Thưa Thầy con muốn hỏi trong trường hợp sau con phải làm gì đề vừa giữ được giới - để tu tiếp và có thể cải thiện hoàn cảnh mình tốt hơn.
Con là con út trong gia đình, từ nhỏ con được dạy là “Người lớn nói thì người nhỏ phải nghe và làm theo” con cũng đã sống và làm đúng như vậy dù không ít lần cảm thấy uất ức buồn phiền.
Năm 16 tuổi con gặp được quyển kinh Đại Bi Tâm Đà La Ni Xuất Tượng con đã chép tay và trì chú khoảng 2 năm. Sau đó con lại gặp quyển Pháp Bảo Đàn Kinh, con cũng chép tay và điều đặc biệt là con cảm nhận được một sự an lạc lạ kỳ trong suốt 1 tuần lể. Vì là giai đoạn nghỉ để ôn thi học kỳ con đã dùng để chép kinh nên không xem bài. Vậy mà đến ngày thi thì con chỉ đọc qua 1 lần tất cả tài liệu của chương trình (mới phát) và đi thi đạt điểm tối đa (con thi vấn đáp). Từ lúc này con có ý nguyện xuất gia.
Nhưng Cha Mẹ không cho, hạn chế cho đi chùa, sau cùng là đến chùa nhờ thầy con quy y cấm con đến chùa. Con chấp nhận làm cư sĩ.
Nhà con đủ ăn đủ mặc nhưng có danh tiếng do gia đình đều là nghề giáo nên ở 1 tp phố nhỏ thì hầu như ai cũng biết nhà con. Con gái đã quá 30 tuổi mà không có chồng, vì con ở 1 mình, do công việc tiếp xúc cả ngày con thân vối người làm (đều là nam), Cha Mẹ anh chị sau này về SG ở chỉ con ở lại quê. Mẹ cứ nói con như vậy làm gia đình tai tiếng. Người người lời ra tiếng vào, con kết hôn để gia đình không phải lo nghĩ về dư luận nữa (con đã quá sai với quyết định này - hay vì nghiệp phải trả). Cây độc không trái, gái độc không con - con phải sinh con (bé nay gần 3 tuổi- bé biết ngồi bán già và niệm Nam Mô A Di Đà Phật).
Đời con thay đổi từ khi cấn thai do thể lực con kém (1m47, 32kg, huyết áp 4-6, hở van tim nhẹ) con phải nghĩ dưỡng thai và giao việc quản lý cơ sở làm ăn cho chồng - do ý của gia đình dù con có chống đối. (Chồng vốn là bạn học, sau về làm công 5 năm mới kết hôn). Nhưng chồng con không là người giỏi việc quản lý, từ đó mọi lời nói của con không còn ai quan tâm. Người làm phản bội, gian tham, làm ăn thua lỗ chồng con mang tội sang đoạt tài sản nhà vợ ( anh trai con cho rằng không thua lỗ mà do chồng con lập kế với người làm bày ra cục diện như vậy) Anh con giành quyền quản lý với sự đồng tình của Mẹ (Ba và Chị bảo con buông cho êm nhà êm cửa) Con và chị đã cùng nhau gây dựng , nay chị theo chồng xuất cảnh để lại cho con và giờ là của anh con, con tìm việc khác để kiếm sống.
Với con thì chồng có toan tính không con không khẳng định vì sau khi cưới con chỉ nhận ra là lời anh ấy nói ít khi là sự thật (nói cho thỏa ý, nói chơi, nói khoát v.v...mà bất chấp hậu quả) Anh ấy thường xuyên thất hứa. Không tệ nhưng cũng không tốt. Nhưng với kết luận của anh con thì con nghĩ chồng con bị oan.
Trước khi cưới, trong một tai nạn xe hàng nhà con ( do anh con quản lý) tông bị thương + chết người, tài xế bị bắt Phải lo cho 3 gia đình người bị nạn, tang ma, thuốc men, viện phí, v.v... Không có tiền để chi, túng thiếu Anh con nhờ con vay tiền để lo, con đả vay cho anh vì anh hứa khi có bảo hiểm sẽ trả gốc và lãi hàng tháng con ứng trước, anh trả lại sau, con đã vay theo đúng yêu cầu của anh nhưng sau đó anh không có tiền, bảo hiểm làm khó kéo dài hồ sơ hơn 1 năm và có trả không, trả bao nhiêu con cũng không biết vì không nhớ để mà hỏi anh, hàng tháng con phải trích tiền trả lãi, lợi nhậu kiếm được trước đó chỉ đủ để chi phí cho gia đình có cuộc sống ổn định, nay phải chịu trả lãi, tình hình kinh tế suy thoái, thu nhập càng thấp, con bắt đầu thâm hụt. Khi cưới con chồng con biết hết chuyện nhà, lúc con đi vay có cản con vì nói như vậy lấy gì trả nhưng vì cần kíp quá mà liều (con lại sai thêm lần nữa?!)
Từ đó đồng vốn ngày càng hẹp, con đã khá vất vả để chống đỡ, nhưng khi giao lại cho chồng thì nó độ sụp một cách nhanh chóng. Đáng buồn là khi con nhắc lại chuyện vay tiền thì anh con lại nói là con dựng chuyện mà bênh chồng (tất cả chuyện nhờ vay tiền và gởi tiền cho anh là qua điện thoại di động và ngân hàng- tiền gởi chung với tiền hàng)
Vậy là cả nhà quyết định con ở nhà giữ con, không được làm bất cứ việc gì (để kiếm tiền) chị cho tiền ăn Áp lực của con là ở đây. Con không đói, không mệt nhọc cái xác nhưng tinh thấn con thì ... quá tệ! Con bây giờ không phải kiếm tiền để ăn mà để đóng lãi và để trả nợ. Vậy mà con bị Mẹ đại diện giám sát, đã gần 40 tuổi mà con bị quản lý như trẻ lên 3, làm bất cứ việc gì ngay cả xem web Hoasentrenda cũng bị mắng mà kêu đi nghỉ, Mẹ nói đã không làm việc thì cũng không ngồi máy tính (con là kế toán + KTV vi tính). Con muốn làm ít món ăn chay để bán Mẹ cũng mắng không cho làm. Con muốn đi ra khỏi nhà là phải làm vài việc theo yêu cầu của Mẹ mà có thể mất 1-2 giờ sau mới có thể đi, có hôm là phải bỏ việc. Con quá bức xúc thấy ơi. Con chịu cảnh này 1 năm rồi, mọi việc đã đến lúc kết thúc rồi, con phải đi tù hay sao? Con của con ra sao?
Nghiệp dữ đã gieo nay con phải trả?
Nay con thấy giới luật Thầy đưa ra chỉ có 2 điểm:
Ăn ngay nói thật: :)hi.hi.... có đôi lúc vì để giảm bớt mâu thuẫn giữa chàng rể Mẹ vợ nên con thường nói trại, nói khác ý đi v.v... chỉ với ý nguyện mong cầu hòa bình, không làm ai thiệt hại thì có phạm giới không thầy?
Con chỉ muốn làm việc lương thiện để kiếm tiền, tu để thoát nợ trần mà bị Ba Mẹ cấm hết thì con phải làm sao đây thầy

? Con phải làm gì tốt nhất vào giai đoạn này?
Lần này con tha thiết được chính thầy cho con lời khuyên, con mong, con mong lắm thầy ơi!