm ấy thiệt không có Công đức.

Vua Lương Võ Ðế hỏi: - Bởi sao không có Công đức?
- Ấy chỉ là cái Tiểu quả của cõi Trời và cõi người mà thôi. Chính là cái nhân hữu lậu cũng như bóng theo hình, tuy có mà chẳng phải thật.

Vua Võ Ðế hỏi: - Thế nào mới thiệt là Công đức?
- Cái trí thiệt sạch toàn sáng, huyền vi; cái tánh thể tự nhiên, trống không vắng lặng. Ấy là Công đức. Công đức ở nơi bổn tánh mình chớ chẳng phải cầu nơi công nghiệp thế gian.

Tổ Sư lại nói:
- Thấy tánh là Công, giữ lòng bình đẳng là Ðức. Niệm niệm tâm không ngưng trệ, thường thấy bổn tánh, động tịnh tự nhiên, diệu dụng chơn thật, ấy gọi là Công đức.
Bên trong giữ lòng khiêm hạ là Công, bên ngoài hành động theo lễ là Ðức.
Tánh mình lập ra muôn pháp (sự lý, muôn vật) là Công, tâm thể lìa niệm là Ðức.

Chẳng lìa tánh mình là Công, ứng dụng không nhiễm trần là Ðức.

Muốn tìm cái Công đức pháp thân (Dharma-Kaya) thì phải y theo đây mà tu hành. Thế mới thiệt có Công đức. Người tu Công đức thì lòng chẳng nên khinh dể người, mà phải thường cung kính khắp cả nhơn vật. Nếu lòng thường khinh dể người thì bổn ngã của ta chẳng dứt, tức là mình không có Công. Tánh mình giả dối không chơn thật tức là mình không có Ðức. Bởi bổn ngã của ta tự đại, nên thường khinh dể cả thảy nhơn vật.

Chư Thiện tri thức, niệm niệm thấy tánh không rời là Công, lòng giữ công bình chánh trực là Ðức.

Tự giồi tánh mình là Công, tự trau thân mình là Ðức.

Chư Thiện tri thức, Công đức phải thấy trong tánh mình, chớ chẳng phải tìm ở chỗ cúng dường và bố thí (làm phước).

Bởi vậy, Phước đức với Công đức khác nhau. Vua Võ Ðế không biết chơn lý, chớ chẳng phải Tổ Sư của ta lầm."

« Sửa lần cuối: 15-03-2009, 10:31 AM gửi bởi Bubalus »
Logged
Tibu
Administrator
*****
Giới tính:
Bài viết: 6086


Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: Tibu Administrator
Trả lời #1 vào lúc: 16-03-2009, 12:35 AM

Xin su huynh PHUOC gia?i thi'ch ti? mi? ve^` hồi hướng "Công đức"
Tai sao sau mo?i khi co^ng phu xong thi` ne^n ho^`i hu+o+'ng co^ng ddu+'c?

Trước khi vào vấn đề thì đây là một ví dụ về cách "thuyết pháp không khế hợp"

Trích dẫn
Trong Pháp Bảo Ðàn Kinh, Lục Tổ Huệ Năng có giảng giải về hai chữ Công đức:

"Khi Ðức Ðạt Ma Tổ Sư được rước vào Kim Lăng, vua Lương Võ Ðế hỏi rằng:
- Từ khi lên ngôi, trẫm cất chùa, chép kinh, độ tăng không xiết kể, thế có Công đức chăng?
Tổ Sư nói: - Các việc làm ấy thiệt không có Công đức.

Vua Lương Võ Ðế hỏi: - Bởi sao không có Công đức?
- Ấy chỉ là cái Tiểu quả của cõi Trời và cõi người mà thôi. Chính là cái nhân hữu lậu cũng như bóng theo hình, tuy có mà chẳng phải thật.

Vua Võ Ðế hỏi: - Thế nào mới thiệt là Công đức?
- Cái trí thiệt sạch toàn sáng, huyền vi; cái tánh thể tự nhiên, trống không vắng lặng. Ấy là Công đức. Công đức ở nơi bổn tánh mình chớ chẳng phải cầu nơi công nghiệp thế gian.

