Chú ơi, con hỏi thêm câu nữa

Có 1 anh bạn thích lên núi tu hành vì anh bạn nói tu giữa đời thì khó quá.
Quan điểm của chú về vấn đề này thế nào?
Đi lên núi theo kiểu vào hang núi mà ở rồi tu: Phải biết khai mở Kundalini, sức khỏe tương đương với những người lính thiện chiến và khả năng mưu sinh thoát hiểm
Đi lên núi mà có nhà đàng hoàng thì không cần Kundalini, sức khỏe cỡ trung bình và khả năng mưu sinh thoát hiểm.
Đi lên núi mà có người nhà theo thì sức khỏe cỡ trung bình.
Riêng con nghĩ thế này không biết có đúng không?
1. Nếu mình tu ở trên núi thì sẽ được cảnh trợ duyên trong lúc tu tập, sự vắng lặng tịch mịch, xa cảnh đời huyên náo, xa những định kiến xã hội, và các nhu cầu vật chất vì thế mình sẽ dễ dàng chuyên tâm hành thiền. (anh bạn nói là: muốn khẩu nghiệp dừng thì ko nói- thân nghiệp dừng thì ko gieo duyên-y nghiệp dừng thì nhập thất hành thiền).
Vì cõi mình đang ở, được gọi là "Lục thú Đồng Cư" [sáu loại thú (Thiên (Tiên), A tu la (Thần), Nhơn (Người), Địa ngục, Ngạ quỉ, Súc sanh (Thú vật).) cùng ở với nhau] nên đã bị lai giống với nhau rồi.
Về vấn đề này, Con Người lai với Tiên: Khi tu hành, những người này cần nhiều điều kiện:
1. Vùng tu phải có nhiều sanh khí: Vùng này có thể xác định bằng cách nhìn lên bầu trời khi nắng đẹp, nhất là vào buổi sáng. Người ta có thể thấy nhiều điểm màu vàng nhỏ và sáng, những điểm sáng này di chuyển lung tung, ngoằng ngoèo, nếu nhìn kỷ thì có thể thấy những gợn sóng quanh cái điểm y như là tàu chạy trên mặt nước vậy.
2. Hay hơn một tý là vùng này có linh khí:
21. Vùng này được xác định qua các nhánh cây, giữa cây này và cây kia. Có khi nó giáp vói nhau tạo thành những khoảng trống, và khi nhìn vào những khoảng trống này: Có khi thấy hình dáng của một người ngồi xếp bằng. Đây là nơi hội họp của các ông Tiên! Anh em lubu còn lạ gì cái đỉnh đồi với 4 cây thông trên đồi cù Đà Lạt.
22. Hay là nơi có cây chuá: Vùng này được xác định bằng cách nhìn vào từng lùm cây, hay là đám cây: Cây chúa mọc trên cao có nhiều cành cây, to và cao hơn những cây kế bên. Những cây khác mọc nghiêng về hướng cây chúa.
Anh em lubu còn lạ gì trên đồi cù, chỗ ở dưới cái hụp. Chỗ mà tibu mất cái chày Kim Cang hehehe.
23. Hay là vào những buổi chiều sương khói bắt đầu xuất hiện theo từng luồng: Có khi người ta nhìn ra những hình ảnh của những Linh Vật!
Hoặc là bất chợt, ngay ban ngày, trong một cơn gió xoáy nhỏ, bụi đất bay lên và ... Cùng lúc đó, người ta có thể nhìn ra hình dáng của Linh Vật.
Tibu đã nhìn ra được hình con rồng ở Thung Lủng Tình Yêu (Đa Thiện Đà Lạt). Con rồng này xuất hiện ngay cuối cái dốc đi xuống cái đập. Và bơi qua hồ: Khi bơi thì con rồng uốn éo toàn thân thẳng đứng với mặt hồ! (Khác với con rắn nó bơi là nó uốn éo nguyên thân hình nó trên mặt nước) Khi qua được bên kia hồ thì nó leo lên mặt đất và tibu thấy nó chạy trên bốn chân! Nó chạy nhanh thật nhanh lên ngọn đồi hướng Bắc Đông Bắc. Và biến mất khi lên đỉnh đồi. hehehe tibu mà là đại gia thì phải biết hehehehe
24. Khi tìm ra hang núi thì nên đứng ở ngoài và kêu lớn một tiếng và lắng nghe hang núi có bị tiếng vọng hay không. Không có tiếng vọng là ngon lành.
