Chú ơi con muốn hỏi:
Đối với một người cư sĩ như con, thì "
tu chết bỏ" là tu như thế nào vậy Chú?
Con đã giữ câu hỏi này trong lòng cũng khá lâu mỗi khi con nhìn lại cách tu hành của mình. Con cảm thấy rằng mục đính tu hành của con nó mơ hồ lắm. Có đôi lúc con tự hỏi con rằng: Tui tu để làm gì? Và thường thì con có 2 cách tự trả lời cho chính mình:
1. Con tu vì con có việc cấp bách cần phải làm xong trong kiếp này.
2. Con tu vì con muốn Giải Thoát.
Nếu là câu trả lời thứ nhất thì con sẽ có một chút xíu động lực hay cảm giác để tu tiếp. Nhưng nếu khi con tự trả lời câu thứ 2 thì con lại không có cảm giác gì hết. Có lẽ rằng là con chưa có một mục đính chính chắn nên con tu hoài mà vẫn chưa đạt được kết quả chăng? Có lẽ con cũng như Chú đã nói với ai đó là do con cũng tu bằng cái đầu và vì mục đính của Vô Minh nên tu hoài mà cũng chẳng có cảm giác "Tu bằng con tim". Có đôi lúc con cảm thấy rất mệt mỏi và dường như muốn bỏ cuộc (Chú đừng buồn con nha

), nhưng nghĩ lại thì con tự hỏi mình rằng: Nếu bây giờ mình bỏ tu thì mình sẽ làm gì? Chắc chắn là trở về con đường cũ với những thói hư tật xấu. Và như vậy thì mình sẽ mãi mãi trở lại cái thế gian này, mà không biết mình sẽ là gì và làm gì trong những kiếp tới. Và thế là con lại quyết định đi tiếp. Nhưng nghĩ đến con đường phía trước (Giải Thoát) thì con cũng cảm thấy rất mơ hồ. Con nghe nhiều, đọc nhiều, và cũng nhiều lúc tự nghĩ về cảm giác của Giải Thoát coi ra làm sao, mà cũng không có được một cảm giác thật sự. Nếu bây giờ có ai hỏi con là tu để làm gì? Thì con sẽ không bao giờ muốn trả lời họ rằng: Con tu để Giải Thoát. Khi trong con cái cảm giác đó chưa có.
Con cũng có lên giờ tập cho chính mình: Sáng và trước khi đi ngủ là 2 giờ tập chính của con. Sau giờ tập buổi sáng cho đến lúc đi làm, nếu rảnh thì con dợt một lần nửa. Trong lúc đi làm nếu có thời gian thì con kiếm chổ nào yên tịnh dợt thêm 1 hay 2 lần nửa. Sau khi lần tập buổi tối thì con nằm dợt một lần nữa cho tới khi ngủ luôn. Chú kiểm tra dùm con coi giờ giấc như vậy được chưa Chú? Oh... trong thời gian con không tập thì con cố gắng kiểm tra tư tưởng mình băng mọi cách.
Mà Chú ah. Kiểm tra tư tưởng liên tục như vậy có bị hao tinh khí thần không Chú? Sao mỗi ngày con cố gắng kiểm tra tư tưởng như vậy thì con cảm thấy rất mệt.
Một câu hỏi nửa là: Làm sao để có thể gạt bỏ được cảm giác của hơi thở vậy Chú?
Có đôi lúc nếu con cố gắng tập trung đằng trước mặt thì con có thể mất cảm giác của thân thể. Nhưng riêng chỉ có hơi thở là không được. Mặc dù con không chú ý gì tới nó. Càng tập trung thì hơi thở càng trở nên ngắn đi và giống như đứt từng đoạn. Hơi thở vô cũng ngắn mà ra cũng ngắn. Nó làm cho con cảm giác như bị chặn lại, khó tập trung lắm. Mấy hôm nay con thử tác ý hòa mình vào câu niệm nhưng cứ bị hơi thở chi phối hoài. Con muốn biết cách giải quyết cái thằng này. Con nghĩ rằng nếu con có thể giải quyết được nó thì con tập sẽ nhẹ nhàng hơn và sự tập trung của con mạnh hơn.
Con cám ơn Chú nhiều. Khi nào rảnh và khỏe thì Chú trả lời giúp con nha.

Reborn
PS: Con không giỏi về ăn nói nên lúc nào câu hỏi và bài viết của con cũng dài thường thượt. Mong Chú hoan hỉ cho.

