Hoa Sen Trên Đá

An Trú Chánh Niệm Đằng Trước Mặt

05-09-2025, 02:47 PM
Chào bạn! Bạn có thể Đăng Ký

Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát
Nhập Cốc: người đang nhập cốc! Trong vòng 24 giờ có: 88 lượt nhập cốc.
Nhấp vào đây để Nhập Cốc.
   Đạo tràng   Tìm kiếm Đăng nhập Đăng ký  
Cỡ chữ: 19
Trang: 1 2 3 4 5 6 [7] 8 9 10 11 12 13 ... 22   Xuống
 
Chủ đề: Vạn Thắng Công  (Đọc 216909 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem
Tamminh2003
Thành viên


Bài viết: 14


Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: Tamminh2003
Trả lời #150 vào lúc: 19-06-2010, 09:36 AM

"Cho một ngàn ức vị Phật ba đời ăn không bằng cho một vị Vô Niệm, Vô Trụ, Vô Tu, Vô Chứng ăn".
Thầy cho con hỏi: "một vị Vô Niệm, Vô Trụ, Vô Tu, Vô Chứng" là ai vậy có phải chính là Đức A di đà Phật không ạ?
Logged
hstn
Thành viên


Bài viết: 88


Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: hstn
Trả lời #151 vào lúc: 19-06-2010, 10:16 AM

Xin hỏi tibu vtc là môn khí công động fải không? Nếu nói đập om thì có cần xoay cổ tay không? thank u.
Logged
hstn
Thành viên


Bài viết: 88


Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: hstn
Trả lời #152 vào lúc: 19-06-2010, 10:23 AM

Có ý kiến trong diễn đàn là Tibu nên làm lại clip "Vạn thắng công" cho rõ vì âm thanh thì nhỏ, góc độ quay thì không thấy toàn thân. Công phu quý như vậy thì xin giúp cho trót. Thank u.
Logged
hstn
Thành viên


Bài viết: 88


Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: hstn
Trả lời #153 vào lúc: 21-06-2010, 09:09 AM

bt hay quá!, đoán được tên tại hạ.
Logged
hstn
Thành viên


Bài viết: 88


Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: hstn
Trả lời #154 vào lúc: 21-06-2010, 09:10 AM

à quên,"điểm thượng" ở chỗ nào vậy?
Logged
hstn
Thành viên


Bài viết: 88


Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: hstn
Trả lời #155 vào lúc: 22-06-2010, 10:39 AM

N tibu cho hỏi cách phát âm chữ Hrih? "hờ rờ i hát" hay "hờ rờ i hờ"? Thank u
Logged
hstn
Thành viên


Bài viết: 88


Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: hstn
Trả lời #156 vào lúc: 22-06-2010, 10:49 AM

hình như n tibu còn đang kiểm tra khách mới hay sao đó mà hỏi mấy câu rùi k thấy trả lời. có lẽ hstd không hạp với hastn? sorry nghe, only joking!!!
Logged
Tibu
Administrator
*****
Giới tính:
Bài viết: 6086


Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: Tibu Administrator
Trả lời #157 vào lúc: 22-06-2010, 10:55 AM

N tibu cho hỏi cách phát âm chữ Hrih? "hờ rờ i hát" hay "hờ rờ i hờ"? Thank u

Hơ Ri (hơ)!
Chữ (hơ) viết trong ngoặc là chỉ còn hơi ra mà thôi nghe. Chớ không phải là hơ lửa! Hay là hơ hớ đâu nghe Grin Grin Grin
Về việc làm lại clip thì cũng hết hơi Grin chẳng ai có nghề, chỉ là dân nghiệp dư, cầm máy quay phim và quét y như là cầm chổi quét nhà. Nó ra được như vậy là "Chư Thiên" ủng hộ ghê lắm rồi đó. hehehe.
Logged
Tibu
Administrator
*****
Giới tính:
Bài viết: 6086


Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: Tibu Administrator
Trả lời #158 vào lúc: 30-06-2010, 05:09 AM

"Cho một ngàn ức vị Phật ba đời ăn không bằng cho một vị Vô Niệm, Vô Trụ, Vô Tu, Vô Chứng ăn".
Thầy cho con hỏi: "một vị Vô Niệm, Vô Trụ, Vô Tu, Vô Chứng" là ai vậy có phải chính là Đức A di đà Phật không ạ?
Và đồng thời những Ngài khác có trình độ tâm linh tương tự như Ngài A Di Đà Phật.
Logged
Rancon
Thành viên


Bài viết: 66



Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: Rancon
Trả lời #159 vào lúc: 04-07-2010, 11:34 PM

 Grin Ta nói, người lựu đạn đặt tựa đề lựu đạn. Để con giải thích nha:

Mình tập VTC để cho mình khỏe và công phu tinh tấn. Đó là cho mình. Cái con muốn nói ở đây là khi mình tập thì hai bàn tay mình sẽ nóng lên, và cái đó, mình đem đi xoa bóp, rờ mó, vuốt ve cho người đau bệnh, đó là cho người khác.

Con vẫn đang tập chiêu số 1. Do làm biếng hay bỏ ngang và không tập đều nên cứ bì bà bì bạch như con vịt. Mỗi lần tập con tập 20 phút. Tập xong thì con nói Má vô nằm cho con massage liền. Má con bị thoái vị đĩa đệm chuẩn bị mổ. Tập vật lý trị liệu 10 ngày không ăn thua. Thuốc giảm đau thì uống 1 ngày 3 cữ, không uống thì coi như là khỏi làm ăn gì hết. Từ bữa giờ con massage cái lưng của Má được 4 lần. Mỗi lần làm thì con dùng hết sức, với suy nghĩ là có nhiu thì cho nhiu. Con cũng không suy nghĩ gì nhiều. Nhưng hôm qua thì con thấy được kết quả.

