Hoa Sen Trên Đá

An Trú Chánh Niệm Đằng Trước Mặt

05-09-2025, 04:48 PM
Chào bạn! Bạn có thể Đăng Ký

Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát
Nhập Cốc: người đang nhập cốc! Trong vòng 24 giờ có: 90 lượt nhập cốc.
Nhấp vào đây để Nhập Cốc.
   Đạo tràng   Tìm kiếm Đăng nhập Đăng ký  
Cỡ chữ: 19
Trang: [1]   Xuống
 
Chủ đề: Cô Ba Hột Nút (Ông Vân)  (Đọc 3933 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem
hstd
Global Moderator
*****

Bài viết: 217


Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: hstd Global Moderator
vào lúc: 07-12-2009, 10:27 AM

Cô Vân đi thay áo ngày 30 tháng 12, 2007 DL nhằm ngày 21 tháng 11, 2007  AL

Gần 2 năm trôi qua, và cũng là sắp đến ngày tưởng niệm ngày Cô Vân mất đi trong sự thương tiếc của tập thể lubu Đà Lạt. Sau này, thường thì lubu Đà Lạt khi có dịp gặp gở, hay nhắc nhở những kỷ niệm buồn vui, những kỷ niệm về tu tập, độ sanh, độ tử với Cô. Mọi người, ai cũng có ít nhất cũng có một kinh nghiệm hoặc câu chuyện để kể.

Khi còn sống, vốn là một người ít nói, và khi từ giả cõi trần, Cô không muốn lưu lại dấu tích gì về mình, tuy nhiên là những người đi sau, cung cách tu tập và hành pháp của Cô là những bài học đáng giá để chúng ta suy gẫm, học hỏi và  noi gương đức hạnh sống và làm việc vì mọi người của Cô dù phải chịu đựng hy sinh và mất mát.

“Dẫu Biết sắp Tịch Diệt, Vẫn khởi tâm Từ Bi”

Để có bứt tranh toàn cảnh về Cô Vân, cần sự đóng góp của hầu hết anh em lubu Đà lạt và gia đình của Cô Vân. Vì là một công trình tập thể, nên mời quý huynh tỷ tham gia theo những nội dung sau:

1.   Khái quát về tuổi thơ và con người của Cô Vân
2.   Tu Tập và Thành Tựu các Pháp
3.   Thầy và Trò
4.   Kéo Dài tuổi thọ
5.   Độ Tử, Độ Sinh
6.   Lubu và Cô Vân
7.   Hộ Phù
8.   Cô Vân và các Nhí
9.    Những ngày cuối
10.    Đám Tang
11.    Tại Sao Vậy? Giải Tỏa Thắc Mắc.
12.    Đón Mẹ về  A Di Đà Phật

Những thông tin về Cô Vân trong các Tập Tin rất giới hạn và rời rạt, nên rất khó cho người đọc nhất là những người mới có cái nhìn đầy đủ về Cô Vân. Mặc dù vậy, chúng tôi cũng cố gắng góp nhặc để quý huynh tỷ thưởng thức. Mong rằng sẽ có nhiều câu hỏi để cho anh em lubu Dalat có dịp chia sẻ những kinh nghiệm của mình.

Sau đây là những trích đoạn từ những Tập Tin:


Cư Sĩ

Cô Vân là một nữ cư sĩ đau tim, phong thấp, bản thân yếu như cọng bún, lời nói thì nhỏ nhẹ như muốn đứt hơi hồi nào không biết. Lúc nào mà Cô không bịnh thì lại là một chuyện lạ vô cùng, đã vậy còn bị điếc nữa chớ! Cô vào diệt thọ tưởng định để né cơn đau... như cơm bữa. Đúng ra là Cô chết hồi 32 tuổi rồi. Nhưng vì áp dụng phương cách của Đức Phật là hễ nếu muốn thì hành giả có thể sống lâu thêm một ít nữa. Nên Cô mới sống cho tới ngày nay.

Bồ Tát

Còn khi là Bồ Tát thì chuyện trên (đầu thai) lại là do... cái Nguyện nó đi đầu thai. Do vì là cái Nguyện nên mình sẽ nhập thai biết, xuất thai biết, y như những  tulkus đã từng làm. À! còn một chi tiết là khi bọn lu bu vào Mật Tông để tìm phương tiện giúp đỡ Bạn Bè thì họ phải qua một trận đọ sức với Đại Nguyện Địa Tạng Vương Bồ Tát tại Địa Ngục A Tỳ. Sau khi đọ sức xong và đã thắng Ngài rồi, thì các vị Bồ Tát này lại thuộc về hệ thống của Liên Hoa Tạng. Trong nhóm lu bu có Cô Vân, Cô Trang: Họ sống lưu vong, không nhà, không cửa, họ sẽ là Bồ Tát cho tới khi... Trên chuyến xe cuối cùng chở bà con về Niết Bàn thì họ sẽ bu sau cốp xe để về đó luôn.

Đệ Tử Thành Công Đầu Tiên

Nhãn quan siêu phàm ở đây, không có gì khác là sự Quán Tưởng về đối tượng đó, cung cách như sau qua kinh nghiệm bản thân: Vào Tứ Thiền, quán một màn ảnh (9cm x 12cm) màu trắng phát nguyện *Độ Sanh*, phát nguyện xong: Màn ảnh phát sáng và trong suốt và dựng đứng (có nghĩa là: Bề đáy của màn ảnh là 9cm). Giữ độ trong suốt đó cho lâu và sau cùng là *Tác Ý* về đối tượng nào đó: Đối tượng sẽ xuất hiện rất rõ cùng với cảnh vật chung quanh họ và một tư tưởng sẽ xuyên qua đầu mình từ bán cầu phải sang bán cầu trái của Não bộ:
-- "Cô Vân đang ở 48 Thi Sách Đà Lạt".
Kế đó, đệ Tác Ý tiếp:
-- Khi nào mới gặp và nói Pháp?
Tư tưởng sau đây lại xuyên qua đầu từ phải sang trái (như trên):
-- "Cô sẽ đến trạm y tế phường 3 để châm cứu và cô sẽ hỏi Pháp tại số …."
Đệ xuất định và mừng rỡ vô cùng:
-- "…. là nhà của đệ!"
Cô Vân là người thành công đầu tiên trong nhóm lu bu ở Đà Lạt.
***
Nay lại bàn tiếp: Như vậy trong bọn lu bu tự chia ra hai loại tu sĩ:
   - Loại tu... gởi.
   - Và loại tu... cho xong.
Không ai mặc cảm ai cả! Vì ai cũng biết cái phận của mình và yên tâm tu hành, do cái tình trạng yên tâm tu hành này mà trong bọn này lại có những hiện tượng đáng được ghi vào guinness Phật Giáo: Đau tim và điếc làm xong trong vòng có ba (3) tháng.

Linh Ảnh QTA

Thì đối với Cô Vân:
Hột châu mẫu biến mất và một cảnh tượng cứu độ của Ngài Quan Thế Âm như sau: trong cảnh tranh tối, tranh sáng, có một đám đông ăn bận rách rưới và nghèo khổ, họ giơ tay lên trời và kêu gào thảm thiết. Một vùng ánh sáng xuất hiện và trong vùng ánh sáng này tất nhiên là Ngài QTA đang cầm bình cam lồ và nhành dương liễu: Ngài rảy nước tới ai thì người đó ăn bận lành lặn và yên bình tới đó...