Chào Reborn!
Tnt không đủ khả năng trả lời nhưng tnt chỉ muốn tâm sự với những suy nghĩ này của Bạn!
1.Con tu vì con có việc cấp bách cần phải làm xong trong kiếp này.Tnt nghĩ sức người thì có hạn mà Phật Pháp thì vô hạn nên không thể nào lấy cái hưũ hạn để so bì với cái vô hạn nổi nên mình đành phải làm tới đâu hay tới đó ...như kiểu Chú hay nói : " cháo húp quanh nợ trả lần " ...chứ mình nợ bao đời bao kiếp rồi giờ nói trả một lần thì trả sao cho nổi ...! Nó mà kéo đến trong một kiếp này là có nước tắt thở ngay tại chổ liền !;D
2.Con tu vì con muốn Giải Thoát.Cái này không qúa xa vời như bạn nghĩ đâu ...nó rất gần bên cạnh bạn, nó hiện ra trong cuộc sống sống của bạn từng giờ từng phút ...chứ không cần bạn phải tu xong nó mới giải thoát bạn đâu.
Sự " Giải Thoát " đã bắt đầu nhấp nháy ló dạng trong màn đêm vô minh rồi đó ...
Bạn đã bắt đầu chập chững thấy được " chấm đỏ " của mình ...
Trong qúa trình bạn cố gắng suy nghĩ để làm sao cho ra được chấm đỏ thì bạn đã bắt đầu bước những bước đầu tiên trên nấc thang " giải thoát " rồi ...
Và khi bạn cố gắng như vậy là bạn đã đưa mình bước đầu thóat ra khỏi những kiềm hảm của dục vọng mà bạn đang muốn từ bỏ ...Khi bạn nhận chân ra rằng bạn không thích nó " sai khiến" mình như vậy nữa ...thì bạn đã tiến một bước khá dài trên con đường " giải thoát " rồi đó !

Và khi đề mục ló dạng là sợi dây trói buộc của dục vọng bắt đầu bị nới lỏng đôi chút trong bạn rồi ..
Tại vì bạn đang qúa nôn nóng nên quên rằng Tâm linh bạn đang có những thay đổi rất lớn lao !
Tâm bạn cần có một thời gian để hoàn thiện và hiểu được những gì bạn đang muốn nó làm ...
Đâu thể nào một hạt mầm vừa ương xuống đã ra hoa kết trái liền được ...
Rồi từng ngày từng ngày dưới ánh sáng của đề mục bạn sẽ thấy mình dần đổi thay ...và chính sự thay đổi đó đã " giải thoát " bạn ra khỏi những tật xấu mà lâu nay đang trói buộc bạn và bắt bạn phải làm "nô lệ" cho những dục vọng và những đòi hỏi của thân xác ...
Bạn đang bắt đầu học cách tập điều khiển tâm mình ...không để cho nó bị sai khiến bởi dục vọng nữa ...Vậy là bạn đang " giải thoát "mình ra khỏi những thói hư tật xấu từng ngày từng giờ qua cái đề mục đó còn gì ...mà nói là không thấy " giải thóat " !
" Giải Thoát " Nó không hề ở phía trước mà ở ngay trong bạn, bên cạnh bạn ....vì tu là hiện tại mà ... qúa khứ thì đã qua, tương lai thì chưa tới ...chỉ có hiện tại này thôi ! Đừng quên, nó đang thật sự hiện diện từng giây từng phút một cách thầm lặng trong đời sống của bạn đó.
Khi mà bỗng dưng bạn phát hiện ra rằng ồ sao mình lại không như thế nữa ...mình không còn thấy thích như vậy hay như kia nữa ( những tính xấu )....thì bạn hãy nhớ " giải thóat " đang mỉm cười với bạn đấy !

Đừng qúa nông nóng ...mà không nhìn thấy tâm mình (em nó) đang cố gắng rất nhiều!
Hãy nói một lời tự khen " em mình " đi chớ ...!
Nhìn vào gương mà mỉm cười nói với nó " mày cừ lắm ....thiệt không tệ ..." đôi khi cũng phải cần nên tự lên " giây cót " cho tinh thần ..chứ không nó mà yểu xiù thì mình chẳng làm ăn gì được cả !
Chỉ cần với niềm vui lân lân khi nghĩ đến chuyện tu tập như vậy thì bạn đã và đang " tu chết bỏ " rồi đó!
" Chết bỏ " ở đây tnt thấy nó mang sự " đam mê hứng thú " trong đó ...và dù có thế nào thì con người cũng sẽ đeo bám vào cái " đam mê " đó của mình ...để thoả mãn cái "thích thú"!
Đây cũng một dạng như " si " nhưng " si tu " thì cũng đáng lắm chớ !