Tổ Sư lại nói:
- Thấy tánh là Công, giữ lòng bình đẳng là Ðức. Niệm niệm tâm không ngưng trệ, thường thấy bổn tánh, động tịnh tự nhiên, diệu dụng chơn thật, ấy gọi là Công đức.
Bên trong giữ lòng khiêm hạ là Công, bên ngoài hành động theo lễ là Ðức.
Tánh mình lập ra muôn pháp (sự lý, muôn vật) là Công, tâm thể lìa niệm là Ðức.

Chẳng lìa tánh mình là Công, ứng dụng không nhiễm trần là Ðức.

Muốn tìm cái Công đức pháp thân (Dharma-Kaya) thì phải y theo đây mà tu hành. Thế mới thiệt có Công đức. Người tu Công đức thì lòng chẳng nên khinh dể người, mà phải thường cung kính khắp cả nhơn vật. Nếu lòng thường khinh dể người thì bổn ngã của ta chẳng dứt, tức là mình không có Công. Tánh mình giả dối không chơn thật tức là mình không có Ðức. Bởi bổn ngã của ta tự đại, nên thường khinh dể cả thảy nhơn vật.

Chư Thiện tri thức, niệm niệm thấy tánh không rời là Công, lòng giữ công bình chánh trực là Ðức.

Tự giồi tánh mình là Công, tự trau thân mình là Ðức.

Chư Thiện tri thức, Công đức phải thấy trong tánh mình, chớ chẳng phải tìm ở chỗ cúng dường và bố thí (làm phước).

Bởi vậy, Phước đức với Công đức khác nhau. Vua Võ Ðế không biết chơn lý, chớ chẳng phải Tổ Sư của ta lầm."


Đọc thiệt là kỹ thì đây là học giả nói chớ chẳng phải là Tổ nói Grin!

Thứ nhất: Vua mà làm theo cách này là ... mất nước như chơi.
Thứ nhì: Tổ gì mà ... vô minh tệ vậy? Đây là một người gánh vác cả nước chớ đâu có phải là dân ở hang núi đâu mà phải nói lên cái chuyện Không Tánh vớ vẩn này? vì nói xong thì Vua có áp dụng được gì không? Vua mà áp dụng thì hậu quả cả nước sẽ ra sao?

Đây là nói cho sướng cái lỗ miệng chớ không phải nói từ cái "Chánh Trí".

Vã lại, không có chuyện ... rước tu sĩ vào cung điện để mà nghe pháp!

Vua có muốn nghe thì phải thân hành đi tìm tu sĩ để nghe (y như là thời của Đức Phật Thích Ca).
Tu sĩ thứ thiệt thì đâu có cần sự tài trợ hay bảo vệ của Vua?
Chết thì thôi chớ! Tu sĩ thứ thiệt đâu có ngán?

Thử hỏi khi vào cung điện thì Vua ngồi ở đâu để nghe pháp?
Vua ngồi ở trên Ngai là tu sĩ không có nói vì không có điều kiện: Nên nhớ là Vua (là ba của Đức Phật) còn phải xá đứa con mình nữa đó!
Vua phải bỏ Ngai và ngồi ở dưới để tỏ lòng tôn kính. Và sau khi được tu sĩ cho phép ngồi ngang hàng thì tu sĩ mới nói pháp cho nghe:
Vua cần cái gì? Vua cần Chính Trị, chớ đâu có cần ba cái "Tánh Không" vớ vẫn này? (nên nhớ đây là "Chính Trị" chớ không phải là "tà trị"):
Vào thời Đức Phật, vấn đề của Vua chúa không là gì cả và chỉ cần có 7 câu để vua về mà làm, 7 câu như sau:

http://www.zencomp.com/greatwisdom/uni/u-duongve-xuphat/xuphat11.htm
[...] Trích đoạn:
Vesàli xưa là thủ đô của nước Cộng hoà Licchavi của giống người Vajji. Nước này do Visala, con của Vua Ikshvaku lập thành. Những nguyên tắc sinh hoạt theo tinh thần dân chủ của nước này được đức Phật đề cập và tán thán.

