Hoa Sen Trên Đá

An Trú Chánh Niệm Đằng Trước Mặt

05-09-2025, 11:14 AM
Chào bạn! Bạn có thể Đăng Ký

Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát
Nhập Cốc: người đang nhập cốc! Trong vòng 24 giờ có: 89 lượt nhập cốc.
Nhấp vào đây để Nhập Cốc.
   Đạo tràng   Tìm kiếm Đăng nhập Đăng ký  
Cỡ chữ: 19
Trang: [1]   Xuống
 
Chủ đề: Người tu và chúng hữu tình  (Đọc 3061 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem
TDD
Thành viên

Giới tính:
Bài viết: 309



Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: TDD
vào lúc: 10-01-2010, 07:53 AM

Thầy ơi, có hôm con đang nằm ngủ thì có cảm giác như có ai đó đang ôm con cứng ngắc làm con trở mình không được. Con giật mình dậy và hỏi em xã có ôm không, nhưng em xã nói không có. Đêm đó con mơ thấy một lão bà nằm chết queo, nhìn bà ta như đang nằm ngủ vậy. Con nghi hình như là bị bà này ôm rùi Grin

Hộ Pháp sẽ theo mình trong trường hợp nào ạ? Mình mới tập tò tu thì họ có hộ vệ cho mình không? Có người bị xuất hồn sao Hộ Pháp không giữ lại ạ?

Logged
thanh.dt
Thành viên


Bài viết: 22


Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: thanh.dt
Trả lời #1 vào lúc: 10-01-2010, 10:53 AM

 Grin anh Tứ Diệu Đế gan nhỉ, trước em không sợ ma lắm mà từ khi biết những chuyện "chúng hữu tình" thi thoảng cũng thấy gai gai người.
Logged
Tibu
Administrator
*****
Giới tính:
Bài viết: 6086


Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: Tibu Administrator
Trả lời #2 vào lúc: 10-01-2010, 02:46 PM

Thầy ơi, có hôm con đang nằm ngủ thì có cảm giác như có ai đó đang ôm con cứng ngắc làm con trở mình không được. Con giật mình dậy và hỏi em xã có ôm không, nhưng em xã nói không có. Đêm đó con mơ thấy một lão bà nằm chết queo, nhìn bà ta như đang nằm ngủ vậy. Con nghi hình như là bị bà này ôm rùi Grin
hehehe.
Trích dẫn
Hộ Pháp sẽ theo mình trong trường hợp nào ạ? Mình mới tập tò tu thì họ có hộ vệ cho mình không? Có người bị xuất hồn sao Hộ Pháp không giữ lại ạ?

Hộ Pháp thì họ cứ theo mình hoài thôi, họ theo mình từ khi mình mới có nghề. Và tùy vào trình độ tâm linh của mình mà họ sẽ là như thế nào. Thông thường là con rồng nho nhỏ. Một đôi khi một con quỷ thường thường.
Chỉ khi nào mình tu vào lực lượng chính quy thì mới có những Hộ Pháp có tầm cở.

Về chuyện xuất hồn thì hành giả có quyền đi đâu thì đi. Chẳng có ai mà cấm cản cã. Chỉ khi nào mà hành giả tính chuyện bay lên cao thì mới có con rồng nó cản. Và nó chỉ cản khi nào hành giả chưa đủ sức chịu đựng những tia Vũ Trụ. Vì những tia này có thể giết hành giả.

Tất nhiên trong phương pháp tu hành theo Phật Giáo thì việc xuất hồn thông thường là một việc không nên, nhưng nếu mà lở đã xuất hồn thì cũng đâu có sao? Mà có khi lại càng ngon lành hơn, nếu mà mình xuất hồn và chỉ ngồi đâu đó mà dợt thì cũng hay quá đi chớ!
Hết
Logged
TDD
Thành viên

Giới tính:
Bài viết: 309



Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: TDD
Trả lời #3 vào lúc: 11-01-2010, 01:08 AM

