Trich trong "Gánh nghiệp cho con"
Dạ con cảm ơnThầy.
1. Để làm chuyện đó mỗi ngày con cố gắng dợt 70% để kiếm xu trả nợ cho mình và trả nợ cho con trai
2. Con cũng chuẩn bị tư tưởng nếu quá lắm thì con sẳn sàng về Tịnh Độ. con nghỉ rằng vợ con con có thể tự chăm sóc lẫn nhau... nếu ko có con.
và
Thầy ơi...
Trong buổi Tập hôm qua con đối trước Ngài A DI ĐÀ và Phát nguyện
1. Con nguyện gánh nghiệp cho con trai con tên là....nguyện xin cho cháu khỏe mạnh và cuộc đời cháu hạnh phúc, thuận duyên để Tu Hành.
2. Con nguyện gánh nghiệp cho mẹ con để mẹ con nghẹ nghiệp...an tâm tu Tịnh Độ.
3. Con nguyện giử giới ngay trong giấc mơ.
Khi tui mới ra trường và được nhận vào làm việc Cty nước ngoài ,tiếng Anh của tui ẹ lắm nên tui mới đề nghị 1 ông chuyên gia nước ngoải là giúp tui chỉnh sửa tiếng Anh ,Ông ta nói là tui có thể viết bất cứ đề tài nào ,và ông ta sẻ sửa cho
Bài đầu tiên tui viết là bài “Father’s love”
Father’s Love
-“ Gia đình chúng tôi có 1 căn nhà nhỏ trên đường Điện Biên Phủ.Sau ngày giải phóng,Cha tôi đi học tập cải tạo và chúng tui về ở nhà với Bà ngoại
Rồi mấy năm sau đó,Cha tôi trở về.
Cơ thể Ông đầy bệnh hoạn và tiều tụy.Ông về đễ giữ căn nhà nhõ của gia đình mỉnh- với tinh thần lạc quan,không nghề nghiệp và bị quản thúc bỡi cơ quan địa phương.
Ông làm bất cứ nghề gì khi có thể : bán hàng rong,cắt tóc,dạy Anh Văn hay Pháp Văn...
Cứ cách tuần hoặc rãnh rỗi, chúng tôi lội bộ qua thăm Ông,Ông thường nhịn và để dành những món quà nho nhỏ cho chúng tôi như 1 gói đậu phọng hay 1 trái cam ,vài cục kẹo,có khi là 2 ,3 trái chuối đã chín rục ...,và chúng tôi vui lắm khi được như thế vì là thời kỳ nghèo đói của đất nước nên những món như vậy rất là quí.
Vào 1 buổi tối nọ, tôi đến thăm Cha.
Cha hỏi tôi :”Con thích gì không ?”
“ Ba ơi ! Con thèm ăn mì quá !“-Tôi nói
Cha tôi nhìn tôi một chốc và đứng lên nói: “Để Ba dẫn con đi ăn Mì Cây Nhãn “
Cha Tôi dẹp đồ hàng,lấy cái cặp nhỏ đựng tiền và chúng tôi lội bộ hơn 1 cây số để đến quán” Mì Cây Nhãn”-một quán khá nổi tiếng trước giải phóng.Tôi tung tăng đi bên Ông vì biết sắp được thưởng thức món mì ngon tuyệt
Ông vào quán và kêu 1 tô cho tôi:
“Ba ăn cơm tối rồi,con ăn đi” .Ông bảo tôi
Tôi ăn ngon lành,Cha nhìn tôi mỉm cười và tôi cũng cười với Cha đầy thích thú và mãn nguyện
Khi ăn xong,Ông kêu người bán đến tính tiền : Số tiền không phải là nhỏ !
Cha tôi móc bóp ví ra,vét sạch- không đũ!
Cha lấy cặp nhõ ,vét hết tiền hàng – không đũ lun!Tôi nhìn Cha : chik mồ rùi!
