Hoa Sen Trên Đá

An Trú Chánh Niệm Đằng Trước Mặt

05-09-2025, 02:52 PM
Chào bạn! Bạn có thể Đăng Ký

Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát
Nhập Cốc: người đang nhập cốc! Trong vòng 24 giờ có: 88 lượt nhập cốc.
Nhấp vào đây để Nhập Cốc.
   Đạo tràng   Tìm kiếm Đăng nhập Đăng ký  
Cỡ chữ: 19
Trang: [1] 2   Xuống
 
Chủ đề: Xin Hỏi  (Đọc 15062 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem
ThucTinh
Thành viên


Bài viết: 3


Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: ThucTinh
vào lúc: 31-01-2009, 08:57 AM

Kính thưa các Huynh các Tỷ

Mục Hỏi đáp đã khai trương, đây là cơ hội cho tất cả chúng ta, người mới , người có tinh tấn và người đang tìm hiểu để học hỏi rồi từ từ tiến vào trò chơi lớn.
Đối với những lính tò te, chúng ta có một cảm giác rất e ngại khi đọc được những tiến bộ và những thành quả của các bậc đi trước. Do đó có rất nhiều thắc mắc nhưng không dám hỏi.

Để giải tỏa, xin phép được trích lên những câu hỏi ngu ngơ, căn bản nhưng vẫn được Huynh HL trả lời rất rõ ràng và chi tiết. Rất mong các huynh các tỷ đang tiến vào trò chơi lớn hãy mạnh dạng giải tỏa những thắc mắc cơ bản của mình.

Kính


Tngo
Kính Huynh HL.
Cam on anh rat nhieu. Biết hay không biết cũng đều mang tội, Mình có thể phân biệt được Nghiệp chủ ý và nghiệp vô ý không anh?

HL: Khó phân biệt được lắm, là vi người làm chỉ có thể căn cứ vào cái áy náy của lương tâm sau việc làm đó. Do cái áy na'y này mà người làm biết được mình bị tội hay không mà thôi.
Tuy nhiên, chỉ có người tu sĩ là có thể phân biệt được bởi vì họ giữ giới rất là nghiêm chỉnh. Tại sao? Là vì khi giữ giới rất là nghiêm chỉnh thì cái tâm nó nhạy cảm cực kỳ. Do vậy mà khi họ vô tình là họ biết là hành động đó là do vô tình. Nói rõ hơn là sau khi tông 1 người chẳng hạn thì người tu sĩ thứ thiệt này biết đó là do vô tình vì không bị lương tâm nó ... cắn. Còn nếu đây là một người hay phạm giới như giết người ... thì lương tâm nó cũng im re. Nhưng cái im re này, sở dĩ có, là vì ... nó quen làm bậy rồi.
Do vậy đối tượng mà Đức Phật nói trong vấn đề phân biệt "là cố ý hay không cố ý" là những tu sĩ đang giữ giới cực kỳ nghiêm chỉnh.

Tngo:
Như vậy “sự cố ý hay vô ý ” sẽ chỉ áp dụng với tu sĩ đang giữ giới cực kỳ nghiêm chỉnh và như vậy nghiệp sẽ đến nặng hay nhẹ tùy vào duyên khởi Hữu ý hay Vô ý . Phải vậy không anh?
Còn với ta bà dân thì em hiểu là họ nhận thấy rõ sự vô ý hay cố ý hơn là tu sĩ nữa, vì một khi họ không biết hậu quả của hành động thì thật sự là không bao giờ áy náy lương tâm cả. Còn đã biết mà còn làm thì đương nhiên họ hiểu đó là hữu ý. Duy có điều chưa rõ ràng là: Lúc làm thì vô ý vì không biết, nhưng sau này tới lúc biết rồi thì lương tâm áy náy, như vậy hành động đó tại thời điểm đó được xem như Chủ Ý hay Vô Ý ? Và nghiệp quả của nhân đó sẽ được nhận lại bởi chủ ý hay vô ý? Nghiệp quả của nhân vô ý và nhân hữu ý có điều gì khác nhau hả anh?

HL: Khi 1 người thiện làm 1 điêù gì thì họ biết được rất là rõ là sai hay là đúng. Tự cái sự thuần thiện này nó làm cho họ tự biết. Còn người thông thường thì không có cái linh tính này, nên chỉ làm theo cảm quan của mình. Do vậy mà không thể nói là vô ý hay là cố ý ở trong trường hợp này được.
Vì chính cái sự nhận xét sau mới nói lên cái không thể quả quyết của minh: làm thì vô tình, nay vì biết tác hại của nó nên lương tâm áy náy. Người giữ gìới nghiêm chỉnh lại không có cái cảm giác áy náy này.
Nói thì phải nói cho hết: sự không có áy náy này nó khác với sự không có áy náy của 1 người quen làm bậy.
Do lý do này mà cụm từ “cố ý” hay là “vô ý” chỉ có thể áp dụng cho người giữ giới luật thật là nghiêm chỉnh mà thôi.
=============================================================

Nếu minh cam thay minh khong giau sang phu quy, doi song con kho khan, thi co phai minh nen bat dau bang Tinh độ không anh? Mình có thể liều đi vào Thiền không anh nhỉ? Biết để tìm đúng đường, hay không cần biết gì cả cứ đi , thì cái suy nghĩ nào theo anh sẽ đúng hơn? cám ơn lời chỉ dạy của anh.

HL: Con đường nó hạp với từng người, chớ không phân biệt giàu nghèo. Con đường nó đòi hỏi nhiều yếu tố lăm:

Tngo;
Như vậy có trái với ý sau trong bài viết của anh ?
Tịnh độ.= NGHÈO
(Dành cho những ai bị nghiệp sát, nghiệp tham ái nhiều, nhưng một lòng thích tu hành và tin vào mười hai đại nguyện của Phật A-di-đà ở Tây phương cực lạc, ý thức rằng đời thì mình chẳng được gì, còn đối với đạo mình chẳng có ký lô nào cả.  Nhưng trên hết, mình có một niềm tin tuyệt đối vào Ngài A-di-đà).

HL:Không, là vì có người thì có thể Thiền tuy rằng rất là nghèo. Cũng có người giàu mà lại Tịnh độ. Nó tùy. Nhưng phần đông thì có thể gượng ép mà nói như trên.

Như lai thiền: Thiền tiểu thừa.=GIÀU
(Dành cho những người có một tinh thần khoa học cao không tin vào những điều huyền bí viển vong, vốn là một người rất nhân hậu và có rất nhiều phước báu điển hình: Họ kiếm tiền rất dễ mà không cần lừa dối ai chỉ dựa vào sự nhân hậu của họ mà thôi).

HL: Ở đây, cũng vậy: nó tùy, nhưng phần đông là như vậy.===============================================================
a. Cửa sổ Tâm Linh là cái tình trạng hay tiếng reo "À đây rồi"  của tâm thức khi mình đi tìm và đã được bật Thánh Tăng trình bày rõ ràng. Sự hưng phấn và niềm hỷ lạc này phải xuất hiện trước khi mình gặp bật Thánh Tăng này! Và còn kéo dài ... dài dài mỗi khi mình lại có dịp nhắc đến cuộc gặp gở hy hữu đó.


Như vậy có phải là mình có một linh cảm trước và vui mừng đến không ngờ khi được Thánh Tăng trả lời câu hỏi hay trình bày một vấn đề gì phải không anh?

HL: Nó vui hoài thôi và hể mà nghĩ tới người “chỉ đường” thì nó lại vui, cái vui này không bao giờ hết.
===============================================================
c. Con Đường phải rõ ràng từ A đến Z, không có môt chi tiết nào mà còn ú ớ hay không rõ ràng. Và nên được trao truyền từ 1 người đã có kinh nghiệm thực hành về Con Đường này.

Mong anh giúp đỡ. Bản thân em nên bắt đầu bằng TỊNH ĐỘ hay có thể gia nhập THIỀN được hả anh?

HL: hơi mất hứng là vì đ â y là “Người không có cú sút” nên pháp môn nó tới thì cũng là lừng khừng.

Theo anh Sơn  thiền như là quy tụ ánh sáng biến thành tia Laser, neu quy tu duoc tu tuong thành một điểm thì sẽ đi vào 1 chiều không gian  khác, tùy nhân duyên và tư tưởng xấu, tốt sẽ cộng hưởng với chiều không gian mình lạc vào. Đó sẽ là một công thức.
 
Như vậy nếu em hiểu, từ ngạ quỷ súc sanh, a tu la, hay chư thiên, Phật cảnh, Chúa cảnh. Mỗi một cảnh giới đó là một chiều không gian, mà linh hồn là dạng vật chất nhẹ có mang theo một dạng năng lượng (tư tưởng) năng lượng này sẽ tùy vào chiều không gian thích hợp mà sa vào đó. Thì có đúng không anh?

HL: Cũng đúng và cũng sai: Đúng là vị bị sự cộng hưởng, nhưng sai là vì nếu là do bi nguyên thì nó lại khác về mặt Trí Tuệ.
HL: là do Bồ Tát tình nguyện xuống cõi đó để làm cái gì đó, Bô Tát vào chổ đó thì đâu có bị gì đâu?

=============================================================
Thiền là định lại tư tưởng để không bị trường hợp mang dạng năng lượng loạn xạ và có thể sa vào chiều không gian không như ý.

HL: Thiền định là quăn cục đá lên trời ( ý là: Cái tư tưởng nó thăng hoa) và khi rơi xuống là lúc nào cũng có một chổ cho nó nằm (ý là: cho dù nó thăng hoa như thế nào đi nữa thì nó cũng có chổ nằm của nó: Chổ nằm của nó trải dài từ Dục Giới, Sắc Giới và Vô Sắc Giới). Chỉ có "Trí Tuệ Ưa Muốn Giải Thoát" thì mới thoát được mà thôi. Còn không có cái này, cho dù có tu Đạo Phật đi nữa,  thì cũng bằng thưà.