"Này Ananda, người có nghe rằng những người Vajji thường hội họp với số lượng đông đảo không?"

"Bạch Thế Tôn! Con có nghe!" ngài Ananda đáp.

"Tốt, Ananda, chừng nào người Vajjian thường hội họp với số lượng đông đảo, lúc ấy sự thịnh vượng của họ tăng thêm mà không suy giảm".

"Này Ananda, chừng nào người Vajji hội họp với nhau trong sự hòa hợp, chừng nào họ quyết định và làm việc với nhau trong sự hòa hợp, chừng nào họ giữ trọn luật lệ mà không có sự xáo trộn trật tự, chừng nào họ kính trọng và lễ bái những bậc trưởng thượng và vâng lời những bậc ấy; chừng nào phụ nữ và thiếu nữ của họ đi ra ngoài mà không bị sự hiếp bức, chừng nào họ tôn kính và lễ bái đền chùa của họ, chừng nào họ còn gìn giữ mà không khinh bỏ phong tục, chừng nào họ còn bảo vệ tôn kính và ủng hộ các bậc tu hành đạo đức, thì lúc ấy sự thịnh vượng của người Vajji tăng thêm mà không suy giảm".

Chính những lời dạy này đã làm cho vua Ajatasatru bỏ ý định chinh phục nước này vì sợ không thể thắng được một nước mà toàn dân sống tự do, đoàn kết dưới chế độ dân chủ. Chúng tôi nghĩ rằng dân tộc Việt Nam chúng ta nếu muốn thịnh vượng cũng không thể làm gì khác hơn là áp dụng những nguyên tắc dân chủ trên.
[...] Hết phần trích đoạn.
Hết.


« Sửa lần cuối: 16-03-2009, 12:41 AM gửi bởi Tibu »
Logged
lotus123
Thành viên


Bài viết: 90


Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: lotus123
Trả lời #2 vào lúc: 16-03-2009, 01:13 AM

chú Phước ơi,
cháu vẫn chưa rõ phần giải thích của chú về Công Đức mà Bubalus đã hỏi ở trên
Logged
Tibu
Administrator
*****
Giới tính:
Bài viết: 6086


Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: Tibu Administrator
Trả lời #3 vào lúc: 16-03-2009, 04:29 AM

chưa mà! cái tội đọc năm sáu hàng làm một nên bị sót Grin
Logged
lotus123
Thành viên


Bài viết: 90


Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: lotus123
Trả lời #4 vào lúc: 16-03-2009, 10:33 AM

Trích dẫn
Xin hồi hướng công đức tu hành này đến cho những ai có tai mà muốn nghe để họ mau thành đạt quả vị Giải Thoát còn con ra sao thì cũng được. HL.
cháu đang lắng tai nghe, biết đâu ra sao thì sao.
hề hề
Logged
Tibu
Administrator
*****
Giới tính:
Bài viết: 6086


Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: Tibu Administrator
Trả lời #5 vào lúc: 01-04-2009, 10:16 AM

Hồi Hướng công đức:
Là đem cho cái trình độ tu chứng của mình.
Đối với người sống thì chỉ con đường cho họ tu hành thế nào cho họ thành đạt y như mình.
Đối với người chết mà chưa đi đầu thai, thì mình phải tìm cho ra cõi mà họ ở để rồi, nhờ vào mức độ chánh định vững chắc của mình mà mình truyền cái tâm lực hiện có của mình để cho họ có thể an trú trong những cõi giới cao hơn, và như vậy mà họ có thể tiến tu rất là nhanh.

Nói là nói như vậy, chớ khi làm thì hành giả gặp khó khăn vô cùng.
Thứ nhất là cái cách "cho" của mình, đây mới là cái then chốt của vấn đề.