Grin anh Tứ Diệu Đế gan nhỉ, trước em không sợ ma lắm mà từ khi biết những chuyện "chúng hữu tình" thi thoảng cũng thấy gai gai người.
Mình cũng sợ ma lắm chớ. Nhưng thấy trong chiêm bao thì đỡ sợ hơn là ở ngoài. Khi còn làm ở công ty mình ngủ trong phòng trực của nhà máy và đã bị ma đè một lần. Cái bóng ma to và đen như... thằng Mỹ đen Grin. Qua ngày hôm sau là tudieude mệt đừ nguyên cả ngày. Khi tudieude đọc cuốn sách về cuộc đời của thầy Thiền Tâm đến cái đoạn Kim Xà Thánh Giả thì nỗi da gà. Câu chuyện như vầy:
Trích dẫn
Vùng Phú An này (vào thời gian 1968, đặc biệt là chỗ của cố Hòa Thượng tịnh tu, vì là nơi rừng núi, ít người lai vãng và có lẽ , cũng vì ở gần sông, suối nên có rất nhiều loại rắn khác nhau .
Theo lời Ngài kể lại thì trong gần nửa năm đầu tiên về ẩn tu nơi đây, Ngài gặp nhiều thứ rắn độc khác nhau, to có, trung bình có, nhỏ có . To thì cỡ bằng cột nhà, trung trung thì bằng bắp vế , nhỏ thì bằng bắp chân, cườm tay trở xuống v.v ... Có đôi lúc sau khi làm vườn xong, đến khi trở vào thất thì thấy rắn nó quấn đuôi trên ngạch cửa thòng mình xuống, hả miệng, le lưỡi thở khè khè . Ban đầu thì Ngài cũng có ý sơ,hần chờ không dám bước qua, nhưng rồi nghĩ không lẽ đứng ở ngoài sân hoài, hay là dùng cây đập đuổi thì gây thù oán khó lòng .Thôi thì cứ niệm Phật mà bước ngang qua đại, rủi có bị nó cắn chết thì mình cũng quy Tây, càng tốt chớ sao . Rồi Ngài nhiếp tâm niệm Phật và nghĩ đến phép "từ bi quán" đoạn nhắm mắt, đi ngang qua cửa . Con rắn "đánh đu mình qua bên nầy, bên kia phạm vào mắt, vào cổ lạnh ngắt, mà Ngài vẫn cứ làm tỉnh bước đi . Đến khi vào trong thất xong rồi, mới mở mắt nhìn lại thì nó cũng vừa buông mình ra, rớt xuống đất nghe một cái đụi rồi bò ra ngoài rừng đi mất .
Lại có lần khác, sáng sớm thức dậy (để sửa soạn vào khóa lễ) . Vừa bước chân xuống "đơn" (tức là cái đi văng nhỏ, bề ngang khoảng 8 tấc, bề dài khoảng 2 thước rưỡi của người tu) thì Ngài có cảm giác như là đạp trúng phải vật gì tròn tròn và mềm mềm . Ngó xuống, té ra đó là một con rắn hổ đen thui , to bằng bấp chân đang nằm khoanh một đống ở dưới chân giường ! Ngài nghĩ: Cha chả, mình đạp trúng nó một cái mạnh như vậy, chắc nó cắn mình quá. Liền niệm A Di Đà Phật năm bảy câu rồi đứng chết trân tại chỗ chớ không dám nhúc nhích . Còn con rắn kia dù bị Ngài đạp trúng mà nó cũng không có phản ứng gì hung hăng hết , y từ từ cất đầu lên . nhìn Ngài một hồi rồi le cái lưỡi đỏ lòm ra khè khè mấy cái đoạn nằm im trở lại . Lúc đó Ngài mới dám bước đi, vừa mở cửa ra vừa niệm Phật mà bảo với y ta rằng: Thôi sáng rồi, đạo hữu cũng nên về đi để cho thầy còn niệm Phật nữa. Tưởng đâu nói khơi khơi vậy rồi thôi , không dè y ta dường như biết nghe nên y mới từ từ bung mình ra dài cả mấy thước , chầm chậm bò đến cửa một cách êm ái hòa bình, rồi ra ngoài rừng mất dạng .
Thêm một lần khác, đêm đó Ngài niệm Phật và trì chú Đại bi đến khuya mới xong, vừa 1 bước chân xuống cầu thang thì đạp phải lên một đống gì đó đen thui, to tướng , Ngài biết , chắc là rắn (quen với mấy người quá xá rồi!) nhưng cũng làm tỉnh niệm A Di Đà Phật một hồi , đoạn bước đến bàn viết , vặn đèn lên cho tỏ để xem thì thấy một con rắn quá to (không biết làm sao mà nó lọt vào nhà được, trong khi cửa nẻo đã đóng kín rồi - sau này mới biết chúng nó là các loại rắn thần) đang cuộn tròn một đống bên cạnh đôi dép của mình . Nó nhìn Ngài, Ngài nhìn nó . Hai bên làm thinh ngó nhau một chặp, Ngài vừa niệm Phật vừa hỏi, có phải đạo hữu vào đây để nghe kinh , nghe niệm Phật không ? Nếu phải vậy thì gật đầu ba cái cho thầy biết đi . Rắn ta liền gật đầu 3 cái . Cố Hòa Thượng biết rằng đây là loại rắn linh cũng ưa tu niệm chớ không có ý gì muốn làm hại mình . Cũng như các lần trước, Ngài mở cửa ra bảo thôi đạo hữu hãy về đi, và y ta nhìn Ngài với ánh mắt hiền lành rồi từ từ bò ra ngoài đi mất .Từ đó trở đi , mỗi lần làm vườn hay tình cờ gặp phải các "người bạn dài thòn", thấy dễ sợ này thì Ngài niệm Phật cho nó nghe một hồi , rồi mạnh đường ai nấy đi , việc ai nấy làm chớ không có xảy ra chuyện gì khác lạ cả .

