Thầy ơi! Con bị chóng mặt đến cả chục ngày liền. Sau 3 ngày chóng mặt thì con tập lại , nhưng con tập lại và lại bị chóng mặt hơn.
Con có gặp hiện tượng sau nhưng nghĩ do mình mệt nên không có hỏi. Con có kể chuyện này cho 2 người nghe và nhận được 1 lời khuyên là viết hỏi Thầy NGAY..........
Bình thường thì khi con tập , thói quen bất di bất dịch của con là: xuất hồn bằng luồn Bhavanga và " nhóm ngó " xung quanh xem thấy an toàn thì mới tập tiếp ( Cái này chắc do có kiếp con gặp nạn khi công phu nên nó vậy )
Hôm đó con tập như mọi khi. Chỉ cách đây vài ngày thôi. con tập bằng cả thể xác, cả linh hồn, và cả chân như.
Có nghĩa là tập hết mình đó.
Trọn nghĩa của câu: Có bao nhiêu, chơi bấy nhiêu.
Điều này còn hơn cả chiến lược đá banh của đội Ba Tây (đội này với chiến thuật là 1-10, có nghĩa là chỉ để lại một người thủ thành) Nhưng với cách chơi của TLH là 0-11 và cách chơi này là Tinh Tấn Tối Thắng.
Được một lúc thì tự nhiên con cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng. và cảm giác Thanh tịnh nó xâm chiếm con. cái cảm giác nó nhẹ nhàng và rất lạ, không giống như mọi khi mà con thường thấy.
Thanh tịnh từ không gian bên ngoài, thanh tịnh từ cơ thể. Thanh tịnh từ linh hồn.
Thanh tịnh từ ngoài vào, thanh tịnh từ trong ra, Thanh tịnh lan toả, và thanh tịnh tan biến. Thanh tịnh lan tràn ra khắp nơi, khắp ngóc ngách, khắp không gian rộng lớn mà con không thể kể nổi.
Thanh tịnh như tồn tại, thanh tịnh như biến mất. Có đó mà như không. Không mà là hiện hữu.
Nó làm con lâng lâng và quay quay. Nó làm con sợ mà thích thú. Phải nói rằng là ĐẠI THANH TỊNH. cảm giác thật sự rất tuyệt vời, tuyệt vời đến mức không thể tả nổi.
Câu sơn màu đỏ là cái bản ngã bị công phu tấn công và làm
cho chính cái bản ngã nó sợ (vì với cách này thì bản ngã sẽ chết!).
Nó làm con phải thốt lên rằng: THANH TỊNH! THANH TỊNH ! ĐẠI THANH TỊNH!
Con dùng nên dùng: An chỉ! An chỉ! An chỉ! Thì hợp thời hơn.
Nó làm con lâng lâng và nhẹ nhàng. làm con muốn tan biến luôn vào đây chứ không muốn quay về cuộc sống đầy mệt mỏi nữa. và làm còn không nghĩ nổi gì mà chỉ có im lặng cảm nhận. cảm nhận.
Cảm nhận rồi con chợt thức tỉnh, như được ai đó kéo ra khỏi đó , bởi con chợt nghĩ rằng mình còn rất nhiều việc phải làm. mình còn bao nhiêu điều muốn làm, bao nhiêu chúng sinh khổ sở cần giúp đỡ. mà sao mình lại ích kỷ muốn ở mãi nơi đây.
Và chắc có lẽ vì con quá tò mò xem 2 em kia có cảm nhận được niềm vui sướng như con không hay chỉ mình con cảm nhận được.
Rồi con chợt thấy cả 3 con đều thấy chứ không riêng gì cái thể xác hay cái lình hồn. Nó như tách rời mà như là một. Nó là một mà như là 3. nó được nhân lên gấp bội. làm con ngộp thở.
Chi tiết cái con đang thấy cả hai: Thể xác và linh hồn. là chi tiết cực kỳ quan trọng.
Vì ngộp thở quá nên con để ý cái thể xác, con chợt phát hiện ra con bị mất cảm giác thân thể. cái mất này nó không giống như mọi khi.
Nó nhẹ bẫng và như hư không. như tan biến.
Con để ý kỹ hơn đến thể xác thì thấy nó không thở, tim nó không đập. cảm giác thân thể hoàn toàn biến mất.
Con hoảng và sợ rằng nếu không thở thì con sẽ chết
Một lần nữa: Chính cái bản ngã nó sợ đó!
nên có nói với nó là : thở đi, em ơi thở đi, không thì chết đó em.
Không thấy nó đáp lại. Con sợ quá phải xuất định và nhập vào thể xác.
Con tỉnh dậy và thở dốc. Thấy rõ cái ngộp thở vừa qua, nên gắng ra sức mà hít thở. ngáp ngáp như cá mắc cạn.