Bình thường Má con ở khu ngoại thành chứ không ở Sài Gòn. Mỗi khi có công việc phải đi vô Sài Gòn, cho dù đi xe hơi Má cũng sợ. Vì ngồi xe nếu không nhức đầu thì đau lưng. Mỗi lần đi đi về về thì Má thế nào cũng bệnh, cạo gió liên miên. Nhất là mấy ngày gần đây vì đau lưng nên còn mệt hơn. Má nói là ngồi xe về Sài Gòn là đau ẹo cái lưng qua 1 bên luôn. nên Má rất ngại đi lại.

Hôm qua cả nhà con chất nhau lên xe đi chơi biển. Vừa đi vừa về cỡ 4 tiếng. Cộng thêm thời gian ngồi chơi ngoài đó nữa. Lúc đi là 8 giờ, về đến nhà là 7,8 giờ tối (đang có đá banh ý). Một ngày dài, đường dằn xóc. Con cũng bệnh luôn. Mà má nói Má khỏe ru. Không đau, không nhức, không mệt. Chai dầu đem theo chỉ cho con xức chỗ con bị thằng cháu cắn 1 lần thôi, ngoài ra cũng không dùng đến.  Grin

Con viết dông dài như vầy, tóm gọn lại, con muốn bày tỏ 2 điều:

_Nếu ai siêng tập VTC, mà trong nhà có người bệnh, đau nhức, thì ở trên là kinh nghiệm của con. Mong là góp phần nào tăng lòng tin cho mọi người. Mong gia đình mọi người bình an, khỏe mạnh.
_Con cám ơn Chú Tibu, cám ơn các bạn bè trong diễn đàn, nhất là hophomai. Vì cái suy nghĩ "ốm yếu như hophomai còn hay vậy, chẳng lẽ mình làm hông được" mà Má con được nhờ.

Con xin hết. Xin gửi lời chào trân trọng nhất  Grin
Logged
lengoctao27
Thành viên


Bài viết: 725


Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: lengoctao27
Trả lời #160 vào lúc: 04-07-2010, 11:48 PM

cáo chình quý bạn!Hay lắm nghe Rắn!Tớ cũng tập mỗi một thế thứ nhất thôi! Vì suy nghỉ như vầy:nó là khí công,do đó khi mình tập thì huyết và khí nó vận hành,khí huyết nó vận hành tốt thì sức khõe tốt thôi,nếu khí huyết nó bị bế thì bệnh.Đưa đươc khí ra hai bàn tay là vận nội công đó!hề!hề!Chỉ cần vậy thôi!
Logged
Tamminh2003
Thành viên


Bài viết: 14


Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: Tamminh2003
Trả lời #161 vào lúc: 05-07-2010, 04:52 AM

Con cảm ơn Thầy
Logged
lubutaba
Khách
Người gởi: lubutaba Khách
Trả lời #162 vào lúc: 05-07-2010, 08:58 PM

Viết hay.
Tâm tư thể hiện qua chữ nghĩa.
Bài tuy ngắn nhưng xuất sắc ở tính cách truyền đạt.
Cám ơn Rắn Con.

Vào thế thứ 2 được rồi.
Tập 20 phút là trung bình.
Nhưng nên tự nhắn nhủ nếu có 5 phút là vẫn chơi.
“Bửa nay bận bịu quá, làm 5 phút thôi”...
“5 phút đâu có bao nhiêu đâu mà”...

Thông thường làm tới 5 phút là nó sẽ tới luôn bác tài.
Logged
Rancon
Thành viên


Bài viết: 66



Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: Rancon
Trả lời #163 vào lúc: 09-07-2010, 07:52 AM

Cho con hỏi,

Con có bàn chân hay ra mồ hôi nên lúc nào cũng rích chịch. Tập trên nền gạch thì con rất là khổ sở vì nó dính rích chịch, mỗi khi quay bàn chân nó chà sát sạt. Một là đau chân, 2 là làm kiểu nào một hồi cũng bị xích qua xích lại chứ không đứng một chỗ được. Tập chậm thiệt chậm nó vẫn vậy. Vì không nhựng cái chân nó dính rích rích mà lòng bàn chân con rất phẳng (flat arch), nên xoay qua xoay lại bằng chân không rất khó. Con muốn hỏi là con có thể mang vớ da mỏng mỏng, như loại mấy cô hay mang khi mậc đầm, cho nó bớt dính sát vô sàn gạch để con dễ xoay chân được hông.
Khi con tập trên thảm (carpet) thì con không bị vấn đề này. Nên con có mua tấm lót tập yoga (bằng xốp) bỏ trên sàn gạchạch để con đứng lên. Nhưng mới tập 3 ngày thì ngay chỗ gót chân con tiếp xúc với tấm thảm nó lủng 1 lỗ. Thế là con lại xuống sàn gạch tiếp. Huhu
Logged
langnghiem
Thành viên


Bài viết: 466


Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: langnghiem
Trả lời #164 vào lúc: 09-07-2010, 10:46 AM

Cho con hỏi,

Con có bàn chân hay ra mồ hôi nên lúc nào cũng rích chịch. Tập trên nền gạch thì con rất là khổ sở vì nó dính rích chịch, mỗi khi quay bàn chân nó chà sát sạt. Một là đau chân, 2 là làm kiểu nào một hồi cũng bị xích qua xích lại chứ không đứng một chỗ được. Tập chậm thiệt chậm nó vẫn vậy. Vì không nhựng cái chân nó dính rích rích mà lòng bàn chân con rất phẳng (flat arch), nên xoay qua xoay lại bằng chân không rất khó. Con muốn hỏi là con có thể mang vớ da mỏng mỏng, như loại mấy cô hay mang khi mậc đầm, cho nó bớt dính sát vô sàn gạch để con dễ xoay chân được hông.
Khi con tập trên thảm (carpet) thì con không bị vấn đề này. Nên con có mua tấm lót tập yoga (bằng xốp) bỏ trên sàn gạchạch để con đứng lên. Nhưng mới tập 3 ngày thì ngay chỗ gót chân con tiếp xúc với tấm thảm nó lủng 1 lỗ. Thế là con lại xuống sàn gạch tiếp. Huhu
theo tui thì ông thử tìm chỗ nào nó có bụi dơ dơ 1 tí, như sân xi măng ở ngoài công viên chẳng hạn Roll Eyes hoặc ra sân đất tập thử xem sao Grin
Logged
lubutaba
Khách
Người gởi: lubutaba Khách
Trả lời #165 vào lúc: 09-07-2010, 02:17 PM

Giử gót chân cho đứng yên 1 chỗ rất là khó.
Nên chỉ cần ý thức được chuyện này rồi từ từ mà sửa. Không đặt nặng cho lắm vì chỉ là chuyện nhỏ. Lubu tập đã khá nhuần nhuyển vẫn còn bị nửa là.