Biết vùng này có nhiều loại rắn linh mến mộ tu hành như vậy, nên Ngài mới làm pháp "Du già thí thực", hồi hướng công đức tu niệm của mình để bố thí đến cho loài rắn và nói rằng: (nói khơi khơi một mình nhưng dùng tâm tưởng và tác ý cho loài rắn được nghe). Vì khác loài nhau , nên từ nay nếu như quý vị muốn nghe kinh chú và niệm Phật . v.v... để tu theo thì cứ ở ngoài sân chớ đừng có vào trong thất của Thầy nữa .
Sau vài lần "truyền lịnh" như thế rồi thì từ đó về sau tuyệt nhiên không còn có một con rắn nào vào trong cốc nữa .
Nơi miền rừng núi cao nguyên này thường thì có rất nhiều gò mối lớn đặc biệt của miền sơn cước . Chính chi Thất mà Ngài đang ở (Phương Liên thất) cũng nằm trên một gò mối lớn. Hầu hết gò mối đều là ổ hang của rắn cả (rắn làm hang trong đó để ăn mối) gò mối càng lớn bao nhiêu thì rắn ở trong đó càng nhiều và càng to bấy nhiêu .
Như vừa lược qua căn Tịnh thất của Ngài ơ,?73;ược xây cất trên một gò mối lớn (đã được san bằng) vì vậy nên có nghĩa là trên mặt đất thì cố Hòa Thượng ở, còn dưới mặt đất là rắn ở . Hòa Thượng đã vô tình "sống chung hòa bình" với cả đống rắn độc mà không hay biết chi hết. Sở dĩ các con rắn này nó không làm hại chi đến Ngài là vì cứ mỗi tối, khi ngài niệm phật trì chú , hoặc lễ bái, sám hối, tụng kinh v. v... thì các "y ta" nằm im ở dưới nền nhà, hoặc là bò lên mặt đất, rồi an bình nằm tại chỗ để nghe và tu theo. Đây là lý do vì sao mà khi Ngài mới dọn về - như đã có lược qua trong phần trước - là ở dưới chân giường, cầu thang , bỗng nhiên có rắn xuất hiện, con nào con nấy cũng dài đến cả mấy thước , to bằng bắp vế, nằm một đống đen thui trong cốc mà Ngài không hiểu vì sao nó lại vào Thất được , trong khi Ngài đã đóng cửa nẻo kỹ lưỡng hết rồi .Nhờ tu theo bằng cách "dựa hơi" hòa thượng "các ông dài" này dần dần trở nên linh thông biến hóa được . Do vì thầm cảm cái ơn trọng đại đó, cho nên các "Y ta" kính lễ cố Hòa Thượng như bậc cha, Thầy , còn các "Y ta" thì giữ bổn phận của con, cháu hay đệ tử - Vì thế nên từ đó về sau các loài rắn này trở nên hiền hòa - chẳng những nó không làm cho Ngài bực bội hay gây thương tổn chi , mà trái lại còn âm thầm theo bảo vệ cho "Sư Phụ" nữa . Sau đây là một vài chuyện liên hệ mà khi còn sanh tiền, cố Hòa Thượng đã tự thân kể lại cho Ni sư Thanh Nguyệt và cháu là Đại Đức bổn sư Thích Hải Quang nghe: Có lần, cố Hòa Thượng đang ngồi làm cỏ tranh và xới đất bên cạnh một gò mối lớn ở phía sau thất (Phương Liên) của Ngài, lúc Ngài quơ tay ra sau lưng để cầm cuốc thì Ngài lấy làm lạ mà nói trong bụng rằng: Ủa ,sao bữa nay cái cán cuốc có vẻ là lạ và bự quá vậy ? Ngài quay đầu ngó lại, thì té ra là mình đang nắm nhằm cần cổ của một con rắn to bằng bắp chân người lớn , màu đen có sọc vàng . Rắn ta vì bị nắm cổ nên hả miệng, le lưỡi ra khè khè năm sáu tiếng làm cho Ngài hết hồn vội vã buông tay ra và bước lùi lại phía sau, niệm Phật cả mấy chục câu rồi mới định thần được . Xong rồi, Ngài đứng ngó y ta một lúc và nói rằng: Ủa nhà ngươi ở đâu mà ra đây, nằm sau lưng ta hồi nào vậy ? thôi hãy đi đi, Ngài lấy tay xua , khởi ý đuổi đi . Rắn ta cũng ngó Ngài một hồi , gật đâu mấy cái (giống như xin lỗi) rồi bò ra phía sau gò mối . Ngài đứng ngó theo xem nó bò đi đâu cho biết , nhưng chờ hoài mà vẫn không thấy tăm hơi gì hết, mới nghĩ : Ủa .. bộ nó còn nằm gần đây sao mà không thấy bò đi đâu hết vậy kìa ? Ngài đi vòng quanh gò mối tìm kiếm mấy lần mà cũng không thấy y ta đâu hết .