Đắc Quả A La Hán

A-La-Hán không thể định nghĩa cho thật chính xác được vì nó là một quả vị Phẩm A-La-hán trong kinh Pháp cú chỉ là một phần. Nhưng con đường đến quả vị A La Hán thì có thể nói được. Vào ngày mùng 4 Tết 1990 tại Dàlạt, ngay số nhà ….. người con gái đầu tiên trong nhóm, chỉ sau 3 tháng thực tập đã đắc quả vị A la Hán.
Hôm đó, tui ở nhà, và dĩ nhiên là coi người ta ăn Tết... Vào lúc 5 giờ 35 chiều hôm ấy, Cậu em trai của cô Vân với bộ mặt khẩn trương lên nhà gặp tui và kêu tui xuống nhà coi tình trạng sức khoẻ của cô Vân. Trên đoạn đường ngắn ngủi đó Anh cho tui biết rằng Chị Vân nằm im suốt ngày trên giường. Em có vào thì thấy hình như chỉ đã tắt thở lâu lắm rồi! Trên bàn em gặp tờ giấy này nên em lên anh đây. Khi tui tới, dĩ nhiên tui thấy tề tựu tất cả mọi người trong nhà. Tui lên phòng và gặp thấy ngay cô Vân nằm im không thở. Mặt thì vàng khè (vàng như là Vàng ròng vậy loại 999). Tui ra khỏi phòng và nói với người em trai của Cô rằng: Cứ để yên như vậy, có khi cô chết luôn, nhưng cũng có khi cô về lại được. Trong tờ giấy cô có dặn cả nhà nên nghe theo lời tui. Vậy theo ý anh là nên chôn hay đợi?
Người em lúng túng trả lời:
- Tùy anh nhưng nếu là tui thì tui chôn.
Tui quay qua Mẹ cô Vân (Bà bị điếc):
- Theo bác thì sao?
Bà mẹ buồn bã nói rằng:
“Có nghe Thầy giảng trên chùa Linh Sơn: Những người đắc quả vị thì thường không có thở! Nhưng mà con tui làm gì được quả vị đó! Nhưng mà vì nó viết tờ giấy này thì tui theo ý cậu...
Ngay đêm đầu tiên cả nhà đều nằm mơ và có cùng một giấc mộng như nhau. Nhờ vào giấc mộng đó mà họ yên chí đợi chờ. Vào 1 buổi chiều, sau bảy (7) ngày đợi chờ, trong khi mọi người đang uống trà nói chuyện vui vẻ, Cô nhẹ nhàng từ phòng ngủ bước ra! Việc này không phải là chỉ có tui biết mà cả nhà đều biết: Cô đã đắc quả vị A La Hán.

Pháp Môn Kim Cang

Cái này là cây nhà lá vườn, Made in Việt Nam, những cái Made in Tibet (anh Sơn) hay Made in China (một số tu sĩ Mật Tông mà đệ đã gặp) cũng khó mà bì kịp với những cái quái gở của phương pháp này! Anh Sơn ngay từ lúc đầu, khi lần đầu tiên đệ mới bước vào cái xa lông và chưa kịp ngồi xuống, anh đã la toán lên:
-- Tại sao anh đem vũ khí đi đánh nhau với Phẫn Nộ Hộ Pháp, rồi lại đem đi đánh Bồ Tát, và ngay cả Phật anh cũng không tha! Tỳ Lô Giá Na đâu phải để đánh lộn?
Tất nhiên, chỉ có anh Hồng Phả thì mới khâm phục và có nói một câu:
-- Có như vậy mới thật sự được gọi là pháp môn Kim Cang. Kim Cang là phải như vậy!
Dĩ nhiên, câu chuyện lại rất là dài, hấp dẫn cứ y như là Tề Thiên Đại Thánh. Cách này đã đưa Cô Vân, Cô Trang vào những trình độ tâm linh rất là cao cấp.
***
Thưa Bà Con,
Sau đây là ngôn ngữ của bọn tu Mật Tông thuộc dòng Pháp Kim Cang (Vajrayana). Bọn này có cách nói chuyện đầy rẫy chuyện chấp tướng và những chuyện tương tự như Ngũ Ấm Ma vậy. Xin mời bà con thưởng thức, còn không thích thì cứ delete mà không gặp trở ngại nào hết. Từ lúc đụng Đạo Phật, đệ vừa tu, vừa làm việc thiện chỉ vì đứa con gái rượu. Nhân duyên là nó là một viên ngọc mà có thể bị nứt (chuyện này đệ đã trình bày rồi). Và cũng do: Ông Bà để lại câu: Con Gái thì hưởng phước Cha. Nên đệ không còn cách nào hết là: đem cái sở học nhỏ bé ra giúp thí bà con hàng xóm. Thế là suốt ngày bận đồ rách, đi lang thang từ nhà này qua nhà khác để chữa bệnh. Vì không có thời giờ nên vừa đi, vừa tu. Về nhà thì tréo chân ngồi kiết già tập cho tới mệt nhừ thì thôi. Tới khi vào lần thứ tư thì mới phát nguyện Tứ Đại nguyện và rẽ sang Mật Tông tập những phương tiện bí mật của Chư Phật, Tổ và Thầy. Đệ học được nhiều chiêu cũng rất là lạ.
Vì thiện duyên của kiếp này và cũng vì cái tùy hỷ công đức nên trong một lần vào Liên Hoa Tạng sau khi băng qua nhiều cảnh giới, như cảnh mà chư Phật và chư Bồ Tát sống chung với nhau và rất là khó phân biệt ai là ai. Cảnh mà trong nghi thức tụng niệm các Tổ có ghi dấu vết bằng câu niệm như sau: Nam Mô Thanh Tịnh Đại Hải Chúng Bồ Tát. Qua cảnh đó thì mới thấy trong những ngọn núi Tu Di được sắp xếp theo hình chữ Vạn và ngay trong trung tâm của cảnh Liên Hoa Tạng này, nếu nhìn kỹ một tý thì sẽ phát hiện ra một ngọn núi Tu Di khác hơi cao hơn một tý.
Tác ý muốn đến đó thì phải mất đến nữa giờ theo vận tốc của tư tưởng. (cái này có thể nói lên để diễn tả cái cảnh bao la và rộng lớn của Liên Hoa Tạng). Trong ngọn núi đó có một Đức Cổ Phật: Đức Tỳ Lô Giá Na. Đối trước Đức Phật này đệ phát nguyện, Thì Ngài cho lời khuyên: Nếu muốn đạt hiệu năng cao như vậy thì xuống Nhị Thiền mà trụ. Đệ phải mất khoảng ba tháng trồi lên và tuột xuống mới ở yên được. Sở dĩ có chuyện này là vì khi vào lại Nhị Thiền thì thần thông mất hết chỉ còn cái linh tính, và ngay lúc này: đệ lại có cảm giác là linh tính thì không đủ sức để phân tích một tâm thức của Bạn Bè và vì không phân tích được thì không thể chỉ họ được. Sau khi an trụ thì đệ lại học được nhiều cuốn Kinh khác như Kinh Khổng Tước ở A Tỳ, kinh Kim Cang Đảnh ở ngay trong đảnh của Đức Tỳ Lô. Trong khi học kinh Kim Cang thì Đức Tỳ Lô có cho đệ một câu hỏi là: Tại sao Đức Địa Tạng Vương Bồ Tát lại đội cái mũ như là tui đang đội đây? Để đục thủng công án này (đây là một công án của Mật Tông) đệ phải mất vài ba tháng để tìm ra cái chốt của vấn đề. Chuyện lại ly kỳ và dài lắm.
Theo chân của đệ: Cô Vân và Cô Trang cũng làm xong Công Án đặc biệt này. Do vậy mà đệ sẽ đáp chuyến tàu cuối cùng để vào Niết Bàn, nếu một mai đệ và Bạn Bè bị Uế Độ... lay off. Nói rõ hơn: Không còn chuyện vào thêm để đủ 7 lần với một tác ý là Giải Thoát, Giải Thoát Tri Kiến. Mà sẽ có chuyện vào đó vài trăm lần để... thế mạng cho Bạn Bè sống dai thêm một chút khi nhân duyên cho phép.

