Hoa Sen Trên Đá

An Trú Chánh Niệm Đằng Trước Mặt

05-09-2025, 01:08 PM
Chào bạn! Bạn có thể Đăng Ký

Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát
Nhập Cốc: người đang nhập cốc! Trong vòng 24 giờ có: 92 lượt nhập cốc.
Nhấp vào đây để Nhập Cốc.
   Đạo tràng   Tìm kiếm Đăng nhập Đăng ký  
Cỡ chữ: 19
Trang: [1]   Xuống
 
Chủ đề: từ bỏ 1 thói quen xấu  (Đọc 7488 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem
huan168
Khách
Người gởi: huan168 Khách
vào lúc: 05-04-2013, 10:11 AM

Con đã bị nghiệp cá độ ( betting ) dập mười mấy năm nay rồi (con đọc thấy tài liệu nói nghiện cờ bạc là bệnh tâm lý ), nay con thực tâm muốn bỏ hẳn để quay lại đường ngay nẻo chính con có đọc topic gì đó nói về việc thầy cai thuốc lá sau một đêm suy nghĩ muốn nổ tung đầu ....và nhờ ông hộ pháp gì đó thì thầy bỏ được. Nghiệp của con liệu có thể thay đổi được không ? ...và con cứ có cảm giác lấp ló ở ngoài chùa hstd chứ chả dám vào , chỉ đọc và đọc là chủ yếu  chả dám hỏi han gì ,nên cà xịch cà đụi.....Hôm nay con xin sám hối trước chư phật và hstd con muốn làm một con người tốt !!!
Logged
Tibu
Administrator
*****
Giới tính:
Bài viết: 6086


Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: Tibu Administrator
Trả lời #1 vào lúc: 05-04-2013, 12:50 PM

Con đã bị nghiệp cá độ ( betting ) dập mười mấy năm nay rồi (con đọc thấy tài liệu nói nghiện cờ bạc là bệnh tâm lý ), nay con thực tâm muốn bỏ hẳn để quay lại đường ngay nẻo chính con có đọc topic gì đó nói về việc thầy cai thuốc lá sau một đêm suy nghĩ muốn nổ tung đầu ....và nhờ ông hộ pháp gì đó thì thầy bỏ được. Nghiệp của con liệu có thể thay đổi được không ? ...và con cứ có cảm giác lấp ló ở ngoài chùa hstd chứ chả dám vào , chỉ đọc và đọc là chủ yếu  chả dám hỏi han gì ,nên cà xịch cà đụi.....Hôm nay con xin sám hối trước chư phật và hstd con muốn làm một con người tốt !!!
Nguyên tắc ghiền là trong óc của mình nó tạo ra một cung phản xạ rồi nhờ vào cái phản xạ này mà nó tiết ra kích thích tố để làm cho mình bị say.

Phá bỏ nó không phải là dể.

Làm nhanh và mạnh tay quá, là nó sanh ra đổi tánh và cực kỳ khó chịu cho những người sống chung quanh mình.

Nhưng dù gì nó cũng chỉ là một thói quen! Mà đã là thói quen thì nó cũng có thể thay đổi!
Ngay cả thói quen ... thở để sống! Mà tu sĩ cao cấp còn có thể chiến thắng nó được luôn!

Như vậy muốn làm thì nên có chương trình và làm theo chương trình thì rồi cũng làm xong.

Như vậy khởi đầu là:

Tác ý coi cái chuyện gì xảy ra khi không thèm tu hành.

Sau khi mà nó đổ mồ hôi khi tìm ra cái kết quả trên rồi thì mới thực hành kế hoạch.
Không có đổ mồ hôi thì khó làm được cái gì lắm.
Logged
Le Le
Thành viên


Bài viết: 309


Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: Le Le
Trả lời #2 vào lúc: 06-04-2013, 06:22 AM

Con đã bị nghiệp cá độ ( betting ) dập mười mấy năm nay rồi (con đọc thấy tài liệu nói nghiện cờ bạc là bệnh tâm lý ), nay con thực tâm muốn bỏ hẳn để quay lại đường ngay nẻo chính con có đọc topic gì đó nói về việc thầy cai thuốc lá sau một đêm suy nghĩ muốn nổ tung đầu ....và nhờ ông hộ pháp gì đó thì thầy bỏ được. Nghiệp của con liệu có thể thay đổi được không ? ...và con cứ có cảm giác lấp ló ở ngoài chùa hstd chứ chả dám vào , chỉ đọc và đọc là chủ yếu  chả dám hỏi han gì ,nên cà xịch cà đụi.....Hôm nay con xin sám hối trước chư phật và hstd con muốn làm một con người tốt !!!

Nhân chuyện ông hỏi Thầy về cái chuyện này thì tui cũng muốn kể cho ông nghe câu chuyện về thằng bạn thân nhất của tui:

Nó sinh ra và lớn lên ở trong cái gia đình cũng không khá giả gì, Ba Má nó đều là công chức nhà nước, lương ba cọc, ba đồng mà phải nuôi thêm ba chị em nó. Được một cái là cả gia đình nó rất là tín tâm với Đạo Phật, ông Bà Nội nó coi Chùa là nhà, cô chú nó cũng vậy. Ngặt một nỗi là ở đời cha là thầy giáo mà con đốt sách là cái chuyện bình thường. Đối với nó lúc đó, đi ra Chùa là chỉ để được ông Bà Nội hay cô chú cho ăn cơm chay sau khi cúng, và nhào vô giựt nia với đám bạn sau khi ở Chùa đã cúng cô hồn xong. Đôi lúc nó còn ăn trộm băng đọc kinh của ông Nội nó, xóa đi và thu lại những bản nhạc mà nó thích nữa. Rồi theo thời gian nó cũng lớn dần kèm theo những thói hư, tật xấu mà nó cứ làm như không có chuyện gì xảy ra. Đối với nó, lấy tiền của Ba Má cho đi học, nó dùng cá độ đá banh, đánh số đề, mua thuốc hút, ngồi lì ở quán cà phê đến tận 4,5 giờ sáng là cái chuyện thường tình. Sau cùng nó cũng quen và cưới một cô vợ người xứ Wales. Nó di cư từ Việt Nam sang và sinh sống ở Wales, trong nhà nó cũng trưng bày tranh ảnh, tượng Phật, hàng ngày nó đi qua, đi lại nhưng đối với nó chỉ là những thứ đễ mà trang trí cho nó đẹp vậy thôi.

