Trích kinh:
http://www.tuvienquangduc.com.au/kinhdien/53langnghiem1-2.htmlNhư vậy, Phật thì luôn phủ định Tâm không nằm trong thân, ngoài thân, chặng giữa..v.v...
Còn bs nhắm mắt lại cảm nhận mình đang ở trong căn phòng này... phải chăng cái biết, cái thấy của mình rộng đến đâu thì tâm nó đến đó... Rất mong bà con hoan hỷ giảng giải thêm...
Xin cảm ơn...
Chào huynh Bongsen,
Sự vận hành của thân tâm chúng ta có thể ví như sự vận hành của chiếc xe như TamDao đã có bàn trước đây. Khi nhấn tay ga thì ngưng tay thắng. Khi lên tay thắng thì ngưng tay ga. Ví dụ lái xe này cũng là một đề tài mà TamDao rất tâm đắc khi được vị sư huynh đàm đạo rộng ra cho người tu.
Chiếc xe: là thân chúng ta.
Người lái xe: là tâm chúng ta.
Đường đi: Đường đời của chúng ta, vốn sinh ra đã sắp đặt sẵn phía trước. Mỗi lần chúng ta chết đi tức là chúng ta đã đi hết con đường, buộc phải bẻ cua đi tiếp con đường mới.
Chiếc xe tiến tới: tức là nhân quả của chúng ta trôi đi, tức là quả này nối tiếp quả kia. Sự mong muốn tiến tới trước chính là DỤC, và BẢN NGÃ (của người lái xe, hay là của tâm) chính là cái thúc đẩy mong muốn tiến tới trước.
Chúng ta chính là những người lái xe, nhấn ga bóp và bóp phanh ra sao là do chúng ta quyết định. Khi sinh ra, chúng ta đã có nợ nhân quả, đường đời của mình ví như con đường phía trước, sinh ra chúng ta đã được mặc định con đường phía trước rồi, có người thì nhiều sình lầy, có người thì nhiều đất đá, có người thì đường nhựa trơn láng. Ai ai cũng muốn tiến tới trước càng nhanh càng tốt, đó là sự thoả lòng DỤC.
Nhưng để thoả được lòng dục thì đâu phải dễ. Nếu chúng ta đi trên đường gập ghềnh mà lại nhấn ga hết cở thì chắc chắn chúng ta sẽ dằn xóc, tức cuộc đời chúng ta vốn nhân quả không tốt nhưng chúng ta lại ham muốn quá nhiều, như vậy chắc chắn sẽ đau khổ. Nếu chúng ta đi trên con đường nhựa trơn láng, từ đó chúng ta đạp ga nhanh, lòng dục được thoả mãn, người ta gọi chúng ta là những người nhiều phước báu. Từ đây, sẽ có những trường phái sống dạy chúng ta cách có được hạnh phúc. Hầu hết các trường phái này dạy chúng ta rằng: nên biết nhẫn nại khi đường gập ghềnh, gặp ổ gà thì bạn hãy bóp phanh (kiềm lòng ham muốn lại), khéo léo vượt qua, sẽ có một ngày con đường sẽ trơn láng và lòng dục của bạn được thoả mãn. Và cứ thế chúng ta nhịn nhục, gồng mình trước ổ gà, để mong có ngày khi vượt qua được, và chúng ta lại đạp ga sung sướng.
Thế nhưng, dù con đường nhựa hay đường đá thì sẽ đến một lúc nào đó sẽ chấm dứt, buộc chúng ta sẽ bẻ cua và đi tiếp con đường mới. Như vậy cuộc đời chúng ta phải chết và đi tiếp con đường khác, có thể gập ghềnh, có thể trơn láng,... Và cứ thế nhân quả cứ trôi mãi trôi mãi.
Đạo Phật đi ngược lại với các quan niệm sống thế gian. Đạo Phật xác định rằng càng tiến tới thì càng đau khổ, vì vậy Đức Phật dạy chúng ta ngừng nhấn ga, tức là buông bỏ. Do ngừng nhấn ga (tâm đã buông bỏ), chiếc xe sẽ không còn tăng tốc nữa mà chạy chậm dần. Đến một lúc nào đó xe dừng, tu sĩ sẽ vào Niết Bàn. Hoặc tu sĩ sau khi buông bỏ, liền bóp phanh, xe sẽ dừng luôn, tức là nhập Tứ Thiền rồi vào Niết Bàn luôn. Hoặc là tu sĩ sau khi bóp cho phanh xe dừng rồi, bỗng muốn đi tiếp cho trọn con đường vốn có của mình thì họ liền nhấn ga, nhưng cái nhấn ga của họ khác với lúc trước khi tu tập, vì họ luôn sẵn sàng ngừng nhấn ga bất cứ lúc nào, không còn ham muốn tiến tới, và họ có thể bóp phanh ngừng lúc nào tuỳ ý.
Trái lại, chúng ta tu tập sai, lại vừa muốn nhấn ga vừa muốn bóp phanh. Như vậy không thể nào xe dừng lại hoàn toàn được. Không những thế, điều này khiến chúng ta lại rơi vào bệnh tật (xe sẽ bị mòn, bị hư). Việc tu hành thật giống với ví dụ trên. Tu tập tâm là quan trọng nhất, vì chính người lái xe ngừng nhấn ga thì xe mới có ngày dừng lại.
Vậy làm sao chúng ta có thể dừng lại?
Chính người lái xe sẽ quyết định có nhấn ga hay không. Vì vậy ông ta phải muốn dừng lại. Tại sao ông ta lại muốn dừng lại? Khi đi trên con đường không ưng ý, chắc chắn chúng ta sẽ cố đi tiếp để tìm con đường tốt phía trước. Không ai nghĩ chúng ta phải dừng lại cả!
Vì vậy cần phải tập luyện cho thân ngừng lại, tức là cố bóp phanh, nhờ thân ngừng lại nên chúng ta sẽ cảm nhận được sự thanh thản của trạng thái giải thoát trong chốc lát. Do cảm nhận được, chúng ta sẽ thấy trạng thái này tốt đẹp hơn con đường phía trước, từ đó chúng ta sẽ tự nguyện dừng lại.
Như vậy phải có Định thì mới có Tuệ. Có Tuệ thì mới tự buông ga được.
Kính.