Nếu làm được như bạn LangNghiem thì đỡ phải lệ thuộc và có thể tập khắp 4 vùng chiến thuật.
Nếu không thì tập trên thảm mõng (rug) như bạn bt cho ý. Nhưng thảm để trên nền gạch có thể sẽ bị xoay trong khi tập.
Hay mua Baby Powder rãi chút ít trên nền gạch để tập.
Ít thôi vì nếu không nó sẽ trơn lắm, quay sẽ hơi lấn cấn. Và thêm bột lúc giửa giờ.

Có lẽ bột là hay với rancon vì là bàn chân con gái. Thử xem nghe.
Logged
Rancon
Thành viên


Bài viết: 66



Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: Rancon
Trả lời #166 vào lúc: 09-07-2010, 11:21 PM

@anh Bt: Rắn đang vi vu, hông có ở mẽo. Cheesy
@Langnghien: chỉ có sàn đá( do đất là đất cát nên đổ đá), nhà tui ông kiếm ra chỗ nào dơ tui cho ông cục kẹo 500.
@Chú Lubutaba : dạ để con thử cái này.

Nhưng mờ,  phương pháp mang cái vớ mỏng của con hổng ai ok hết sao? Vì con thấy tập trên thảm nó cũng tờ tợ như mình mang vớ da, chân mình có tiếp xúc với 1 lớp vải nên tăng cọ sát mà lại giảm ma sát. Thay vì ông vua muốn lấy da bò bọc hết đường xá, thì người ta làm 1 đôi giày   da bò cho ông ý mang ý mà.
Nếu phương pháp này là không đúng thì ai giải thích giùm con vì sao ạ.
Hình cái vớ: http://i1046.photobucket.com/albums/b466/eatlovecurl/11383_FirmStockings_GI_med.jpg
Logged
vuacolau
Thành viên


Bài viết: 86


Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: vuacolau
Trả lời #167 vào lúc: 09-07-2010, 11:49 PM

    VCLvợ thuả ban đầu cũng mang vớ ( loại vớ dầy chứ loại mỏng thì mau rách lắm ) thì xoay dễ hơn , chỉ để ý cho lòng bàn chân cọ sát ( khích thích ) . Khi quen rồi ( không lộn chân , tay nữa ) thì bỏ vớ ra , lúc này chân có rít cũng xoay đúng lắm . Vì không có đều kiện ra ngòai nên chỉ làm ở trong nhà có sàn gạch mà thôi .
        Một chút kinh nghiệm , mong các bạn thành công .
Logged
lubutaba
Khách
Người gởi: lubutaba Khách
Trả lời #168 vào lúc: 10-07-2010, 03:38 AM

Theo bạn VCL thì chỉ sợ cái vớ sẽ mau rách.
Chớ phương tiện nào cũng được.

Điều sau đây đúng với mấy anh hơn là với mấy chị:
- Mới tập, tập theo có điều kiện.
- Tập riết, điều kiện nào cũng tập được, ở đâu cũng quay VTC được.

Thấy các bạn tập năng nỗ mà lubu mơ mộng: Phải chi cái này được đưa vào trường học cho các em tập ...
Logged
Minh
Khách
Người gởi: Minh Khách
Trả lời #169 vào lúc: 10-07-2010, 06:35 AM

Cho con hỏi,

Con có bàn chân hay ra mồ hôi nên lúc nào cũng rích chịch. Tập trên nền gạch thì con rất là khổ sở vì nó dính rích chịch, mỗi khi quay bàn chân nó chà sát sạt. Một là đau chân, 2 là làm kiểu nào một hồi cũng bị xích qua xích lại chứ không đứng một chỗ được. Tập chậm thiệt chậm nó vẫn vậy. Vì không nhựng cái chân nó dính rích rích mà lòng bàn chân con rất phẳng (flat arch), nên xoay qua xoay lại bằng chân không rất khó. Con muốn hỏi là con có thể mang vớ da mỏng mỏng, như loại mấy cô hay mang khi mậc đầm, cho nó bớt dính sát vô sàn gạch để con dễ xoay chân được hông.
Khi con tập trên thảm (carpet) thì con không bị vấn đề này. Nên con có mua tấm lót tập yoga (bằng xốp) bỏ trên sàn gạchạch để con đứng lên. Nhưng mới tập 3 ngày thì ngay chỗ gót chân con tiếp xúc với tấm thảm nó lủng 1 lỗ. Thế là con lại xuống sàn gạch tiếp. Huhu

Rắn con thử coi nhà người quen nào có cái chiếu Việt Nam, mượn về trải ra rồi tập thử trên chiếu xem sao, nếu trôi chảy đi tậu một cái về liền, hy vọng là được.

