bờm có đọc trong phần tập tin Thầy viết đó, bờm nhớ là Thầy có nói khi mình ở sơ thiền mà nếu mình bị một người đá cho một cái thì cái đá đó là đại diện cho bao nhiêu ngàn kiếp mình đã từng đá người ta đó Thầy, bờm nhớ loáng thoáng vậy, bờm có vào tìm lại nhưng nhiều quá bờm không biết đoạn đó nằm đau nữa. nhưng bờm lại thắc mắc vậy :
- thường khi nói tới nghiệp thì mình hay nghĩ là những cái làm mình đau khổ, khó khăn và cho đó là ác nghiệp của mình, và khi mình đang bị đau khổ thì mình nghĩ mình đang trả nghiệp, còn những cái mình được lợi, hạnh phúc vui sướng thì nó cũng là nghiệp chớ ha Thầy, và mình đang hưởng cái lợi hạnh phúc an lạc thì cũng là lúc mình đang trả cái nghiệp. Vậy như Thầy nói khi mình ở sơ thiền mà mình bị đá thì cái đá đó nó đại diện cho rất rất nhiều cái đá mình đã từng làm ở những kiếp trước, vậy khi mình ở sơ thiền mà mình trúng số được một số tiền lớn thì có được hiểu là cái nghiệp này nó cũng đại diện cho bao nhiêu là kiếp mình ăn cơm nhà mà lại vác ngà voi cho hàng xóm không Thầy hihihi,
Thật ra, khi tu hành mà còn được trúng số được số tiền lớn thì hiếm ghê lắm. Vì để thấy được đề mục thì cái tâm nó khó có thể thực hiện được chuyện mua được một tấm vé để trúng lắm. Là vì nhìn từ bên ngoài thì nó chỉ là hành động bỏ xu ra mau tờ vé.
Nhưng thục tế nó khó xảy ra là vì Sơ Thiền là ly ác pháp nên chuyện câu nguyện (hay là mong muốn) cho trúng số nó lại trật rơ (không đúng tiêu chuẩn của Sơ Thiền). Tuy nhiên, một người niệm Phật quán chấm đỏ thì có cơ hội này nhiều hơn (tuy rằng vẫn hiếm). Niệm Phật nó được cái Ô Dù nên mới có cảnh ưu tiên nho nhỏ này.
- và nếu mình không có tu thì khi mình bị đá một cái, có nghĩa là mình đang trả cái nghiệp của 1 kiếp nào đó mình đã từng đá người ta, nhưng mà nó lại là một cái vòng lẫn quẫn, vì những kiếp sau cái người đó mà gặp mình thì cũng bị mình trả đũa là đá cho một cái, rồi cứ đá qua đá lại, kiếp này qua kiếp khác hoặc cái nghiệp nặng hơn là giết qua giết lại, rồi tới khi nào ...
Cái câu hỏi này nó lại là quá hay luôn.
Câu chuyện hại qua, hại lại với nhau, nó cứ xảy ra bất tận, đến lúc cả hai đều mệt mỏi.
Nhưng vì là mối thù truyền kiếp nên hể mà gặp nhau là đã "thấy ghét". Nói chuyện với nhau là "không ưa" để rồi sẽ dẫn tới chuyện hại nhau như đã từng làm với nhau từ kiếp này, qua kiếp khác. Công thức này được lập đi lập lại bất tận.
Nhiều đến độ mà cả hai đều quá mệt mỏi. Nhưng hể mà gặp nhau thì chứng nào vẫn là tật nấy: Họ tìm cách hại nhau giết nhau không thương tiếc.
Tất nhiên, nghiệp sát cả hai đối tượng này nó chồng chất và rối nùi.
Thì định luật nhân quả còn một chiêu nữa đó là xóa sạch qua cái chết bất ngờ với nguyên nhân là "không do ai làm cả", như là núi lửa, động đất, sóng thần... Tóm lại thiên nhiên ra tay.
Họ bị chết trong lúc ngủ gật, trong cái lơ tơ mơ, trong cơn điên loạn (lúc đối tượng bị khùng, bị điên)... thì dòng nghiệp quả được xóa và cho sang trang.
Dạng tiến triển tâm lình này nếu vẽ ra được thì sẽ thấy nó là đường biển diển của cái hình có dạng như là cái thang cấp (mà tibu cứ viết sai chính tả là: "
Than Cấp"

. Có nghiã là nó bị cắt ngang bất chợt (hết bất ngờ) và đoạn kế tiếp nó không nhất thiết là ở cao hơn, hay là ở thấp hơn, mà nó sẽ xuất hiện bất kỳ vào một trong sáu (6) cõi.
Hình diễn tả sự tiến triển tâm linh ở dạng "thang cấp" trong sáu cõi: --------- ----- -------
---- --- --------- ----- --------Và như vậy hầu như ai cũng bị tình trạng này. Đúc Phật, Ngài đã nhìn ra tình trạng đầu thai không có thứ tự, không có nguyên tắc nên Ngài đã tóm tắt lại tình trạng quý hiếm trong những lời phát biểu như sau:
1. Được làm Người rất là quý và hiếm.
2. Được nghe qua một phương pháp tu hành đúng cách là hiếm
3. Thành công tu hành lại rất là hiếm hơn.
Tất cả 3 câu trên được Ngài tóm tắt trong câu chuyện:
Con Rùa mù rất là thích lặn xuống biển và cứ 1000 năm mới trồi lên mặt nước một lần chỉ để thở, rồi sau lại lặn tiếp!
Và trong lần trồi lên này, con rùa đã trồi lên và lọt vào ngay chốc vào cái lỗ của cái bọng cây độc nhất, bọng cây này cứ bị gió, bị bảo thổi. Và dĩ nhiên nó trôi dạt bất định trên mặt nước bao la, không bờ, không bến của biển cả. (và ai trong bọn mình lại không biết Ngài đã nhắc nhở chuyện "
đời là biển khổ").
Với
sác xuất là không thể có lần thứ hai này!
Vậy mà với cái tầm nhìn bao la của một ông Phật:
Ngài xác định là ... sự việc tu thành công nó còn hiếm hơn chuyện bà rá nhập ông địa của con rùa mù!Bọn mình sẽ nghĩ rằng:
Chuyện tiến triển tâm linh theo dạng hình thang cấp, chắc chắn chỉ xảy ra cho ai đó chớ còn lâu mới xảy ra cho chính mình!
Nhưng khi để ý tới những câu gắt gỏng tự nhiên vuột ra như là:
- - Tui không muốn nói tới chuyện này nữa!
- - Tui đã quá khổ rồi, Im đi! Để tui yên!
Thì đó là những câu chú có tác dụng đưa mình vào cái dạng thang cấp! Các bạn suy nghĩ coi nó ra sao?