Rồi cái gì đến, nó sẽ đến, với cái màn vô mình dày đặc biểu hiện ra ngoài qua những tính ích kỷ, chấp ngã, ghanh ghét, ghim gút, tốt khoe xấu che vân vân và vân vân... vợ nó chia tay với nó. Người vợ mà yêu thương nó hết mực, lo lắng từng li từng tí cho nó. Nhưng nó không bao giờ trân trọng, đối với nó đó chỉ là nghĩa vụ mà thôi. Rồi trong hoàn cảnh đó nó gặp và quen những người bạn mới. Ông bà nói không có sai: Nồi nào úp vùng đó hay ngưu tầm ngưu mã tầm mã. Những người bạn mới của nó chỉ nghĩ đến tiền, tiền, tiền, ăn chơi , đua đòi nhà cao, cửa rộng, hút chít... nó có thể nằm ở nhà ba ngày liền hút tài mà, mà không thèm bước ra khỏi cửa, và nó ghiền tài mà cũng phải là ba năm.  Đi đánh bạc, chơi với máy đánh bạc ru lét thua một hai nghìn bảng là chuyện thường đối với nó. Và nó cứ trượt dài như vậy đó.
Duyên số đưa đẩy nó lại gặp và yêu một cô gái người Việt Nam, cô này sanh cho nó một đứa con gái rất là khấu khỉnh. Cuộc sống cứ thế trôi đi... Có một ngày, có hai đứa nhỏ tới shop của bạn nó xin việc, nó ngồi nó hỏi chuyện và cô bé đó nói: O em dặn là trước khi ngủ phải Niệm Phật mười lần rồi mới ngủ.
Nó nghĩ: Sao con nhỏ này nhỏ xíu mà làm cái chuyện này được, hay quá vậy ta?
Rồi tự nhiên kí ức nó ập về, nó sực nhớ là gia đình Ba Má, ông Bà Nội, các cô chú của nó hàng ngày cũng làm cái chuyện này, mà sao bấy lâu nay nó không để ý mà nó cứ trượt dài trên cái con đường sẽ dẫn nó vào địa ngục như thế này.
Rồi bắt đầu nó mới lên mạng tìm hiểu... cuốn Kinh nó gặp đầu tiên là Kinh Nhân Quả. Nó đọc tới đâu gai ốc nó nổi lên tới đó, nó thốt lên: Trời!
Lên thăm thằng em trai nó ở Manchester nhân ngày sinh nhật nó, đêm khuya một mình nó ngồi đó, tự nhiên nó nhớ đến ông Bà Già, nó cảm thấy bất hiếu với Ba Má nó và nó đã ngồi đó và khóc, nó khóc như chưa bao giờ được khóc... Rồi nó nhắn tin xin lỗi Ba Má là nó đã nhận ra và từ nay trở đi nó sẽ cố gắng sống tốt hơn....
Và nó đã gặp Thầy (hay nói đúng hơn bây giờ nó nghĩ rằng là Thầy đã lặn lội trong cái rừng Vô Minh để tìm cho bằng được và lôi nó ra), người đã sinh ra nó lần thứ hai, người mà nó chưa một lần gặp mặt, sờ tận tay. Thầy đã thầm lặng cho nó Pháp Môn Niệm Phật Quán Chấm Đỏ theo đúng cái Biệt Nghiệp của nó. Nó cứ thực hành cà xịch, cà đụi cái Pháp An Trú Chánh Niệm Đằng Trước Mặt. Nó cứ làm chơi chơi vậy thôi.
Rồi một ngày nó nghe tin là ông Nội nó chết, lòng nó dằn vặt vô cùng, nó về Việt Nam một mình nó cho kịp trước ngày chôn ông và nói dặn với vợ nó là không báo cho ai hết để đỡ lo. Và nó về Việt Nam... Ông Nội nó được quàng trong Chùa, khi nó xuất hiện trước cổng Chùa, Ba Má nó như muốn xỉu, nước mắt tràn trụa nhào tới ôm nó: Trời ơi, con về hồi nào, Ba mới đóng nắp hòm hồi 2 giờ trưa nay, khóc...vậy là con không được gặp mặt ông Nội rồi, khóc... vào, vào thắp nhang cho ông Nội đi con...khóc... Nó ngồi đó Niệm Phật mà lòng cứ nghĩ lung tung, nó mới nhớ lời Thầy nói là: Làm cái gì mà không có Tâm Lực là thua... Và nó thua thiệt, nó chỉ thấy một màn đen thui, nó muốn cứu ông Nội nó lắm nhưng mà lực bất tòng tâm, thấy người thân của mình lần lượt ra đi mà mình không có làm được gì cả. Nó buồn...
Rồi nó lại gặp bạn bè của nó, kì này nó chơi hàng mạnh hơn: Ma tuý đá cộng với tài mà, nó chơi từ tối cho tới sáng hôm sau. Nó và thằng bạn của nó ra trước sân ngồi nói chuyện trong cái cơn phê của hai thứ ma túy và bất chợt nó nhìn thấy một cái chấm màu đỏ của cái đèn bàn thần tài của cái nhà đối diện bên đường, nó sực tỉnh: Mẹ! Mình đang làm gì đây ta? Tại sao? Tại sao? Tại sao? Mày là cái thằng chó chết... Và bắt đầu nó cứ nhìn cái điểm đỏ đó và nó hét trong tâm: Aaaaaa..., Diiiiiii..., Đàaaaa..., Phậttttttt....
Nó quên hết mọi chuyện xung quanh, kể cả thằng bạn ngồi sát nó luôn và nó cứ quán chấm đỏ và Niệm khoảng 2,3 tiếng đồng hồ gì đó. Trưa 12 giờ, nắng chang chang trên đỉnh đầu, nó cũng không còn cảm giác gì nữa hết, nó cứ Niệm và nhìn chấm đỏ...nhìn chấm đỏ và Niệm. Nó nhận ra cảnh vật xung quanh thay đổi, nó đang bay trên những tầng mây... (ảo tưởng mà). Nó cứ bay, và trôi bềnh bồng như vậy cho tới khi thằng bạn nó lay nó và kêu nó vào nhà vì sợ nhập gì đó...
Khi vào nhà, mới ngồi lên ghế, tự nhiên người nó bắt đầu rung giật từ ngón chân cái và từ từ lan lên tận đỉnh đầu luôn, các huyệt đạo như có ai đó châm cứu từng nhóm huyệt, và các nhóm huyệt nó tự động giật, từ kẽ chân, kẽ tay, đỉnh đầu, tai, mặt, ngực, bùng, đùi... đâu đâu cũng giật như là châm cứu... và nó bất tỉnh. Nó không cử động được vì cơ nó căng ra, mặt căng ra biến dạng, răng nghiến lại, tay chân rút lại... là nó thấy nó rớt vào vùng đen thui, rớt, rớt, rớt... rồi nó thấy Ba Mẹ, vợ con, bạn bè nó hiện ra... nó cứ lắng tai nghe họ nói... từng khối đen ập tới, khi bay gần tới nó, nó mới sực tỉnh vì nó nghe tiếng nói của bạn nó là: Bỏ đi, ráng mà quay về. Bỏ đi, ráng mà quay về. Rồi: Có cần kêu bác sĩ không? Nếu có bấm tay một cái, không thì bấm hai cái. Và nó bấm hai cái. Tự nhiên nó phát ra một cái ý nghĩ là: Nãy giờ sao mình không Niệm Phật ta? Khi nó nhớ thì bắt đầu nó Niệm, khi nó Niệm như vậy thì nó thấy nó bay tránh qua những khối đen đang ập tới nó... và nó thấy nó bay vụt lên trên, nó cứ bay vút, vút, vút lên như vậy, thì cơ mặt nó giựt giựt, đỉnh đầu nó giựt giựt và nó bừng tỉnh như chưa có chuyện gì xảy ra.
Và nó bỏ luôn tài mà, ma túy đá, cờ bạc, cá độ, gái gú luôn... cho đến giờ này mỗi lần nó nghĩ tới những cái vụ đó là nó sởn cả gai ốc. Bây giờ nó chỉ muốn hàng ngày mong trời tối là nó An Trú Chánh Niệm Đằng Trước Mặt mà thôi.