Chúc Rắn Con tiến bộ.
Logged
anhao
Thành viên


Bài viết: 46


Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: anhao
Trả lời #170 vào lúc: 11-07-2010, 10:30 PM

Cảm ơn thông tin của Rắn Con nhé.
Anhao sẽ áp dụng kinh nghiệm này để giúp mẹ anhao , bà yếu quá lại nặng cân và ít hoạt động .
Anhao đang tập thế 3 và thấy rất nhiều thay đổi tốt trong sức khoẻ bản thân . Ví dụ như da đẹp hơn , sức chịu đựng tăng lên , đỡ đau đầu và đau xương...
Chúc Rắn Con và tất cả các anh chị tu tập tinh tấn .
Logged
hstn
Thành viên


Bài viết: 88


Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: hstn
Trả lời #171 vào lúc: 18-07-2010, 08:05 AM

Kính tặng N Tibu 1 màn hình tivi xịn:

Thuở nhỏ, tôi mới đi tu, vô chùa sống cơ cực quá, khiến tôi nhớ nhà, nhớ bà ngoại lúc nào cũng thương chìu mình.
 Thuở nhỏ, tôi mới đi tu, vô  chùa sống cơ cực quá, khiến tôi nhớ nhà, nhớ bà  ngoại lúc nào cũng thương chìu mình. Hễ đi học về, không có thức ăn ngon thì khóc, bà ngoại lật đật tìm mua cho tôi ăn. Nhưng vô chùa, thức ăn dở cũng không có, khóc cũng không ai thương, không ai dỗ, không ai năn nỉ mình ăn, tủi thân lắm, muốn trở về với cái được nhỏ xíu của đứa trẻ thơ. May nhờ thầy khai ngộ. Đức Phật xưa kia cao sang quyền quý mà còn vứt bỏ, đi khất thực bữa đói bữa no. Nghĩ cuộc sống Phật cao thượng như thế, thì mình là đệ tử Ngài phải phát tâm buông bỏ tất cả. Khi buông bỏ được phần nào, tự động tâm thức ta được lắng yên phần đó. Nhờ vậy, Phật hiện vào tâm ta một phần, giúp chúng ta thấy lờ mờ trước chân lý và theo đó, chúng ta tăng trưởng niềm tin nơi Phật và tiến tu được. 
 
Khi tôi sang Nhật tu học, tâm trạng này được giáo sư khai ngộ, tôi rất thấm thía. Vào khoảng thập niên 60, Nhật Bản có TV, giáo sư giảng rằng tâm con người ví như cái TV có lớn có nhỏ khác nhau và tần số cũng khác. Lúc đó, TV Nhật chỉ có ba tần số. Màn hình TV lớn nhỏ rộng hẹp tiêu biểu cho người đời có phước báu nhiều ít khác nhau. TV chỉ có một tần số tiêu biểu cho người tu theo hạnh Thanh văn, mở TV ra là họ bắt thẳng vô đài, tức thấy Phật liền, không thấy gì khác; còn đóng TV là chúng sinh. Nhưng người tu giả, mở hay đóng TV cũng thấy chúng sinh, thì tu muôn kiếp cũng không thành Phật. Đóng TV, thấy tối đen là vô minh; nhưng mở TV thấy ánh sáng Phật, nên người tu thích sống nội tâm, ví như TV chỉ có một đài thôi. Còn có hai, ba đài tiêu biểu cho người hành Bồ tát đạo khác với Thanh văn. Tu Thanh văn ví như có một tần số, mở ra là có Niết bàn; nhưng tu Bồ tát đạo, mở tần số này thì thấy thế giới Cực lạc của Phật Di Đà, mở tần số khác thấy thế giới Tịnh Lưu Ly của Phật Dược Sư, hoặc mở tần số khác nữa, thấy Phật Đa Bảo. Có nhiều tần số, hay có nhân duyên căn lành của chúng ta gieo trồng từ đời trước nên đời này mới kết nối được với chư Phật, chư Bồ tát. Có nhân duyên với vị Phật hay vị Bồ tát nào thì thấy vị đó; không có nhân duyên thì dù có mở ra cũng không thấy được. Hoặc mở TV nhưng hình ảnh mờ không thấy rõ vì TV bị nhiễu sóng; thấy Phật không rõ là tâm chúng ta  bị loạn động, chưa thanh tịnh. Cũng như trong đại dương có những đợt sóng ngầm, tâm thức chúng ta cũng có những nghiệp sóng ngầm khởi lên làm chúng ta không thấy được Phật. Nhận thức yếu nghĩa này, tôi luôn để tượng Phật trên bàn viết trước mặt mình. Khi tập trung mà không thấy được Phật, thì phải nhìn vào tượng Phật, để tâm vào tượng Phật để thấy Phật. Còn đi ra ngoài, làm sao ôm tượng Phật theo, cho nên trước kia tôi đeo tượng Phật để khi đợt sóng ngầm trong tâm mình nổi dậy, có thể cầm tượng Phật lên nhìn. Có thầy nói rằng tôi là thầy tu mà còn đeo tượng Phật. Đeo tượng Phật cốt để trấn tâm, không phải để trang sức. Đặc biệt tôi thích tượng Quan Âm vì tôi sanh trong thời kỳ chiến tranh đầy nguy hiểm, nên luôn hướng tâm về vị Bồ tát này mà được an lành."

Hoa sen trên núi./.
Logged
hstn
Thành viên


Bài viết: 88


Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: hstn
Trả lời #172 vào lúc: 21-07-2010, 08:26 AM

N Tibu cho hỏi:

1.- Vạn thắng công mình tập 50% được không? Ví dụ thế thứ nhứt, mình chỉ ẹo và vặn vòi voi,còn không đưa tay lên thì có được k? Nếu được thì hít thở thế nào? 1 bên hít, 1 bên thở được không? Và lúc này là 100% nhìn rún có fải k?

2.- Quán chấm đỏ mà trước đó quán k ra màn hình tv, thì bao lâu mới quán được màn hình tv? Cái này có fải là thử thách lòng kiên nhẫn k?

3.- Tác ý trong vạn thắng công thì có thể tán ý bất kì hay là chỉ trị bệnh cho người thân,fá tan 1 đám mây?

Thank u so much. Mong nhận được reply soon.

hstn.
Logged
hstn
Thành viên


Bài viết: 88


Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: hstn
Trả lời #173 vào lúc: 12-08-2010, 08:40 AM

Mỗi ngày, tui đều tập vạn thắng công và tác ý hồi hướng cho N Tibu, hình như là N xuất hiện trong 2 phim đầu về VTC (If any).

Qua search trên Internet tìm hiểu về mật tông, thấy có bài này. Xin đăng. Nếu có gì không fải, N Tibu bỏ qua cho nghe.