Mến.
TB: Tất nhiên đây là cái học của bọn Mật Tông thuộc dòng phái Kim Cang. Chuyện nương vào các cảnh giới để học là chuyện rất là nguy hiểm và cũng rất là bình thường. Trong ngôn ngữ của bọn họ thường là núi này, biển kia, Quỷ này Ma nọ... Cách này khác với những miêu tả Chơn Tâm trong các sách Thiền Tổ Sư, Thiền Huệ Năng, Thiền Vipassana, Thiền hơi Thở... thông thường là những trạng thái tĩnh lặng, thanh tịnh, Thường Lạc Ngã tịnh...

Học Kinh Hoa Nghiêm

Không còn cách nào khác là tự mình đi tìm Thầy Long Thọ rồi hỏi Ngài. Ngài sẽ dẫn đến cái góc biển có bản kinh đó. Kinh dầy 40 mét (meters) bề to của từng tập kinh là 1 mét vuông. Kinh mà mình có trong tay... còn thiếu nhiều phần lắm lận, chỉ là đại ý thôi.
Mến.
TB: Khi đệ học bộ kinh này thì Ngài phải chuyển thành ánh sáng và nhét vào đầu của đệ: Đệ đau đầu gần ba ngày mới hết. Trong nhóm lu bu có Cô Vân, Cô Trang là đi tìm và học xong bộ kinh ngầu đời này.

Và chuyện này lại xọ chuyện kia. Khi đệ bàn về chuyện này ở nhà Cô Trang tại Đà Lạt thì có một con ve sầu bay vô ngay nhà bếp (là nơi đang nói chuyện Phật Pháp). Cô Trang bắt nó và nhập định coi coi tại sao lại có chuyện lạ này (vì ve sầu chỉ bay vào ban ngày chớ ít khi bay vào ban đêm. Và Cô ta tuyên bố là: Cô Vân bỏ nhà ra đi vào hồ Đa Thiện (Thung lũng tình yêu) để nhập định học bộ kinh Hoa Nghiêm. Rồi cô Trang lại nói tiếp:
-- Đây là một Bồ Tát thị hiện để thông báo cho anh em mình đó, Bồ Tát này thuộc hệ thống A Di Đà Phật. Sau đó con ve sầu liền chết trên tay Cô Trang.
Kiểm tra: Vì nhà Cô Vân chỉ cách có nữa cây số nên cả bọn lu bu lại kéo sang nhà Cô Vân để xem thực hư ra làm sao. Và cả bọn đều cười xòa khi Bác Gái Má Cô Vân nói
rằng:
-- Con nhỏ đang bệnh mà tự dưng ăn cơm chiều xong thì..... đi đâu mất, không nói cho ai biết hết.

Liên Hoa Tạng

Đệ tiếp lời:
-- Bự gì đâu, sau này có ngon thì đi chơi ở Liên Hoa Tạng đó, ông sẽ thấy con rồng nó nằm ở Biển Hương Tích. Và con chim Kim Xí Điểu với hai cái cánh của nó chạm vào hai khoảng cách của hai đỉnh núi Tu Di. Chim này nó ăn rồng. Hắn tròn xoe con mắt:
-- Đi lên đó bằng cách nào, đi ra làm sao.
-- Bằng Om Mani Padme Hùm. Ông bình tĩnh lại đã. Khi nào rảnh rỗi lên đây (hắn đạp xe đạp 100 cây số, từ Bảo Lộc lên Đà Lạt.) tui chỉ cho.
Tuy vậy, Ba Danh chưa tập được cái chiêu này. Chỉ có Cô Vân, và Cô Trang là học xong mà thôi.

Trong nhóm lu bu của đệ thì có Cô Trang hiện nay ở TX, và Cô Vân hiện nay vẫn ở Đà Lạt là hai người mà đệ chỉ cách đi gặp Ngài qua đàn pháp Om Mani Padme Hùm. Đệ không hỏi rằng cả hai cô đã thấy những gì vì hai cô có nói rằng nếu nhìn kỹ thì mặt đệ lại có nét hơi giống... cái mặt của Ngài vậy thôi. Không những vậy, các Cô còn nói là những Pháp Thân khác cũng có nét của đệ trong đó. Đệ biết rằng: Người guru thường hiện diện khắp nơi. Và khi các Cô có thể thấy này, thấy nọ thì họ lại thấy luôn cái nét của guru mình ở nơi đó luôn. Điều này xảy ra là vì các Cô quy ngưỡng về đệ quá nhiều, và nhất là khi các cô quán các pháp chưa được bình đẳng cho lắm vào những giai đoạn đầu của các buổi công phu. Sau này, khi các pháp đã được bình đẳng, thì họ không thấy cái mặt mẹt của đệ trong các Pháp Thân đó nữa.
Mến.

Chuông Trống Bát Nhã

1) Xuất xứ của chuông trống Bát-nhã?
2) Xin cho biết ý nghĩa chuông trống Bát-nhã?
Trong một lúc vào được cõi Tây Phương Cực Lạc thì Cô Vân nhắc nhở Các vị Thượng Phẩm Thượng Sanh nên phát nguyện trở về độ Bạn bè ở các uế độ. Lạ Lùng thay, sau lời nhắc nhở này thì: Cả pháp giới liền vang lên hồi trống và chuông Bát Nhã. Sáng hôm sau, tóc của Cô Vân rụng từng mảng. Sau này Cô Trang cũng lập lại và kết quả cũng y chang: Sau hồi chuông Bát Nhã thì tóc của Cô cũng rụng. Đệ có hỏi thì cả hai cô đều nói rằng: Phiền Não nó rụng, thể theo lời ước nguyện của một Cổ Phật (không biết tên). Như vậy, Hồi Chuông và trống Bát Nhã có nguồn gốc từ đây.  
Mến.

Tình Thầy Trò

Đệ lại tiếp tục mơ về cái đám lu bu... dĩ nhiên là cái đám này đang... lu bu nghiến răng, nghiến lợi tu hành. Những câu nhắn nhủ còn đó, nhưng chưa có cơ hội để nói ra. Có nghĩa là đệ chưa làm xong chuyện. Và từ bàn đạp này, những chuyện đã làm xong và những chuyện chưa làm xong đã tự dộng tạo thành hai bàn tay màu trắng đang ôm lấy trái tim quá tải của đệ. Đệ lành hẳn bệnh, và liền sau đó là thuyết pháp cho anh Bạn hiền ở Úc mới qua, Cô Vân bên VN cũng đỡ hẳn bệnh tim. Cô nói:
-- Thật là Bất Khả Tư Nghì, tình Thầy Trò mầu nhiệm như vậy là hết cỡ rồi
Đó Bi Wai Bà Bà thấy đệ mơ hết sảy chưa! I am one of the best dreamer (Đệ Bát Địa Bất Thối Chuyển Bồ Tát mà)