Nhưng may quá,tôi còn mấy đồng xu để dành – sau mấy ngày làm khuy nút –và ..xong!
Tôi hỏi Cha: “Ba lấy hết tiền hàng ,rùi mai lấy gì mua đồ ăn”
-“Lo gì con,Ba chỉ cần đi hớt tóc 1 bữa là có tiền thôi”
Chúng tôi cảm thấy rất vui vẻ,và trở về nhà
Bây giờ,tôi đã đi làm,
Uớc mong sao :mình lãnh tháng lương đầu tiên và dẩn Cha mình đi ăn Mì và ăn ngon lành như khi xưa .Nhưng không được! – Cha tôi đã qua đời!
Tôi bây giờ, dư tiền , có thề ăn 5 hay mười tô mì,hay những món đắt tiền hơn .Nhưng chưa bao giờ tôi được ăn rât ngon như lần ăn với Cha tôi- vì có Cha bên cạnh tôi,
Quán Mì Cây Nhãn bây giờ không còn nữa
Nhưng như theo một quán tính ,cứ mỗi lần đi ngang qua đoạn đường đó,là tôi phải ...nhìn vào......”
Khi đọc xong,người Chuyên gia đó hỏi tôi :”Chuyện này có thiệt không ?”
-“Thiệt chứ!,Cha tôi đó “ và tôi nhe răng ra ....cười
Ông ta cúi gằm mặt và vội vả bước ra ngoài .Sau đó thì ông ta nói là ,bài cũa tôi làm ông ta buồn quá !! và tôi vẫn nhe răng ra ....cười .
Không cười sao được vì tui biết chắc chắn là ông ta sẽ…khóc .vì người viết ra nó đả dàn dụa trong nước mắt khi viết từng lời từng chữ …và sau đó ..hoài hoài
Father’s love – tình thương cha với con là vô bờ ! Nhưng sao Cha ko ở bên cạnh con khi con cần ?
Ng ta nói công cha như núi Thái Sơn –tui không biết núi Thái Sơn như thế nào nhưng từ khi mất Cha ,tui như chơ vơ,không điểm tựa,
Ông HHDL than mến !
Tui đọc bài của Ông”Gánh nghiệp cho con “và tui ….bực mình lắm nên tui phài xưng tui và ông trong bài viết này –không anh /em gì cả đâu nhe

Ông nói rằng ông gánh nghiệp cho con để con Ông được khỏe mạnh ,được hạnh phúc
->Làm sao mà con nó được hạnh phúc khi mà nó đang đi chơi đâu đó và nó nghe Cha nó bệnh
-> Mình làm người lớn –mình chịu đựng được khi chăm sóc con mình bệnh,vi mình đã chịu đựng quen .Còn đứa con nít,đang tuỗi học hành , làm sao mà nó gánh hay chịu đựng nổi khi nó biết cha nó bệnh,Nó học sao nổi khi biết Cha mình đang gánh bệnh cho mình
Nếu như khi ông bị bệnh mà nó biết thì không nói gì,nhưng lỡ bữa đó mà nó đang chơi đâu đó mà ông thì bịnh hay nguy kịch gì đó,thì sau này nó biết được thì nó hối hận suốt đời- >và nó buồn hoài thui (Sao nó tu nổi ?)
Tại sao ông không nghĩ rằng ông phải khõe mạnh ,khõe mạnh để khi con ông cần thì ông có mặt
Tui còn nhớ,lúc nhỏ ,tui bịnh hoai thui,mà tui thấy lúc nào tui cũng vui cả,tui chả nhớ tui đau bịnh thế nào ,Vì khi mà đau một cái là tui la,tui khóc là Cha tui ,mẹ tui vỗ về tui rồi.