Tương quan giữa Thiền và Mật
[18.04.2009 10:19] - Thích nữ Trí Hải

Trái ngược với thiền “an trú tính không”, và xem như không tất cả mọi hiện tượng trước mắt, mật tông lại vận dụng trí tưởng tượng tới mức tối đa trong lúc quán đồ hình hay mandala. Từ sự quán tưởng những vật trước kia không, nay thành ra có, mà hành giả cuối cùng thấy được tất cả cái có cái không đều tương đối, giả huyễn, và do dó giải thoát khỏi mọi tham ưu ở đời, nhưng đồng thời vẫn có thể biến hóa đủ thứ vì mục đích độ sinh.

I. DẪN NHẬP

Những người học thiền thường nghe câu: “Đản nguyện không chư sở hữu, thiết vật thật chư sở vô”: chỉ cốt thấy mọi hiện tượng đều là không, nhưng nhất thiết đừng làm cho cái không ấy trở thành thực có. Có nghĩa là đừng “chấp không”. Bởi vì có rất nhiều thứ “không” tùy nơi chốn, tùy trình độ tu chứng.

Trong kinh Trung bộ, Phật lấy ví dụ một tỷ kheo sống trong một tịnh thất ở làng, thì không có những phiền não của làng mạc chợ búa gọi là “thôn tưởng” nhưng không phải là không có chúng tỷ kheo, gọi là “nhân tưởng”. Khi vị ấy vào rừng độc cư thiền tịnh, thì không có nhân tưởng (vì ở một mình) nhưng còn có những ảo tưởng do đời sống ở rừng gây ra như nghe tiếng cọp gầm, tiếng phi nhân... gọi là “lâm tưởng”. Cái gì có, vị tỷ kheo xác nhận là có, cái gì không, vị ấy xác nhận là không. Như vậy là sự sống tỉnh giác của người tu tập để gột rửa tham ưu ở đời. Đó là cái “không” đạt được do từ bỏ dần dần, gọi là “tích không quán”.

Hãy lấy một ví dụ khác về những cái “không” khác nhau như sau. Cái “không” của phàm phu là không các pháp thượng nhân, không giới không định không tuệ. Cái không của người xuất gia là không gia đình vợ con. Cái không của sơ quả tu đà hoàn là không năm triền cái. Cứ thế càng tiến tu, thì càng “không” được nhiều thứ nữa, cho đến khi không còn gì để mà “không” được nữa, mới gọi là “chân không”. Các bậc hiền thánh đều có những cái “không” khác nhau, như kinh Kim cang nói, “Nhất thiết hiền thánh giai dĩ vô vi pháp nhi hữu sai biệt” (từ một pháp vô vi – tức Không – mà có nhiều tầng bậc hiền thánh khác nhau).

Nếu ôm giữ một cái “không” thì không thể tiến lên những cái “không” cao vượt hơn. Người tu hành cần đạt đến chỗ tuyệt đỉnh là trí tuệ Bát nhã chân không, mà trong Trung bộ kinh đức Phật gọi là “an trú trong Tính không”: “Này các tỷ kheo, ta nhờ an trú tính không nên rất an lạc”.

Tính không mà đức Phật an trú đó chính là bát nhã chân không. Kinh Trung bộ mệnh danh là “đại không”, được giải thích như sau. Khi đức Phật tiếp xúc với đủ mọi hạng người trong xã hội, tâm Ngài luôn hướng về viễn ly, độc cư, ly dục, cho nên được bất dộng. Đó gọi là an trú nội không, ngoại không, nội ngoại không, an trú bất động. Nội không là cái không của ngũ uẩn, lục căn. Vì sao nói năm uẩn là không? Trong kinh Đại Bát nhã Phật đã giải thích, Bồ tát khi thực hành Bát nhã sâu xa thì thấy năm uẩn là không, vì khi ấy sắc uẩn không còn cái tướng biến ngại, thọ uẩn không còn tướng lãnh nạp, tưởng uẩn không còn tướng thủ tượng, hành uẩn không còn tướng tạo tác, thức uẩn không còn tướng liễu biệt. Trong khi đối với phàm phu, thì cơ thể vật chất (sắc) là hiện tượng biến đổi không ngừng và gây chướng ngại (cho tâm) thì trái lại, đối với Bồ tát, vật chất không là chướng ngại, cho nên nói sắc là Không. Đối với phàm phu, thọ có đặc tính là lãnh nạp các cảm giác về thân và tâm, nhưng vì Bồ tát đã đạt đến mức cao độ về sự ìàm chủ thân xác nên dù có xúc cảnh vui cảnh khổ, Bồ tát cũng không thọ vui thọ khổ. Đặc tính của tưởng uẩn là nắm giữ các hình ảnh, thu vào các ấn tượng về sắc, thanh, hương, vị, xúc sau khi năm giác quan tiếp xúc với năm đối tượng. Nhưng với Bồ tát, tưởng uẩn không còn làm cái nhiệm vụ nắm giữ hình ảnh nữa, cái gì thấy nghe rồi là bỏ qua không ôm giữ làm gì, cho nên tưởng uẩn với Bồ tát là không. Hành uẩn thông thường có nhiệm vụ tạo tác biên diễn, đó là một nối dài của ý thức thành vô thức, như mộng mị, mơ tưởng do ngã chấp. Nhưng với Bồ tát, đã không nắm giữ các ấn tượng thấy nghe nên cũng không có tạo tác thêm những hình ảnh trong vô thức, do vậy Bồ tát không có chiêm bao mộng mị, và với Bồ tát, hành uẩn là không. Đặc tính của thức uẩn là liễu biệt, phân biệt rõ ràng thiện ác phải quấy, đó là thường tình của phàm phu. Nhưng Bồ tát sống với trí tuệ, nên thức uẩn cũng không có cái tướng phân biệt thương ghét tốt xấu.