25. Khi gặp đá thì cũng nên gõ vào đó coi nó kêu ra làm sao! Nó mà kêu như tiếng mõ hay là tiếng chuông là yên tâm công tác hehehe Vùng Đức Trọng (cách Đà Lạt 15 cây số) có những món này hehehe.
26. Ngon lành nhất phải kể là vùng Đại Ninh, ngay bià rừng chỗ cỏ cây mọc lung tung thì lại có một vùng trống trơn hình dáng tròn quay ngay giữa vùng này thì có rắn nằm canh giữ: Vùng này là nơi tu thành công của một A La Hán.
Như vậy thì cũng đã khá đủ về những chỗ có thể có đầy đủ linh khí ...
Nhưng làm sao để biết thời điểm anh chàng tu trên núi này đã xong? Liệu khi anh ta quay trở lại đời thường anh ta còn bị xao động trước chướng ngại mà anh ko hề gặp phải trên núi?
Đây là điểm chết của vấn đề: Phải căn cứ vào một phương pháp rõ ràng từ A tới Z. để biết được là mình đang tu tới đâu, còn bao xa nữa, và khi tu xong thì nó ra làm sao? Chớ không thể nào mà tu một cách ấm ớ mà xong được đâu! Tất nhiên, khi xong thì tu sĩ phải biết mình thuộc loại nào: Độc Giác Phật, Bồ Tát hay là Bật Chánh Đẳng Chánh Giác. Rồi căn cứ vào loại này mà tu sĩ có chương trình thích ứng.
Tuy nhiên con lại thấy Đức Phật có khuyên các Đệ Tử nên tìm 1 gốc cây trong rừng sâu để mà hành thiền. Cái này nó mâu thuẫn làm con ko hiểu rõ.
Đức Phật thì có quan niệm khác hẳn các ông Tiên, Ngài tính toán rằng: Một khi tu sĩ có một phương pháp đúng đắng từ A tới Z thì khi tu hành pháp này: tu sĩ tự phát ra linh khí (vì thay đổi hào quang). Nên chuyện tìm ra chỗ nhiều linh khí lại không thành vấn đề. hehehehe Pháp Siêu Thế mà!
2. Khi mình tu tập giữa đời thường, trước mắt thấy là khó khăn hơn vì mình còn phải đối diện với trăm công nghìn việc của cuộc sống thường nhật, những lo lắng cơm áo gạo tiền, danh lợi đục trong, định kiến xã hội (ví dụ: Cô này đến tuổi lấy chồng mà sao ko lấy chồng đi? Dạ, tôi đi tu? Gì hả, cô này đầu óc có vấn đề rồi

), hoặc là đối diện với những trở ngại là những nghịch duyên khiến tâm mình nổi máu tham, sân, si. Xong ngược lại, vì những trở ngại này, thì mình sẽ dựa vào đó mà sửa mình. Chẳng hạn bình thường đối diện cảnh đó mình rất muốn nổi điên lên, nhưng nay mình đi tu rồi thì mình cố gắng ko nổi sân hận nữa -> lâu ngày thì mình thấy mình đón nhận những chuyện xảy đến với mình bằng 1 tâm an lạc và bình thản. Như vậy, môi trường tu tập giữa đời thường này lại trở thành nơi tốt nhất để rèn luyện cho mình sự kiên định trước ngoại cảnh.
Tu tại gia thì phải hên như bọn lubu. Ngồi xa long, ăn cơm nhà, và có đầy đủ pháp hành. Quen thì toàn là cấp lớn. Chuyện gì thì hô lên là lubu ... bu nhiều hơn kiến.
Như vậy, khi nào thì mình nên tu giữa đời thường, khi nào thì mình nên xuất gia để sống đời đạo hạnh của bậc chân tu?
Khi mình có dầy đủ pháp hành là mình đi trên con đường "Chân Tu". "Xuất" hay "Tại" đều như nhau.
"Xuất" mà không có pháp hành, và gặp đồ ... gần đúng là tiêu đời trai.
"Tại" mà gặp đầy đủ và đúng ... thì còn có hy vọng.
Do đó cho nên, "Xuất" hay "Tại" không thành vấn đề.
Vấn đề là gặp đúng bài, đúng bản, đúng Thầy, đúng thợ là yên tâm công tác.
Hết