Hoa Sen Trên Đá

An Trú Chánh Niệm Đằng Trước Mặt

05-09-2025, 04:32 PM
Chào bạn! Bạn có thể Đăng Ký

Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát
Nhập Cốc: người đang nhập cốc! Trong vòng 24 giờ có: 92 lượt nhập cốc.
Nhấp vào đây để Nhập Cốc.
   Đạo tràng   Tìm kiếm Đăng nhập Đăng ký  
Cỡ chữ: 19
Trang: [1]   Xuống
 
Chủ đề: Vô Thường  (Đọc 6135 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem
lá chuối
Thành viên


Bài viết: 310



Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: lá chuối
vào lúc: 07-01-2012, 11:01 PM

Trong cuốc sống hằng ngày, mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, nên mỗi người thường đối mặt, đối phó và đối trị những cảnh không thuận theo ý mình, làm nảy sinh sân hận, si mê, lầm lạc, kể cả khi không dám đối mặt mà chọn cách trốn tránh thì sự bất như ý cũng vẫn còn nguyên đó !

Thầy có dặn chuối con rằng : con cứ hướng suy nghĩ về cái Vô Thường trong cuộc sống thường nhật thì sẽ dần nhìn sự việc nhẹ nhàng hơn. Còn khi sự việc đã ập tới, hay con đang đứng trước cái gì khó chịu với con làm cho con khó chịu thì hãy dán cái nhãn Vô Thường lên đó.

Đã là cuộc sống thì phải vào cuộc để mà sống còn !
Nhưng cái "sống còn" này không còn là sự bon chen tranh đấu để ăn thua đủ với đời nữa - một khi mình biết Tu là thế nào và chịu Tu theo. Cái "sống còn" trở nên cấp bách, thiết thực và thiết tha hơn bao giờ hết để vươn lên một tâm hồn thanh và thoáng !
Cấp bách vì cuộc đời dài ngắn mình đâu hay !
Thiết thực vì tập cho ra hồn thì sẽ có kinh nghiệm thực chứng.
Thiết tha vì càng tập bằng cả tấm lòng, mình càng trân quý cái đề mục, thiết tha mong mỏi được đi trên Con Đường, Đi và Đến !
"Sống còn" là một mất một còn với cái hầm Vô Minh tác oai tác quái trong chính mình.

Theo lời Thầy, con dán cái nhãn Vô Thường, lúc nhớ lúc quên, khi vui thì nhớ, khi Nghiệp tới thì vẫn sân hận ngút trời. Nhưng có những cái Sân bộc lộ được, còn có những cái Sân nó chỉ cuồn cuộn trong lòng , con cảm giác nó tàn phá còn ghê gớm hơn bộc phát ra ngoài nữa.

Thế rồi, cũng do thói quen làm đi làm lại, dán lui dán tới chữ Vô Thường lên mọi sự, của những lúc "vui thì nhớ, buồn thì quên " đó, cái chữ Vô Thường đã trở thành một thói quen thật sự, chỉ là nó cũng ngủ ngầm như những thói quen khác. Nó chợt đến khi mình quên nó nhất. Nó chợt hiện ra ngay lúc mình cùng đường nhất. Kỳ diệu làm sao ! Đoạn đường đã qua rồi mới thấy sao hai chữ Vô Thường nó thật là mầu nhiệm.

chuối con chập chập cheng cheng , ba hồi nhớ bảy hồi quên, mà vẫn có lúc thấy hai tiếng Vô Thường đơn giản đó nó thật là cứu cánh. Nguyện xin cho mọi Người, Bạn hữu, ACE con hành trì rốt ráo hơn con để hưởng lợi lạc từ Pháp Tu của Thầy. Chỉ đơn giản nhìn và nói thầm trong Tâm : "Vô Thường đó !" khi rửa tay( nước chảy ) , khi lau nhà ( dơ rồi sạch ), khi uống nước ( còn và hết ) , khi nấu cơm ( gạo thành cơm ) v.v....