Chuyện của nó là vậy, còn ông thì ông nghĩ sao?
« Sửa lần cuối: 06-04-2013, 07:41 AM gửi bởi Lê Lê »
Logged
Tibu
Administrator
*****
Giới tính:
Bài viết: 6086


Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: Tibu Administrator
Trả lời #3 vào lúc: 06-04-2013, 06:38 AM

Con đã bị nghiệp cá độ ( betting ) dập mười mấy năm nay rồi (con đọc thấy tài liệu nói nghiện cờ bạc là bệnh tâm lý ), nay con thực tâm muốn bỏ hẳn để quay lại đường ngay nẻo chính con có đọc topic gì đó nói về việc thầy cai thuốc lá sau một đêm suy nghĩ muốn nổ tung đầu ....và nhờ ông hộ pháp gì đó thì thầy bỏ được. Nghiệp của con liệu có thể thay đổi được không ? ...và con cứ có cảm giác lấp ló ở ngoài chùa hstd chứ chả dám vào , chỉ đọc và đọc là chủ yếu  chả dám hỏi han gì ,nên cà xịch cà đụi.....Hôm nay con xin sám hối trước chư phật và hstd con muốn làm một con người tốt !!!

Nhân chuyện ông hỏi Thầy về cái chuyện này thì tui cũng muốn kể cho ông nghe câu chuyện về thằng bạn thân nhất của tui:

Nó sinh ra và lớn lên ở trong cái gia đình cũng không khá giả gì, Ba Má nó đều là công chức nhà nước, lương ba cọc, ba đồng mà phải nuôi thêm ba chị em nó. Được một cái là cả gia đình nó rất là tín tâm với Đạo Phật, ông Bà Nội nó coi Chùa là nhà, cô chú nó cũng vậy. Ngặt một nỗi là ở đời cha là thầy giáo mà con đốt sách là cái chuyện bình thường. Đối với nó lúc đó, đi ra Chùa là chỉ để được ông Bà Nội hay cô chú cho ăn cơm chay sau khi cúng, và nhào vô giựt nia với đám bạn sau khi ở Chùa đã cúng cô hồn xong. Đôi lúc nó còn ăn trộm băng đọc kinh của ông Nội nó, xóa đi và thu lại những bản nhạc mà nó thích nữa. Rồi theo thời gian nó cũng lớn dần kèm theo những thói hư, tật xấu mà nó cứ làm như không có chuyện gì xảy ra. Đối với nó, lấy tiền của Ba Má cho đi học, nó dùng cá độ đá banh, đánh số đề, mua thuốc hút, ngồi lì ở quán cà phê đến tận 4,5 giờ sáng là cái chuyện thường tình. Sau cùng nó cũng quen và cưới một cô vợ người xứ Wales. Nó di cư từ Việt Nam sang và sinh sống ở Wales, trong nhà nó cũng trưng bày tranh ảnh, tượng Phật, hàng ngày nó đi qua, đi lại nhưng đối với nó chỉ là những thứ đễ mà trang trí cho nó đẹp vậy thôi.