Hộ Phù

Thu Vân:
Hộ phù gồm có nhiều loại như: gỗ, đá quý, kim loại.
Thông thường người ta hay dùng nhiều nhất là những loại đá quý thiên nhiên, (loại nhân tạo không có tác dụng bằng). Những loại thường dùng nhất là: mã não, cẩm thạch, saphia, hoàng ngọc, ngọc trai.
Vì mỗi loại đá quý phát ra những hào quang khác nhau. Những hào quang này có thể đẩy lui những ác xạ và hỗ trợ cho hào quang của người đeo hộ phù được tốt đẹp hơn, nên những loại đá quý này chữa được một số thân bệnh, đồng thời cũng giúp cho những hành giả tu tập ít bị chướng ngại hơn.
Công dụng của mỗi loại (gồm về thân và về tâm):
1)  Cẩm thạch: có màu xanh ngọc
     Về thân: chữa bệnh phổi, ruột già.
     Về tâm: giúp hành giả tiếp thông tốt hơn.
2)  Mã não: có màu đỏ hoặc cam.
     Về thân: chữa bệnh tim, ruột non.
     Về tâm: giúp tăng lòng từ bi
3)  Saphia: có màu xanh dương.
     Về thân: chữa bệnh gan.
     Về tâm: giảm sân hận.
4)  Hoàng ngọc (Topaz): có màu trắng hoặc vàng.
     Về thân: chữa bệnh đau đầu
     Về tâm: giảm nghiệp sát.
5)  Ngọc trai: có màu trắng.
     Về thân: chữa bệnh thận.
     Về tâm: giảm nghiệp si
6)  Ruby: Có màu đỏ
      Về thân: Chữa bệnh máu loãng
 Về tâm: Ma cà rồng (vampire) - Giảm tình trạng hấp tinh
 đại pháp của người bịnh  
(Chú ý: mục 6  mới thêm vào sau này – HL)
- Trọng lượng: phải nặng từ hai kara trở lên.
- Vị trí: phải đeo hộ phù tiếp xúc với da và nằm ngay huyệt Chiên Trung (chính giữa ngực).
Như vậy, đá quý chỉ giúp chữa một số bệnh căn bản từ nội tạng - còn đối với những bệnh do căng thẳng thần kinh như tiểu đường, cao huyết áp... thì em chưa nghiên cứu.
Về phần tâm linh: tuy hộ phù có tác dụng hỗ trợ cho hành giả trên đường tu tập nhưng không có nghĩa là chỉ cần đeo hộ phù là có thể đi đến giải thoát - mà hành giả cần phải nỗ lực, tinh tấn theo khả năng của mình.
Trên đây là những điều em biết về đá quý, còn nhiều điều em chưa biết, mong được học hỏi thêm.

An Rồng
Lại nói chuyện cũ.
Hồi ở VN, Hai Lúa tui có quen một dị nhân, tên là An Khùng trụ xứ ở Định An, gần xưởng làm chén Vĩnh Tường cách Đà Lạt khoảng 15 cây số về hướng Nam. Anh chàng tu thành... Rồng (hí hí). Lý do là con người tham quá! Tối tối, chàng ta lại... xuất hồn (hí hí) lên hướng sao Hiệp Sĩ (Orion) ngay đỉnh của hệ ngôi sao tạo thành cái tam giác đó (hí hí) để học nghề! Cứ một đêm, là học xong một nghề và anh chàng học đủ thứ nghề (chữa bệnh, Điạ Lý, Phong Thủy, coi nhà coi cửa (hí hí)... tóm lại toàn là các thứ mà tụi mình bị dị ứng không thôi (hí hí).
Thế rồi nhờ thiện duyên, chàng Rồng nhà ta đi tìm Hai Lúa tui. Và Hai Lúa lại có duyên múa kim châm cứu cho anh chàng thưởng thức trí tuệ loài Người: Vợ anh ngay vào buổi châm đầu tiên đã hết... điên! Đứa con bị giựt Kinh Phong cũng lành luôn ngay hôm đó (cái này nói nhỏ cho...  cả làng nghe là vì... hồi kiếp trước Hai Lúa mắc nợ họ, nên trong kiếp này mới trả được chớ chả hay ho gì. Cộng với thiện duyên là cô Vân thành công và có viết lại công thức chữa bệnh bằng cách đeo ngọc (hí hí), nên chàng Rồng nhà ta mới chịu tin: “Tuy rằng phần đông con Người tham thật nhưng vẫn còn những người hiếm hoi làm được việc!”
Thế rồi anh chàng đi một màn so sánh, giữa 2 pháp môn và khoái tu theo cách tu bụi đời này (hí hí). Phát đầu tiên, Hai Lúa tui tranh luận với anh chàng là phải sám hối! Anh chàng không chịu vì: “Tui... có gì đâu mà phải sám hối lôi thôi cho mất công!”
Hai Lúa tui bình luận như sau:
“Anh chưa vào được cái giàn phóng của tụi tui, thì không thể nào anh bay xa được, tỷ như: Hỏa tiễn mà không có giàn phóng thì còn tệ hơn... xe đạp nữa?”. Vả lại, anh chưa hiểu được câu này: “Anh chưa phải là con Người”. Anh chàng đâu có vừa, sau một tràng cười khoái trá (không hề có một chút giận hờn), anh hỏi vặn lại: “Chớ tui là cái con gì đây?”
“Xin anh bình tĩnh thử thí nghiệm cái này!”
Và anh đồng ý xuất hồn coi, ba má (đã chết) của anh hiện ở cảnh giới nào? Sau 4 tiếng đồng hồ im lặng, tìm kiếm trong thế giới vô hình, anh xuất định: “Chịu, Không thấy!”. Hai Lúa tui chỉ cách sám hối cho anh {...}, và sau 3 tháng sám hối anh cho biết kết quả: “Hay quá, tui vừa nằm mơ gặp ba và má, Hai Vị đó nói với tôi rằng tui đang tu hướng đi lên, còn hồi trước là tu hướng đi xuống (làm Một Linh Vật)!
Và anh hạ giọng nói với Hai Lúa tui nghe:
“Và tui trực nhận rằng: Sinh vật (cho dù đó là một linh vật như con rồng, có phép thần thông biến hóa!) không có chữ Hiếu, mà chỉ có con Người mới có chữ Hiếu mà thôi!”
Hai Lúa tui cười: “Anh đã lên giàn phóng của tụi tui rồi đó! Tui đi Mỹ, anh ở lại theo cô Vân mà tập.”
“Qua đó, đừng quên An Khùng nghe!”
Thế rồi tụi tui chia tay...
Hồi còn nhỏ mình thấy Ba Má là số một: Cầu được, ước thấy là ở Hai Vị Trời này. Lớn lên, đi học: Lại thấy Thầy dạy ở trường là số một. Những điều mà Ba Má không biết, ở đây Thầy đều chỉ dạy kỹ lưỡng, nào là Toán, Địa lý, Hoá Học... Mình lại nhận biết rằng ngoài Thầy ra, còn có những Bạn không hiểu làm sao mà học giỏi vậy. Và kết luận rằng: Thầy và Bạn mới thiệt là giỏi. Lại lớn lên chút nữa. Có gia đình, rồi sanh con đẻ cái, nuôi nấng, dạy bảo... và rồi mệt phờ râu cộng với muôn vàn lo âu: Khi nhìn đàn con thay đổi tâm sinh lý, tập tành đối chọi với cuộc đời, rồi ngồi nghĩ lại: Ba Má mình mới thiệt là giỏi, giỏi quá xá là giỏi, giỏi nhất trên đời.