Kính Thầy !!
Logged
juicy
Thành viên


Bài viết: 84


Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: juicy
Trả lời #1 vào lúc: 08-01-2012, 03:53 AM

Em hay nghe "Vô Thường nó ập tới", hay cái "Vô Thường trong thường nhật", "Vô Thường thôi đó mà". Túm lại nó là ra sao chị? Nó là gì?

Là cái tất nhiên, cái mà ko có những định nghĩa khái niệm mà con người đặt vào?
Cái cách mà em nhìn sự vật thường ngày, em ko gọi nó là Vô Thường, mà có lẽ em coi nó là VT thật, chỉ ko gọi là cái tên đó.
Sếp mắng: uh thì mình làm chưa hết trách nhiệm, chưa đúng ý, thì ổng la. Rồi sếp mắng mà không phục: uh thì chắc nợ chi ổng rồi, chừ ổng mới dập, tối về sám hối, mai lại làm cho tốt, biết sao giờ. Stress lên có giúp được gì đâu.

Đại khái là như vậy.
Logged
Ruồinhựa
Thành viên

Giới tính:
Bài viết: 219


Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: Ruồinhựa
Trả lời #2 vào lúc: 08-01-2012, 06:44 AM

Ở chú thì "Vô" lai rai nhưng không được "Thường" lắm  Grin Grin Grin Grin Grin
Haha tưởng phải là đậu nhánh Chuối chứ ?

Rn
Logged
tnt
Thành viên


Bài viết: 614


Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: tnt
Trả lời #3 vào lúc: 08-01-2012, 11:04 AM

"Vô thường" thì ai cũng hiểu được, bằng trực giác, bằng lý luận …tất cả sự hiểu biết đó đều thuộc về bên ngoài chỉ ở phần da.
Gọi tên "Vô Thường" chỉ là một danh từ gói trọn cả một Giáo Pháp cao siêu không phải là cái gì ở ngoài mà hoàn toàn tuỳ thuộc nơi mình và chỉ do mình chứng Ngộ
Muốn thật sự làm được cái hiểu đó thì chỉ khi nào có "Ngộ" được thì mới thật sự " ngấm " vào vô thường và sống với ý " Vô Thường "
Còn không thì chỉ hiểu suông với danh từ thế thôi !
Logged
Rancon
Thành viên


Bài viết: 66



Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: Rancon
Trả lời #4 vào lúc: 08-01-2012, 03:53 PM

Ở chú thì "Vô" lai rai nhưng không được "Thường" lắm  Grin Grin Grin Grin Grin
Haha tưởng phải là đậu nhánh Chuối chứ ?

Rn

Haha Chú RN ơi, con không biết Chú "Vô" cái gì mà không có "Thường" lắm, nhưng mà cái chữ "lai rai" thì con liên tưởng được ngay !  Grin Grin Grin
"Ba đứa" tụi con cũng hay lai rai "chén chú chén chị" lắm ( nước lọc bỏ tủ lạnh thôi à Grin ) mỗi khi dụ tụi nó ăn dùm cho xong bữa, cũng cụng li, cũng zô zô 100% xôm trò quá chời hà !

Còn cái zụ kia sao con chưa thấy con bướm nào đậu lá chuối ta, để con rình thử coi sao rồi cải biên ca dao chơi nghen Chú !  Grin Grin Grin

Hết bỏ nước trong toilet rồi hén
Logged
lá chuối
Thành viên


Bài viết: 310



Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: lá chuối
Trả lời #5 vào lúc: 08-01-2012, 09:21 PM


"Vô thường" thì ai cũng hiểu được, bằng trực giác, bằng lý luận …tất cả sự hiểu biết đó đều thuộc về bên ngoài chỉ ở phần da.
Gọi tên "Vô Thường" chỉ là một danh từ gói trọn cả một Giáo Pháp cao siêu không phải là cái gì ở ngoài mà hoàn toàn tuỳ thuộc nơi mình và chỉ do mình chứng Ngộ
Muốn thật sự làm được cái hiểu đó thì chỉ khi nào có "Ngộ" được thì mới thật sự " ngấm " vào vô thường và sống với ý " Vô Thường "
Còn không thì chỉ hiểu suông với danh từ thế thôi !