Khuya lại , sau thời khoá trì niệm (gần 4 giờ sáng) Ngài đang ngồi trên ghế bên cạnh bàn viết nghỉ mệt , định bụng chút nữa sẽ pha cà phê uống thì nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa . Ngài lấy làm lạ, trong bụng nghĩ rằng: Ủa, giờ này còn sớm quá mà sao mấy người Thượng lại tới gõ cửa vậy kìa ? (Bởi vì mỗi buổi sáng mấy người Thượng ưa tới gõ cửa thất của cố Hòa Thượng để hỏi việc làm như là cuốc đất , phát cỏ hoang và lên giồng trồng khoai , sắn v.v... Ngài mới đứng lên , đi ra mở cửa thì thấy bên ngoài , trước thất của Ngài là hai người Thượng một nam , một nữ, tuổi chừng 50, dung mạo rất đơn sơ , mặt mũi sần sùi , da dẻ đen đúa , cả hai đều mặc quần áo màu chàm trông cũng rất sơ sài, đầu hơi nhọn , đi chơn đất (không có dép, giày gì hết), bàn tay nhám nhúa giống như cò vảy , đang chắp tay cúi đầu chào Ngài , miệng niệm Nam Mô A Di Đà Phật . Ngài nghĩ bụng : Ủa, hai người Thượng này ở đâu đến mà thấy lạ mặt , mình ở đây cũng đã lâu rồi mà chưa quen với hai vợ chồng này. Phải hai vị đến xin việc làm hôn ? Hai người ấy đáp: Mô phật, kính bạch Hòa Thượng không . Uả ,vậy chớ có chuyện gì cần không mà gọi cửa tôi sớm quá vậy ? Người đàn ông đáp: Bạch Hòa Thượng, hai vợ chồng con đến đây để xin lỗi Hòa Thượng về chuyện đáng tiếc ban trưa , có đứa cháu nội đã làm cho Ngài giật mình . Xin Hòa Thượng từ bi tha lỗi và cho vợ chồng con sám hối .
Cố Hòa Thượng lấy làm kỳ, nên Ngài mới hỏi: Cháu nội của hai vị hả, hồi nào , nó bao nhiêu tuổi ? Tôi nhớ suốt cả ngày hôm qua có gặp đứa cháu nào đâu ?Người đàn bà đáp: Kính bạch Hòa Thượng , cháu trai của con là đứa bé hôm qua mặc áo quần đen có sọc vàng nằm hầu phía sau lưng của Ngài lúc Ngài làm vườn đó .Ngài mới hỏi (mà trong bụng cũng chưa nhớ rõ ra là ai, bởi vì đã có đứa nhỏ nào mặc áo quần đen, sọc vàng, theo hầu sau lưng mình suốt ngày hôm qua đâu?).Vậy hả, cháu bé bao nhiêu tuổi ? Người đàn bà đáp: Kính bạch bạch Hòa Thượng cháu được 95 tuổi.Cố Hòa Thượng của chúng ta giật mình, sửng sốt hỏi tiếp: Ủa, cháu nội mà được 95 tuổi thì hai vị đây bao nhiêu tuổi ? Người đàn ông đáp: Dạ con được 842 tuổi và vợ của con 760 .
Đến đây thì Hòa Thượng đã biết rõ họ là ai rồi , nên Ngài mới hỏi tiếp: Hai vị ở đâu tới đây ? Người đàn ông thưa: Bạch Hòa Thượng, chúng con ở Huỳnh Xà Thôn nằm về phía Đông của thôn Phú An này cách nơi đây khoảng 9 cây số, gia đình con có khoảng một ngàn người ... Vừa nói tới đây thì người đàn bà nắm lấy tay của ông chồng đập mấy cái như ra hiệu đừng nên nói nữa (chắc sợ bị lộ tông tích) làm cho người chồng mới nói đến câu khoảng một ngàn người ... thì làm thinh luôn.
Cố Hòa Thượng gật đầu nói: Thôi hai vị yên lòng về đi không sao đâu .Nghe Ngài bảo nbư vậy thì hai vợ chồng người này đồng chấp tay cúi chào rồi quay lưng đi vòng ra sau thất của Ngài . Hòa Thượng mới nom theo xem họ đi đâu và làm thế nào cho biết, thì Ngài thấy khi họ ra đến phía sau rồi, cả hai người đồng hóa ra hai luồng ánh sáng màu vàng nhạt lớn bằng cườm tay , bay bổng lên không về hướng Đông đi mất (giống như ông đi, bà xẹt vậy).
Do đó nên ngài biết rằng: Đứa bé 95 tuổi mặc áo đen, sọc vàng là con rắn đen có vằn vàng ngày hôm qua đã làm cho mình hết hồn !Hai vợ chồng này là rắn Chúa (chúa động). Hang ổ chánh của bọn chúng nằm về hướng Đông của ấp Phú An ,  cách đây 9 cây số có tên là Huỳnh Xà Động" (động rắn vàng) . Chắc có lẽ họ mới biết biến hình nên dung mạo còn thô sơ chớ chưa đẹp người. Và hơn nữa chắc mỗi đêm họ ít nhiều gì đó cũng có đến đây nghe kinh và tu theo mình nên mới có vẻ kính trọng mình và biết chắp tay niêm Phật như vậy ...

