Thầy ơi, một sự chán nản khủng khiếp khởi lên nơi con, tự ngiên lòng con không muốn tập nữa ! Nhưng lí trí của con nhận thức được rằng: "mày không tu đời này thì đời sau chưa chắc làm người được để mà tu". Nhưng sự ngán ngẩm lại càng ngày càng lớn, không dễ gì dập tắt được.
Mỗi lần tập, ác cảm với chấm đỏ của con tích tụ lại khiến giờ đây niềm hăng say, ham muốn Tịnh Độ của con nguội ngắt; nếu có thì cũng thoáng qua rồi mất.
Rồi tệ hơn nữa, tự nhiên con lại khởi cái ý nghĩ là "pháp môn này không hợp với mình". Dù biết rằng mấy Nhí tìm đề mục rất chinh xác, nhưng con vẫn thấy sao sao ấy.
Mấy bữa nay con tự trách mình hoài, rồi con nghĩ là mình sẽ tự giải quyết được mà. Nhưng càng ngày càng rắc rối, càng chán nản, hiện giờ việc tu hành của con đang bị ngưng trệ. Mỗi lần niệm Phật, con thấy phiền não kéo tới. Con nghĩ v "tu hành là để tìm hạnh phúc giải thoát, bây giờ không hạnh phúc thì ngưng lại đi!"
Và rồi con bị kẹt vô thế bị động như vậy.
Chuyện cũng rất là thường. Nó rất là dể thoát khỏi.
Nó chỉ quanh quẩn bên chuyện giữ giới luật.
Nên tập lại với vận tốc chậm chậm.
Một khi đã hiểu là tu thành Phật nó rất là khó, cũng có nghĩa là mình đang đi đúng hướng rồi đó theo kiểu tự thắp đuốc lên mà đi.
Trong khi tu hành, chuyện ớn lạnh nhất là tập thấy quá dể.
Có nghĩa là:
Mới có dợt chơi chơi mà đã có lung tung! Trong khi đó môi trường sống lại không có gì chứng tỏ là một môi trường tu hành dành riêng cho dân chuyên nghiệp cả.
Chuyện trên nếu xảy ra, thì nên lo hơn là vui.