 Grin hì hì chị TnT ơi, chắc em thuộc cái hệ : "Hiểu để đó. Ngộ ( ké ) trước. Ngấm sau" rồi nè. Chứ không phải ngấm cái VT trong đời sống tới nỗi bùng vỡ mà Ngộ ra cái VT. hihi  Grin Grin Grin

@ RC :  Grin Wink
Logged
tnt
Thành viên


Bài viết: 614


Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: tnt
Trả lời #6 vào lúc: 09-01-2012, 08:59 PM


"Vô thường" thì ai cũng hiểu được, bằng trực giác, bằng lý luận …tất cả sự hiểu biết đó đều thuộc về bên ngoài chỉ ở phần da.
Gọi tên "Vô Thường" chỉ là một danh từ gói trọn cả một Giáo Pháp cao siêu không phải là cái gì ở ngoài mà hoàn toàn tuỳ thuộc nơi mình và chỉ do mình chứng Ngộ
Muốn thật sự làm được cái hiểu đó thì chỉ khi nào có "Ngộ" được thì mới thật sự " ngấm " vào vô thường và sống với ý " Vô Thường "
Còn không thì chỉ hiểu suông với danh từ thế thôi !


 Grin hì hì chị TnT ơi, chắc em thuộc cái hệ : "Hiểu để đó. Ngộ ( ké ) trước. Ngấm sau" rồi nè. Chứ không phải ngấm cái VT trong đời sống tới nỗi bùng vỡ mà Ngộ ra cái VT. hihi  Grin Grin Grin
 Cheesy
@ RC :  Grin Wink
Hiểu Đạo Ngộ Đạo
-Hiểu Đạo là đọc và hiểu theo lý luận và sự cảm nhận nhìn thấy vậy đó. Cái hiểu biết này thuộc về tri thức suông.
Ngộ Đạo là đã Hiểu và Sống được trong tình trạng Vô Ngã và kèm theo sự ngầy ngật trong vòng ít nhất là 24 tiếng trong ngày Ngộ Đạo đó.
* Phải ở vào một Điều Kiện Tâm Thức như thế nào thì hiện tượng Ngộ Đạo mới có thể xảy ra cho tu sĩ được thì đây mới là Điểm Then Chốt của vấn đề tu tập.
(Cần nói thêm một chút lắc léo Trong Điều Kiện này thì phải có " Sư Phụ bẻ khóa",
nếu không thì mình cũng không biết đường đâu mà " lọt " vào Nhà Như Lai !Cheesy Cheesy Cheesy

Thật sự mà nói thì chỉ khi nào rơi được vào trạng thái Ngộ Đạo thì việc tu tập mới thấy có kết quả.
Vì sau trạng thái Ngộ đã làm thay đổi hệ thần kinh ….là cả một biến chuyển sâu xa trong tâm thức
và có thể nói từ đây hành giả đã thực sự bắt đầu biết cảm nhận bằng con tim chứ không phải chỉ bằng óc não …
Từ đây Tu Sĩ Bắt đầu sống với Ý trong sự Thức tỉnh của Giáo Pháp

Đời sống với những đam mê  tham đắm con người luôn bị bám víu vào những ham muốn,
nên khó lòng chấp nhận những đổi thay mất mát, mà Vô Thường là thay đổi .....