Do vậy mà với Bồ tát, năm uẩn là không, ấy gọi là nội không. Ngoại không vì cảnh ngoài khi ấy có cũng như không. Ngoại không là cái không của sáu trần. Nội ngoại không là vì bên trong tâm đã không cho nên cảnh ngoài dù có dù không, cũng không thành vấn đề. Ngoại không là cái không của cả chủ thể lẫn đối tượng, rỗng rang vô ngại không còn ngăn cách. Bất động là tâm được bất động, hậu quả của sự an trú như vậy. Đức Phật còn dạy, muốn an trú như vậy trước hết phải tu bốn thiền. Nghĩa là muốn quán cái cột nhà hay vách tường trước mắt thành không có, thì ít nhất cũng phải chứng tứ thiền cái đã, mới thực sự thấy nó là không. Ngang đây người thực hành mật tông cũng phải trải qua, nhưng từ đây bắt đầu chỗ rẽ, sự khác nhau giữa mật và thiền. Có thể nói mật tông bao hàm cả thiền tông, và còn vượt xa hơn thiền tông một bực.

II. KIM CƯƠNG THỪA Và NHỮNG NGUY HIỂM CHỜ ĐỢI HÀNH GIẢ

Trong khi khẩu quyết của Thiền là “tức tâm thành Phật”, tâm ngươi chính là Phật, thì mật tông táo bạo hơn, xác quyết “tức thân thành Phật”. Cái thân ngũ uẩn nếu tách rời ngã chấp thì không khác gì thân Phật. Từ nhận định ấy, mật tông có những lối tu hành đặc biệt, không giống bất cứ pháp môn nào khác trong Phật giáo mà ta đã biết. Một trong những lối tu đó là phương pháp quán mandala gọi là deity yoga (thiền quán về chư thiên), trong đó, sau khi thiền định về Tính không của tâm thức, hành giả sử dụng nền tảng Không ấy để tưởng về thân và tâm mình như những thực thể hoàn toàn trong sáng không tì vết, như chư thiên. Và trong Không ấy, không những chỉ có một vị trời mà có rất nhiều vị, từ ngũ uẩn, lục căn, từ các thân phần biến thành, nói tóm lại có bao nhiêu uế vật trong thân thể phàm phu thì có bấy nhiêu vị chư thiên tràn trề ánh sáng. Vì thân thể đã được chuyển hóa, thuần tịnh nên hoàn cảnh và hoạt động của nó cũng được chuyển hóa: núi sông cây cỏ đều trở thành cảnh giới chư thiên, những hoạt động bình thường như đi đứng nói im không gì là không thuần tịnh. Tóm lại, trong mandala toàn là chư thiên và cảnh giới của chư thiên, và mandala ấy tượng trưng cho thân tâm của hành giả.

Mật tông được gọi là “kim cương thừa” bởi lẽ đó là lối tu cao nhất, và cam go nhất. Người chọn mật tông phải vì một động cơ cao cả là lòng bi mẫn lớn lao đối với chúng sinh đau khổ, muốn sớm thành Phật quả để độ sinh. Vì mục đích đặc biệt này, vai trò của bậc thầy trong mật tông hết sức quan trọng, quả thế, còn trọng hơn cả ngôi tam bảo ít nhất trong giai đoạn đầu. Do đó trong Hồng danh bửu sám, một lối hành trì có lẽ bắt nguồn từ mật tông, trước khi lễ Phật hành giả đảnh lễ “Nam mô Kim cang thượng sư” là bậc thầy về mật tông.

Người chọn mật tông để tu tập phải chấp nhận ba điều nguy hiểm có thể xảy đến cho tính mạng: một là chết, hai là điên loạn, ba là trở thành phế nhân.

Trái ngược với thiền “an trú tính không”, và xem như không tất cả mọi hiện tượng trước mắt, mật tông lại vận dụng trí tưởng tượng tới mức tối đa trong lúc quán đồ hình hay mandala. Từ sự quán tưởng những vật trước kia không, nay thành ra có, mà hành giả cuối cùng thấy được tất cả cái có cái không đều tương đối, giả huyễn, và do dó giải thoát khỏi mọi tham ưu ở đời, nhưng đồng thời vẫn có thể biến hóa đủ thứ vì mục đích độ sinh.

III. CÁC GIAI ĐOẠN TU QUÁN

Nói đến mật tông là nói đến mandala, phép quán đảnh và các ấn quyết, vì mật tông đặc biệt chú trọng sự tướng, gọi là “tam mật gia trì”. Danh từ “mandala” có rất nhiều ý nghĩa, thường dịch là đàn tràng hay đồ hình, nhưng có khi ám chỉ y báo chính báo tức vũ trụ và con người, có khi biểu trưng những yếu tố đất, nước, lửa, gió, hư không dùng để quán tưởng, có khi ám chỉ một chúng hội Bồ tát, chư thiên, vv.., và trú xứ của chư thiên; có khi mandala chỉ là một vòng ánh sáng hay một giọt nước thơm. Quán đảnh là phép làm cho tịnh hóa, thánh hóa các sự vật chưa được thanh tịnh. Sau khi đã thọ phép quán đảnh của một bậc thầy, hành giả mới đủ tư cách hành trì mật tông mà không sợ tác hại. Mandala ở đây là một đồ hình biểu tượng cho một thế giới vô hình, nhưng tác động hữu hiệu trên thế giới hữu hình chúng ta. Có nhiều kiểu đồ hình tùy theo mục đích của hành giả. Những mandala cốt luyện để ám hại một người nào, tức là thuật phù thủy, thường có hình tam giác, còn những mandala khác có hình tròn hoặc vuông. Làm một mandala để tu quán rất công phu mất nhiều thời gian, và phải được một bậc thầy chuyên môn kết giới thì mới linh nghiệm. Sau khi kết đàn tràng và đã có sự làm phép của bậc thầy, hành giả bắt đầu tu quán. Đại khái, mandala cũng như một khu vực trong đó vị thần được hô triệu bằng chú thuật và ấn quyết sẽ xuất hiện cho hành giả, sau khi hành trì đúng mức. Trong một mandala có rất nhiều yếu tố biểu trưng cho những phi nhân trong cõi vô hình mà chỉ người chuyên môn mới hiểu được. Những yếu tố này được biểu trưng bằng những vật như hình nhân, bánh oản, cát ngũ sắc, v.v..

