Đang lang thang trên mạng thì TDD tìm thấy bài pháp Quán Như Ý Túc này của Thầy. TDD tạm gọi là "bị thất lạc" vì nó không nằm trong website của HSTD. Cách đây mấy tháng TDD cũng đã gặp được bài này, nhưng nghĩ rằng nó có trong tập tin nên đã không kiểm tra.
Quán Như Ý Túc
Chào các Bạn!
Đa số khi đi tầm sư học Đạo đều chỉ nhắm vào cái kiến thức, cũng như là khả năng biện luận của một vị Thầy. Họ thường đi đến những buổi thuyết giảng với số người tham dự rất là đông đảo, ở đó có những vị Thầy đã từng đậu bằng Tiến Sĩ Phật Học, thông thạo rất là nhiều ngôn ngữ, hay là những vị Thầy hiện đang là Quốc Sư được chính quyền đương thời nể phục. Họ chuyền tay nhau những băng giảng về đủ loại đề tài với những trích đoạn hay trích dịch từ những cuốn sách nổi tiếng trên toàn thế giới.
Họ lại có thói quen: Tự đóng khung bằng cách hay nghe đi, nghe lại những đề tài mà họ... thích nghe mà thôi, đối với những chuyện vượt ra ngoài sự suy luận của họ thì họ cho đó là chuyện "tà đạo", chuyện "ma quỷ"... Tóm lại họ nghe toàn là những đề tài về cái "Không", còn những đề tài về cái "Diệu Hữu" thì hình như là không được bàn đến, và tất nhiên là ai muốn hiểu ra sao đó thì cứ việc hiểu theo ý thích của mình.
Nhưng lại có một số rất là ít, khi đi tìm một vị Thầy thì lại để ý đến trình độ tâm linh của vị Thầy đó. Họ đòi hỏi vị Thầy đó phải có những khả năng siêu thế gian, một cái nhìn thấu thị, và một trí tuệ vượt ra ngoài sách vở.
Một cái gì đó ở trong lòng họ đã làm cho họ hiểu rằng: Để có khả năng... sáng tác ra Tam Tạng Kinh Điển, Đức Phật chỉ cần có Lục Thông.
Và cũng từ cái gì đó trong lòng họ đã cho họ biết rằng: Để độ 1250 vị A La Hán trong vòng có 50 năm thuyết pháp, Đức Phật chỉ cần có một "cái nhìn thấu thị".
Khác hẳn với số đông ở trên: Họ chỉ muốn thành Phật với Lục Thông và một cái nhìn thấu thị! Tóm lại một ông Phật với những cái "Có "! Chớ không phải là một Đức Phật với một cái "Không nhưng lại là diệu hữu" một cách thật là... khó hiểu .
Một cái gì đó trong lòng họ đã cho họ biết rằng đây mới là cách học ở cái gốc. Vì nó có thể thâm nhập được trong mọi trường hợp khi tiếp xúc với đời sống của các chúng hữu tình!
Cái nhìn thấu thị cũng được gọi là cách "quán như-ý-túc".
Ghi tới đây, đệ lại nhớ đến một chuyện nhỏ đã xảy ra ở Đà Lạt tại nhà của một cư sĩ trồng hoa lan nổi tiếng ở Đà Lạt, chuyện rằng:
Thật là đáng nể khi hành giả vừa ngồi xuống, thì vị cư sĩ ngồi trước mặt đã cho biết rằng:
- "Khi anh đang đi vào đầu ngõ là tui đã biết từ tối hôm qua rồi, tui đã ghi vội lên tờ lịch mà tui kẹp trong cuốn kinh đây! Rồi tu sĩ đi lên lầu và sau đó đi xuống và đưa cho hành giả một cuốn kinh "Kim Cang" có kẹp một tờ lịch. Trên đó có ghi rất là vội vàng: hành giả tên gì, bận đồ gì khi tới đây, lúc mấy giờ.
Tất nhiên là tất cả đều đúng phóc!
Hai Lúa đệ cũng có mặt tại nơi đó.
Thế nhưng sau đó thì câu chuyện lại lạt phèo chẳng có gì là cao siêu, toàn là "Tánh Không", toàn là cái "uyên nguyên", toàn là những trích dẫn của Kinh này, sách nọ... Sao mà nó ... lý thuyết quá! Nếu so với sự chính xác của cái thấy vừa rồi của vị cư sĩ!
Từ đó, đệ lại nghi ngờ những khả năng đặc biệt mà
những tu sĩ có thể biểu diễn khi đàm đạo. Và đệ chỉ nghi ngờ mà thôi chớ không thách thức ai.
Sau này nhờ tinh tấn tu hành nên đệ có quay lại những trường hợp mà đệ đã gặp khi đi đàm đạo. Hầu như chỉ là xảo thuật, không có thật! Chuyện kể trên trở nên thật là lố bịch khi đệ thấy rõ ràng vị cư sĩ đó đi lên lầu, xé lấy một tờ lịch và ghi vội những điều trên rồi kẹp tờ lịch vào cuốn kinh, rồi đi xuống đưa cho vị hành giả nọ!