Với tnt thì chữ khó khăn đầu tiên cần phải học đó là " Chấp Nhận " trước khi bước qua đến chữ " Vô Thường "

« Sửa lần cuối: 10-01-2012, 05:11 AM gửi bởi tnt »
Logged
timchansu
Thành viên


Bài viết: 236


Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: timchansu
Trả lời #7 vào lúc: 10-01-2012, 05:47 AM

Trích dẫn
Với tnt thì chữ khó khăn đầu tiên cần phải học đó là " Chấp Nhận " trước khi bước qua đến chữ " Vô Thường "


Cám Ơn Tỷ TNT về phần chia sẽ trên. Trước khi tập nhìn mọi thứ là Vô Thường thì mình phải tập " Chấp Nhận" trước cái đã. Chấp Nhận thua người, Chấp Nhận thói hư tật xấu của người thân, Chấp Nhận nghèo, Chấp Nhận khổ, Chấp Nhận đau ốm, Chấp Nhận chia ly,,, và nhiều cái Chấp nhận nữa. Và sau khi chịu đựng được bao nhiêu cái Chấp Nhận trên thì chúng ta mới có khả năng Hiểu và Ngộ về cái Vô Thường. Timchansu thì chỉ tập tành ở giai đoạn " Chấp Nhận" thôi mà cảm thấy nó khó trời đất luôn!
- Một lần nữa xin Cảm Ơn chủ đề Vô Thường này và tất cả các ACE đã tham gia bình luận.
Logged
Tibu
Administrator
*****
Giới tính:
Bài viết: 6086


Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: Tibu Administrator
Trả lời #8 vào lúc: 18-01-2012, 03:57 PM

Trích dẫn
Với tnt thì chữ khó khăn đầu tiên cần phải học đó là " Chấp Nhận " trước khi bước qua đến chữ " Vô Thường "


Cám Ơn Tỷ TNT về phần chia sẽ trên. Trước khi tập nhìn mọi thứ là Vô Thường thì mình phải tập " Chấp Nhận" trước cái đã. Chấp Nhận thua người, Chấp Nhận thói hư tật xấu của người thân, Chấp Nhận nghèo, Chấp Nhận khổ, Chấp Nhận đau ốm, Chấp Nhận chia ly,,, và nhiều cái Chấp nhận nữa. Và sau khi chịu đựng được bao nhiêu cái Chấp Nhận trên thì chúng ta mới có khả năng Hiểu và Ngộ về cái Vô Thường. Timchansu thì chỉ tập tành ở giai đoạn " Chấp Nhận" thôi mà cảm thấy nó khó trời đất luôn!
- Một lần nữa xin Cảm Ơn chủ đề Vô Thường này và tất cả các ACE đã tham gia bình luận.
Xí mê, cho tibu nói cho rõ cái này:
Khi đi tu là không có chuyện hạ mình theo kiểu thôi thì nhịn nó một cách máy móc. Cái gì nó cũng phải có lẻ phải. Không có chuyện ép mình vô cớ để nhịn.

Chấp nhận thói hư tật xấu là sau khi đã hết cách làm. Còn không thì phải ít ra là một lần nói được cái câu: Như vậy là không nên. Nếu không nghe thì... thôi.

Chấp nhận nghèo. Tức là sống đơn giản nhất. Độc thân thì khác, và khi đã có gia đình thì nó khác.
Có gia đình là phải lo lắng cho tới khi hết cách thì mới tạm chấp nhận cái nghèo.
Còn mánh mung đang vô xê mà bỏ đi chọn cái nghèo và liền sau đó nó lòi ra cái khổ là do lỗi ở mình!
==================
Hiểu cái Vô Thường đâu có cần phải chấp nhận những chuyện trên? Chỉ cần coi nó ở giai đọan nào trong :
Sinh Trụ Hoại Diệt (ứng với một vật)
Và trong:
Sinh Lảo Bệnh Tử (ứng với một sinh vật)

Đại khái coi nó hư ra làm sao.
Hay là nó chết ra làm sao.

Coi xong và hiểu rộng ra là cái thứ nào cũng hư, cũng chết hết.

Đặt câu hỏi là khi mình chết thì sao đây ta?
Bí lù là cái chắc! Khó có ai mà có thể tự trả lời câu này được.
==============
Phải dòm cho kỹ coi những người tu họ có cách nào để giải quyết chuyện này cho ổn không?