Gánh Nghiệp

Rồi Lbt lại nhớ đến Thu Vân, cô trưởng tràng đám lu bu của anh HL ở Dà Lạt. Cô này sức khỏe không có mà không chịu ngưng nghỉ làm chuyện lu bu gánh nghiệp quả người khác. Mỗi lần sau đó thì bệnh liệt giường liệt chiếu. Nghe nói cô ấy vừa bệnh cả tháng. Có lần Lbt nói với Thu Vân:
- Thôi bớt lại đi. Chờ cho có sức khỏe đã
- Không chờ được anh à. Lỡ mình chết hay người ta chết thì sao

Ông Vân Bệnh
Nov 13, 2007
Thuận Đầu Bạc: ông Vân mệt lắm rồi. Chắc bỏ xác tự nhiên. Không cố gắng giữ nó nữa.
Trí Đen: cô Vân yếu lắm rồi. Thu xếp đi thăm cô ấy đi.
Đó là những thông tin lbt nhận được của đám lubu khi còn ở Việt Nam. Cô Thu Vân là trưởng tràng của anh HL ở Đà Lạt. Nên là cột trụ của đám lu bu. Lâu nay cô Vân vẫn làm Phật Sự tuy sức khỏe không cho phép vì đủ thứ thân bệnh.
Lbt: Cuối tuần này tụi Trí đi Dalat thăm Thu Vân.
HL: Lên Đà Lạt thăm thì nhắn với cô ấy là cứ tự nhiên ra đi. Vì cũng gần tới lúc đi thay áo rồi. Chuyện vậy mà sao lại lòng mình lại vui như tết đó mới là lạ chớ.
Lbt không có dịp đi thăm cô Vân và có việc phải rời Việt Nam. Sau đây là mẫu đối thoại trên điện thoại với VN khi lbt ở Úc.
KB: em đang ở với Vân đây. Cô Vân mệt lắm nhưng chắc anh nói với cô vài câu thì được. Em có hỏi anh Minh (trong đám lu bu) và anh Minh đồng ý cho nói chuyện.
Lbt: Thu Vân ơi, anh chỉ xin nhắc lại những gì anh Phước nhắn mà anh chưa có dịp nói lại:
Lên Đà Lạt thăm thì nhắn với cô ấy là cứ tự nhiên ra đi. Vì cũng gần tới lúc đi thay áo rồi. Chuyện vậy mà sao lại lòng mình lại vui như tết đó mới là lạ chớ.
…… Mình sẽ gặp lại sau nghe Thu Vân.
Một khoảng yên lặng.
Thu Vân: được rồi anh.
BY: Sao lại tìm áo để thay?... Sao không như Phật Thích Ca, không có Ta thì không có chỗ để mặc áo vào?... Viết trong tinh thần tự độ...
lbt: Theo lbt, cũng như nhiều hóa thân khác, cô Vân là 1 Bồ Tát. Trong cái áo bình thường làm những chuyện dị thường. Mà không cần ai biết. Lẽ ra ngủm từ lâu, nhưng vì ham làm chuyện lu bu nên cứ gia hạn visa để tiếp tục Phật Sự ở cái cõi này. Bây giờ thì áo rách quá nên phải sửa soạn đi kiếm cái khác thôi. Nhập thai biết, xuất thai biết. Để tiếp tục cái quy trình quái đản anh HL bày ra.
Nguyên tắc của đám lu bu: độ người là độ mình.