Tngo: Sự thăng hoa của tư tưởng Thiền Định có khác nhau không giữa hai cách:
Cách 1: Qua một thời gian tìm hiểu và tìm tòi, suy ngẫm, sau khi hiểu thấu (theo trình độ của mình) Thiền định đã cuốn hút mình và khiến mình “thăng hoa tư tưởng thiền định”
Cách 2: Sự ưa muốn giải thoát (chưa tới trình độ trí tuệ) một cách vô thức khiến mình “thăng hoa tư tưởng thiến định”

HL: Không, vì đây chỉ là thô tâm nó biết mà thôi. Còn phần chìm là Vi Tế Tâm nữa, chính nó mới đủ sức mạnh làm cho tư tưởng thăng hoa. Còn Thô Tâm (so sánh lý luận hay là suy nghĩ, học hỏi) thì nó chưa đủ lực để cải biến con người của mình.
Sự thăng hoa của Thiền sở dĩ có được là vì “nguyên con cái Tâm” nó làm việc nên nó rất là mạnh. Một c... b... c....s.... sau khi chứng Sơ Thiền đã tuyên bố là: Nếu đem tui bắn bỏ thì tui vẫn tinh là “có một ông Phật” mặc dù tui chưa thấy gì hết. Họ chỉ làm có ba tháng và đề mục hiện ra có khoảng 6 giây đồng hồ và không có sách mà đọc, cũng không có ai để mà hỏi. Họ từ 1 người c....s....g.... và vì tò mò mà làm thử coi có gì lạ hay không mà thôi.

============================================================
Nghiệp là một dạng năng lượng tích tụ trong vô thức của con người, sau đó tùy vào hoàn cảnh thích hợp sẽ chuyển sang vô thức có ý thức rồi biến chuyển thành ý thức và hành động.

HL: Quá tổng quát và như vậy sẽ dẫn dắt đến chuyện hiểu lầm là "Không thể có cách nào để thoát khỏi nghiệp quả cả và như vậy thì con đường Giải Thoát là không thể đạt được.

Tngo: Nếu nghiệp không tích trong từng cá nhân một thì CỖ MÁY HAY AI có thể lưu trữ được nhân của từng người làm ra để gặt quả tương ứng hả anh?

HL: Tổng quát là vì cái tính của nghiệp là có thể “tự mất” nếu không có dịp để trổ sanh. Nhờ lý do này mà người tu sĩ mới có thể thoát đưọc.
Mặc khác “Đức năng thắng số” nói lên tính chất có thể bị phai mờ hay mất đi sức mạnh của nghiệp lực khi hành giả giữ giới luật nghiêm chỉnh hoặc là do làm phước nhiều năm trời.
Do cái sự thay đổi này mà con người mới có thể giải thoát được.
Còn nói như trên: Nghiệp là dạng năng lực thì hết đường chạy: Con Người không thể thoát được.

============================================================
Hoàn cảnh là hiện tượng ngẫu nhiên mà từ đó sẽ xuất hiện hành động tương ứng với nghiệp của mình (vô thức)

HL: Thập Phương Chư Phật không chấp nhận bất cứ trường hợp ngẫu nhiên nào!

Tngo: Hoàn cảnh để phát sinh nghiệp quả có = trường hợp phát sinh nghiệp quả không ạ?

HL: Khi hành thì nghiệp phát sinh. Đó là cho người thường. Lên đến Tam Thiền: Khi suy nghĩ tầm bậy là nghiệp đã phát sinh.============================================================

Quan niệm cơ bản của đạo Phật.
1.  Con người không có linh hồn và tư tưởng.
2.  Không một cảnh giới nào làm ta phải khiếp sợ và khuất phục cả.
3.  Cố gắng giữ giới luật theo sức chịu đựng của mình.
4.  Không được nóng vội, đốt giai đoạn trong lúc công phu.
5.  Nên tìm người giỏi hơn mình để đàm luận hữu ích.

Kính anh, trong bài viết này của anh..Em không hiểu tại sao “Con người không có linh hồn và tư tưởng.”
Và tới đoạn sau thì anh lại nhắc rất nhiều đến tư tưởng, nhất là đoạn Cấu trúc và sự hình thành một tư tưởng.
Mong anh lúc rảnh rỗi giúp em với


HL: Trong điều kiện tuyệt đối (Niết Bàn) thì con người mới không có ba thứ trên ( thể xác, linh hồn và tư tưởng. Ngoài ra thì phải còn 1 cái gì đó tùy theo cảnh gìới mà tu sĩ đó cư trú.
Dục Giới: Thể xác, linh hồn, tư tưởng
Sắc Giới: Linh hồn và tư tưởng
Vô Sắc: Tư Tưởng. Đạc biệt:Cho tới cái cao nhâ’t là phi tưởng phi phi tưởng (ở đây: Nói rằng có tư tưởng thì cũng sai mà khẳng định là: Không có tư tưởng thì cũng trật)Nhìn cho thật kỹ thì mới thấy còn sự hoạt động của não bộ do vậy mà bản ngã vẫn còn y nguyên.

Kính
NTT
« Sửa lần cuối: 06-03-2009, 10:51 AM gửi bởi ThucTinh »
Logged
bt
Khách
Người gởi: bt Khách
Trả lời #1 vào lúc: 31-01-2009, 12:42 PM

Cảm ơn huynh ThucTinh :-)

Mời mọi người có câu hỏi gì cứ tự nhiên, ngày giờ của tụi mình ngày càng ngắn lại :-)  Những đề tài nào chưa được thỏa mãn, xin mang ra cùng thao lua^.n như Nhân Quả, Phước Báu, Ác Thiện Nghiệp, Kỷ Thuật Tu Hành, Trở Ngại trong khi tu tập, Kết quả tu tập để kiểm chứng, v.v...  Xin mọi nguoi tự do góp ý.

bt



Logged
lotus123
Thành viên


Bài viết: 90


Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: lotus123
Trả lời #2 vào lúc: 08-02-2009, 01:20 AM

hôm nay vừa được tin một người thầy gốc ở Dalat là thầy Trần Duy Nhiên vừa mới mất sáng ngày 08/02/2009 tại saigon (http://www.hungvuongdalat.info/forum/baiviet.asp?TID=3160&get=last#23024), lotus123 chỉ biết cầu nguyện mong cho linh hồn thầy được bình an và siêu thoát.
được biết chú Tibu và nhóm lubu có công năng độ tử, hy vọng sẽ giúp được phần nào.
(đệ không biết nên post bài này ở mục nào cho phù hợp, sorry)
Logged
Minh
Khách
Người gởi: Minh Khách
Trả lời #3 vào lúc: 05-03-2009, 06:22 PM

Kính gởi Ông PHƯỚC cùng các cao Tăng khác trong diễn đàn.
Trong tập tin 4, trong câu trả lời cho một người nào đó, tôi thấy Ông HL có viết:..."( tập lâu sẽ có thể nghe tiếng í í ở bán cầu phải: Tiếng này chứng tỏ Vô Thức đã và đang hoạt động)."
Tôi xin hỏi: Vô Thức mà hoạt động thì có gì thay đổi trong con người này, có tác động gì không trong sinh hoạt hàng ngày, trình độ tâm thức ở đâu ?...và còn gì tốt xấu quanh cái " í í " này , xin quý vị cho biết luôn
Tôi xin thắc mắc như vậy là vì:
Tiếng í í đó tôi nhận thấy có trong đầu từ lâu lắm rồi, nhưng thú thật thời gian qua tôi cũng quá tệ, quá hư hỏng, và dến nay quả thật tôi đang quá "tàm" (Không biết có đúng không?) nên tôi thấy cần phải thay đổi tốt hơn.
Rất mong Ông PHƯỚC cho biết tôi phải làm gì tiếp theo để tiến bộ .
Xin thành kính tri ân.
Logged
Tibu
Administrator
*****
Giới tính:
Bài viết: 6086


Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: Tibu Administrator
Trả lời #4 vào lúc: 06-03-2009, 10:45 AM

Kính gởi Ông PHƯỚC cùng các cao Tăng khác trong diễn đàn.
Trong tập tin 4, trong câu trả lời cho một người nào đó, tôi thấy Ông HL có viết:..."( tập lâu sẽ có thể nghe tiếng í í ở bán cầu phải: Tiếng này chứng tỏ Vô Thức đã và đang hoạt động)."
Tôi xin hỏi: Vô Thức mà hoạt động thì có gì thay đổi trong con người này, có tác động gì không trong sinh hoạt hàng ngày, trình độ tâm thức ở đâu ?...và còn gì tốt xấu quanh cái " í í " này , xin quý vị cho biết luôn
Tôi xin thắc mắc như vậy là vì:
Tiếng í í đó tôi nhận thấy có trong đầu từ lâu lắm rồi, nhưng thú thật thời gian qua tôi cũng quá tệ, quá hư hỏng, và dến nay quả thật tôi đang quá "tàm" (Không biết có đúng không?) nên tôi thấy cần phải thay đổi tốt hơn.
Rất mong Ông PHƯỚC cho biết tôi phải làm gì tiếp theo để tiến bộ .
Xin thành kính tri ân.
Nói về "Vô Thức" thì phải coi về những thí nghiệm của các nước về chủ nghiã Duy Vật. Từ lâu lắm rồi, họ đã tìm ra là con người chỉ sống với bán cầu trái. Và bán cầu phải là dành cho cái "Vô Thức".
Khi mình tu tập tới mức độ "Cận Định" lâu ngày thì do hệ thần kinh được tẩy sạch (đọc các sách bàn về "Nội Công"). Các giác quan được tinh vi hơn lúc chưa tập. Do đó mà mình mới nghe được tiếng í í này bên bán cầu phải.

Tất nhiên, chuyện nghe cái tiếng íí này cũng do cái động mạch nó nằm ngay dây thần kinh thính giác nên người này cũng có thể "bị nghe" cái tiếng này luôn!

Sự khác biệt là người "bị nghe" và ngưòi "nghe được" là: Cái linh tính của ngưòi "nghe được" lại bén nhạy hơn.

Ngoài ra, vì ở "Cận Định" lâu rồi nên các cõi giới như "Tha Hoá Tự Tại" cũng hay âm thầm theo dõi và hay chen vào để giúp đở này nọ. Có thể nói là: Có "Ơn Trên Phù Hộ" là người này đây.

Để cho câu chuyện được "ấm cúng" hơn, nên hiện nay ông đang dùng cách nào để tiến tu?

Nói cho ông nghe, tuy rằng chủ trương có nói về "Triệt Quyền Đạo" nhưng để hướng dẫn cho anh em tu hành, thì lại dùng "Aikido": Có nghiã là: Lợi dụng sức tiến tu của đối phương mà tibu tui sẽ điều chỉnh vào con đường của "mười chánh" với ba cái mục tiêu chính là: "Chánh Định" ---> "Chánh Trí" ---> "Chánh Giải Thoát".
Hết.
Logged
trigia
Thành viên

Giới tính:
Bài viết: 385


Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: trigia
Trả lời #5 vào lúc: 06-03-2009, 02:07 PM

Chào bạn Minh. Theo trigia biết thì hình như chẳng có ai là Cao Tăng ở HSTĐ cả. Toàn là cư sĩ nhóm họp lại để chia xẽ và trao đổi kinh nghiệm tu tập thôi.