Nguyên gần 10 năm về trước. lúc cố Hòa Thượng còn nhập thất ở Bến Tre . Ngài có quen với một vi tu sĩ tên là "ông Sư Mỏ Cày" Sở dĩ, gọi là ông Sư Mỏ Cày vì vị này tuy có hình tượng một nhà sư Phật giáo, nhưng thật ra là một người đạo sĩ tu tiên, luyện điển theo phương pháp xuất hồn , địa danh (tên của vùng đất) nơi ông Sư này ở tu tên Mỏ Cày, không ai biết được tên thật của ổng là chi hết . Ông Sư này rất kính quý cố Hòa Thượng qua phong cách và đạo hạnh của Ngài, nên thỉnh thoảng cũng có đến viếng thăm . Hòa Thượng cũng có chỉ dẫn thêm cho Sư một vài pháp tu bổ túc , vì vậy mà Sư có một sự mang ơn ở nơi cố Hòa Thượng . Lúc Ngài về Sài gòn và làm Đốc giáo ở Phật Học Viện Huệ Nghiêm rồi thì Sư cũng có đến thăm một lần, đến khi cố Hòa Thượng lìa Huệ Nghiêm để ẩn tu thì hai đàng biệt nhau . Mãi đến mấy năm sau. Sư mới tìm được lên Đại Ninh (trước sau hai lần) để thăm cố Hòa Thượng - và rồi Sư qua đời vào mấy năm sau . Lần đầu tiên Sư lên thăm cố Hòa Thượng vào năm 1970 , lúc đó thì Ngài không còn ở Hương Quang thất nữa,mà đã dời về thất mới là Phương Liên tịnh xử rồi) và được Hòa Thượng cho phép ở lại thất của Ngài vài ba hôm để đàm đạo giáo lý và tu tập (Sư thọ giáo mật tông từ nơi cố Hòa Thượng).
Qua đêm đầu tiên, sáng lại, Sư có thưa với cố Hòa Thượng rằng thất của Ngài đang ở tu nằm trên miệng hang của một động rắn "Kim Xà" rất lớn và xin Hòa Thượng hãy cẩn thận, vì đây là các loại rắn thần, con nào con nấy cũng sống trên mấy trăm năm hết . Cố Hòa Thượng gật đầu , nói với Sư là Ngài đã biết việc đó từ lâu rồi và cũng có kể lại cho Sư nghe về vài ba chuyện của các Kim Xà . Qua ngày kế đó, Sư nằm ngủ và xuất hồn ra đi thăm" xà động" này , khi thức dậy Sư có thưa cùng Ngài như sau: Nguyên từ mặt đất của nền thất Phương Liên đi thẳng xuống dưới (lòng đất) sâu 800 thước có một động rắn lớn , trong đó có khoảng 200 "ông dài" đều sống từ hơn 100 cho đến gần 1000 tuổi hết . Động này có đường (hầm) thông qua 3, 4 động khác nữa.
- Chúa tể của tất cả các động rắn này là một đôi Xà Vương (rắn chúa) màu nửa đen, nửa vàng và đều đã được trên một ngàn tuổi rồi . Cặp Xà Vương này hiện đang ở ngay dưới nền Thất của cố Hòa Thượng cùng với các con cháu , mỗi đêm đều nghe Ngài niệm Phật trì chú và tu theo, cho nên biết biến hóa và đồng thờ cố Hòa Thượng làm Thầy để nương theo tu tập .
Xem thêm tại: http://www.tinhdo.net/danh-tang-cu-si-tinh-do/349-vonhatdaisuthichthientam
http://www.tinhdo.net/danh-tang-cu-si-tinh-do/350-vonhatdaisuthichthientam-tieptheo