D con xuất định nhanh quá đó.
Khi thở đủ rồi và bình tĩnh lại thì con thấy cái thân nó lâng lâng, nó rất khó tả. Nên quên ngay cái cảm giác ngộp thở vừa rồi.
Vì con còn thấy được cả hai (thể xác và linh hồn nên chỉ là
Tứ Thiền rất là sâu mà thôi. Đúng ra là: Ngay biên giới của Tứ Thiền và cỏi Vô Sắc với cường độ tối đa (có nghĩa là rất là sâu).
Nhưng liền sau đó là cơn chóng mặt cũ vẫn chưa qua , nên con nằm xuống và nghỉ ngơi, giữ lại cái Thanh tịnh vừa rồi mà chìm vào giấc ngủ.
Tình trạng chóng mặt chưa qua là vì con trở về nhanh quá,
Con nên dợt như sau:Vào lại thể xác, với tất cả các cảm nhận như trên.
Bình tỉnh theo dõi sự sống lại của cơ thể, Thông thường là từ trên đầu, xuống lần tới tráng, qua cổ, vai và ngực.
Tới đây thì con mới tác ý cho nó thở lại. Và sau đó là con cứ theo cái cảm giác sống lại từ từ. và sau cùng là tỉnh hẳn.
Thời gian là con vào bao lâu thì con ra cũng lâu bấy nhiêu.Rồi bận đi giúp người ta mà quên mất chuyện này. Hôm sau vui vui thì có kể cho bạn con nghe và con suy ngẫm lại cái cảm giác. Con vui mừng vì nghĩ rằng mình đã biết Phi Tưởng Phi Phi Tưởng Xứ chăng? Nhưng dĩ nhiên là không có hồi đáp
Không đáp là đúng vì chỉ là Tứ Thiền Hữu Sắc rất là sâu mà thôi.
Hôm nay con lại kể với 1 người anh. Và lời khuyên là "viết ngay đi em". Nên con viết chờ Thầy khoẻ thì chỉ con thêm.
Con nghĩ vài ngày,
Sau đó con dùng công thức của Vô Sắc bằng cách con nhập định chính xác bằng hình ảnh Ngôi Sao màu trắng và sáng chói.
Con chỉ tập trung vào đó, không cần phải cho nó hiện ra cái gì nữa cả. chỉ là ngôi sao trắng nhỏ xíu (.) mà thôi. Và con theo giỏi độ phóng quang của ngôi sao. Dĩ nhiên là càng giữ lâu thì độ sáng càng mạnh và càng lớn.
=======================
Còn một cách khác hay hơn là con coi tiểu sử của Đức Phật Thích Ca và trong khi coi thì con được chính Bổn Sư chỉ cho con vào Diệt Thọ Tưởng Định luôn

Nhớ giử giới cho ngon lành nghe con
và dợt theo cách như sau:Gởi lại Trần Gian:A .
Thành lập ấn “Liên Hoa”1. Hai bàn tay chấp lại với nhau và để ngang ngực tu sĩ.
2. Trong khi vẫn giữ cho nguyên hai ngón út và nguyên hai ngón cái đụng nhau, tu sĩ từ từ dang ba ngón tay kia ra xa và các ngón tay hơi cong lại một cách tự nhiên như đang bưng một cái tô: Ấn Liên Hoa.
B.
Cuộc đời Phật Thích Ca.1. Nhập Tứ Thiền Hữu Sắc.
2. Quán màn tivi.
3. Giữ tâm “An Chỉ” cho kiên cố và lâu dài.
4. Quán ấn “Liên Hoa” xuất hiện rõ trong màn tivi.
5. Tâm đọc câu:
“Om, Muni Muni Maha Muni, Sakya Muni Svaha”
6. Khi ấn mất đi: Sẽ thay vào đó nguyên cuộc đời tu hành của Đức Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật, phim dài khoảng 4 giờ đồng hồ.
Đặc Biệt: Khi đến đoạn Ngài Nhập Diệt Thọ Tưởng Định thì con sẽ hiểu là:
Làm theo cách như vậy thì sẽ chết!Và thông thường là xuất định.
Con nên biết:
Đây chỉ là tiếng báo động của cái bản ngã!Câu chìa khóa của vấn đề nhỏ này là:Có sợ thì cứ sợ! Nhưng không có sợ cái sợ của mình!Và con làm tới theo kiểu:
Nhìn Ngài làm sao thì con làm theo vậy luôn.Sau đó thì con xuất định theo cách ở trên.
Con sẽ thấy là thân thể nó lạnh hết chỉ còn cái điểm ngay giữa ngực của con là còn nóng mà thôi (cũng có người là nóng ngay quả tim)
Hết hồ bao của Thầy luôn hehehe!