Vì bạn đã có người Giỏi trao đổi rồi nên sau đây chỉ là kinh nghiệm bản thân.
Bạn thật là đặc biệt. Đã đọc Tập Tin chắc trọn gói phải không ?
Trigia cũng có cái kinh nghiệm này cách đây vài năm.
Ban đầu chỉ là í í ở bên tai phải. Không biết là cái gì. Trigia có hỏi thì được trả lời : vô thức đang làm việc. trigia hiểu là Vô Thức của mình tiếp tục tu tập trong các sinh hoạt đời sống bình thường.
Chứ không phải là bệnh lỗ tai như trigia thoạt đầu đã nghĩ.
Trả lời kế tiếp là : không chú ý gì đến nó cả. Và có khi tiếng kêu đó lại lan qua bên trái. Bây giờ thì  nó lan qua bên trái thiệt. Lắm lúc nghe dế kêu ngoài đồng. Khi bắt đầu khoanh chân để tập thì nghe rõ ghê gớm nhưng khi vào công phu thì chẳng còn nghe gì nữa vì không để ý đến nó.
Trigia xin kể 1 chuyện.
Có 1 anh bạn cũng mới bị cái này và trigia cũng đưa ra những nhận định khách quan trên. Một thời gian sau gặp lại :
- anh có vẽ khoái cái tiếng dế kêu đó lắm phải không ?
- ừ nghe nó thấy đã đã
- đã bảo anh rồi mà. Đừng để ý gì đến nó, mất thì giờ thôi chẳng ích lợi gì
- kệ tui, tui nghe thấy đã là được rồi
- ừ thì nghe tiếp vậy
Xin nói là anh bạn này của trigia tu tập từ Mật qua Tịnh rồi bây giờ thì Thiền và an trú niệm trên thân và cảnh giới chi phối. Sự chi phối mà trigia cho là bị, còn anh lại có vẽ khoái. Cái chết của vấn đề là anh cứ bảo những cái Thấy Biết đó là của anh và mạnh mẽ phủ nhận sự chi phối của cảnh giới ở anh. Anh là 1 người hiền và trước kia tu tập không có bạn nên tâm lý cũng hay bị cô đơn.
Trong những lúc bạn bè gặp mặt anh hay xé rào nhập Định ngang xương. Có 1 lần anh nhập Định và cái đầu cứ gật lên gật xuống. Đâu được mấy cái rồi tự nhiên thôi gật. Sau này mới biết là một anh bạn khác tinh nghịch tác ý «Ngưng» theo cái kiểu An Trú Chánh Niệm Đằng Trước Mặt. Anh bạn này cũng có bị 1 chút phản ứng là hơi bần thần. Và 1 người Giỏi trong anh em giải thích là do tâm lực phóng qua nên hệ hào quang bị 1 chút rung động gây ra sự bần thần đó trong 1 thoáng.   

Theo trigia thì không có cái tốt hay xấu về cái tiếng kêu này cả. Nó chỉ phản ảnh của công phu năng nỗ. Thế thôi. Nhưng có người bị và có người lại không bị. Cái việc ngưng tập 1 thời gian vì 1 lý do nào đó thì cũng thường thôi bạn à. Đa số bọn mình đều trãi qua cái kinh nghiệm sống này. Do cái  Bản Năng Sinh Tồn của Bản Ngã lôi kéo và dòng nghiệp đưa đẩy trên thân và tâm. Nhưng song song đó, cái Bản Năng Trở Về (Phật Tánh) lại làm cho hành giả Tàm. Nhiều hành giả không có chương trình tu tập rõ rệt và phương pháp chân chánh thường bị 2 cái này lôi qua kéo lại thê thảm luôn. Bản thân trigia từng bị như vậy mấy năm.
Logged
Minh
Khách
Người gởi: Minh Khách
Trả lời #6 vào lúc: 06-03-2009, 05:43 PM

Kính chào Ông PHƯỚC và Anh Trigia.
Thành thật tri ân Ông đã giải thích về tiếng í í trong đầu, theo như Ông nói thì trường hợp của tôi là "nghe được" và như vậy thì cũng chẳng hay ho gì.
Từ trước đến giờ tôi tập theo Thiền quán, đề mục là ngọn lửa, đến nay thì vẫn trong tình trạng "cà xịch cà đụi", củi lửa chẳng thấy đâu, khởi đầu khi tập tôi hay niệm "Adida Phật" tần số cao theo sức mình, một lát sau mới quán ngọn lửa.
 Bữa đực bữa cái, có hôm chẳng ra chi, có hôm yên yên được một chút, "thấy" thì thấy cái gì đó nhòe nhoẹt chứ không phải lửa khói gì hết, Thỉnh thoảng khi tập tôi có mất cảm giác thân trong một thời gian ngắn, vậy là vui lắm rồi,và đến đó là hết cỡ , chẳng tiến thêm gì khác, dài dài như vậy đâm ra tôi có tâm trạng hơi chán nản.
Hy vọng là Ông có cách gì đó, "đẩy nhẹ" cho tôi qua cái khúc ù lỳ này một chút, nếu có gì không đúng hoặc cần phải có trong lúc tu tập như thế nào đó, mong Ông hướng dẫn thêm.
Thành kính tri ân Ông.
Logged
lotus123
Thành viên


Bài viết: 90


Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: lotus123
Trả lời #7 vào lúc: 09-03-2009, 10:45 AM

Mô Phật
« Sửa lần cuối: 09-04-2009, 08:15 AM gửi bởi lotus123 »
Logged
Tibu
Administrator
*****
Giới tính:
Bài viết: 6086


Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: Tibu Administrator
Trả lời #8 vào lúc: 12-03-2009, 11:58 AM

Tình trạng bị ù lỳ trong công phu:
 
Trước hết là xin cảm ơn người hỏi cái câu hỏi này, vì nó quá hay, do quá hay mà khi trả lời thì đụng mạnh đến nhân quả nên bị nó ... chơi trước (điều này thì ai mà làm chuyện chỉ bày vớ vẩn thì ... quá quen thuộc! Và coi như là chuyện bình thường):

Trái tim cà xịch cà đụi của đệ đươc Bác Sĩ đưa vào hai cái lò xo bằng kim loại titanium.

Vưà rồi loay hoay thế nào đó mà bị ... tỉnh điện nó giật một phát ngay chốc vào ngay cái chỗ hai cái lò xo này: Kết quả là dòng điện cung cấp cho trái tim (dòng điện này do dây thần kinh và mạch máu cung cấp) bị rối loạn!

Thế là sau khi bị giật một phát là ... tình trạng "an thần" xảy ra:
Đệ ngủ chưa từng có (một ngày ngủ từ 12 giờ tới 14 giờ liên tục).

Mới hôm kia, đệ chống trả lại bằng "Chánh Định"! và nay đã làm xong: Tim trở lại bình thường.

Được như vậy cũng xuýt chết  Grin vì trước khi tim nó về lại sự bình thường thì nó đập lạng quạng lắm:

Nó đập mạnh và nhẹ không có thứ tự gì hết:
Nhẹ thì nhẹ như tơ hồng, mạnh thì như là "động đất": Máu dồn bất ngờ lên đầu rất là mạnh. Nó hành hạ đệ trong vòng nữa giờ thì hết  Roll Eyes Nay đã bình thường.

Ngày mai nghỉ làm, ở nhà, thì nó sẽ lấy lại sức, không sao hết.  Grin

Trở lại vấn đề: Tập tành, sao nó cứ ù lỳ!

Tóm tắt, những điều sẽ trình bày (ngày mai sẽ nói tiếp ... chi tiết hơn):

A. Thói quen tu sĩ:
1. Đóng dấu tâm linh khi còn trớn ở "Cận Định" Có nghiã là khi vừa mới ra cái bùi nhùi màu sắc mờ mờ, ảo ảo, xìu xìu, ểnh ểnh (củi lửa không nên thân).
2. Chai lỳ tâm thức (do máy móc)

B. Giải quyết:
3. Suy nghĩ dương tính trong tình trạng thê thảm (tự bơm)
4. Tỷ lệ ""quyêt tâm".
5. Tuyệt chiêu của Đại Đệ Tử của Đức Phật.
Logged
Minh
Khách
Người gởi: Minh Khách
Trả lời #9 vào lúc: 12-03-2009, 05:57 PM

Ông PHƯỚC ơi !
Nghe chuyện trái tim của Ông nó có vấn đề như vậy, sao tôi cảm thấy ái ngại và có lỗi với Ông quá, tôi cũng có biết là đụng vô nhân quả là không có giỡn mặt được.!..."chuyện bình thường"... của Ông, nhưng tôi thấy đụng đến trái tim thì nó khủng khiếp lắm, như Ông Lubudat vừa rồi thì rõ. Trong trường hợp này, Ông đừng trả lời chi tiết nữa mà nghỉ ngơi cho thiệt  khỏe đi, và dành tâm sức vào những chuyện đại sự hơn. Ông "cấp vốn" cho tôi chừng đó là quá tốt rồi, tôi sẽ cố gắng tiếp tục.
Một lần nữa, xin thành kính tri ân Ông.
Logged
trigia
Thành viên

Giới tính:
Bài viết: 385


Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: trigia
Trả lời #10 vào lúc: 13-03-2009, 03:20 AM

Dù là vô tình. Hay hữu ý.
Câu hỏi là hỏi cho mình, cho người cùng hoàn cảnh và cho những thế hệ sau.
Cho nên đụng là đụng tới nguyên cái dòng Nghiệp Quả kinh khủng này chớ không chỉ của riêng 1 cá thể.
« Sửa lần cuối: 13-03-2009, 02:43 PM gửi bởi trigia »
Logged
Tibu
Administrator
*****
Giới tính:
Bài viết: 6086


Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: Tibu Administrator
Trả lời #11 vào lúc: 13-03-2009, 11:21 AM

Tình trạng bị ù lỳ trong công phu:
A. Thói quen tu sĩ:
Tu sĩ hay bất cứ nghề gì cũng bị cái thói quen nghề nghiệp nó làm cho tu sĩ, theo thời gian, mất đi cái cảm giác của "cái thủa ban đầu lưu luyến ấy", có nghiã là: Thay vì vưà làm vừa thưởng thức thì lại làm một cách máy móc, theo phản xạ. Điều tai hại lúc nào cũng xảy ra, nếu tu sĩ không làm cho mình "vui số 10" (với số 0 là không vui gì hết, và số 10 là vuì tối đa). Không có cái vui này thì cái tâm nó lại chạy theo thói quen "buôn bán, tính toán này nọ" liền!