Rồi cái gì đến, nó sẽ đến, với cái màn vô mình dày đặc biểu hiện ra ngoài qua những tính ích kỷ, chấp ngã, ghanh ghét, ghim gút, tốt khoe xấu che vân vân và vân vân... vợ nó chia tay với nó. Người vợ mà yêu thương nó hết mực, lo lắng từng li từng tí cho nó. Nhưng nó không bao giờ trân trọng, đối với nó đó chỉ là nghĩa vụ mà thôi. Rồi trong hoàn cảnh đó nó gặp và quen những người bạn mới. Ông bà nói không có sai: Nồi nào úp vùng đó hay ngưu tầm ngưu mã tầm mã. Những người bạn mới của nó chỉ nghĩ đến tiền, tiền, tiền, ăn chơi , đua đòi nhà cao, cửa rộng, hút chít... nó có thể nằm ở nhà ba ngày liền hút tài mà, mà không thèm bước ra khỏi cửa, và nó ghiền tài mà cũng phải là ba năm.  Đi đánh bạc, chơi với máy đánh bạc ru lét thua một hai nghìn bảng là chuyện thường đối với nó. Và nó cứ trượt dài như vậy đó.
Duyên số đưa đẩy nó lại gặp và yêu một cô gái người Việt Nam, cô này sanh cho nó một đứa con gái rất là khấu khỉnh. Cuộc sống cứ thế trôi đi... Có một ngày, có hai đứa nhỏ tới shop của bạn nó xin việc, nó ngồi nó hỏi chuyện và cô bé đó nói: O em dặn là trước khi ngủ phải Niệm Phật mười lần rồi mới ngủ.
Nó nghĩ: Sao con nhỏ này nhỏ xíu mà làm cái chuyện này được, hay quá vậy ta?
Rồi tự nhiên kí ức nó ập về, nó sực nhớ là gia đình Ba Má, ông Bà Nội, các cô chú của nó hàng ngày cũng làm cái chuyện này, mà sao bấy lâu nay nó không để ý mà nó cứ trượt dài trên cái con đường sẽ dẫn nó vào địa ngục như thế này.
Rồi bắt đầu nó mới lên mạng tìm hiểu... cuốn Kinh nó gặp đầu tiên là Kinh Nhân Quả. Nó đọc tới đâu gai ốc nó nổi lên tới đó, nó thốt lên: Trời!
Lên thăm thằng em trai nó ở Manchester nhân ngày sinh nhật nó, đêm khuya một mình nó ngồi đó, tự nhiên nó nhớ đến ông Bà Già, nó cảm thấy bất hiếu với Ba Má nó và nó đã ngồi đó và khóc, nó khóc như chưa bao giờ được khóc... Rồi nó nhắn tin xin lỗi Ba Má là nó đã nhận ra và từ nay trở đi nó sẽ cố gắng sống tốt hơn....
Và nó đã gặp Thầy (hay nói đúng hơn bây giờ nó nghĩ rằng là Thầy đã lặn lội trong cái rừng Vô Minh để tìm cho bằng được và lôi nó ra), người đã sinh ra nó lần thứ hai, người mà nó chưa một lần gặp mặt, sờ tận tay. Thầy đã thầm lặng cho nó Pháp Môn Niệm Phật Quán Chấm Đỏ theo đúng cái Biệt Nghiệp của nó. Nó cứ thực hành cà xịch, cà đụi cái Pháp An Trú Chánh Niệm Đằng Trước Mặt. Nó cứ làm chơi chơi vậy thôi.
Rồi một ngày nó nghe tin là ông Nội nó chết, lòng nó dằn vặt vô cùng, nó về Việt Nam một mình nó cho kịp trước ngày chôn ông và nói dặn với vợ nó là không báo cho ai hết để đỡ lo. Và nó về Việt Nam... Ông Nội nó được quàng trong Chùa, khi nó xuất hiện trước cổng Chùa, Ba Má nó như muốn xỉu, nước mắt tràn trụa nhào tới ôm nó: Trời ơi, con về hồi nào, Ba mới đóng nắp hòm hồi 2 giờ trưa nay, khóc...vậy là con không được gặp mặt ông Nội rồi, khóc...vào, vào thắp nhang cho ông Nội đi con...khóc... Nó ngồi đó Niệm Phật mà lòng cứ nghĩ lung tung, nó mới nhớ lời Thầy nói là: Là cái gì mà không có Tâm Lực là thua... Và nó thua thiệt, nó chỉ thấy một màn đen thui, nó muốn cứu ông Nội nó lắm nhưng mà lực bất tòng tâm, thấy người thân của mình lần lượt ra đi mà mình không có làm được gì cả. Nó buồn...
Rồi nó lại gặp bạn bè của nó, kì này nó chơi hàng mạnh hơn: Ma tuý đá cộng với tài mà, nó chơi từ tối cho tới sáng hôm sau. Nó và thằng bạn của nó ra trước sân ngồi nói chuyện trong cái cơn phê của hai thứ ma túy và bất chợt nó nhìn thấy một cái chấm màu đỏ của cái đèn bàn thần tài của cái nhà đối diện bên đường, nó sực tỉnh: Mẹ! Mình đang làm gì đây ta? Tại sao? Tại sao? Tại sao? Mày là cái thằng chó chết... Và bắt đầu nó cứ nhìn cái điểm đỏ đó và nó hét trong tâm: Aaaaaa..., Diiiiiii..., Đàaaaa..., Phậttttttt....
Nó quên hết mọi chuyện xung quanh, kể cả thằng bạn ngồi sát nó luôn và nó cứ quán chấm đỏ và Niệm khoảng 2,3 tiếng đồng hồ gì đó. Trưa 12 giờ, nắng chang chang trên đỉnh đầu, nó cũng không còn cảm giác gì nữa hết, nó cứ Niệm và nhìn chấm đỏ...nhìn chấm đỏ và Niệm. Nó nhận ra cảnh vật xung quanh thay đổi, nó đang bay trên những tầng mây... (ảo tưởng mà). Nó cứ bay, và trôi bềnh bồng như vậy cho tới khi thằng bạn nó lay nó và kêu nó vào nhà vì sợ nhập gì đó...
Khi vào nhà, mới ngồi lên ghế, tự nhiên người nó bắt đầu rung giật từ ngón chân cái và từ từ lan lên tận đỉnh đầu luôn, các huyệt đạo như có ai đó châm cứu từng nhóm huyệt, và các nhóm huyệt nó tự động giật, từ kẽ chân, kẽ tay, đỉnh đầu, tai, mặt, ngực, bùng, đùi... đâu đâu cũng giật như là châm cứu... và nó bất tỉnh. Nó không cử động được vì cơ nó căng ra, mặt căng ra biến dạng, răng nghiến lại, tay chân rút lại... là nó thấy nó rớt vào vùng đen thui, rớt, rớt, rớt... rồi nó thấy Ba Mẹ, vợ con, bạn bè nó hiện ra... nó cứ lắng tai nghe họ nói... từng khối đen ập tới, khi bay gần tới nó, nó mới sực tỉnh vì nó nghe tiếng nói của bạn nó là: Bỏ đi, ráng mà quay về. Bỏ đi, ráng mà quay về. Rồi: Có cần kêu bác sĩ không? Nếu có bấm tay một cái, không thì bấm hai cái. Và nó bấm hai cái. Tự nhiên nó phát ra một cái ý nghĩ là: Nãy giờ sao mình không Niệm Phật ta? Khi nó nhớ thì bắt đầu nó Niệm, khi nó Niệm như vậy thì nó thấy nó bay tránh qua những khối đen đang ập tới nó... và nó thấy nó bay vụt lên trên, nó cứ bay vút, vút, vút lên như vậy, thì cơ mặt nó giựt giựt, đỉnh đầu nó giựt giựt và nó bừng tỉnh như chưa có chuyện gì xảy ra.
Và nó bỏ luôn tài mà, ma túy đá, cờ bạc, cá độ, gái gú luôn... cho đến giờ này mỗi lần nó nghĩ tới những cái vụ đó là nó sởn cả gai ốc. Bây giờ nó chỉ muốn hàng ngày mong trời tối là nó An Trú Chánh Niệm Đằng Trước Mặt mà thôi.