Nếu là tudieude thì chắc bỏ cốc luôn quá. Thật đúng là "Đạo cao long hổ phục, đức trọng quỷ thần kinh". Tudieude lại được nghe kể rằng mấy ông thầy pháp tu luyện trong hang động, khi trì chú Phổ Am thì rắn rết nó bò tới đông lắm.

Thầy cho con hỏi vì sao ma quỷ không xuất hiện ban ngày ạ? Nếu như ban ngày mà gặp thì con không sợ, chỉ sợ gặp thình lình ban đêm Huh
Logged
danmiennam1982
Khách
Người gởi: danmiennam1982 Khách
Trả lời #4 vào lúc: 11-01-2010, 04:03 AM

Đọc bài viết trên thấy hay quá xá..Đúng là có những chuyện mà khoa học kg hề chứng minh được.

Mình đã lên Phương Liên tịnh xứ 2 lần và cũng có nói chuyện với sư cô Thích Nữ Minh Nguyệt nhưng chưa có thời gian nghe mấy chuyện rắn hấp dẫn như vầy.

Mấy tháng trước mình có đi viếng Chùa trên núi Dinh ( Bà Rịa-Vũng Tàu), cũng có nghe sư thầy trên đó kể chuyện Rắn Thần giống y như câu chuyện này..( núi Dinh là 1 quần thể núi còn khá hoang sơ, rừng rậm vẫn còn nhiều).

Cái am nhỏ trên núi cũng xây trên 1 động rắn ( mình có ra sau bếp xem thì vẫn thấy 2 cái hang rắn nhỏ nằm bên cạnh-nền am nằm trên 1 tảng đá lớn, bên dưới rỗng nên cũng thấy hơi tin..chuyện này).

Sư nói là mỗi khi thời tiết oi bức hay sắp có giông bão là Ông Rắn nằm ở dưới lại Ợ lên 1 cái mùi hôi nồng nặc, mỗi khi ngửi phải mùi này là bệnh ngay lập tức, phải mất mấy ngày mới khỏi.

Sư nói rắn này sống đã mấy trăm năm nên tu luyện có nhiều linh tính và khả năng biến hóa, kg bao giờ làm hại đến người tu hành ở khu vực này.

Có ai từng ở núi Dinh thì có thể kiểm chứng giùm việc này kg ạ???

Nếu có thiệt chắc em kg dám lên đó nữa quá...hix
Logged
Trang: [1]   Lên
 
Chuyển tới:  

Bạn có thể Đăng Ký Load 0.072 seconds với 19 câu truy vấn.