Ông Vân – Đám Tang

Jan 8, 2008
Lbt lại đi Vietnam có việc. Không ngờ lại được dịp dự hỏa thiêu và thủy táng Ông Vân, trưởng tràng của anh HL. Trước ngày bay lbt được KB, 1 người trong nhóm nhắn tin: Ông Vân bỏ xác rồi, vào lúc 2am Chúa Nhật ngày 30/12. Lbt nhờ KB thu xếp đi Nhatrang, nơi sẽ hỏa thiêu và thủy táng Ông Vân.
Thứ hai 31/12 đến VN.
Thứ ba 1/1 bay đi Nhatrang.
Vào khách sạn.
Thu xếp xe đi Đồng Đế, 1 địa danh cách Nhatrang vài cây số là lò hỏa thiêu.
KB và lbt đến nơi hơi trễ. Cuộc lễ và thủ tục đang tiến hành. Mở cửa xe bước ra ngoài thì thấy anh Đạt (biệt hiệu Ruồi Chăm vì tu tập rất chăm chỉ và được Ông Vân tặng cho danh hiệu đó). Anh Đạt tay chỉ vào nơi đang làm lễ rồi tiếp tục lủi thủi về phía mấy bụi cây. Không biết anh đang làm gì. lbt vào bên trong thì một số ni thỉnh từ DL xuống đang tụng chú Đại Bi và mọi người đang quay quần xung quanh cái hòm đặt trên 1 cái bục. Thoáng thấy vài người như anh Minh, Phước Nhỏ với cặp kiếng mát 007, anh Phúc, Hà Ru Bi, Trí Bảo, anh chị Phan Thọ, thầy Tâm Kiên…. Tất cả mọi người đều làm cái gì đó, mắt thì nhìn chăm chăm vào khoảng không gian đằng trước mặt. Thuận Đầu Bạc thì còn đang trên đường đi đến Nhatrang. Và có lẽ cũng như Trí Đen đang kẹt công việc ở Đức Trọng lbt thấy vắng vài người trong nhóm lubu. Tổng cộng khoảng 80 người.
Lbt cũng kiếm một chỗ trong 1 góc phòng để làm chuyện của mình. Lạ thiệt. Làm chỉ được vài niệm là cái bụng thót lại và một niềm vui cứ lan tỏa. Rồi không niệm được nữa. Sau khi các ni làm xong thủ tục, cái hòm được từ từ hạ xuống để vào hầm thiêu. Mọi người tản ra. Một số vẫn tiếp tục làm chuyện của mình trong im lặng. Trong đó có KB mắt đỏ hoe nhìn chăm chăm tấm ảnh Ông Vân và chắc cũng làm chuyện của KB. Rồi mọi người tụm năm tụm ba nói chuyện. Mọi câu chuyện cũng chỉ xoay quanh về Ông Vân. KB và lbt về lại khách sạn ven biển.
Trời hôm đó u ám và biển thì sóng…..
Sáng ngày hôm sau, trời vẫn u ám nhưng đỡ sóng hơn, Phước Nhỏ và vài người đến lò thiêu để lấy tro trong khi Mai, em của Ông Vân ra Cầu Đá thu xếp hai chiếc ghe để mọi người cùng đi để rải tro ra biển. Lênh đênh trên sóng nước mỗi người hốt 1 nắm tro, nguyện cái gì đó và rải xuống biển. Lý do là Ông Vân khi ra đi đã nguyện là sẽ thỏa mãn tất cả mọi nguyện cầu hôm đó. Mọi người cũng không quên giữ lại một ít tro để đem về.
Cảm giác của lbt là nhóm lu bu còn phải làm nhiều việc để theo vết chân chim.
43257- Ông Vân (1/2/2008)
HL: Chỉ edit lại vì hơi lộn xộn, đây là ngày đó trên Yahoo messenger. Mời quý Bạn đọc chơi cho vui.
tmphan: chào sư huynh.  P nhỏ, chị Mỹ và đệ
Phuoc Nguyen: Đến hẹn lại lên
tmphan: hahaha. Trí và Kim Bảo đang ở NT
Phuoc Nguyen: Biết
tmphan: anh em đang uống cafe chờ tin của sư huynh. Hoả táng lúc 1g30, 9g sáng mai lấy tro cốt
Phuoc Nguyen: ok. Hỏa thiêu xong chưa?
tmphan: xong rồi
Phuoc Nguyen: bình tĩnh
tmphan: Biển động quá
Phuoc Nguyen:
tmphan: chưa biết thuỷ táng ở đâu
Phuoc Nguyen: cứ ra chỗ nào thấy tiện là làm. Đừng có nguy hiểm là được
tmphan: nên hốt hết tro cốt hay chỉ cốt thôi. Ý đệ nói là toàn bộ tro và cốt
Phuoc Nguyen: mỗi người một ít thì hay quá, nhưng nếu không tiện thì ai đó đại diện làm cũng được. Cũng tùy, nếu nó cháy thành tro hết thì thôi. Còn cốt thì đem về hay thủy tán như thế nào cũng được hết
tmphan: theo tính toán của gđ chị Mai, thì lấy hai hủ cốt: một nhỏ một lớn. Nhưng đệ muốn có bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu chẳng để lại gì cả
Phuoc Nguyen: không để lại là đúng
tmphan: đem đi ra biển hết thì mới thấy hoàn mỹ
Phuoc Nguyen: chia ra làm ba chớ... cha nội!
tmphan: ờ đâu mà làm ba: biển, hồ Tuyên Lâm trên Đà Lạt, và gia đình
Phuoc Nguyen: đúng rồi thì làm ba đó
tmphan: Ông thần xanh có hình chưa sư huynh? (lời bàn thêm: đây là một Bồ Tát đã hàn gắn lại thân hình của Quan Thế Âm Bồ Tát khi Ngài phát nguyện ở lần đầu tiên. Do nguyện lực quá mạnh mà thân thể của Ngài nổ tung ra thành từng mảnh, và chính vị này đã hàn lại để từ đó mới có cái linh ảnh ngàn tay, ngàn mắt và 11 cái đầu)
Phuoc Nguyen: chưa chả có đứa nào qua đây cả nên chưa được. Sẽ nhắn với cô Phương sau, bây giờ lo cái chuyện này cái đã
tmphan: dạ. Anh em khóc quá trời luôn
Phuoc Nguyen: ừ làm sao tránh được. Chơn Bà La Môn
cũng vậy
tmphan: nhiều nhất là P nhỏ
Phuoc Nguyen: chớ gì nữa
tmphan: ủa sao lạ vậy (ý hỏi là Chơn Bà La Môn)
Phuoc Nguyen: Chơn Bà La Môn là ông Thần tạo sóng ở biển đó
tmphan: mà sao lại khóc, chuyện lạ đấy, chỉ có sư huynh mới hiểu vậy
Phuoc Nguyen: Trơì chừng đó người tu hành mà khóc thì ông Thần đó làm sao mà không khóc chớ
tmphan: hahaha, hay quá, ổng cũng có nước mắt hả? Sư huynh có mưa không?
Phuoc Nguyen: Không! Làm gì! ông Thần đó là friend của Cô Vân đó), hồi còn ở Đà Lạt là tớ đã chỉ cho Cô thấy rồi.
tmphan: muốn làm bạn ông thần đó đâu phải dễ phải không?
Phuoc Nguyen: dễ ẹt
tmphan: cho bài học
Phuoc Nguyen: đọc chú Chuẩn Đề. Án Chiết Lệ Chủ Lệ Chuẩn Đề Ta Ba Ha. Sau đó thì nguyện xin cho thấy mặt. Thông thường trong giấc mơ thì hành giả (yếu bóng viá) có thể thấy 1 ông khổng lồ đang cầm mái chèo.
tmphan: sóng quá, ngày mai đọc chú chuẩn đề để dịu bão được không? chắc là Ông bạn đó giúp chứ?
Phuoc Nguyen: cứ đọc thử coi sao!
Phuoc Nguyen: đừng có làm gì nguy hiểm quá nghe. Như ra quá gần bờ biển
tmphan: ý sư huynh nói là Ông thần sẽ giúp làm biển êm
Phuoc Nguyen: thông thường là vậy
tmphan: Hà chào anh
Phuoc Nguyen: ok
tmphan: vợ chồng Hà thăm gia đình và má Nhung
Phuoc Nguyen: ok Bả đi làm rồi, sẽ nhắn lại.
tmphan: sau ngày mai, anh em nhà Lubu sẽ ra sao?
Phuoc Nguyen: thì về lại thôi chớ sao nữa
tmphan: OK
Phuoc Nguyen: Phước Nhỏ, ông bình tĩnh nghe, đừng có cho cái óc mình nó thành đặc sệt đó nghe
tmphan: ý đệ muốn hỏi là trước đây anh em Lubu hay tập trung vào Cô Vân như là trưởng tràng.
Phuoc Nguyen: bây giờ thì vào ai cũng được, ai biết nhiều thì tập trung ở đó, thông thường thì 3 con nhí để nhờ vả còn chi tiết hơn thì P nhỏ
tmphan: rất tốt
Phuoc Nguyen: còn quá sức thì thằng già này
tmphan: không có địa điểm?
Phuoc Nguyen: ở đâu lại chẳng được, gặp đâu chơi đó
tmphan: báo tin mừng, P nhỏ sẽ có computer để chat với sư huynh
Phuoc Nguyen: hahaha
tmphan: Đang học nghề chat
Phuoc Nguyen: cả bọn sẽ ở đâu vậy. Cô Thảo (hiện đang ở Utah cũng tham gia vào và hỏi chuyện) đang hỏi đây
tmphan: ở nhà nghỉ đường Đinh Tiên Hoàng và Lý Tự Trọng, P nhỏ thăm cô Thảo
Phuoc Nguyen: Thảo nó nói là nó đang khỏe ru, Thảo nó nhớ lại được cái mặt của P. Nhỏ khi ông này cười.
tmphan: nhìn cảnh hoả thiêu Cô Vân, thấy như huyễn quá
Phuoc Nguyen: Nhiều người ngộ được điều này lắm đó
tmphan: Sư huynh, có thấy còn viên nào không?
Phuoc Nguyen: Không biết, để coi ra sao? Vì là phần tụi mình có thuyết minh và phần Chư Thiên thì họ phải làm đề mục thiền định để biết cách tu nên mỗi cái đều có việc của nó hết, ai cũng muốn có cái gì đó nên cứ để vậy coi ra sao
tmphan: Hôm nay trên đường đi, có gì hay không sư huynh?
Phuoc Nguyen: cũng hay là vì tai nạn sẽ giảm đi nhiều (Lời bàn: đôi khi Cô Vân hay đi đây đi đó, thì Cô Mai (em của Cô Vân) có nhận xét là năm đó ít tai nạn hẳn đi)
tmphan: Có Adiđà với đoàn không?
Phuoc Nguyen: Trời Đất! Có cái gì nữa là đàng khác chớ A Di Đà mà nhầm nhò gì.
tmphan: hahaha, Nói cho anh em nghe vớ...i!!!
Phuoc Nguyen: Thập Phương Chư Phật bỏ chuyện riêng để coi cái bọn lu bu làm nên trò trống gì không
tmphan: wow
Phuoc Nguyen: họ tới lung tung hết
tmphan: dữ dằn, ngày mai còn bước cuối cùng, nhờ sư huynh giúp cho mọi việc được suông sẻ
Phuoc Nguyen: Và rất là đắc ý khi có một cô gái chết ngon lành như vậy, A Di Đà thì ít khi mời ai đến lắm, vì thông thường là ai cũng quy hướng về Ngài, Nhưng lần này thì khác: Ngài lại đích thân mời
tmphan: P nhỏ bị kẹt không nói chuyện với gđ, nên mọi việc thiếu sự thông tin cho nhau
Phuoc Nguyen: ôi ăn thua gì, chờ cho gia đình nguội lại tý xíu và nếu có người thắc mắc thì mình cho biết cùng chẳng muộn gì
tmphan: Ý đệ là sư huynh giúp hốt hết tro cốt của Cô Vân
Phuoc Nguyen: Trời
tmphan: sức người có giới hạn, anh em lại không trực tiếp hốt tro cốt
Phuoc Nguyen: Ok thì cứ như vậy, thật ra làm sao cũng đúng hết đó, ai cũng cần một tý
tmphan: dạ hiểu, anh em sẽ cố gắng
Phuoc Nguyen: vậy thì gđ có ai xuống NT?
tmphan: Ngoại, Mai, Thành và bà con
Phuoc Nguyen: gia đình vòng trong, mình vòng ngoài?
tmphan: dạ, tối nay nhờ anh Bảo điều đình với gia đình để anh em vào hốt hết tro cốt thì mới thoả lòng, hihihihi
Phuoc Nguyen: Bảo Thợ Hồ. (lời bàn: là tay nghệ nhân ngầu đời nhất của nhóm lubu, tay này mà đắp tượng thì số một)
tmphan: dạ, anh em lubu tham quá phải không? ý của P nhỏ là nhờ Bảo
Phuoc Nguyen: ai lại không ham, nhưng bọn mình lại có nguyên cái giáo pháp là cái quý nhất
tmphan: Biết vậy, nên chỉ hốt hết để rải ra biển và hồ Tuyền Lâm, và một phần cho gia đình.
Phuoc Nguyen: còn những vị (Chư Thiên cũng có thấy nhưng cũng chỉ giới hạn) khác thì khi quán, thì lại không biết có đúng thật là như vậy không?
phan2007: nếu anh em không nhúng tay thì nhà quàng chỉ hốt một phần chính thôi
Phuoc Nguyen: làm được cái gì theo ý của Cô thì cứ làm, còn không được gì hết thì cũng được luôn, không sao cả
tmphan: dạ
Phuoc Nguyen: mình xin hốt hết cả cũi, cả tro, cả than đá
tmphan: DẠ ĐÚNG VẬY
Phuoc Nguyen: cái gì ở trong cái lò là của bọn mình, mình dọn dẹp cho họ luôn
tmphan: ý của anh em là vậy đó
Phuoc Nguyen: trừ gạch chịu nhiệt là để lại
tmphan: hahaha
Phuoc Nguyen: đang tại nhà nghỉ hay tại lò?
tmphan: tiệm internet
Phuoc Nguyen: vậy cũng đỡ lạnh
tmphan: cho biết tin của anh em, sư huynh thoả mãn chứ?
Phuoc Nguyen: quá đã đi chớ
tmphan: Anh em cũng nóng lòng cho sư huynh biết, nhưng hẹn với sư huynh sớm quá, huynh có ngủ đủ giấc không?
Phuoc Nguyen: không sao, dân lỳ có hạng mà, ê P. Nhỏ chắc không có điều kiện chụp hình cô khi đang chết hả
tmphan: P nhỏ không chụp, nhưng lúc chết nét mặt giống như là tượng gỗ
Phuoc Nguyen: thì vậy! như vậy ai có hình là có Cô, hình gỗ đó.
tmphan: y chang
Phuoc Nguyen: Thôi đi ngủ đi, ngày mai còn nhiều chuyện lắm.
tmphan: dạ, phải in ra để cho anh Bảo coi rồi đi thương lượng với gia đình
Phuoc Nguyen: hay là muốn tán dóc cho tới sáng?
tmphan: dạ không dám đâu, còn phải lo chuyện nữa mà
Phuoc Nguyen: hahaha
tmphan: sau này nhé
Phuoc Nguyen: chớ sao
tmphan: bye
Phuoc Nguyen: bye bà con
Hai Lua.    