Chuyện của nó là vậy, còn ông thì ông nghĩ sao?

Nó mà đã đổ mồ hôi, là nó làm ra được! Thằng nào cũng vậy! Grin Grin Grin
Logged
Happy Life
Thành viên

Giới tính:
Bài viết: 314


Ngoan ngoan


Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: Happy Life
Trả lời #4 vào lúc: 06-04-2013, 08:31 AM

Trích dẫn
Như vậy khởi đầu là:

Tác ý coi cái chuyện gì xảy ra khi không thèm tu hành.

Sau khi mà nó đổ mồ hôi khi tìm ra cái kết quả trên rồi thì mới thực hành kế hoạch.
Không có đổ mồ hôi thì khó làm được cái gì lắm.

Thầy ơi, thầy ơi. Con đọc bài của thầy cả bài của anh Lê nữa. Con thấy khó hiểu quá.

Thầy đã nói con rất nhiều lần về vụ thay đổi này. Là phải làm từ từ, mưa dầm thấm lâu. Nhưng suy nghĩ để đến mức "Đổ mồ hôi" thì con cảm thấy mình chưa bao giờ đạt tới.

Nó phải như thế nào mới đổ mồ hôi được ạ ?


Chuyện của anh Lê. Là phải có tác nhân từ bên ngoài. (Con nghĩ vậy). Còn người như con hay như người lập topic này. Chẳng lẽ phải đợi đến lúc đó liệu có muộn không thầy ?

Mình muốn thay đổi 1 thói quen như: cờ bạc, hút thuốc, nghiện Internet,... thì tại sao lại tác ý coi "Chuyện gì xảy ra khi không thèm tu hành"" vậy thầy ?


Con muốn thay đổi các thói quen làm con điêu đứng, kiệt quệ bấy lâu nay. Nhưng đều thất bại. Xin thầy giúp con ạ.

Con cám ơn thầy.
Logged
Tibu
Administrator
*****
Giới tính:
Bài viết: 6086


Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: Tibu Administrator
Trả lời #5 vào lúc: 06-04-2013, 08:55 AM

Trích dẫn
Như vậy khởi đầu là:

Tác ý coi cái chuyện gì xảy ra khi không thèm tu hành.

Sau khi mà nó đổ mồ hôi khi tìm ra cái kết quả trên rồi thì mới thực hành kế hoạch.
Không có đổ mồ hôi thì khó làm được cái gì lắm.

Thầy ơi, thầy ơi. Con đọc bài của thầy cả bài của anh Lê nữa. Con thấy khó hiểu quá.

Thầy đã nói con rất nhiều lần về vụ thay đổi này. Là phải làm từ từ, mưa dầm thấm lâu. Nhưng suy nghĩ để đến mức "Đổ mồ hôi" thì con cảm thấy mình chưa bao giờ đạt tới.

Nó phải như thế nào mới đổ mồ hôi được ạ ?


Chuyện của anh Lê. Là phải có tác nhân từ bên ngoài. (Con nghĩ vậy). Còn người như con hay như người lập topic này. Chẳng lẽ phải đợi đến lúc đó liệu có muộn không thầy ?

Mình muốn thay đổi 1 thói quen như: cờ bạc, hút thuốc, nghiện Internet,... thì tại sao lại tác ý coi "Chuyện gì xảy ra khi không thèm tu hành"" vậy thầy ?


Con muốn thay đổi các thói quen làm con điêu đứng, kiệt quệ bấy lâu nay. Nhưng đều thất bại. Xin thầy giúp con ạ.

Con cám ơn thầy.
Cái đoạn sơn tím là cái mà ai cũng bị khi chưa chuẩn bị kỹ lưỡng:
1. Suy nghĩ về chuyện gì sẽ xẩy ra khi không them tu hành?
2. Khuyếch đại nó lên, và làm cho mình sợ đến đổ mồ hôi.

Sau đó mà còn chuyện hẹn lần, hẹn mòn và chưa chịu tu thì quay lại số (1) và (2).
Cứ nhè chỗ này mà làm, sau khi nó sợ đến toát mồ hôi và nó chỉ có lo tu hành mà thôi thì lúc đó mới nói được là mình đã chuẫn bị kỹ lưỡng rồi.
===================
Nên nhớ là nó có bốn loại ngựa:
Một vấn đề dễ gặp phải là : khi nhận phương pháp tu tập, hành giả bắt tay vào Thực Hành thì theo thời gian, thường sẽ rơi vào những suy nghĩ sau :
Đức Phật nói rằng ứng với một hoàn cảnh thì mình sẽ có bốn phản ứng khác nhau, y như bốn loại ngựa.