Một hành giả mật tông thường quán tưởng vị thần hộ mạng cho mình, ví dụ nữ thần Tara hay Quan Âm Bồ tát. Sau khi thiết lập một mandala (Tạng ngữ là kyilkhor) theo đúng nghi thức mật tông, vị ấy ngồi trong thất niệm thần chú của vị ấy ví dụ với nữ thần Tara là câu “OM TARE TUTARE TURE SVAHA”, tưởng tượng hình ảnh Ngài theo các tượng tranh thường tạc vẽ, đang đứng ở chính giữa đàn tràng (mandala này có thể treo trên vách hay đặt giữa nền nhà vừa tầm mắt nhìn). Nhiều tháng, cả năm trôi qua trong sự trì chú và quán tưởng hình tượng một cách nghiêm mật. Thỉnh thoảng vị thầy sẽ hỏi thăm tiến trình tu tập của hành giả. Cuối cùng sẽ có một lúc hành giả thông báo cho vị thầy kết quả sự quán tưởng của mình: đức Bồ tát đã xuất hiện giữa đàn tràng, nhưng rất mờ ảo, và chỉ trong một lúc thì tan biến. Vị thầy khen ngợi đó là dấu hiệu tốt, hãy tiếp tục quán tưởng cho đến khi hình ảnh hiện ra rõ rệt hơn, và kéo dài lâu hơn. Môn sinh trở về tiếp tục quán. Một thời gian rất lâu về sau, vị ấy cũng đạt được kết quả mong muốn: ấy là, vị Bồ tát đã xuất hiện rất rõ nét giữa đàn tràng, và thường như luôn luôn đứng đấy, dán chặt tại chỗ, không tan mất như trước. Vị ấy sung sướng trình thầy kết quả ở giai đoạn hai này. Nhưng thầy lại bảo, “Tốt lắm, song giờ đây con phải tiếp tục quán tưởng và cầu xin Ngài ban ân phước cho con, bằng cách lấy tay rờ đầu thọ ký, và nói với con những lời phủ dụ”. Thế là người môn đệ lại trở về với công việc niệm chú và quán tưởng y như lời thầy chỉ dạy. Sau một thời gian, quả thật những gì vị ấy cầu mong đều thành tựu: Bồ tát lấy tay sờ đầu mỗi khi y cúi lạy, và đôi mắt Ngài trở nên linh động, môi mấp máy ban lời phủ dụ, làm cho hành giả vô cùng hân hoan, tưởng đã đạt mục đích của sự quán tưởng. Nhưng khi trình lên thầy kết quả này, ông ta lại đòi hỏi một bước kế tiếp, là hãy trở về quán tiếp cho đến khi thấy vị Bồ tát bước ra khỏi đàn tràng, đi lui đi tới trong am thất của hành giả. Đây là giai đoạn nguy hiểm nhất trong việc tu tập, khi một vị thần bước ra khỏi đàn. Vì khi ra khỏi đàn, là có nghĩa vị ấy không còn bị trói buộc. Nếu là hung thần, thì sự bước ra khỏi đàn như vậy sẽ làm cho hành giả nguy khốn, vì thần ấy khi được tự do sẽ phẫn nộ trừng phạt hành giả đã giam giữ ông ta. Trừ phi cao tay ấn, đa số người tu mật tông bị chết hoặc điên loạn ở giai đoạn này. Bởi thế, không bao giờ nên để cho một vị thần bước ra khỏi giới hạn đã dành cho vị ấy.

Nhưng ở trường hợp này, vị thần chính là đức Bồ tát đầy lòng bi mẫn, và đã tỏ dấu đặc biệt yêu mến đối với hành giả, do vậy không hề gì. Ngài ung dung tản bộ qua lại trong am thất như tại nhà riêng của Ngài vậy. Đôi khi Ngài còn bước ra khỏi ngưỡng cửa am thất để thở hít khí trời nữa chứ. Khi trình lên thầy thành quả ấy, vị thầy rất hài lòng, nhưng còn đề nghị đệ tử tiến thêm một bước nữa: Hãy hỏi xem Ngài có bằng lòng cùng y xuống phố dạo chơi một vòng chăng.

Đây là giai đoạn khó nhất, bởi vì ở trong bóng mờ của am thất với khói hương nghi ngút, thì hành giả hầu như có thể nhìn thấy và sờ thấy vị thần được, do ảnh hưởng sự tập trung quán tưởng lâu ngày. Bây giờ ra khỏi khung cảnh quen thuộc, bước vào một môi trường hoàn toàn xa lạ dưới ánh sáng mặt trời, thì liệu ảo giác còn đứng vững được chăng? Bởi thế, phần đông những người tu tập phải dừng lại ở giai đoạn này: vị Bồ tát từ chối, không chịu đi ra bát phố mà chỉ bằng lòng ở lại trong bóng mờ của am thất. Nhiều vị thần đến giai đoạn này, khi bị rủ đi ra ngoài ánh sáng, đã tỏ ra phẫn nộ và trừng phạt hành giả vì thái độ hỗn láo của y, dám rủ thần ra ngoài chơi. Bởi vậy, có nhiều người tu quán đến giai đoạn này bị điên loạn, ngay cả tự sát. Nhưng cũng có một số–rất ít–đã thành công, và vị Bồ tát đi theo y mọi nơi mọi lúc. Khi trình lên thầy thành quả sau cùng này, vị thầy vỗ về: “Rất tốt, thế là ngươi đã đạt mục đích. Ngươi đã được sự che chở của một vị thần linh cao cả hơn ta muôn vàn”. Ở giai đoạn này, khi nghe thầy dạy như thế, một vài người cảm ơn thầy, phấn khởi trở về am cốc và dành suốt thời gian còn lại của đời mình để sống với ảo tưởng đó. Nhưng có một số rất ít bỗng quay trở lại, kinh hoảng thú thật với thầy rằng, mặc dù luôn luôn được sự che chở như thế, mà y vẫn cảm thấy dường như đấy chỉ là một cái gì do chính tâm y tạo ra, không thực có ở bên ngoài. Vị thầy tỏ vẻ buồn sầu về sự thổ lộ của y, khuyên y nên về bắt đầu tu tập trở lại, để xét lại sự hoài nghi ghê gớm ấy một thái độ phạm thánh, vô ơn bạc nghĩa đối với vị thần đã phù trợ cho mình như thế.