Thói quen thâm căn cố đế:
Cái mặt chìm của cuộc sống là đi tìm hạnh phúc, không có cái này thì ... ai mà dại dột làm việc đó chi cho mất công, và tốn thời giờ một cách vô ích như vậy?
Từ uống rượu, hút xì ke, đánh bạc, đi ăn vụng, ăn cao lương mỹ vị, uống máu, nhóm họp bạn bè, làm ăn ... cái gì cũng không ngoài cái mục đích là đi tìm cái hạnh phúc.

Trong đó có cái tu tập, cái mà nó đòi hỏi "Con Người" phải đạt tiêu chuẩn hạnh phúc rất là cao cấp, và cực kỳ rõ ràng. Tuy nhiên, do thói quen đã nói ở trên: Hành giả sau 1 thời gian tu tập thì tự nhiên lòi ra những phản ứng phụ trong công phu, những phản ứng này phát xuất từ nghiệp sát.

1. Đóng dấu tâm linh khi còn trớn ở "Cận Định" Có nghiã là khi vừa mới ra cái bùi nhùi màu sắc mờ mờ, ảo ảo, xìu xìu, ểnh ểnh (củi lửa không nên thân).

11. Trước hết là nên hiểu tình trạng "cận định" và tầm ảnh hưởng của nó:
Tâm ở Cận Định là một dạng công phu cao cấp ở Dục Giới (Tương đương với Tha Hoá Tự Tại). Đồng thời nó cũng là ... tiếng nói của lương tâm (nếu tâm thức giao động ngay ở cái bản lề giữa Thô Tâm và Vi Tế Tâm).
12. Kế đó là nên biết cái ưu điểm và cái khuyết điểm của nó:
Trong tư thế này mà kết luận bất cứ cái gì thì hành giả đều có thể tác dụng trực tiếp vào cái "Vô Thức".

Mà cái "Vô Thức" mà bị kích động ... đúng thì nó lại bơm cho hành giả tiếp tục tiến tu.

Nhưng nếu mà nó bị ... kết án thì nó sẽ cầm chân hành giả lại một thời gian rất là dài. Hư bột hư đường cũng là ở chỗ này đây!

Bơm à?
Ừ, nó có thể bơm hành giả khi hành giả "vui số 10". Còn "không vui được số 10", thì hành giả ráng sức mà tự bơm mình lên bằng cách là suy nghĩ về phước báu vô lậu này là: Ngồi xa long mà cũng có đầy đủ pháp hành! (khỏi cần trèo non lội núi để tìm Milarepa) Ra ngoài đường thì tay bắt mặt mừng với Quan Thế Âm bằng xương bằng thịt! ... Có gì thì ... mét Quan Thế Âm và nhờ giải quyết!
Và nhớ là suy nghĩ về nhưng chuyện này khi vừa công phu xong. Lúc này tâm lực nó đang còn ở tình trạng "Cận Định" với cái cách suy nghĩ về cái phước báu này thì qua lần công phu sau: nó có thể lên tinh thần và ... bơm mình để có thể tiến tu.

Cầm chân được à?
Ừ, nó bị chính mình kết án là ... đồ cù lần! Làm ăn không nên thân! Ổng đã chết lên chết xuống và đưa tới tận miệng mà làm ... cũng không xong!
Với câu kết án như vậy thì nó xuống tinh thần và lần sau là ... chưa tập đã bị ... khớp viá và do đó là ... hết pin! Nó còn bị cái ký ức này kềm lại khi gặp trở ngại trong công phu.

Nó là cái "lương tâm" hay là cái "Vô Thức" đó! Cả hai cái mà nó rị lại là thua to.

2. Chai lỳ tâm thức:
Như trên đã nói là sau một thời gian tu tập thì buổi công phu biến thành phản xạ, hành giả làm ... như máy, và mất hết cái "tình cảm" mà mình có được vào những buổi đầu: Tâm thức trở nên "chai lỳ". Do sự nhàm chán này mà tính cách linh động của đề mục lại không còn nữa.
21. Sự phát sinh:
211. Sở dĩ có tình trạng này là vì ... trong vùng mình ở ... chưa có ai tập hay hơn mình, tính cách "ta đây" nho nhỏ xuất hiện và mọi cố gắng trở nên vô nghiã!
212. Hoặc là có người cùng tập với mình. Nhưng người này lại quá hay, qúa chính xác, nên mặc cảm "thua thiệt" bắt đầu xuất hiện và do đó mà tâm thức trở nên ù lỳ và từ tình trạng này nó thành chai lỳ luôn!

Đây là tình trạng mà sách vở nói về "vi tế ngã" tức là một hạt cát của cái gợn nhẹ về bản ngã này đã chận đứng được nguyên bộ máy tâm linh!

213. Ngoài ra, vì chưa có ai hay hơn mình nên mình không cần cố gắng nữa! Và tự cho là "Nhất Thiên Hạ" rồi!
Đây cũng là ... có lý khi hành giả này:
Nói về nghe thì họ có thể nghe từ tiếng ììì của sợi dây có dòng điện đi qua, cho tới tiếng kêu của "Trái Đất". Hay từng hành tinh một trên dãy Ngân Hà!
Nói về Thấy thì hào quang của họ từ nữa thước (lúc đầu tu tập) thì nay đã phủ trùm từ chỗ họ ở cho tới phân nữa Thái Bình Dương! Và dĩ nhiên là họ đã coi qua luôn được cái kiếp thứ 41 từ khuya rồi.
Nói về nếm thì hành giả có thể nếm cả cái mùi của chính thân thể mình và ngay cả cái mùi ... chưa đúng hay chưa chuẩn của một hệ thống hay là của một cái gì đó!
Nói về rờ thì đã từ lâu lắm rồi: Họ đã rờ được ttừng bộ phận trong thân thể của họ và cho tới ... Mặt Trời và Mặt Trăng.
Làm được như vậy: Thì dĩ nhiên, câu nói "Trên Thế Giới này chưa ai làm được như con hết!" là ... đúng!
B. Giải quyết:
Như vậy là ... ai cũng bị! Nhỏ bị theo nhỏ, lớn bị theo lớn! Cách giải quyết là: Mình tu để làm cái gì? Tất nhiên là để cho mình "hạnh phúc" và cứ suy nghĩ về câu trả lời này thì ... an toàn. Có nghiã là lúc nào mình cũng vui và nhẹ nhàn là ngon lành.
Còn y như chưa tu, có nghiã tâm nó cứ bơ bơ và hể mà có tý chuyện là mình cảm thấy được cái nặng nề ... cái mệt mỏi và nhất hay "lên giọng" hơi cáu gắt ... là có vấn dề!

3. Suy nghĩ dương tính trong tình trạng thê thảm (tự bơm):

Cái phần này dành cho những người "hay kết án mình"! Phải hiểu là sự kết án này nó phát xuất từ:
31. Cái tình thương chân thành với thằng Bạn của mình.
32. Do mình cũng muốn phụ nó một tay để cho nó đở mệt.
Nhưng vì tập hoài không xong, nên mới sanh ra cái phản ứng trên.

Lời khuyên là: Nên để ý đến câu chuyện "Học đánh kiếm để trả thù cho gia đình".
Chuyện rằng:
Có gia đình nọ bị cướp vào và bị giết hết. May thay, còn lại bà mẹ và đứa con út. Mẹ nuôi con lớn lên và cho con đi học kiếm để phục thù. Khi thanh niên này gặp được vị Thầy thì anh chàng hỏi rằng:
- - Học nhanh nhất thì trong bao nhiêu năm mới thành kiếm sĩ?
Thầy nhìn tướng người học trò, đo xương bã vai (theo truyền thống bí mật của Samurai), xong rồi mới gật gù trả lời:
- - 5 năm.
Học trò đề nghị là:
- - Nếu con học siêng năng và ngày đêm thao dợt thì bao nhiêu năm?
- - 10 năm thì xong.
Nếu con bỏ hết, ngay cả thời gian ngủ, nghĩ và tiết chế cả ăn và uống để dành cả thời giờ đó vào việc thao dợt thì bao nhiêu năm?
- - 15 năm có thể là xong, nhưng chắc rằng xong rồi thì hết làm gì được.

Và nhìn anh thanh niên này, Kiếm Sư nói lên khẩu quyết quan trọng như sau:
- - Này anh bạn à, sở dĩ có chuyện trể nải đến như vậy là vì anh bị phân tâm trong việc học.
Anh bạn phải mất đi 10 năm vì anh bị hai cái: cái thứ nhất là việc học kiếm, và cái thứ hai là việc trả thù.

Còn chuyện 15 năm là vì anh sẽ bị ba cái: cái thứ nhất là học kiếm, cái thứ hai là trả thù và cái thứ ba là không có đủ sức khỏe.

Lời khuyên của tui là anh cứ lo học kiếm và khi học là gác chuyện trả thù qua một bên. Khi nào xong thì tui sẽ nói cho anh bạn biết, và tui sẽ là người  nhắc cho anh bạn nhớ lại là phải đi trả thù.
Kết quả: ba năm sao là anh chàng học xong.

4. Tỷ lệ ""quyêt tâm".

Ai cũng quyết tâm hết á! Có người làm được, và cũng có người lại không làm được.
Tại sao?
Nguyên nhân sâu xa:
41. Trí óc thì biết đây là phương pháp đầy đủ và muốn thực hành, nhưng do thói quen lâu đời nên khó có thể quyết tâm được.

Thói quen này do đâu mà có?
Con Người chưa tu tập xong thì có ba phần: Tư tưởng, linh hồn và thể xác. Trong đó thể xác ảnh hưởng nặng nề nhất, kế đó là linh hồn và sau cùng là cái tư tưởng.

Thể xác thì ... ở đây. Linh hồn thì có khả năng di động nhiều hơn, còn tư tưởng là cái hay trở về với những thói quen xa xưa của hành giả.
Có nghiã là khi hành giả ngủ thì tư tưởng lại có thói quen lôi cái linh hồn về lại cõi mà nó hay ở.

Dùng thiên nhãn mà coi một hành giả, thì sẽ thấy được nguyên nhân này liền:
Khi còn thức là "con người" nhưng khi đi ngủ thì linh hồn lại trở về cõi Atula, hay cõi linh vật (Rồng), hay là đi gặp lại những vị thầy mà mình đã tu tập với họ: Thông thường là những cõi của những "Điện Thần Nhân".