1. Con ngựa khôn nhất, thứ thiệt nhất là con ngựa mà khi Ông Chủ nó vừa có ý nghĩ "quẹo phải" thì nó liền quẹo phải.
2. Con ngựa thứ hai này, khi ông chủ nghĩ rằng ổng muốn quẹo phải, ổng giơ cái Roi lên, con ngựa vừa thấy BÓNG của cái roi là nó quẹo phải. --> độ nhạy yếu hơn loại ngựa số (1)
3. Con ngựa này cái roi phải chạm vào người nó mới quẹo phải được  --> Độ nhạy yếu hơn nữa.
4. Con ngựa thứ tư này phải đánh thấu xương, đau thê thảm thì nó mới quẹo được bên phải.

Đó là nói về mức độ nhạy cảm trước vấn đề và sự lợi hại của sự nhạy cảm.
 
Logged
Happy Life
Thành viên

Giới tính:
Bài viết: 314


Ngoan ngoan


Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: Happy Life
Trả lời #6 vào lúc: 06-04-2013, 09:36 AM

Thầy ơi, thầy à Grin

Hay quá là hay. Con đã hiểu! Grin
Logged
huan168
Khách
Người gởi: huan168 Khách
Trả lời #7 vào lúc: 06-04-2013, 09:45 AM


[/quote]Nguyên tắc ghiền là trong óc của mình nó tạo ra một cung phản xạ rồi nhờ vào cái phản xạ này mà nó tiết ra kích thích tố để làm cho mình bị say.
  -Đúng như thầy nói khi thắng dường như não tiết ra chất gì giống oxytoxin vậy vui vẻ tỉnh táo cả ngày ,còn khi thua nặng lại sinh ra cảm giác hối hận mặc cảm...streess ghê gớm
Phá bỏ nó không phải là dể.(đã 5 lần 7 bảy lượt kêu bỏ rồi mà con có bỏ được đâu ,khi trong cuộc sống cảm thấy bế tắc muộn phiền hay công việc ổn định chút có Xu trong tk bank nhiều thế là lại chiến cá độ soccer ,từ bé giờ con không thích chơi bất cứ môn cờ bạc nào hết, lần này mạnh dạn post lên hstd là con để tự răn bản thân hy vọng lần này con rời xa nó được 1 năm ,lần cai lâu nhất chắc được 90 ngày)

Làm nhanh và mạnh tay quá, là nó sanh ra đổi tánh và cực kỳ khó chịu cho những người sống chung quanh mình.
-Chả hiểu sao nhiều lúc hay cáu bẳn với những người chung quanh ,thờ ơ với mọi việc ,không thích tiếp xúc đám đông....chắc là hội chứng của việc cai nghiện
Nhưng dù gì nó cũng chỉ là một thói quen! Mà đã là thói quen thì nó cũng có thể thay đổi!
Ngay cả thói quen ... thở để sống! Mà tu sĩ cao cấp còn có thể chiến thắng nó được luôn!
-
Như vậy muốn làm thì nên có chương trình và làm theo chương trình thì rồi cũng làm xong.

Như vậy khởi đầu là:

Tác ý coi cái chuyện gì xảy ra khi không thèm tu hành.
-Vậy là phải cố tu tới tứ thiền rồi mới tác ý vào màn tivi hả thầy ?

Sau khi mà nó đổ mồ hôi khi tìm ra cái kết quả trên rồi thì mới thực hành kế hoạch.
Không có đổ mồ hôi thì khó làm được cái gì lắm.
[/quote]

-Cách đây vài năm con cũng đổ mồ rồi ,cũng cảm giác tợn tới già vì làm hệ lụy ảnh hưởng tới người thân (ba mẹ) nhưng ngựa lại quen đường cũ mặc dù bây giờ con đã cũng kiềm chế được nhiều rồi...



to LeLe : câu chuyện của bạn thân bạn cứ như đang nói về chính bản thân mình vậy ,năm 2009 lúc mình biết tới Hoa Sen Trên Đá trước đó mình cũng đã từng lậm nặng vào Mtth kẹo ke đá tài mà chơi tuốt luốt sém đánh mất cả bản thân mình ,nhưng không hiểu sao mình dứt bỏ được những thứ đó bằng cách chỉ có vô hstd đọc bài đọc bài ....lâu lâu tập 1 tí ,thời gian đó cứ niệm phật quán chấm đỏ thì bị những bóng đen ập tới cho ăn đòn kiểu không cho tập tình trạng này cũng kéo dài cả tháng....giờ tập thì không bị nữa nhưng mà vẫn sợ gì đó không tả được chắc vẫn cận định (mặc dù đã thấy chấm đỏ 2-3 giây nghĩ là do ảo giác vì không thấy hỷ lạc) !!!
Logged
huan168
Khách
Người gởi: huan168 Khách
Trả lời #8 vào lúc: 06-04-2013, 09:58 AM

Trích dẫn
Như vậy khởi đầu là:

Tác ý coi cái chuyện gì xảy ra khi không thèm tu hành.

Sau khi mà nó đổ mồ hôi khi tìm ra cái kết quả trên rồi thì mới thực hành kế hoạch.
Không có đổ mồ hôi thì khó làm được cái gì lắm.

Thầy ơi, thầy ơi. Con đọc bài của thầy cả bài của anh Lê nữa. Con thấy khó hiểu quá.

Thầy đã nói con rất nhiều lần về vụ thay đổi này. Là phải làm từ từ, mưa dầm thấm lâu. Nhưng suy nghĩ để đến mức "Đổ mồ hôi" thì con cảm thấy mình chưa bao giờ đạt tới.

Nó phải như thế nào mới đổ mồ hôi được ạ ?


Chuyện của anh Lê. Là phải có tác nhân từ bên ngoài. (Con nghĩ vậy). Còn người như con hay như người lập topic này. Chẳng lẽ phải đợi đến lúc đó liệu có muộn không thầy ?

Mình muốn thay đổi 1 thói quen như: cờ bạc, hút thuốc, nghiện Internet,... thì tại sao lại tác ý coi "Chuyện gì xảy ra khi không thèm tu hành"" vậy thầy ?


Con muốn thay đổi các thói quen làm con điêu đứng, kiệt quệ bấy lâu nay. Nhưng đều thất bại. Xin thầy giúp con ạ.

