Thầy cho con hỏi tiếp.
Bé nhà con bảo mở mắt vẫn thấy chấm, đi học cũng thấy chấm. Nó còn chế cháo như thế nào mà ra trái tim trong chấm đỏ rồi yêu thương cái khỉ j ấy. Con khen nó rồi bảo "con chỉ nhìn chấm đỏ tròn sáng màu đỏ thôi". Nó bảo là chấm đỏ tươi lắm. Con định bảo nó niệm nhưng phân vân giữa niệm "vui" hay niệm "hỷ lạc". Thầy theo dõi và chỉ bảo cháu giúp con với. Làm được như thế nào con sẽ cố gắng giúp cháu.
Bé nó tập đúng sách vở rồi đó.
Gia đình cũng nên ngồi xuống và bàn luận kế hoạch nuôi dạy Bé.
Đại khái là: Bé nó học làm một Thiền Sư (có nghĩa là: Giới luật thật là chính xác, Định Lực thì Bé đang tập đúng cách.
Huệ thì chưa biểu hiện gì rõ rệt, ngoài ba cái chuyện (được kể lại từ Bé) Ma, Ma... Phật, Phật...
Như vậy Bé đang cần gì?
Cần tu.
Như vậy, hổ trợ nó ra sao?
Về môi trường thì giữ trong sạch được chừng nào tốt chừng đó ( lý tưởng nhất là: tích cực giữ cho trong sạch).
Nên đặt lại vấn đề về: hiện tượng hù doạ Bé, một khi Bé phạm một lỗi gì đó.
Không nên, gây ấn tượng, bằng cách chơi dao búa, kèm theo lời doạ nạt này nọ.
Mà nên tìm cách chỉ dạy Bé hiểu sự sai trái của vấn đề.
Tại sao nên làm vậy:
Là vì Bé còn nhỏ, Bé chưa có đủ danh từ để nói lại (tranh luận).
Dĩ nhiên, khi Bé khôn lớn:
Bé sẽ lừa dịp mà trình bày lại sự kiện.
Kết quả:
Tất cả người lớn, dù giỏi biện luận như thế nào đi nữa, đều thua đứa bé! Nhất là... Khi Bé đã xong phần căn bản tu học.
Lý do: Bé nói việc Bé làm, và làm việc Bé nói:
Cho nên lời nói nó có cái lực là có thể dập tắt tất cả các lý luận "vô tội vạ" (một cách... chỉ nói qua loa... cho có chuyện, của người lớn).
Và chuyện này đã từng xảy ra trong chùa.
Đây là trường hợp bình thường.
========
Còn trường hợp Bé "có cá tính", thì sự phản khán sẽ là ngấm ngầm một cách có mục đích (chỉ là sự ưa thích tu tập): Bé, lúc nhỏ sẽ là một đứa Bé cô đơn... Tất cả mọi thành viên trong gia đình có thể oanh kích tự do...
Phản ứng là Bé cứ im lặng... chỉ lo tu hành, vì Bé hiểu, một cách "có cá tính": Đây là đúng, là cần thiết.
Khi Bé lớn khôn, có đủ danh từ để trình bày sự kiện một cách rành mạch:
Bé tự... tụ họp Gia Đình là và... Bé sẽ nói cho mà nghe!
Và trường hợp này, đã từng xảy ra trong chùa!
Kết luận:
Khi gia đình tính chuyện tu hành, và trong nhà có Bé tham gia thì tốt nhất là:
Suy nghĩ cho kỹ, và cả gia đình nên ủng hộ Bé, và dạy dổ bé cho đúng cách.
Lý do: Đây là vị cứu tinh cho gia đình, khi gia đình... có việc.
Tất nhiên: Bé chỉ là một tu sĩ tại gia. Càng không phải là một ông/bà thần!
Cho nên khi phạm sai lầm, thì người lớn nên suy nghĩ và dạy dỗ Bé
khi Bé hết sợ, lúc bé đã bình tỉnh lại... sau khi sơ ý làm lỗi lầm vừa rồi.[/b]
Còn nếu hấp tấp, thiếu suy nghĩ thì Bé chỉ có sợ hải, khi người lớn trút hết sự tức giận lên Bé.
Xin nhắc lại là: Do hành động thiếu suy nghĩ (phản ứng quá nhanh), sau một lỗi lầm của Bé (người lớn vừa la hét, vừa đập đánh...) Bé chỉ có sợ thôi!
Đầu óc non nớt của Bé chưa hiểu ý của người lớn.
Do chưa hiểu ý nên
Bé lại chậm trể khi gặp lại sự việc tương tự.
Tất nhiên, đây là một thói quen... một thử thách lớn, cho những người lớn trong gia đình.
Sửa được việc nhỏ này: Người lớn sẽ thấy đứa bé vẫn khôn và ngoan như thường.