Những hành giả này rất là khó mà quyết tâm.

Sau đây là những kinh nghiệm của những người, tuy rằng đang lâm vào tình trạng trên, nhưng vì có phước báu nên đã mò ra cách thức như sau:
41. Điều đình tâm thức:
Như đã nói ở trên, tâm của hành giả "chạy ngược chiều" với cái lòng mong muốn (áp dụng cho những hành giả có liên quan đến cái "Điện Thần Nhân").
Trong điều kiện này thì phải quay ngược 180 độ.
Nhưng làm như vậy là quá đột ngột nên tâm lý nó bị giao động rất là mạnh và không ổn định. Do tình trạng không ôn định này mà nó không thể yên tâm mà vào đề mục được. (tình trạng ngủ mê mệt khi sắp sửa vào đề mục).

Nguyên tắc là làm từ từ.

Vào thời kỳ của Đức Phật Thich Ca thì Ngài cho thời gian là ba tháng. Những hành giả này làm cái gì trong ba tháng này?

Họ ... hoan hỷ ở "Cận Định" nhưng lại kiểm soát không cho mình "lớn lối", và không cho mình "hở tý là sân hận", "hở tý là ghen tuông". Trong ba tháng vào quân trường này họ rơi hoàn toàn vào tình trạng "không phải là Tha Hoá Tự Tại" (do không cho mình "lớn lối") và "không phải là Atula" (do ngăn chặng tình trạng ghen tuông và sân hận). Cũng trong ba tháng này họ cũng được nghe tin tức: Những người tu sĩ được quả vị này, được quả vị kia ... việc này để bơm họ lên.

Do sự chuẩn bị tâm lý được như vậy nên khi họ có, hay là gặp những triệu chứng như sau, thì họ biết là thời gian nhấn ga tu hành đã đến:

411. Ra ngoài đường thì hay nghe những người khác gọi nhau sau lưng mình. Chuyện kỳ lạ là họ vẫn cứ gọi nhau hoài đó chớ! Nhưng trong tình trạng "ba tháng quân trường" thì hành giả lại nghe tiếng gọi lại có tính cách "hướng về mình" và rất là chói tai.
412. Khi công phu vào "Cận Định" thì trong khi nhắm mắt nhìn cái đám sương mù, hay là màu sắc bùi nhùi, xoay xoay ngay đằng trước mặt (thông thường hành gia chỉ dừng ở ngay chỗ này thôi) thì đồng thời cũng có cảm giác là có cái gì đó nó đang ở sau lưng mình. Và hành giả biết là "cái đằng sau lưng là không đúng, và không tự nhiên".

Hai hiện tượng này nó phản ảnh tình trạng níu kéo của các cảnh giới thuộc loại thói quen xa xưa của mình.

Sau khi cứ bị đi, bị lại tình trạng trên, thì hành giả nên hỏi người có thiên nhãn xác nhận lại lần cuối, coi có đúng là như vậy không?

Nếu đúng, là hành giả nhấn ga tu hành vào cách "Nhập Chánh Định" vào đề mục. Song song vào đó, nên nhớ tác ý về tình trạng hỷ lạc khi đề mục đã xuất hiện ổn định (lâu từ 40 giây đồng hồ trở đi).

Mẹo vặt:
Trong khi đề mục chưa có xuất hiện mà hành giả cũng còn đang loay hoay với cái đám sương mù hay là đám màu sắc ... thì hành giả nên bơm mình lên bằng cách suy nghĩ:
Đây là cơ hội ngàn vàng do cố gắng cá nhân mà tui được như vầy đây! Tui đang đi trên con đường "Chánh Pháp" đây là kết quả của những "Phước Báu Vô Lậu" mà tui đã gieo trồng tư vô lượng kiếp cho tới này. Đây đúng là thời thoát xác tu hành!
Và với tâm hoan hỷ như vậy, hành giả vào công phu và tìm cách vẽ bằng tư tưởng cho ra cái đề mục ngay đằng trước mặt mình.

Nếu chưa ra thì nên biết là từ Vô Lượng kiếp cho tới nay, hành giả chưa một lần đạt được tình trạng công phu theo kiểu này! Do đó mà nó mới ... khó làm như vậy! Hiểu như vậy thì không nên kết án mình là... dở, là ... không ra gì! Mà vô tình lại rơi vào cái vòng lẩn quẩn của tình trạng ù lỳ trong công phu! Mà nên ... bơm mình lên bằng cách nói cho mình nghe là:
Chẳng qua đây là thói quen! Mà thói quen thì làm riết thì nó ... quen! Và khi nó đã quen thì nó làm được! Vấn đề chỉ còn là cố gắng cá nhân và nhớ là phải làm đều đều, một cách "trung đạo".

42. Nhập Chánh Định vào đề mục:
Trong khi tu hành nước rút này:

421. Hành giả không được bước ra khỏi chương trình tu hành. Có nghiã là phải kềm cái tâm của mình lại, và dán nó vào cái đề mục.

422. Hoặc là sau này (có thiên nhãn rồi), thì dán cái tâm vào cái điều mà mình muốn quán tưởng. Không cho nó chạy bậy.

Điều này khó làm ... trần ai luôn đó!
Nhưng sau khi bị mệt phờ râu, mệt gần chết, mệt lả người ... thì tâm thức đã bị khuất phục và nó phải làm theo ý của mình.

Đối với những người hay về cõi Linh Vật (Rồng) thì chỉ cần sám hối và vào tập vào Chánh Định! Loại hành giả này không thích sám hối đâu! Nhưng chi có cách này thì mới tiến được mà thôi. Hay nói cách khác đây chỉ là quẹo cua 90 độ mà thôi, nên tình trạng điều đình tâm thức nó không có nặng nề như hành giả Atula hay là hành giả "Địên Thần Nhân". (Đệ là hành giả "Điện Thần Nhân").

Một giấc mơ, hay là một linh ảnh chứng tỏ là hành giả đã giả từ được cảnh giới đó và ra đi:
Các Bạn cứ tưởng tượng một vận động trường có thể chứa được vài tỷ người, và vài tỷ người này đồng thời vảy tay chào hành giả. Trong khi đó là hành giả lại bay từ từ trên hư không! Cảnh tượng ngoạn mục và thanh tịnh không thẻ tả được.

Lúc này mà ngủ quên trong chiến thắng là ..."không có cái ngu nào bằng cái ngu này". Lúc này là lúc nhấn ga tu hành và nhập cho vững chắc vào cái "Chánh Định trên một đề mục". Làm như vậy là khẳng định với chính mình là "không về lại thế giới này nữa đó!

5. Tuyệt chiêu của Đại Đệ Tử của Đức Phật.
Nói về những Ngài này, ít ai ngờ rằng những gian nan và khó khăn mà các Ngài phải tự chiến đấu với cái thói quen lâu đời của mình. Thật là ngoài sức tưởng tượng của bọn mình khi có thể tạm thời hình dung được hoàn cảnh cô đơn và tuyệt vọng của các Ngài khi đang phấn đấu và tự bức phá để tu hành!
Những Đại Đệ Tử này thật là xứng đáng và là những tấm gương không bao giờ phai mờ. Chỉ trong vòng một tuần thôi mà các Ngài đã chứng tỏ cho cái đám hậu sinh như bon mình đây... phải ... xanh mặt khi chỉ có đọc được phần tóm tắt về những khó khăn mà các Ngài đã phải trải qua trong thời kỳ chập chững vào Chánh Pháp.

Ngài thứ nhất và cũng là Ngài lỳ đòn nhất, không ai khác hơn là Ngài Mục Kiền Liên:
Đó là Ngài mà các tu sĩ sau này chế ra cái chuyện "ăn bánh bao có thịt chó" (Ấn Độ đâu có ăn ... bánh bao!), mà bọn mình có thời kỳ "tin như sấm" đó.

51. Mục Kiền Liên:
Lý lịch cá nhân : mù mờ (vì đây là lúc Ngài còn đang tu hành.)
Phản ứng của tu sĩ, phản ứng này ... chỉ có Đức Phật Thích Ca là người phát hiện ra khi Ngài ở Tứ Thiền và đi ăn xin: Ngài đã tỏ ra mất kiên nhẫn khi đứng trước cửa nhà ai đó! Trong dịp này Đức Phật đã dặng dò Ngài là:
- - "Mỗi lần các thí chủ này trễ nải về chuyện để bát cho ông thì ông nên nhớ cho tui điều này là: Không phải họ khinh ông, mà là họ đang bận làm chuyện gì đó mà thôi!"

Chỉ một chi tiết nhỏ như vậy thôi mà Ngài Mục Kiền Liên đã nhận ra cái không hợp lý của chính mình!
Đó là: Tại sao đã là Tứ Thiền rồi mà còn có tình trạng ... mất kiên nhẫn?

Lời bàn:
Thật là tinh tế khi Ngài tìm ra điều này! Tứ Thiền có thể ví như là Bác Sĩ. Và mất kiên nhẫn là phản ứng của người chưa tu, thì có thể ví như là "tình trạng mù chữ". Bác Sĩ và tình trạng mù chữ là hai hiện tượng không chấp nhận, và không thể nào đi đôi với nhau.
Hết lời bàn.

Ngài rà soát kỹ lưỡng hơn nữa trong một ngày và coi Ngài có làm gì sai trái không? Thì Ngài thấy là Ngài không phạm điều gì hết! Vã lại, Ngài lại tu hành xa Đức Phật nên không biết tính sao, và không biết hỏi ai!
Và từ đó Ngài thấy rất là rõ cái gợn nhẹ của sự phật ý! Và chính sự phật ý này lại đưa đến sự mất kiên nhẫn, khi Ngài gặp điều gi không được như ý như là đứng đợi khi đi ăn xin.

Đây là cái gai!

Nhưng nguyên nhân của cái gai thì Ngài lại mù tịt!

Cô đơn và tuyệt vọng trong rừng, Ngài không tìm ra được đâu là cái khuyết điểm về cách tu hành của mình!
Ngài tự nhủ:
- - Thật là điên cái đầu! Mình giữ giới luật tới như vậy là cùng cực rồi! Tập tành như vậy là hết rồi! Đề mục rõ và không gian thanh tịnh như vậy là hết mức rồi! Nhưng ở đâu lại ra cái tình trạng "mất kiên nhẫn này" vậy ta!