Tụi mình (người lớn) thua xa tụi con nít về cách cho của tụi nó.

Cái đầu của tụi mình (người lớn) do tính toán, hơn thua nhiều quá, nên theo thời gian nó co rút lại nên cái đầu nó nhỏ lại so với tỷ lệ của thân thể. Còn tụi nhỏ thì cho mà không có tính toán. Tụi nó cho vì ... thấy vui. Nên cái đầu nó to hơn so với tỷ lệ của thân thể.

Nhìn tượng Phật: Đầu các Ngài cũng to so với thân thể. Ý là nên hành động vì "cái vui" như con nít vậy.
Không vì "cái vui" này thì hầu như đó là những hành động có tính toán.
Vã lại "con nít" nó không có để bụng chuyện gì hết. Mình bợp nó một bạt tai thì nó khóc (vì đau) và liền sau đó thì mình kêu nó lại và vổ đầu khuyến khích nó này nọ và thọc cù lét nữa là nó ... cười lại liền.
Thử làm điều đó với người lớn thì ... biết liền!  Grin

Do vậy mà khi tác ý "Hồi Hướng Công Đức" thì:
1. Nên để ý tới việc: Được làm Con Người là quý và hiếm.
Lillian nói với người lớn là: Ở trên đó họ không có tu được đâu vì sướng quá, họ đi chơi không hà! Họ muốn tu thì phải xuống Trái Đất này và làm Con Người thì mới tu được.
2. Cái việc ngồi xa long, ăn cơm nhà ... mà có thể nhận được chừng này "pháp hành" là một chuyện hy hữu!
Lillian lại nói: Ông Phước không phải là Thầy của con, mà ông viết và chỉ cho con nhiều quá!

Làm như vậy mới thấy là mình hên quá cở thợ mộc, để rồi mới có "cái vui" (Lillian lại nói: con vui hơn cái số 10 mà ông Phước nói nữa đó).

Chỗ này thì phải viết lại  Grin (tụi nhỏ nó ... kiện):
Tụi nhỏ (Lillian) có nhận xét là: vui số 10 là vui với công việc hằng ngày. Ví dụ như: Công mình làm chỉ tốn có 2 đồng mà chủ trả cho là 12 đồng! Thì mình vui với công chuyện.
Còn tụi nhỏ (Lillian) lại nói là:
- - Con vui tới số 20 luôn đó!
Và trước sự ngạc nhiên của người lớn thì nó lại ... giải thích... một hơi:
- - Vui tới số 20 là khi con làm chuyện tâm linh, con có phần sáng tác của con vào đó nữa! Khi đi giúp người như thế này thì nó rất là "hưng phấn", "thích thú" và "vui mừng"! Chưa bao giờ con coi việc làm những chuyện trên là buồn chán!
Buồn chán chỉ có xảy ra khi ... phải nói chuyện với bạn bè (chỉ toàn là chuyện ăn uống, bận đồ, chải tóc ... chẳng có gì là cao siêu) và sau đó lại giận hơn, cãi vả nhau tơi bời vì chuyện không đâu! Đó mới thật là nhàm chán!
Hết phần viết thêm  Grin

Rồi dựa vào bàn đạp "Cái Vui" này mà mình hồi hướng công đức tới ai đó là ngon lành liền. Chớ còn với tâm trạng trơ trơ mà hồi hướng thì không bao giờ được (y như là với cái mặt hầm hầm mà bưng nước ra mời khách và để cái cộp trên bàn làm nước văng tứ tung ... thì ai mà uống cho được?)

TB: Lillian là dân địa ngục, chớ không phải là dân trên trời. Nói về sự tiến tu theo chiều hướng đi lên: Dân trên trời tu ... thường lắm, còn dân địa ngục thì mới là tu sĩ hạng nặng!

Hết
« Sửa lần cuối: 03-04-2009, 05:08 PM gửi bởi Tibu »
Logged
Trang: [1]   Lên
 
Chuyển tới:  

Bạn có thể Đăng Ký Load 0.059 seconds với 20 câu truy vấn.