Thấy rồi thì coi thử, coi sâu hơn: Trong nhóm đó có làm được gì hay không?
Chứng kiến và xác định, và sau đó là cắm đầu, cắm cổ mà tu.

Những lời giải thích nó phải là hợp lý chớ không có chuyện tin hay là ép buộc phải tin.
Logged
tnt
Thành viên


Bài viết: 614


Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: tnt
Trả lời #9 vào lúc: 18-01-2012, 07:57 PM

Trích dẫn
Với tnt thì chữ khó khăn đầu tiên cần phải học đó là " Chấp Nhận " trước khi bước qua đến chữ " Vô Thường "


Cám Ơn Tỷ TNT về phần chia sẽ trên. Trước khi tập nhìn mọi thứ là Vô Thường thì mình phải tập " Chấp Nhận" trước cái đã. Chấp Nhận thua người, Chấp Nhận thói hư tật xấu của người thân, Chấp Nhận nghèo, Chấp Nhận khổ, Chấp Nhận đau ốm, Chấp Nhận chia ly,,, và nhiều cái Chấp nhận nữa. Và sau khi chịu đựng được bao nhiêu cái Chấp Nhận trên thì chúng ta mới có khả năng Hiểu và Ngộ về cái Vô Thường. Timchansu thì chỉ tập tành ở giai đoạn " Chấp Nhận" thôi mà cảm thấy nó khó trời đất luôn!
- Một lần nữa xin Cảm Ơn chủ đề Vô Thường này và tất cả các ACE đã tham gia bình luận.
Xí mê, cho tibu nói cho rõ cái này:
Khi đi tu là không có chuyện hạ mình theo kiểu thôi thì nhịn nó một cách máy móc. Cái gì nó cũng phải có lẻ phải. Không có chuyện ép mình vô cớ để nhịn.

Chấp nhận thói hư tật xấu là sau khi đã hết cách làm. Còn không thì phải ít ra là một lần nói được cái câu: Như vậy là không nên. Nếu không nghe thì... thôi.

Chấp nhận nghèo. Tức là sống đơn giản nhất. Độc thân thì khác, và khi đã có gia đình thì nó khác.
Có gia đình là phải lo lắng cho tới khi hết cách thì mới tạm chấp nhận cái nghèo.
Còn mánh mung đang vô xê mà bỏ đi chọn cái nghèo và liền sau đó nó lòi ra cái khổ là do lỗi ở mình!
==================
Hiểu cái Vô Thường đâu có cần phải chấp nhận những chuyện trên? Chỉ cần coi nó ở giai đọan nào trong :
Sinh Trụ Hoại Diệt (ứng với một vật)
Và trong:
Sinh Lảo Bệnh Tử (ứng với một sinh vật)

Đại khái coi nó hư ra làm sao.
Hay là nó chết ra làm sao.

Coi xong và hiểu rộng ra là cái thứ nào cũng hư, cũng chết hết.

Đặt câu hỏi là khi mình chết thì sao đây ta?
Bí lù là cái chắc! Khó có ai mà có thể tự trả lời câu này được.
==============
Phải dòm cho kỹ coi những người tu họ có cách nào để giải quyết chuyện này cho ổn không?

Thấy rồi thì coi thử, coi sâu hơn: Trong nhóm đó có làm được gì hay không?
Chứng kiến và xác định, và sau đó là cắm đầu, cắm cổ mà tu.

Những lời giải thích nó phải là hợp lý chớ không có chuyện tin hay là ép buộc phải tin.

