Mấy hôm trước con có đụng một bạn trong cơ quan
Nó chỉ là công việc quá khứ (kết quả có vấn đề ) và email cho nhau-và con chỉ nói về công việc ,không xét đoán,nhận xét,thậm chí khi con viết con nghĩ sợ người đó nghĩ mình mỉa mai,nên cuối câu đều có giải thích vì công việc căng thẳng nên người đọc email không kỹ thì dể ..cáu.
Rồi đúng y chang ,bạn ấy viết câu ..bất nhã vì hiểu sai câu trong email
Con email giải thích lại vấn đề, nói đã đọc câu(bất nhã) đó rồi-và chỉ im lặng,không phản ứng

Nhưng rồi khi về nhà,con vẫn cảm thấy khó chịu trong người-mặc dù mình bị oan
-Con nghĩ và nhìn mình: sao mình lại khó chịu trong khi mình đâu có làm lỗi gỉ đâu? (mấy ngày luôn đó)
1.Con nhận thấy :mình khó chịu là vì mình …không phản ứng
Vì bình thường mình hay phản ứng nên theo thói quen là phải ..nói ra,nhưng mình kiềm chế không nói –trái với thói quen nên nó cứ khó chịu.
Lúc không phản ứng mình cố gắng tự nhủ :mình phải tập thói quen mới:không trách móc ,không phản ứng kết tội,nhưng nó khó chịu ghê ,nên phải nhìn nó(tâm trang mình) để ..kiềm chế
2.Rồi con lại nghĩ (trong sâu thẳm)thật sự là gì ?
Có phải là vì khi mình viết email,tâm trạng mình cũng khó chịu,nên người đọc không cảm nhận được sự bình an ,nên cũng hiểu sai..nếu mình bình an thì có lẻ người đoc cũng sẽ cảm nhận sự bình an mà không phản ứng
Con nghĩ vậy ,và thấy mình cứ bị vấn vương chuyện đó ,nên con ..sám hối (bất thình lình) ngay tại chỗ .
Tối đó con đọc bài Mẹ Maria của Beatificus [Mẹ chịu khổ trong lặng lẽ và trong cô đơn..) và con thấy sự khó chịu (bực mình/khổ/hay oan ức ) là điều ..tất nhiên ai cũng phải có,phải trải(vì mình đâu phải là cái ghế đâu mà không có cảm giác).
Chỉ có điều là mình không nên gieo thêm sự bưc mình/khổ đau nữa cho mình và cho người khác , nên mình cần nín nhịn,(cố tập ).Chỉ vì tâm thức người ta ở trạng thái đó (sân )nên người ta đoc/thấy cái gì của người khác cũng ở trạng thái đó (sân/mỉa mai) dù mình không có vậy
Tối hôm đó
Con mơ ,thấy mình đau bụng tiêu chảy, và “đi ra“ bất chợt(không kiềm chế vì tiêu chảy) ngay giửa nền nhà trắng bóc .
Vì là bất chợt và giữa nhà,nên con nhìn kỹ “cái phần đi ra ngoài “ này, thì thấy 1 sợi dây màu trắng trong trong ,đục đục khoảng 20 cm trên nền có nước-và nó ngọ nguây.
Con nghĩ: trời ơi !mình bị bịnh gì mà ra cái con gì ghê quá !
Rồi con thấy mình đang nằm ,thì có ai đó(như chọc mình),bóc cái sợi đó lên từ dưới đất (lúc này sợi dây như bị đứt) đưa cho con(như dọa),thì nó lại biến như .. những cọng bún phở ấy.
Khi nó khô lại, thì nó lại biến thành như những sợi kẽm màu trắng khô cứng ngắc.
Con vẫn nghĩ là mấy con ..sán lãi nên vẫn sợ và thả xuống dưới đất (có nước ).Và mấy sợi đó nó lại ngọ nguậy y như mấy con lăn quăn trong nước ấy
Tỉnh dậy,con nghĩ :
-Có khi cùng một vấn đề,mà tùy môi trường ,cảnh giới mà mổi người sẽ hiểu và cảm xúc theo mỗi kiểu khác nhau,phản ứng,đánh giá khác nhau (là con sán hay là cọng bún ,hay cọng kẽm ?)
-Sự thật là đâu- nếu người ngoài chỉ thấy một khia cạnh, và người trong cuộc lại có lý do theo cảnh giới của mình,hay là do Nghiệp quả mà nó phát sinh như vậy?
Là con sán hay là cọng bún ,hay cọng kẽm dù ở trạng thái nào nó cũng đều có cảm giác,cách hiểu tai hại hay lợi ích khác nhau.Vấn đề là mình sẽ đứng ở đâu để hiểu và giải quyết ổn thỏa bây giờ nếu Vẫn là Nghiệp quả.?
-Hay là mình quên nó đi cho rồi ,để ý nó là cái gì chi cho mệt

Thầy chỉnh sửa giúp con với ạ
Kính