Người môn đệ nghe lời thầy, trở về xét lại thái độ hoài nghi của mình. Nhưng một khi đã hoài nghi thì cố mà tin trở lại cũng vô ích. Đa số tôn giáo thần quyền đến giai đoạn này thường bế tắc người hành giả một khi đã mất tin tưởng ở sự thực hữu của vị thần thánh mà mình đã tôn thờ suốt cả cuộc đời thì chỉ còn nước tự sát, hoặc bỏ đạo hoàn tục để sống một đời phóng đãng như một thái độ trả thù.

Người môn đệ mật tông có thể không tin sự thực hữu của vị thần linh, nhưng không bao giờ hoài nghi sự minh triết của thầy mình. Bởi vậy y trở về tiếp tục quán sát. Sau một thời gian, y trở lại thú thật với thầy rằng không còn hoài nghi gì nữa, điều chắc chắn trăm phần trăm là, vị Bồ tát ấy chính do tâm y đã tạo ra. Hình ảnh vị ấy đều do ý muốn của y dẫn dắt. Khi ấy vị thầy mới bảo, “Chính như vậy đó, con cần phải nhận ra. Mọi sự trên thế gian, thiên đường, địa ngục, thần thánh, ma quỷ, đều là ảo tượng do tâm tạo mà thôi. Chúng tuôn phát từ tâm, và cũng tan biến vào tâm”.

IV. KẾT LUẬN

Sự vận dụng trí tưởng tượng trong mật tông cốt nhắm đến sự thấy rõ chân lý “nhất thiết duy tâm tạo”, để đừng bị kẹt trong các hiện tượng phù du của cuộc đời, và có thể làm chủ, sai khiến được vật chất. Nhưng cũng có khi một vật do người tạo trở lại hại chính người đã tạo ra nó, như máy móc tối tân, hóa chất hay vũ khí nguyên tử ngày nay. Trong khi tu quán, không thiếu gì những trường hợp người tu bị ám bởi chính những bóng ma do mình tự tạo. Những thần linh vị ấy đã quán ra đôi khi vượt ngoài tầm kiểm soát của hành giả, như chim sổ lồng, tự tung tự tác. Bà Alexandra David-Neel có lần muốn thử năng lực của tâm, đã quán một hình ảnh hoàn toàn không có trong các tượng tranh, đó là một lạt ma mập, vui vẻ, thấp người. Sau một thời gian, quả nhiên một vị như vậy xuất hiện giữa đồ hình mandala. Y trở nên sống động tới nỗi người hầu đem trà vào cho bà cũng thấy được hình bóng một tu sĩ lùn mập vui vẻ đang ngồi trong am thất. Một thời gian sau, hình ảnh ấy biến đổi, gầy bớt, cao hơn trước, và bắt đầu làm những việc quấy phá. Dù khi bà muốn ở một mình, y vẫn hiện lù lù trước mặt không thể nào xua đuổi được. Bà phải mất sáu tháng nỗ lực mới làm tan biến hình ảnh vị lạt ma quấy rầy nọ. Như thế, những gì do tâm tạo cũng có thể vượt ngoài tầm kiểm soát của tâm, và tự tung tự tác một cách ngang tàng đến nỗi tâm cần rất nhiều nỗ lực mới xua đuổi được. Mật tông có thể được xem như một thứ khoa học tâm linh và cũng có những nguy hại như khoa học vật chất, ở trong tay người lạm dụng nó.
Logged
YB
Thành viên


Bài viết: 51



Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: YB
Trả lời #174 vào lúc: 16-08-2010, 02:15 AM

Trích dẫn
Máu huyết sẽ sinh ra nhiều tinh (30 giọt máu sinh ra một giọt tinh). Nếu tinh mất thì hai thứ còn lại cũng rời khỏi thân thể. Vì “Tinh” chế thành “Khí” mà “Khí” lại hóa thành “Thần”.
https://www.hoasentrenda.com/fp/suc-khoe/van-thang-cong-1254

Trích dẫn
Tà đạo: Chúng ta thường có thói quen kỵ hai chữ tà đạo và không ưa ai đó tặng mình hai chữ đó. Ngược lại, trong Phật giáo, chúng ta lại có hai quan niệm rõ rệt về cung cách tu hành tà đạo.
1. Phương pháp tu hành đi ngược lại hoàn toàn với quan niệm cơ bản của Phật giáo: Phật Thích Ca có một lần nhắc nhở La hầu La:
-Thể xác này không là ta, linh hồn kia không là ta, tư tưởng nọ không là ta. Vì vậy, Phật giáo không chấp nhận có thể xác, linh hồn và tư tưởng trong điều kiện “toàn giác”. Nên Phật giáo có một cách tu hành đặc biệt để loại bỏ dần các thành phần trên để vào được Niết bàn. Dựa vào phát kiến đầy trí tuệ trên: Chúng ta liệt kê những pháp môn tu về: Tinh khí thần, Xuất hồn, đánh võ thần quyền, thôi miên, luyện mặt trời, luyện mặt trăng, luyện thu lôi, Bát tinh, Thất sơn, Năm ông, luyện bùa ngải... đều thuộc về tà đạo (100%).
https://www.hoasentrenda.com/fp/Tap-Tin-II/67-tinh-do-257

Mô Phật

Một nói về VTC luyện về Tinh Khí Thần.
Một nói về Tinh Khí Thần thuộc về tà đạo

liệu 2 cách hướng dẫn trên có mâu thuẩn với nhau?
Logged
Trang: 1 2 3 4 5 6 [7] 8 9 10 11 12 13 ... 22   Lên
 
Chuyển tới:  

Bạn có thể Đăng Ký Load 0.19 seconds với 21 câu truy vấn.