Cám ơn huynh timchansu, nhờ huynh khai triển thêm nhiều về tính cách của sự " chấp nhận" mà mọi người có được bài pháp về hai chữ " Vô Thường " của Chú thật là hay !
Chữ " chấp nhận " với bản thân tnt chưa được nghĩ rộng lớn như huynh mà chỉ gói gọn trong phạm vi nhỏ hẹp đối với bản thân mình. 
Chấp nhận hiện trạng của mình, là bằng lòng với những gì mình có, nghĩa là hài lòng, mà hài lòng theo tnt nghĩ đó chính là một Tài sản lớn nhất.
Khi tự mình cảm thấy bằng lòng thì sẽ không móng tâm tìm kiếm hay so sánh hơn thua với đời nữa mà sẽ chú tâm vào công việc của mình.
 Làm việc với lòng kiên nhẫn ( kiên nhẫn với công việc khác với kiên nhẫn với chính mình à nhen! ) là để gom thu năng lượng dùng vào chuyện tu tập của mình. Thuận theo định luật vô thường của thiên nhiên để tự hoàn thiện mình ...
 
Logged
lá chuối
Thành viên


Bài viết: 310



Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: lá chuối
Trả lời #10 vào lúc: 26-01-2012, 10:49 PM


==================
Hiểu cái Vô Thường đâu có cần phải chấp nhận những chuyện trên? Chỉ cần coi nó ở giai đọan nào trong :
Sinh Trụ Hoại Diệt (ứng với một vật)
Và trong:
Sinh Lảo Bệnh Tử (ứng với một sinh vật)

Đại khái coi nó hư ra làm sao.
Hay là nó chết ra làm sao.

Coi xong và hiểu rộng ra là cái thứ nào cũng hư, cũng chết hết.


Thầy cho con hỏi :
1.  Khi hành giả đã thấy, đã hiểu rộng ra cái gì rồi cũng tiêu ma rồi thì hành giả đem cái hiểu đó vô đời sống như thế nào ? Bỡi lẽ, nếu chỉ hiểu và dán nhãn Vô Thường lên mọi sự thì đó mới chỉ là phần Thô Tâm nó nói = dán = niệm. Niệm mà không Quán thì chỉ là Thô Tâm.

2. Còn khi vừa niệm vừa quán Vô Thường cho Vi Tế Tâm nó hoạt động thì lại đụng phải cái trở ngại là : quán cho ra ngôi mộ đã bở hơi tai rồi, lại còn cho người thương vô đó nằm, rồi ngủm --> sình thúi lên --> chảy máu mủ --> rã thịt --> giòi bọ...v.v... thì tới đây hành giả có cảm giác quá nặng nề, cái Vui công phu chạy mất tiêu --> chán, mệt không tập nữa !

Bản chất của quán Vô Thường là nhìn đâu cũng sẽ thấy chán, nhưng lại không vì vậy mà chán đời rồi buông xuôi. Trong khi đó lại cần có cái VUI công phu thì mới tiến tu được.

Xin Thầy cho tụi con một bài Pháp nữa về cách Quán Vô Thường để làm sao có thể Chán mà lại Nhẹ Nhàng, Chán mà vẫn Vui để tập, nha Thầy !
Logged
Tibu
Administrator
*****
Giới tính:
Bài viết: 6086


Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: Tibu Administrator
Trả lời #11 vào lúc: 31-01-2012, 05:51 AM


==================
Hiểu cái Vô Thường đâu có cần phải chấp nhận những chuyện trên? Chỉ cần coi nó ở giai đọan nào trong :
Sinh Trụ Hoại Diệt (ứng với một vật)
Và trong:
Sinh Lảo Bệnh Tử (ứng với một sinh vật)

Đại khái coi nó hư ra làm sao.
Hay là nó chết ra làm sao.

Coi xong và hiểu rộng ra là cái thứ nào cũng hư, cũng chết hết.