Tất nhiên, "hay gõ thì sẽ mở", "hảy tìm thì sẽ gặp" lại không sai trong trường hợp này: Ngài đã tìm ra được nguyên nhân của cái thời gian mà Ngài không kiểm soát được! Đó là lúc Ngài đi ngủ! Ngài tự nhủ:
- - À há! Do tình tạng không thể kiểm soát này mà sự mất kiên nhẫn cứ hành hạ mình!
Bởi vậy mà Đức Phật mới có cơ hội để thuyết pháp về cách tu hành để chống lại cơn buồn ngủ.
Trích dẫn
Còn Mahà Moggallàna thì không sử sách nói rõ rại sao Ngài lại chọn nơi ẩn tu xa xôi tận rừng núi, tại ngôi làng Kalla Vàlaputta, thuộc vương quốc Ma Kiệt Ðà (Magadha). Ở đó, với một sự tinh tấn bất thối Ngài luôn luôn giữ tâm trong pháp thiền, ngay cả trong lúc đi kinh hành hay trong những oai nghi khác.

Mặc dù vậy, Ngài vẫn bị những cơn buồn ngủ nặng nề tràn ngập. Ngài không muốn đầu hàng những hôn trầm này. Nhưng Ngài vẫn bất lực, không thể giữ cho thân mình ngồi thẳng, và đầu vẫn ngục xuống. Có những lúc Ngài phải vận dụng toàn lực để mở rộng đôi mí mắt, không cho nó khép lại.

Ðây là một trạng thái rất dễ hiểu. Bởi khí hậu vùng nhiệt đới oi bức, và bởi sau những năm dài du phương tầm đạo. Ðại đức Mahà Moggallànagiờ đây thân thể phải mệt mỏi và những cơn buồn ngủ đến với Ngài là một sự tự nhiên.

Nhưng đức Thế Tôn, bằng đức tính chăm sóc của một bậc thầy đến hàng đệ tử, Phật dù biết vậy, vẫn không ngừng theo dõi mọi sinh hoạt của Mahà Moggallàna. Ðức Phật tuy ở xa, nhưng với nhãn lực siêu phàm Ngài đã thấy rõ những trở ngại tu tập của người tân môn đồ đó, nên dùng Phật lực hiện ra trước mặt Mahà Moggallàna.

Khi Mahà Moggallàna thấy Phật đang đứng trước mặt mình, một phần lớn sự buồn ngủ, sự mệt nhọc tự nhiên bị biến mất. Bây giờ đức Thế Tôn mới hỏi Ngài:

- Phải chăng Mahà Moggallàna đang ngủ ngục?

- Bạch Thế Tôn! đúng vậy!

Phật bèn dạy tám phần pháp giải trừ chướng ngại hôn trầm (buồn ngủ) như sau:

1/ Này Mahà Moggallàna! Ðừng nghĩ rằng có cơn buồn ngủ đang ở trong ông, rồi chú ý đến nó. Giữ tâm như thế cơn buồn ngủ sẽ biến mất.

2/ Nếu làm như vậy mà hôn trầm không đi mất thì ông nên nhớ lại nững lời dạy của Như Lai và suy ngẫm. Khi ông nhớ đủ, rồi soi xét ý nghĩa giải thoát thì hôn trầm sẽ biến mất.

3/ Nhưng nhớ đủ Phật ngôn như thế mà hôn trầm không biến mất, thì ông nên lập lại sự phán xét ấy một cách chi tiết hơn về các pháp hữu vi của Như Lai đã dạy, hôn trầm sẽ theo đó mà biến mất.

4/ Nhưng nếu hôn trầm cũng không biến mất thì ông đem tâm ý vào xúc giác, cọ mạnh đôi vành tai và xoa bóp tứ chi thì hôn trầm (hay cơn buồn ngủ) sẽ biến mất.

5/ Khi làm như vậy mà hôn trầm cũng không đi mất thì ông nên đổi oai nghi, để tâm và ý duyên vào động tác, như đứng dậy đi rửa mặt bằng nước mát, rồi phòng tầm mắt quan sát tất cả mười phương tám hướng. Ðoạn ông nhìn lên bầu trời, quan sát mọi tinh tú, không gian, thì hôn trầm sẽ biến mất.

6/ Nhưng nếu làm như thế má hôn trầm vẫn không biến mất thì ông nên chăm chú đến ánh sáng. Nếu ấy là ban ngày thì lấy ánh sáng mặt trời làm đề mục. Ban đêm thì lấy ánh sáng tinh tú (trăng, sao) làm đề mục. Ðây là cách làm cho tinh thần xán lạn không bị ú ám, hôn trầm sẽ biến mất.

7/ Nhưng nếu dùng ánh sáng bền ngoài mà hôn trầm không biến mất thì ông quay lại soi xét nội tâm. Lấy nội tâm làm đề mục và cố gắng xem kỹ từng ý nghĩa, giống như lấy ánh sáng tinh thần để rọi thẳng vào tâm thức để thấy rõ từng chập tư duy khác nhau , đừng để một thứ tư duy nào hiện lên trong đầu ông mà ông không biết, đồng thời ông đứng dậy đi kinh hành. Làm thế hôn trầm sẽ biến mất.

8/ Như thế mà hôn trầm vẫn không biến mất thì ông có thể nằm xuống, biết rõ mìmh đang nằm như một con sư tử: vai mặt ở dưới, vai trái ở trên, hai chân duỗi thẳng, kê lên nhau, giữ trong tâm một ý niệm mạnh mẽ là: "Ta phải biết mình toàn thân đang nằm như thế nào? Nếu thân thể ta mệt mỏi thì ta để cho nghỉ ngơi, nhưng ta không say đắm trong sự nghỉ ngơi ấy!" thì hôn trầm sẽ biến mất.
Tất nhiên, Ngài chiến thắng và làm xong trong 1 tuần.

Sau này Ngài sưu tra lại lý lích của mình thì Ngài phát hiện ra mình đã là "Thiên Ma".
Như vậy, hàng giả "Thiên Ma" sẽ phải vượt qua một cái núi Tu Di khó khăn đó là "Chống lại cơn buồn ngủ".Chỉ còn độc lộ này (con đưòng duy nhất) để mà thoát thân mà thôi! Vì hể mà hành giả đi ngủ là thói quen làm Thiên Ma lại có dịp hoành hành và lấy lại sức để rồi ... làm cho hành giả mất kiên nhẫn, có nguy cơ dẫn đến sân hận và sau cùng là trở về an trú trong Tứ Thiền với khuyết tật sân hận này. Và dĩ nhiên là chôn đời trong vòng lẩn quẩn để làm đi, làm lại cái chuyện... Thiên Ma!
Vòng tròn khép kính đến vô tận.
Ngài Mục Kiền Liên đã đập tan ngục tù này chỉ trong vòng có 7 ngày!

Trong cái chỗ giam người: Cực hình không cho ngủ là một trong cái dã man nhất: Nạn nhân bị điếc, bị nhức đầu, mệt mỏi cực kỳ, và sau cùng là ảo giác, rồi điên. Tất cả cực hình này chỉ xảy ra trong một thời gian ngắn.

52. Ngài Xá Lợi Phất:
Đại Đệ Tử thứ hai này của Đức Phật Thích Ca là Ngài Xá Lợi Phất. Nghe tới Ngài thì có ai ngờ là để có cái tài thuyết phát tương đương với Đức Phật thì chính Ngài phải ... tự thắng một cách cam go như thế nào!

Trong bài trích dẫn về chuyện ngủ gục của Ngài Mục Kiền Liên, nếu các Bạn đọc kỹ thì sẽ thấy cái đoạn giải thích rằng Ngài Mục Kiền Liên ngủ guc vì cái nóng oi ả của xứ Ấn Độ! Hiện tượng "lấy bụng ta, suy ra bụng người" là một trở ngại lớn nhất trên con đường tu hành. Với sự thông minh sẳn có, tu sĩ này dùng lý luận theo cái nhìn bình thường và giải thích rất là ngon lành, chẳng coi trước và xem sau gì cả.

Cái trở ngại này, Đức Phật gọi là "Thế Trí Biện Thông". Do "suy luận" nó nhảy vào và dùng sự nhận xét logic của nó để giải thích mọi sự việc. Tất nhiên, làm kiểu này thì kết quả sẽ là "gần đúng" và từ đó sẽ đẻ ra nhiều pháp môn "gần đúng". Do cái tình trạng na ná này mà Chánh Pháp bị tan tành đó là cái thảm họa lớn nhất! Còn cái thảm họa nhỏ hơn là khi hành giả nghe về "Vô Thường" thì cái "thế trí biên thông" nó nhảy vào và đưa ra hàng loạt kết luận: Vì tất cả là "Vô Thường" nên hiện tượng hiễn nhiên là: Không có pháp nào để tu, không có quả vị nào để chứng!

Ngài xá Lợi Phất bị cái cú này!

Khi Ngài quán đề mục thì vưà lúc đề mục xuất hiện mờ mờ thì "thế trí biện thông" nhảy tót vào và định nghiã:
- - Cái này đâu có phải là quán mà chỉ là trí tưởng tượng mà thôi!
Và khi đề mục mới xuất hiện và chỉ là mờ mờ:
Thế trí biện thông lại xuất hiện:
- - Cái này đâu có phải là thấy, nếu mà là "thấy" thì nó phải là rõ như mình nhìn cái lá cây kia kià! Cái này đúng là do tưởng tượng, nó chẳng có ăn nhập vào đâu cả! Và làm như vậy là ... sai rồi!
Và Ngài làm bất cứ cách nào thì cái suy luận này cứ nhảy vào, rồi định nghiã! Ác một cái là nó tự cho nó điểm bằng cách nhận xét, phê bình này nọ luôn!

Không cần phải suy nghĩ dong dài! Ngài chỉ hét trong cái tâm của Ngài cái câu trứ danh:

"Tui không muốn thấy các sắc pháp này nữa! Vì tui biết còn có nhiều cảnh giới cao đẹp hơn, cũng như còn nhiều sự giải thoát cao hơn nữa! Tui còn rất nhiều việc phải làm!"

Với chiêu thức này, cùng với ngay lúc Ngài cảm nhận được sự hỷ lạc loan toả ra trong thân thể của Ngài khi Ngài chứng Sơ Thiền thì "thế trí biện thông" tạm thời lui binh.

Quật ngã Ngài không được, "thế trí biện thông" lui vào linh tính và làm cho Ngài có một trực giác rất là bén nhậy: Ngài thuyết pháp rất là trúng ý của Đức Phật Thích Ca. Đến độ, Đức Thế Tôn đã nhiều lần xác định rằng:
- - Nếu mà tui có nói cho mấy ông nghe thì cũng đến cở này là hết! Xá Lợi Phất đã trình bày không sót một chi tiết, mấy ông nên theo đó mà làm.