Tui cũng gánh nghiệp của tui đó chứ,mà có sao đâu
Ông biết tui nhớ gì nhất không :Tui chỉ nhớ và bây giờ rất thèm là được ngồi trong lòng Cha mình như khi xưa,tui cầm lấy bàn tay chai đá của Cha và lồng bàn tay mình vào đó và nói “Tay Ba to quá” Bàn tay Cha to,chai sần và làm tui cảm thấy ấm áp vửng chải lắm,tui không sợ “con nào” thằng nào “ vì tui lun có Cha bên cạnh khi cần .
Nếu ông bệnh hoài thì làm sao mà ông ở kế bên con ông ,nếu có ai đó ăn hiếp nó?
Ông có biết khi tui có người iêu,là tui hỏi liền :”Ba,sao cái thằng đó nó nói là con không hiểu nó ,là sao Ba?” ….
Khi tui buồn vì thi rớt đại học ,Cha tui cầm lại tay tui và nói :đừng lo,mai mốt con sẽ giàu lằm “.
Cha tui cứ hay ôm hôn cái trán hay cái đầu tui thiệt là mạnh mặc dù đầu tui hôi như cú vì hơn cả tuần chưa gội .(vì thời đó làm gì có xà bông mà gội)
Chỉ cần vậy là tui vui lại liền thui .Ai có thể động viên cho tui nhỉu như zị ?
Còn ông ,Ông tính đi về Tịnh độ để con ông khi có ng iêu, có chuyện khúc mắc gia đình,không biết lấy kinh nghiệm từ ai? học đạt kết quả tốt không biết khoe với ai ?
Chuyện cỏn con ,ng ta vui ,còn con mình thì thấy …bình thường vì con mình đâu có ai để nói .Chỉ có Cha nó mới là người kiên nhẫn lắng nghe nó nói linh tinh ,vô bổ.vui vẽ,hờn giận ,ghét thương chứ ai ở ngoài hơi đâu mà nghe…nó sẽ cô đơn và mất tự tin,ông có biết không ?
Ông có biết là tui biết buồn từ khi nào không ?
Từ khi tôi đi cạnh cái hòm của Cha mình và khóc tức tối ,Sao Cha lại đi trong khi Cha biết rằng là “thương các con ,thân gái mười hai bến nước”
Mà cha tui chết vì số ,còn ông ?
Ông nói là ông thương vợ mà Ông lại tính ..bịnh để vọ ông bây giờ ngoài chăm sóc cho mẹ Ông ,còn phải chăm sóc cho Ông ,sao cô ấy chịu nổi ?(cô ấy đâu nỡ kêu con mình phụ khi nó mắc học hành)
Ông nói là ông thương con ,muốn con tu hành tốt,mà ông biến con ông thành người có niềm vui số 10 thành người có niềm vui…. số 0 vì Cha bịnh hay Cha …chik
Ông gánh nghiệp cho con ông làm sao mà nó từ là người có Cha có Mẹ mà lại thành người mồ côi Cha(để ông về tịnh độ)
Còn Ông thương vợ đến nỗi là giao hết trách nhiệm con cái cho Vọ ông (để ông về tịnh độ)
Cứ giả sữ rằng ông tu giỏi và có thiên nhãn nên ông biết là hiện tại Ông có 1 đứa con ở bên Đông,1đứa ỡ bên Tây cũng èo èo uộc uộc và Ông cũng thương chúng nó như thương đúa con ông hiện giờ .thì ông có gánh …tiếp nữa không ?
Cái gốc/trụ cột gia đình phải thiệt là mạnh (phước báu) thì mọi người trong gia đình mới vui số 10 (để tu hành ) và sống hạnh phúc chứ ,chứ cái gốc cứ lung la ,lung lay vậy thì có bảo đãm quả non -nó có …mạnh hoài được ko?
Tui nghĩ là ông linh hoạt một chút ,và từ từ được không ?
Ông cho tui xin lỗi ,nhưng vì tui đọc bài ,tui tưỡng tưởng tui là con ông và tui thấy chán quá ,nên …phát biểu cãm tưởng ,nếu không phãi vì trình độ tui thấp quá thì tui xin ông thứ lỗi cho tui nha
KÍNH