Thưa Thầy từ khi nhận được đề mục quán chấm đỏ, con tập mãi mà nó không ra, con cố gắng tập trung cao độ mà chỉ được vài phút là cái tâm nó bị phân tán không sao quán cho ra được. Con chỉ thấy một vùng tối thụi lụi và khi có dấu hiệu biến đổi màu sắc thì hai mắt con lại trực mở ra. Thế là con không sao thấy được gì hết.Thêm vào đó đầu và vai gáy con bị đau kinh khủng. Vậy con phải làm gì để có thể tập trung được thưa thầy?
Nên làm như vầy nè:
Điều thân: Thư giãn từ ngón chân, lên gót chân, bắp chân, đầu gối, đùi. Rồi qua vai, cùi chỏ, các ngón tay. Kế đến là từ cổ và đầu rồi chân tóc.
Đìêu tức: Cứ mỗi lần hít vào thì để ý đến bộ phận mà mình sắp thư giãn, và khi thở ra thì lúc này mới là lúc mình ra lệnh cho các bắp thịt ở chỗ đó nó thư giãn ra.
Ví dụ:
Hít vào ---> để ý đến các ngón chân
Thở ra ---> Thư giãn các ngon chân.
Kế đó mới nhìn ra đằng trước mặt, và nhìn vào một điểm.
Cái tầm nhìn cứ chạy lăng xăng, nhưng rồi cũng phải theo ý của mình: Nó đứng im
Sau đó là nhắm mắt lại 100%
Lúc này mới vẽ một cái vòng tròn to bằng múc đủa.
Sau khi nó ra được rồi thì mình mới sơn cho nó ra màu đỏ.
Hôm vừa rồi trong lúc vừa tập xong được thì con rơi vào trạng thái buồn ngủ và con chợt thiếp đi nhưng không hẳn là đã ngủ. Lúc đó con thấy mình nhẹ bỗng và hồn con như muốn lìa khỏi xác, con cứ muốn bay ra khỏi nó, và con có cảm giác nâng nâng trên cao, cách cái xác một khoảng khá gần. rồi con có cảm giác ngột thở và bụng dưới bị đau, con sợ quá nhưng rồi có 1 lực nào đó đẩy hồn con trở về với xác và con choàng tỉnh (hiện tượng này xảy ra rất nhanh). Như vậy là sao hả Thầy??? Đây là lần thứ 2 con có cảm giác hồn lìa khỏi xác. Mong thầy giải thích giùm con.
Kính chúc Thầy sức khỏe!
Do một tý thiện nghiệp mà con có cảm giác xuất hồn. Nhưng vì không biết là nó sẽ ra sao, nên con lại lo sợ và chính cái lo sợ nó làm cho con đau bụng và linh hồn nó nhập lại. Việc nhập lại nhanh như vậy, lam cho con choáng váng và có thể là cho con đau đầu.
Lần sau mà nó lại tái diễn thì con cứ lo niệm Phật. Cảm giác là nhẹ bỗng.
Nếu con lo sợ thì con tự nói là con vào lại thân thể con một cách từ từ và nhẹ nhàng. Tránh tình trạng vào cái rụp.