Chia Sẻ Kinh Nghiệm
Trigia:
Những câu chuyện về Ông Vân thì nhiều kinh khủng.
Vui có, nghiêm nghị có, hòa đồng có, im lặng có ...
Lại nhớ có tên bình thường nói thôi là nói, đến Ông Vân một cái là im re, cứ cà lăm nói không ra.
Chung chung, là những kỷ niệm giữa Ông Vân và đám lubu vùng đỉnh núi sương mù.
Mong là họ sẽ chia sẻ và bọn mình sẽ được nghe.
 
Nhân dịp sắp tới ngày Ông tạm vắng mặt đí nghỉ giải lao, lubu này nhớ ngày đó.
 
Ông Vân: anh làm tới đâu rồi?
Lubu: nó chưa chịu
Ông Vân: anh làm không chỉ với cái đầu thôi. Với con tim nữa nghe anh ...




https://storage.googleapis.com/storage.hoasentrenda.com/images/QuanTheAmVN.jpg

----------------------
Nguồn: https://www.hoasentrenda.com/smf/index.php?topic=1266.0


Logged
hstd
Global Moderator
*****

Bài viết: 217


Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: hstd Global Moderator
Trả lời #1 vào lúc: 04-01-2010, 10:04 AM

Tagaki là tay kiếm thượng thừa của Samurai ở Kyoto. Tagaki không có tên trong truyền thống Samurai vì lúc nào cũng chỉ âm thầm làm việc một mình. Trong những lần đánh kiếm: Đối thủ mà gặp Tagaki thì chỉ có 2 cho tới 3 giây để sống mà thôi. Tagaki tới đâu thì phải yên tới đó. Trái tim bằng thép của Tagaki tưởng chừng như là ... bằng thép thiệt, nhưng chỉ có Kimiko một cô gái geisha với thân hình nhỏ bé, với mái tóc dài là biết rõ rằng: Tim Tagaki không phải bằng thép mà nó cũng bình thường như những người đàn ông khác mà thôi.

Có một lần, chán chường với cảnh giết nhau, Tagaki nói với Kimiko là:
- - Có lẻ tui sẽ bỏ kiếm, Nếu Kimiko có thể làm cho nó rớt khỏi chỗ này.
Kimiko tròn xoe đôi mắt và rất là ngạc nhiên vì chưa một lần Tagaki rời khỏi cây kiếm, nhưng lần này, không hiểu vì lý do nào mà Tagaki lại cài thanh kiếm lên chỗ cái thanh cài cửa.

Nhìn cây kiếm không chớp mắt, Kimiko làm một bài Tứ Tuyệt có ý là:
Kiếm trên then thì không thể nào rớt được.
Nhưng tim của chàng thì đã rớt từ lầu rồi!

Tagaki đứng lên lấy cây kiếm ra khỏi cái then cửa và nói, như nói với chính mình:
Không thể nào mà tui cứ làm như vầy, và Kimiko lại làm như thế kia được.
Nói xong, Tagaki khẻ lách mình và nhẹ nhàn biến vào bóng đêm.

Chuyện tình cứ như vầy, từ kiếp này qua kiếp khác, Kimiko cứ chết trước Tagaki hoài, và Tagaki cứ sống cô độc vào cuối đời mình hoài thôi.

Cho tới kiếp này thì cũng vậy, Kimiko đã chết trước nhưng có cái hơi khác:
Là lần này Kimiko đã thoát thân và thực hành hạnh nguyện của mình là: Bất cứ chỗ nào có cái cửa là chỗ đó đều có tôi thuyết pháp.

Chắc các Bạn (16 tay samurai) đã nghe qua câu chuyện xa xưa này ở Đà Lạt, và cũng biết là Kimiko là cô Ba HộT Nút và Tagaki nay là tibu.

Một giai thoại ...

-------------------------
Nguồn:  https://www.hoasentrenda.com/smf/index.php?topic=1266.msg7478#msg7478
Logged
hstd
Global Moderator
*****

Bài viết: 217


Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: hstd Global Moderator
Trả lời #2 vào lúc: 04-01-2010, 10:20 AM

Vậy là đã tròn 2 năm rồi. Con xin mạn phép hỏi hiện Cô Vân đã nhập/xuất thai chưa vậy Chú? nếu 'đã' thì Cô vẫn chọn lubu làm điểm tập kết phải không ạ?
Chúng sinh luôn mong mỏi nhiều vị như Cô tái xuất hiện và tất nhiên là ...thọ lâu hơn!!!
chưa, cô Ba Hột Nút còn ở trển á! Cô đang làm việc bên kia cái ống đen (Khi chết thì linh hồn đi vào cái ống đen này, người hiền lành sẽ gặp cô ở bên kia).
Hết

------------------
Nguồn:  https://www.hoasentrenda.com/smf/index.php?topic=1266.msg7405#msg7405
Logged
hstd
Global Moderator
*****

Bài viết: 217


Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: hstd Global Moderator
Trả lời #3 vào lúc: 28-01-2010, 09:29 PM

Tần ngần đứng giữa núi cao,      
Nhìn vầng mây trắng bay vào non xanh.    
Nhớ người dáng vẻ mong manh,    
Đã đi nhưng bóng vẫn hằng trong tâm.
                                                     BTH
BTH là nghệ nhân lâu đời lắm rồi, hồi còn làm thợ đục đá trên ... Hy Mã Lạp Sơn (hehehe) anh chàng có quen một thằng bạn. Và thằng bạn đó có cô bồ.
Mối tình đẹp tuyệt vời!
BTH chứng kiến thằng bạn sống cô độc, sau khi cô bồ lại chết đi.