Sau đó đệ có tới nhà vị đó và biểu diển thần thông thứ thiệt cho vị đó coi và nói rằng:
- Anh đừng nên lừa người ta nữa, chuyện gì mình làm được thì cứ nói là làm được, còn chuyện gì không làm được thì đừng có làm ẩu, nó giảm phước báu của mình khi mình tự tu, tự chứng trong đời mạt pháp này.
Ngoài một vài xảo thuật như vừa kể trên: đệ cũng còn biết những cách thức quán như-ý-túc của vài cung trời:
0. Con Người mà đòi... quán như ý túc thì chỉ toàn là những suy luận, tư duy, so sánh dữ kiện, góp nhặt kinh nghiệm, dự trù... Tất nhiên đây chỉ là đơn thuần là những suy nghĩ mà thôi, chớ không phải là quán.
1. Quán Như Ý Túc với trình độ Tha Hoá Tự Tại.Đây cũng không phải là quán mà chỉ dùng cái linh tính mà thôi. Khi thô tâm đã thanh tịnh rồi thì cái linh tính trở nên bén nhạy, tu sĩ lại có linh tính khá đúng về những hiện tượng trong một tương lại gần.
Huynh KKT lâu lâu lại ghi rằng: không hiểu tại sao mà khi tui hỏi như vậy thì tui lại biết ngay rằng Huynh sẽ hỏi như vầy, như kia ...
Đây là hiện tượng thô tâm đã tạm yên.
Độ chính xác chỉ là 70% là hết cỡ.
Quý vị có đi bói toán qua các cuộc lên đồng thì sẽ chứng kiến cái cảnh khi những vị nhập xác này tiên đoán về tên của người coi. Vì đệ tên là Phước, nên họ sẽ tuyên bố rằng:
- Tên anh khởi sự bằng chữ P phải không?
Và chỉ có tới đó mà thôi, và dĩ nhiên đó là hết mức, họ không thể nào đoán tiếp được nguyên cả cái tên của đệ. Khi gặp hiện tượng tương tự như vậy thì quý Bạn nên nhớ là đây là trình độ của Tha Hoá Tự Tại.
2. Quán Như Ý Túc với trình độ Hữu SắcCái này đã từng là chuyện thường tình của bọn lu bu (nhóm tu hành của anh HL). Họ dùng thiên nhãn, và thiên nhĩ, hay tha tâm thông để tìm cách chọn một pháp môn nào đó, hay là một đề mục thích hợp cho từng cá nhận Họ có thể tìm ra những khuyết diểm của hành giả trong khi tu tập... tuy nhiên, những hiện tượng trên chỉ có chính xác đến 95% là hết mực. Sự chính xác sẽ tiến xa hơn nữa khi họ vào các Bậc Thánh (Tu Đà Hườn, Tư Đà Hàm, A Na Hàm và A La Hán) hay có đôi lúc vì đúng nhân duyên nên sự chính xác cũng rất là cao.
3. Quán Như Ý Túc với trình độ Vô SắcSự nhậy cảm ở trình độ này rất là cao cấp. Có thể
nói là đối tượng sẽ... trần truồng khi họ dùng cách quán này. Đến trình độ này thì tu sĩ có thể biết một cách tường tận:
- Tâm còn tham, biết rõ là tâm còn tham.
- Tâm còn sân, biết rõ là tâm còn sân.
- Tâm còn si, biết rõ là tâm còn si.
- Tâm đã nhập được Chánh Định, biết rõ là tâm đã nhập vào Chánh Định.
Nhưng chỉ có một điều là hành giả không biết đó là: trình độ tâm Giải Thoát.
Tất nhiên, khi đã vào được các Bậc Thánh thì sẽ biết được trở ngại trên.
4. Quán Như Ý Túc với trình độ Đức Phật:Anh Sơn (ở Đà Lạt, VN) có một cách quán là nhìn ra được luồng Bhavanga của đối tượng và anh ấy cũng tự sắp xếp, và hệ thống hoá những biểu hiện của luồng Bhavanga. Vì vậy mà anh ấy có thể biết được các khuynh hướng ngủ ngầm của đối tượng, cũng như những trở ngại mà thông thường đối tượng không thể vượt qua được nếu không tận lực cố gắng!
Đệ lại có một cách quán để cho tình trạng "Ngộ Đạo" được lặp lại nhiều lần theo ý muốn của hành giả (Điều mà sách Vi Diệu Pháp có nói là kinh nghiệm "Ngộ Đạo" hay "Nhập Lưu" chỉ có thể xảy ra một lần duy nhất trong một đời người mà thôi). Và khi càng bị lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy, hành giả lại có thể vào được những
"Bậc Thánh" cao hơn. Phương pháp là hành giả nhìn vào luồng Bhavanga của các Đức Phật trong khi hành giả Tự quán đảnh (cô bé DP ở Utah) hay vào các Mạn Dà La (cũng là cô bé DP ở Utah). Cô bé trình bày lại là khi làm như vậy thì lại bị ngầy ngật y như khi Ngô Đạo nhưng càng lúc cường độ lại càng mạnh hơn.
Mến
Hai Lúa