Con cám ơn thầy.
Cái đoạn sơn tím là cái mà ai cũng bị khi chưa chuẩn bị kỹ lưỡng:
1. Suy nghĩ về chuyện gì sẽ xẩy ra khi không them tu hành?
2. Khuyếch đại nó lên, và làm cho mình sợ đến đổ mồ hôi.

Sau đó mà còn chuyện hẹn lần, hẹn mòn và chưa chịu tu thì quay lại số (1) và (2).
Cứ nhè chỗ này mà làm, sau khi nó sợ đến toát mồ hôi và nó chỉ có lo tu hành mà thôi thì lúc đó mới nói được là mình đã chuẫn bị kỹ lưỡng rồi.
===================
Nên nhớ là nó có bốn loại ngựa:
Một vấn đề dễ gặp phải là : khi nhận phương pháp tu tập, hành giả bắt tay vào Thực Hành thì theo thời gian, thường sẽ rơi vào những suy nghĩ sau :
Đức Phật nói rằng ứng với một hoàn cảnh thì mình sẽ có bốn phản ứng khác nhau, y như bốn loại ngựa.

1. Con ngựa khôn nhất, thứ thiệt nhất là con ngựa mà khi Ông Chủ nó vừa có ý nghĩ "quẹo phải" thì nó liền quẹo phải.
2. Con ngựa thứ hai này, khi ông chủ nghĩ rằng ổng muốn quẹo phải, ổng giơ cái Roi lên, con ngựa vừa thấy BÓNG của cái roi là nó quẹo phải. --> độ nhạy yếu hơn loại ngựa số (1)
3. Con ngựa này cái roi phải chạm vào người nó mới quẹo phải được  --> Độ nhạy yếu hơn nữa.
4. Con ngựa thứ tư này phải đánh thấu xương, đau thê thảm thì nó mới quẹo được bên phải.

Đó là nói về mức độ nhạy cảm trước vấn đề và sự lợi hại của sự nhạy cảm.
 

câu hỏi của happy life được thầy trả lời đã làm con sáng lên nhiều xin cảm ơn thầy và hstd  Kiss Kiss Kiss
Logged
TCH
Thành viên


Bài viết: 53


Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: TCH
Trả lời #9 vào lúc: 06-04-2013, 10:49 AM

Chuyện không của riêng ai....Vậy còn những người đã nhận pháp và thực hành theo hstd rồi sau đó lại đi lạc dính ngược vào mấy thứ đó thì càng nặng tội và đáng trách biết chừng nào Thầy ơi Sad Sad Sad 
Logged
Tibu
Administrator
*****
Giới tính:
Bài viết: 6086


Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: Tibu Administrator
Trả lời #10 vào lúc: 06-04-2013, 01:34 PM

Chuyện không của riêng ai....Vậy còn những người đã nhận pháp và thực hành theo hstd rồi sau đó lại đi lạc dính ngược vào mấy thứ đó thì càng nặng tội và đáng trách biết chừng nào Thầy ơi Sad Sad Sad  
Thấy cái thằng nó thổi bài "tui đưa em sang sông" với điệu bộ xàng qua bên này, xê qua bên kia không?
 Trong sự tiến triển thì chưa có cái gì mà có thể đi trên đường thẳng hết, mà phải là đường ngã bên này, nghiêng bên kia. Y như chuyện này:
TRUTH! The Earth does not revolve around the Sun - The exposure of hiding - in April 2012.
« Sửa lần cuối: 06-04-2013, 01:42 PM gửi bởi Tibu »
Logged
TCH
Thành viên


Bài viết: 53


Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: TCH
Trả lời #11 vào lúc: 06-04-2013, 09:39 PM

Vâng,thưa Thầy.
Logged
Hoa Ưu Đàm
hạt bụi hướng dương
Thành viên

Giới tính:
Bài viết: 108



Xem hồ sơ cá nhân WWW
Người gởi: Hoa Ưu Đàm
Trả lời #12 vào lúc: 18-04-2013, 07:36 PM

Thưa thầy và các vị thiện tri thức trên hoa sen,con có một thói quen xấu khó bỏ là xem thỉng thoảng lại  xem phim nghèo,rồi lại tự giải quyết,con đã nhận pháp mà con chưa hành tới nơi tới chốn. Con xin thầy tha thứ cho con vì không kiềm chế nổi bản thân tham dục của con. Nguyện đời đời kể từ phút giây này trở đi xin được mãi mãi tránh xa những thói hư tật xấu dù là đê tiện nhất.và mãi mãi trì nghiêm giới luật,làm các hạnh lành,luôn tắm mình trong chánh pháp và xin thầy cho con theo sau cóp xe của thầy để đi chuyến đi cuối cùng.
Logged
Le Le
Thành viên


Bài viết: 309


Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: Le Le
Trả lời #13 vào lúc: 19-04-2013, 04:19 AM

Thưa thầy và các vị thiện tri thức trên hoa sen,con có một thói quen xấu khó bỏ là xem thỉng thoảng lại  xem phim nghèo,rồi lại tự giải quyết,con đã nhận pháp mà con chưa hành tới nơi tới chốn. Con xin thầy tha thứ cho con vì không kiềm chế nổi bản thân tham dục của con. Nguyện đời đời kể từ phút giây này trở đi xin được mãi mãi tránh xa những thói hư tật xấu dù là đê tiện nhất.và mãi mãi trì nghiêm giới luật,làm các hạnh lành,luôn tắm mình trong chánh pháp và xin thầy cho con theo sau cóp xe của thầy để đi chuyến đi cuối cùng.

 Grin Grin Grin. Tui có thể nói cho ông nghe về cái kinh nghiệm của tui trong cái chuyện này.

Thứ nhất là ông nên đọc cho thiệt là kỹ cái đoạn Thầy nói dưới đây:

Nguyên tắc ghiền là trong óc của mình nó tạo ra một cung phản xạ rồi nhờ vào cái phản xạ này mà nó tiết ra kích thích tố để làm cho mình bị say.

Phá bỏ nó không phải là dể.