Và cứ thế, Ngài cứ một mạch sử dụng cái linh tính này.

Tuy nhiên, cái linh tính đâu phải lúc nào cũng đúng đâu!
Nếu nói về thuyết pháp thì Ngài Xá Lợi Phất siêu đẳng bao nhiêu thì ngược lại: Chuyện hướng dẫn những người khác tu hành, Ngài lại sơ hở bấy nhiêu.
Cũng ví cái linh tính này mà Ngài bị hố to!

Chuyện rằng:
http://zencomp.com/greatwisdom/uni/u-dp&pp/dp&pp08.htm
Trích dẫn:
[...]
Đến năm lên mười tám, nhân dịp một tư tưởng luyến ái phát sanh có liên quan đến thân hình đẹp đẽ của mình, Sa-di Rahula (La Hầu La) lại được nghe một bài Pháp thâm diệu về sự phát triển tinh thần. Ngày nọ thầy Sa-di theo Đức Phật trì bình. Phong độ oai nghiêm quý trọng của hai vị tu sĩ xem tựa hồ như thớt ngự tượng dõng dạc cùng đi với tượng con quý phái, như thiên nga của đức vua dắt con lội trên mặt hồ trong cung điện, như hổ chúa oai phong và hùm con lẫm liệt. Cả hai Ngài đều có thân hình đẹp đẽ, cả hai đều thuộc dòng mã thượng và vương tôn, cả hai đều từ ngai vàng cất bước ra đi. Trong lúc chiêm ngưỡng dung nhan Đức Thế Tôn, Sa-di Rahula (La Hầu La) nghĩ rằng: "Ta cũng đẹp đẽ như Đức Thế Tôn, cha ta. Thân hình của Đức Phật vô cùng đẹp đẽ và thân hình ta cũng vậy. [16]"

Đức Phật đọc ngay tư tưởng bất thiện ấy. đang đi, Ngài dừng chân, quay lại dạy như sau:

"Bất luận hình dáng đẹp đẽ hay xấu xa, hay thế nào đi nữa, cũng phải được quan sát như vầy: Cái này không phải của ta (N'etam mama); cái này không phải là ta (N'eso'ham' asami); cái này không phải là linh hồn của ta (Na me so atta) [17]"

Thầy Rahula cung kính bạch với Đức Phật có phải ta chỉ nên xem hình thể như thế ấy không. Đức Phật dạy rằng ta phải xem tất cả năm uẩn (khandha) [18] như thế ấy.

Sau khi nghe lời giáo huấn của Đức Thế Tôn, Thầy Rahula xin phép không đi theo vào làng trì bình như mọi hôm. Thầy dừng lại dưới cội cây, ngồi tréo chân theo lối kiết già, thẳng mình và chú tâm hành thiền.

Đức Sariputta (Xá Lợi Phất), thầy tế độ của Sa-di Rahula (La Hầu La), lúc ấy không biết người đệ tử đang hành thiền về một đề mục mà Đức Phật vừa dạy, thấy thầy Rahula ngồi kiết già dưới cội cây thì khuyên nên chú tâm về pháp niệm hơi thở (Anapana Sati).

Sa-di Rahula lấy làm phân vân khó xử bởi vì Đức Phật dạy một đề mục và vị thầy tế độ lại dạy một đề mục hành thiền khác.
[...]
Hết phần trích dẫn.

Thế là Ngài La Hầu La toát mồ hôi lạnh vì không biết tính sao?
Đây đều là hai sư phụ, nếu mà La Hầu La làm theo ý Ngài Xá Lợi Phất thì Ngài bị phạm lổi là không thi hành lời khuyên của Đức Phật và ngược lại! Ngài bèn đi hỏi Đức Phật!

Cũng may La Hầu La là một Phật Tử đúng hiệu con nai tơ! (con ruột của Đức Phật, thì khi hỏi ba mình thì đâu có gì là ngại ngùng?), chớ nếu mà lại là một phật tử xoàn xoàn và do cái tính hay ngại ngùng khi đặt câu hỏi và rồi cứ ngồi đó nhắm mắt mà nghĩ tới chuyên đời thì hậu quả sẽ không biết ra sao!

Vì không có thể khai triển cái năng lực quán tưởng (còn gọi là: Thực hành chánh định trên một đề mục) nên Ngài Xá Lợi Phất đã không có đủ phương tiện để độ những đệ tử của mình lên Tu Đà Hàm được! Mà Ngài chỉ dừng lại ở trạng thái "Nhập Lưu" hay là Tu Đà Hường mà thôi. Trong khi đó thì Ngài Mục Kiền Liên là độ cho tới A La Hán luôn.

Kết Luận:
Bài này tới đây là hết.
Nhưng chắc chắn sẽ không bao giờ hết được! Vì mổi hành giả là một sự đặc biệt.

Tuy nhiên, có thể tự mò ra những khiếm khuyết của mình qua những ví dụ trên.

Vì thật ra, là ít có ai mà không bị pha trộn lắm!
Thông thường là "Hành giả Thế Trí Biện Thông" lại rất là nhiều.
Còn những trường hợp đặc biệt như là hành giả Thiên Ma thì đệ chưa có gặp ai cả.

Hết.
« Sửa lần cuối: 30-03-2009, 10:53 AM gửi bởi Tibu »
Logged
Bồ Đề
Thành viên


Bài viết: 244


Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: Bồ Đề
Trả lời #12 vào lúc: 23-03-2009, 01:26 PM

Đọc trong tập tin I thấy chú Tibu  thỉnh thoảng  nhắc đến "Chiết linh"
Đây có phải là 1 dạng Phân thân? Mong được nghe chú Tibu giải nghĩa thêm
Kính .
Logged
Tibu
Administrator
*****
Giới tính:
Bài viết: 6086


Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: Tibu Administrator
Trả lời #13 vào lúc: 24-03-2009, 09:57 AM

Đọc trong tập tin I thấy chú Tibu  thỉnh thoảng  nhắc đến "Chiết linh"
Đây có phải là 1 dạng Phân thân? Mong được nghe chú Tibu giải nghĩa thêm
Kính .
Thông thường là sự truyền tâm lực vào một cái gì đó. Như là vẽ bùa; hay xái tịnh nhà cửa, đồ ăn (trong khi nhập thất để thực tập những vòng phép thuộc về dạng Trí Tuệ).
Sự truyền tâm lực này có khi lại có hai phần. Phần thứ nhất là sự hỷ lạc của hành giả, kế đó là sự xuất hiện của một vị Bồ Tát, hay là một chấn động của Chân Lý (như là hiện tượng Ngộ Đạo).
Ngoài ra chiết linh còn có thể cô động lại thành những linh ảnh ở trên đảnh của hành giả. Phương tiện này có thể giữ gìn hành giả không bị trật đường rầy khi tu hành.
Hồi hướng công đức cũng là một dạng chiết linh.
Chừng đó chuyện mà viết chi tiết ra thì nhiều lắm Grin
Logged
Ruồinhựa
Thành viên

Giới tính:
Bài viết: 219


Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: Ruồinhựa
Trả lời #14 vào lúc: 02-05-2009, 09:32 AM

Thôi, hỏng dám ngang cơ đâu!...ngang cơ thì tu mình ên rồi chớ dzo đây mà théc méc lòm cới chi?Để Đại ca Hai Lúa triệt quyền đạo thì chét ..hi...hi
các Huynh thiệt là thích nói chơi!.Catha tui nhìn ngang,nhìn dọc nhìn trong nhìn ngoài coi mình còn Kẹt cái chổ Mô để nhờ các quynh gỡ dùm ...là thế này...khi ngồi thiền cố quán cới chấm tréng hoài mà ko
thấy đâu hết...nhớ tới mấy con Bồ thì nó tới ào ào hà.....nhờ các Huynh chỉ mánh dùm cái sự vụ chấm tréng này!chờ bao lâu thì có? Các Huynh độ Sanh,độ Tử quả là chu đáo ko biết có độ dùm được không nói cho tui mừng....(ko triệt quyền đạo nha !!!)ha..ha...ha


Cám ơn các Quynh nhìu nhìu,

Catha

t.b:Theo tinh thần là cứ theo phương pháp Đại ca   HaiLúa viet mà Y,giáo phụng hành ,ko phai qui y qui giáo gì cả đúng ko?
Logged
Tibu
Administrator
*****
Giới tính:
Bài viết: 6086


Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: Tibu Administrator
Trả lời #15 vào lúc: 03-05-2009, 01:10 PM

Thôi, hỏng dám ngang cơ đâu!...ngang cơ thì tu mình ên rồi chớ dzo đây mà théc méc lòm cới chi?Để Đại ca Hai Lúa triệt quyền đạo thì chét ..hi...hi
các Huynh thiệt là thích nói chơi!.Catha tui nhìn ngang,nhìn dọc nhìn trong nhìn ngoài coi mình còn Kẹt cái chổ Mô để nhờ các quynh gỡ dùm ...là thế này...khi ngồi thiền cố quán cới chấm tréng hoài mà ko
thấy đâu hết
Trừ quơư! Sao mà ưa chơư éc qué! Grin Không được Grin Nhái giọng không được! hihihi! À Hèm! Khi mà chọn ngay cái chấm màu trắng để mà quán là nhắm vào cái khó nhất vì nó đòi hỏi một tâm thức với những khả năng sau đây:
1. Tính tổng hợp (vì màu trắng là 7 màu hợp lại).
2. Tính nhạy bén nhanh như sấm chớp. (Là vì phải quay cái vòng có 7 màu trên đó (điã Newton) với một vận tốc rất là nhanh thì nó mới có thể hiện ra cái màu trắng).
http://www.physics.montana.edu/demonstrations/video/6_optics/demos/newtonscolordisc.html
3. Và nhất là a thần phù bay ngay vào cõi Vô Sắc mà quán. Thì lại bị vấp phải cái trở ngại tâm lý là bắt cái tâm lý đang từ cõi Dục Giới mà phải vượt qua cõi Hữu Sắc để vào ngay cái cõi Vô Sắc. Thì chỉ có dân xâm mình như Đức Phật Thích Ca mới chơi nỗi [Khi Ngài theo học hai vị Thầy Alarama Kalama (với từng thiền Vô Sắc: Vô Sở Hữu Xứ) và Uddaka Ramaputta (với từng thiền Vô Sắc: Phi Tưởng Phi Phi Tưởng Xứ) trước khi Ngài Đắc Đạo].
Do càtha chưa hội đủ những điều kiện này mà càtha bị xa lầy.