Mối tình càng đẹp.

Ước mơ của BTH là: Làm sao mà khắc được cái hình cô bồ cho thằng bạn mình đỡ nhớ. Nhà nghèo đến độ mồng tơi cũng không có để mà rớt nữa! Thì ngoài đá ra, biết lấy gì mà tặng bạn đây!
Đá thì làm gì mà có thể truyền thần hình cô bồ để tặng cho thằng bạn mình được?

BTH buồn lắm và trong khi ngồi cạnh một cái cây nhỏ xíu mọc èo uột trong một khe đá.
Nhìn cái cây, BTH than rằng:
- - Phải chi mầy lớn hơn một tí thì tao đã có cái để khắc tượng và tặng thằng bạn rồi! Nhưng với đá ... thì không thể làm gì được!

Ông bà có nói là: Người có tâm lành thì khi nghĩ điều gì thì thấu tới Trời Xanh! Trong giai thoại này thì "Trời Xanh" có biết hay không! Thì không ai hay!

Chớ cái cây ... nó lại biết!

Các Bạn cứ thử tưởng tượng! Cách đây 3000 năm, trên đỉnh Hy Mã Lạp Sơn, một cái cây mọc èo uột trong khe đá đã cảm nhận được một điều là:
- - Rồi đây, Chánh Pháp sẽ được khai sáng lại ở cuối dòng sông Cửu Long.

Các Bạn cứ thử tưởng tượng cái cây nó ... âm thầm nhân giống từ ở trên đó và dọc theo sông Cửu Long.
Những cây con, cây cháu, cây chít, cây gì đó (không còn tên để gọi nữa) Một lòng theo ý của cây cha nhân giống tới tận cùng dòng sông Cửu Long. Và nằm chờ đó.
Tất nhiên, do phong thổ thì cây èo uột nay thành cây to tướng và rất là cứng.

Khi Cô Ba Hột Nút tập xong đàn pháp Quan Thế Âm thì cô Ba có vẽ lại trên tờ giấy linh ảnh này. Và dĩ nhiên, tibu đem tới BTH để khắc ra dạng phù điêu. Bức tượng im lặng được chuyền tay nhau, anh em ngắm nghía khen là đẹp, là y chang Cô Ba Hột Nút ... Cho tới khi Ba D. từ Bảo Lộc lên Đà Lạt. Chính Ba D. là người nói ra câu chuyện và giá trị của bức phù điêu bằng gỗ này.

Bức tượng Quan Thế Âm thì chỉ có cái đặc biệt là cái cổ áo chữ V theo kiểu áo bà ba Việt Nam. Cành Dương Liễu là hành động độ sanh (với thế cầm có một không hai: Ở tư thế cầm ngược này, chỉ cần "trở bàn tay" và nước Cam Lồ đã có thể làm mát lòng chúng sanh! Và cái bình là Trái Tim và nước Cam Lồ là chất nước đã cô đọng từ Tâm Từ.
Hình tượng đứng là "đang bận rộn" với việc "độ sanh".
Hoa sen năm cánh là "Ngũ Uẩn". Và chỉ khi nào mà Ngũ Uẩn của hành giả đã Giai Không thì pháp thân mới có thể đứng hay ngồi nổi trên năm cánh hoa.

Mở ngoặc
Còn nếu vẫn là "Giai Hữu" thì pháp thân lại bị lún xuống. Hiện tượng lún này tạo nên chín phẩm trên cõi Tây Phương Cực Lạc.
Đóng ngoặc

Sau bức tượng là miếng gỗ màu nâu. Đó là cái cây đã nhân giống từ Tây Tạng xuống Việt Nam cách đây 3000 năm. Nhìn cho kỹ miếng gỗ thì sẽ thấy những cái vân gỗ.
Những vân gỗ này có ba phần. Bằng mắt thường thì thấy tàm tạm như sau, từ dưới lên trên:
- Phần Hoa Sen,
- 1 Con Vật với đầy đủ lỗ tai hai mắt và một mũi (ba chấm đen)
- Và một Người bận áo choàng đứng trên Con Vật và vai phải vác cây kiếm.

Nguyên bộ linh ảnh này là Hoa sen + Kỳ Lân+ và Ngài Đại Trí Văn Thù Sư Lợi vác kiếm Trí Tuệ. (Thầy của tibu).

Nếu nhìn bằng màn tivi thì thấy rất là "sống" và đường nét rất là mạnh.

Ba D. còn dùng thần giao cách cảm và đọc được bài thơ mà cái cây nó nhắn tin lại, bài thơ như sau:

Tặng Bạn (kỷ niệm 3000 năm)

Thân tôi trôi nổi nhiều đất nước,
Vạn bước gian truân vẫn đợi chờ.
Đùng quên tôi nhé người xưa ấy.
Lời nguyện xa xưa đã gặp rồi.

Ghi lại lúc 12 giờ 45  ngày 19/11 Tân Mùi.

Thế là từ mối tình dở dang cách đây 3000 năm, và cứ như thế, thời gian cứ trôi và cho tới hôm nay: BTH đã có dịp thực hiện ước mơ của mình là thân tặng thằng bạn cái hình của cô bồ!

Vui câu chuyện, một hôm BTH cao hứng làm thơ để nhớ "Cô ba Hột Nút": Nhưng gặp tibu thì thơ là thơ thẩn! Là môn mà tibu ít điểm nhất,  khi còn đi học. Nhưng vì bài bốn câu này nó quá sắc sảo nên tibu cũng cao hứng bình luận bài này cho bà con cùng giao cảm với bọn lubu.

Tần ngần đứng giữa núi cao,      
Nhìn vầng mây trắng bay vào non xanh.

Câu đầu BTH dùng hai chữ rất là tượng thanh (Tần Ngần) y như là tiếng sấm vang trời, âm thanh tiếng sấm tượng trưng cho Vũ Trụ.
Diễn nôm: Từ tiếng Aum (đọc là Ôm) Cô Ba Hột Nút xuất hiện và đi vào ... núi xanh. Núi xanh này có màu xanh dương (núi lam chiều) tức là Liên Hoa Tạng. Một trình độ Tâm Linh khá cao.

Nhớ người dáng vẻ mong manh,    
Đã đi nhưng bóng vẫn hằng trong tâm.
                                                     BTH
Nay lại bàn tiếp:
Khởi bằng chữ "Nhớ" tức là không còn thấy nữa, là "khuất bóng" là đã chết rồi.
Và khi qua câu thứ tư BTH đã xuất thần khi dùng chữ "Bóng".

Lời bàn về cái bóng
Bóng là một cái dị kỳ nhất: Nó cứ"đi theo", Nó không có ý kiến, nó là "im lặng", và đặc biệt nó "không có chiều cao", và nó ... bò theo (Lỡ đụng cứt, hay lọt hố ... bóng cũng im lặng, không ý kiến).

tibu nghĩ không có cái gì mà có thể diễn tả hành động cam chịu, nhẹ nhàng, kiên nhẫn, hy sinh của một Bồ Tát bằng cái bóng!

Đúng là xuất thần!

---------------
Nguồn:  https://www.hoasentrenda.com/smf/index.php?topic=1266.msg7569#msg7569
« Sửa lần cuối: 09-10-2011, 10:06 PM gửi bởi Ga con »
Logged
Trang: [1]   Lên
 
Chuyển tới:  

Bạn có thể Đăng Ký Load 0.17 seconds với 19 câu truy vấn.