Làm nhanh và mạnh tay quá, là nó sanh ra đổi tánh và cực kỳ khó chịu cho những người sống chung quanh mình.

Nhưng dù gì nó cũng chỉ là một thói quen! Mà đã là thói quen thì nó cũng có thể thay đổi!
Ngay cả thói quen ... thở để sống! Mà tu sĩ cao cấp còn có thể chiến thắng nó được luôn!

Như vậy muốn làm thì nên có chương trình và làm theo chương trình thì rồi cũng làm xong.

Như vậy khởi đầu là:

Tác ý coi cái chuyện gì xảy ra khi không thèm tu hành.

Sau khi mà nó đổ mồ hôi khi tìm ra cái kết quả trên rồi thì mới thực hành kế hoạch.
Không có đổ mồ hôi thì khó làm được cái gì lắm.


Cả mấy hàng bên trên có thể tóm lại bằng hai bước sau đây (Trích):

1. Suy nghĩ về chuyện gì sẽ xẩy ra khi không thèm tu hành (Mà lại mê coi phim nghèo và sau đó là tự giải quyết)?
2. Khuyếch đại nó lên, và làm cho mình sợ đến đổ mồ hôi.

Bắt đầu nghĩ như sau (cái này là ý kiến riêng của tui):

- Nghĩ tới, nghĩ lui về cái hậu quả trước mắt là mỗi lần coi phim nghèo xong là cái hình ảnh nó cứ ám ảnh hoài và cứ muốn đi tìm đối tượng để mà giải quyết, nếu không có đối tượng nào thì mình lại tự giải quyết.

- Thầy có nói đâu đó rằng những con quỉ nó rất là thích ăn tinh khí,... Mà tinh khí lại là cái thứ mà đàn ông tụi mình rất là cần cho tu tập. Ông có thấy rằng mỗi lần giải quyết như vậy thì nó mệt ghê gớm luôn và không muốn làm cái gì nữa hết.

-Ông cứ nghĩ tới cái cảnh mà ông đang tự giải quyết mà ở dưới đó có một con quỉ, mặt mũi nó gớm giếc, đầu thì ghẻ lở, bốc khói... đang hả cái miệng đầy răng nhọn, lưỡi ghẻ... của nó ra chờ cho ông giải quyết là nó ăn trộm liền. Ông cứ nghĩ về cái cảnh đó mà ông vẫn bình tĩnh để mà tự giải quyết, thì ông thiệt đúng là người bình tĩnh nhất cái thế gian này Grin Grin Grin

-Lên mạng coi nhang nhãng những trường hợp, nhỏ cũng có, trung niên cũng có, già cũng có... và những hậu quả xảy ra khi mà cứ cắm đầu, cắm cổ vào mà coi phim nghèo như dẫn tới hiếp dâm, giết người bịt miệng....

Khi bắt đầu thấy sợ thì: Xóa hết những phim, ảnh trong máy tính, bỏ hết DVD... Ghi một tờ giấy dán lên phần trên cái máy tính để khi mình muốn vào trang phim nghèo thì mình thấy tờ giấy đó mà mình sợ.

-Sau khi làm tới làm lui, nghĩ tới nghĩ lui cái suy nghĩ bên trên thì cũng đã đủ cho mình rùng mình, đổ mồ hôi hột khi nghĩ tới phim nghèo và tự giải quyết rồi.

-Sau đó thì hướng cái suy nghĩ của mình về Phật Pháp, thay vì vào trang XXX thì nay lại vào trang www.hoasentrenda.com. Sau đó thì đọc, đọc, đọc... suy nghĩ, suy nghĩ, suy nghĩ... tiếp đó là tập, tập, tập... sau đó nghĩ lại những gì đã qua, thấy quê, hối hận thì sám hối, sám hối, sám hối... rồi suy nghĩ, suy nghĩ, suy nghĩ...tiếp đó là tập, tập, tập... Cả ngày mà mình cứ sống trong Chánh Pháp như vậy thì lấy thời gian đâu để mà nghĩ tới XXX.

Tóm lại toàn bộ cái chuyện này là do ông rảnh quá mà Grin Grin Grin



Logged
Tín
Thành viên

Giới tính:
Bài viết: 205


Giới luật


Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: Tín
Trả lời #14 vào lúc: 19-04-2013, 05:01 AM

Người ta nói "rảnh rỗi sinh tội lỗi" thật là đúng (hello ông Happy Life Grin Grin Grin). Trong tập tin số 5 Thầy có nhắc tới một đoạn như vầy:
 Chào quý Bạn.

- Tu ở chỗ nào và phương pháp nào mà hạp với mình là dễ nhất.

- Người niềm tin mạnh mà tu Thiền là hổng bét!

- Người nặng về logic và nhát gan mà tu Mật tông là ôi xương tan!

- Người ở trong những môi trường bị quỷ ám mà... quán không là bị kinh mạch đảo lộn như Âu Dương Phong!

- Người có nghiệp sát nhiều mà tu trong hang núi là tiêu đời trai!

- Người mà tính dâm dục nhiều mà tu một mình (không có người đồng tu) bất cứ ở đâu là sụm bà chè.

- Người mà lề mề, không quyết chí hạ thủ công phu thì tu ở đâu, phương pháp nào cũng... khó.

- Người tánh tham mà tu không có giới luật thì thành... Kẻ Tanh Hù.

Tóm lại... hí hí... Tùy vào Nghị lực, nghiệp lực, nghiệp duyên và trên hết là Phước Báu.

Theo kinh nghiệm của bedtin thì khi mà nghĩ tới một bạn đồng tu nào đó, thì lúc ấy mình sẽ rất rất là xấu hổ. Có thể nó sẽ hết (đúng hơn là bị chặn lại).
Còn cái vụ coi bậy bạ thì, hehe, thử tưởng tượng coi nếu ai đó mà thấy mình đqng thưởng thức cái cảnh ấy... A, xấu hổ chết được, vì hành động ấy bất tịnh quá (bình dân hơn là nó dơ quá).
Chúc ông tinh tấn
Mến.
Logged
Trang: [1]   Lên
 
Chuyển tới:  

Bạn có thể Đăng Ký Load 0.136 seconds với 20 câu truy vấn.