Trích dẫn
...nhớ tới mấy con Bồ thì nó tới ào ào hà.....
Ừ Thì tụi mình bơi và lặn hụp trong Dục Giới mà: Chính Đức Phật còn phải nói là chưa có một sự dính chặt nào bằng hai giống Đực và giống Cái.  Grin
Như vậy thì Catha thử chọn thêm một lần nữa coi. Coi lần này thì mình chọn có trúng được không?
Mến
tibu
Trích dẫn
t.b:Theo tinh thần là cứ theo phương pháp Đại ca   HaiLúa viet mà Y,giáo phụng hành ,ko phai qui y qui giáo gì cả đúng ko?
Đúng! Là vì, ở đây là mình làm theo y chang cách của Ngài đã chỉ thì đâu có cần phải quy y làm chi cho mất công? Mà thật ra mấy Ngài phải thân hành tới mà ủng hộ mình thì mới đúng chớ!
Cũng y như là cái lạy của anh chàng rửa chuồng bò cách chỗ Phật Thích Ca vài chục cây số! Anh chàng này khi nghe tin là có Đức Phật tới thành phố để giảng kinh thì anh chàng này ưa lắm! Và ước mơ rằng mình sẽ có thời giờ để đến đó để được nghe pháp, nhưng nhà thì nghèo và phải làm mướn nên đâu có thể có thời gìơ!
Thế là cáo hứng quá, anh chàng bỗ người xuống ngay đống phân mà lạy đại một cái!
Tuy là ở xa, nhưng Đức Phật cũng mĩm cười cảm kích tấm lòng chân thành của anh chàng này!
Còn ngay bây giờ, sau hơn 2500 năm mà còn có bọn làm y chang theo lời dạy của Ngài thì các Ngài phải thân hành tới để trông nôm chớ! Có như vậy mới là công bằng và đúng chớ Grin Roll Eyes Grin Cheesy Wink
Hết
Logged
Ruồinhựa
Thành viên

Giới tính:
Bài viết: 219


Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: Ruồinhựa
Trả lời #16 vào lúc: 03-05-2009, 03:31 PM

catha xin chào Đại ca Hai lúa,

Cám ơn Đại ca đã chỉ giáo....nhưng chơi kiểu này thiệt là  " giết người trong Kẹt " Đại ca còn chiêu nào dễ dễ chỉ cho Đệ chứ kiểu này chơi sao cho xong Kiếp này ?...thân tứ đại nó sắp rượu rầu !!Chỉ chiêu nào hết khổ được rầu ! chứ tam ...tứ ...này thấy sao phê....quá .....
À,hỏi thiệt chứ  chiêu Triệt Quyền Đạo Đại ca học của Lý tiểu Long hay của Đại Sư Phụ Thích Ca đó ??
Ha...ha...ha..nội  Chiêu tứ diệu đế đã sưng hết cả đít   ...còn cái đế thứ 5 là Nghèo nữa ...chịu sao thấu đây trừ quơi......thôi thì chơi cho mẹc xác luân hồi.......

Cám ơn Đại ca nhiều.....khi nào thuyền ra khơi nhớ húuuuuuúu đệ với....(làm thuỷ thủ thâu!)

Catha
Logged
Daive
Thành viên

Giới tính:
Bài viết: 5



Xem hồ sơ cá nhân WWW
Người gởi: Daive
Trả lời #17 vào lúc: 03-05-2009, 08:15 PM

   
Kính chào Thầy (Tibu) cùng ACE !

Đọc tới đoạn Thầy (tibu) trả lời về điểm sáng trắng, thì con mới giựt mình,xin được kể ra để được Thầy chỉ giáo:

 Có vài lần khi con quán ngọn lửa, ngọn lửa chưa ra nhưng lại xuất hiện điểm sáng trắng hơi hơi rõ, con thấy khoái khoái nhìn vào nó và niệm Nam Mô Quan Thế Âm Bồ Tát. Biết là không đúng đề mục của mình, nhưng lại thắc mắc như vậy đây có phải là một trong những cách tu đúng không.
 Bây giờ thì con không chơi với nó nữa vì con nghĩ mình nên bám chắc đề mục Lửa mà thôi ( Y giáo phụng hành). Nhưng mạo muội nói ra "tai nạn nghề nghiệp" của con để được Thầy chỉ giáo.

Kính!
Logged
Tibu
Administrator
*****
Giới tính:
Bài viết: 6086


Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: Tibu Administrator
Trả lời #18 vào lúc: 04-05-2009, 06:11 AM

   
Kính chào Thầy (Tibu) cùng ACE !

Đọc tới đoạn Thầy (tibu) trả lời về điểm sáng trắng, thì con mới giựt mình,xin được kể ra để được Thầy chỉ giáo:

 Có vài lần khi con quán ngọn lửa, ngọn lửa chưa ra nhưng lại xuất hiện điểm sáng trắng hơi hơi rõ, con thấy khoái khoái nhìn vào nó và niệm Nam Mô Quan Thế Âm Bồ Tát. Biết là không đúng đề mục của mình, nhưng lại thắc mắc như vậy đây có phải là một trong những cách tu đúng không.
 Bây giờ thì con không chơi với nó nữa vì con nghĩ mình nên bám chắc đề mục Lửa mà thôi ( Y giáo phụng hành). Nhưng mạo muội nói ra "tai nạn nghề nghiệp" của con để được Thầy chỉ giáo.

Kính!
Là vì, khi đó là có một ông tiên cỡ Tha Hóa Tự Tại, ông ta đứng sớ rớ đâu đó, và thấy hành giả loay hoay tìm cái gì đó, nên ông này liền tành hanh khoe cái công phu của mình.
Do tình trạng này mà cái linh ảnh (của ông tiên) nó hiện ra trong tầm nhìn cua mình, nhưng không bao giờ ở ngay vị trí mình đang quán. Mà nó lại ở gần chỗ đó (kế bên) mà thôi. Do vậy khi mình bỏ cái của mình mà chơi với cái của họ là họ ... có bạn, thế là họ nà theo làm xen vào chuyện của mình ... với ý đồ là cho mình chơi.
Thế là mình bị cầm chân và ở "Cận Định" một thời gian một cách oan uổng Grin  Roll Eyes.
Hết
Logged
zelda
Thành viên


Bài viết: 34


Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: zelda
Trả lời #19 vào lúc: 05-05-2009, 04:06 AM

Kính chào thầy Hai Lúa .
Con có điều thắc mắc rằng : Không biết Đức Phật dạy thiền chỉ trong bài kinh nào ?
Vì con tìm mãi mà chưa thấy .

Con xin chân thành cám ơn !
Logged
Tibu
Administrator
*****
Giới tính:
Bài viết: 6086


Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: Tibu Administrator
Trả lời #20 vào lúc: 05-05-2009, 08:08 AM

Kính chào thầy Hai Lúa .
Con có điều thắc mắc rằng : Không biết Đức Phật dạy thiền chỉ trong bài kinh nào ?
Vì con tìm mãi mà chưa thấy .

Con xin chân thành cám ơn !

https://storage.googleapis.com/storage.hoasentrenda.com/ThuVienHSTD/TrungBoKinhIII.pdf
Coi trong này chắc là gặp, lâu quá chưa đọc lại nên không nhớ chỗ nào Smiley
Logged
zelda
Thành viên


Bài viết: 34


Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: zelda
Trả lời #21 vào lúc: 10-05-2009, 01:48 AM

Xin được cám ơn thầy. Link thầy cho thật có nhiều bài kinh bổ ích.
Thân !
Logged
Bồ Đề
Thành viên


Bài viết: 244


Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: Bồ Đề
Trả lời #22 vào lúc: 18-06-2009, 07:02 PM

Chú Tibu cho con hỏi là tại sao trong Phật giáo người ta lại cấm ngũ vị tân (hành, hẹ, nén, tỏi, kiệu). Ảnh hưởng của nó với người tu hành như thế nào? Có đúng là tu hành mà ăn mấy thứ đó nhiều thì giảm hiệu quả không ?


« Sửa lần cuối: 19-06-2009, 09:33 PM gửi bởi Bồ_Đề »
Logged
Tibu
Administrator
*****
Giới tính:
Bài viết: 6086


Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: Tibu Administrator
Trả lời #23 vào lúc: 18-06-2009, 07:34 PM

Chú Tibu cho con hỏi là tại sao trong Phật giáo người ta lại cấm ngũ vị tân (hành, hẹ, nén, tỏi, kiệu). Ảnh hưởng của nó với người tu hành như thế nào? Có đúng là tu hành mà ăn mấy thứ đó nhiều thì giảm hiệu quả không ?
Họ không có cách nào để vào được Sơ Thiền nên họ đổ thừa là do ăn chay rồi, nhưng lại ăn nhầm những thứ này nên "Tham Dục" còn nhiều. Những tu sĩ này đâu có biết là chỉ cần giữ đề mục 12 giây thì tham dục rơi rụng như lá mùa thu liền.

Cũng lại là cái ăn, Khi Đức Phật Thích Ca đi ăn xin từng nhà một thì ai cho gì thì Ngài ăn nấy. Đâu có sự lựa chọn nào đâu? Như vậy là kể cả cứt bò, đồ ăn của ngựa, ... mà ba cái đồ ngựa hay là bò ăn thì thường hay có những con bọ "kích dục" ghê gớm lắm. Ngài sơi vào thì đâu có sao đâu nè! Mà sức mình mà ăn phải 1 con thuộc loại này thì dám chết lắm đó.
Hết
Logged
Bồ Đề
Thành viên


Bài viết: 244


Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: Bồ Đề
Trả lời #24 vào lúc: 19-06-2009, 09:33 PM

Con có điều thắc mắc :

Tại sao người ta lại bày ra ngày Lục trai, Thập trai v.v.. mấy ngày này có ý nghĩa gì không chú? Liệu có  liên quan gì đến chu kỳ quay của mặt trăng và những bức xạ trong vũ trụ vào những ngày đặc biệt này.
 
Hay là như trong kinh  Tứ Thiên Vương có nói là vào những ngày này, Tứ Thiên Vương xem xét việc lành dữ của nhơn gian, và các ác quỷ cũng rình rập chờ người làm ác để gia hại. Nên những ngày này, mọi người cần phải giữ gìn ba nghiệp không nên làm ác  Grin

Chú Tibu giải đáp giúp con với nhé.
Logged
Trang: [1] 2   Lên
 
Chuyển tới:  

Bạn có thể Đăng Ký Load 0.279 seconds với 20 câu truy vấn.