Thầy cho con hỏi :
1.  Khi hành giả đã thấy, đã hiểu rộng ra cái gì rồi cũng tiêu ma rồi thì hành giả đem cái hiểu đó vô đời sống như thế nào ? Bỡi lẽ, nếu chỉ hiểu và dán nhãn Vô Thường lên mọi sự thì đó mới chỉ là phần Thô Tâm nó nói = dán = niệm. Niệm mà không Quán thì chỉ là Thô Tâm.
Thì có thì xài, không có thì... cũng được.
Nói ba phải, huề vốn như vậy đó là vì qua cái Vô Thường: Cái nóng cháy của cái Tham nó tiêu ma, cái Bản Ngã nó tan biến vì cái gì rồi cũng hư.
Vả lại:
Khi mình bỏ sức ra để duy trì nó (dĩ nhiên) nhưng nó cứ phản mình bằng cách là nó cứ hư! Từ đó sinh ra giận hờn... thì Phật gọi là Vô Minh và Tà Kiến.
Trích dẫn
2. Còn khi vừa niệm vừa quán Vô Thường cho Vi Tế Tâm nó hoạt động thì lại đụng phải cái trở ngại là : quán cho ra ngôi mộ đã bở hơi tai rồi, lại còn cho người thương vô đó nằm, rồi ngủm --> sình thúi lên --> chảy máu mủ --> rã thịt --> giòi bọ...v.v... thì tới đây hành giả có cảm giác quá nặng nề, cái Vui công phu chạy mất tiêu --> chán, mệt không tập nữa !
Chỉ cho nó tan biến, mặc xác nó tan biến kiểu gì.
Nói cho rõ là nên quán:
1. Cái mồ và bia mộ (đại diện cho sự Vô Thường)
2. Những vật thể đang bị hút vào bia mộ và di chuyển trên con đường đi đến sự hùy diệt.
3. Đến khi những vật này đụng đến bia mộ thì quán cho nó ra mây, ra khói, hay là tan biến... tất cả các kiểu trên đều đúng.
Đặc Biệt:
4. Những vật thể này có thể là từng cá nhân, từng vật một.
Sau đó là từng xóm, tứng làng, từng thành phố... tất cả đều bị hút vào sự Vô Thường và tan biến từ đó.
5. Cái khéo là khi quán thì cho từng cái một, sau đó là túng đám, tứng nhóm rồi cứ như vậy mà làm cho nhiều hơn lên cho tới xóm làng, thánh phố...
Chú thích quan trọng: Dành cho những ai thích quán vào chi tiết
6. Tuy nhiên những hình tướng trong lúc quán là do hành giả cho nó vào Vô Thường một cách ... nhân tạo!!!
7. Thực tế thì nó khác với các kết quả... nhân tạo này.
8. Do vậy mà theo thời gian, do cái thấy nó chính xác và thật hơn (màn TV) thì hành giả sẽ thấy được sự hủy hoại thực tế, rất là chính xác của các vật thể này!!!
Trích dẫn
Bản chất của quán Vô Thường là nhìn đâu cũng sẽ thấy chán, nhưng lại không vì vậy mà chán đời rồi buông xuôi. Trong khi đó lại cần có cái VUI công phu thì mới tiến tu được.

Xin Thầy cho tụi con một bài Pháp nữa về cách Quán Vô Thường để làm sao có thể Chán mà lại Nhẹ Nhàng, Chán mà vẫn Vui để tập, nha Thầy !

Thì đây là thuốc nên điều đầu tiên là:
1. Dùng đúng liều: Có nghĩa là khi hành giả thấy là sau khi làm như vậy thì tâm thức hết hoặc là giảm đi sự bám víu thì ngừng ngay. Điều này dẫn ngay đến cái vui như là thoát được nợ, hoặc là nhận xét:
May quá còn có cách này chớ không thì tiêu rồi!

2. Không nên làm quá mạnh nhất là lúc gặp chuyện buồn rất là thực tế trong đời sống hằng ngày: Với khuynh hướng "tự tử" sẳn có, thì càng nên cẩn thận hơn nữa!
Logged
2 Tí
Thành viên

Giới tính:
Bài viết: 285



Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: 2 Tí
Trả lời #12 vào lúc: 01-02-2012, 03:15 AM

Trích dẫn
Trích dẫn
Với tnt thì chữ khó khăn đầu tiên cần phải học đó là " Chấp Nhận " trước khi bước qua đến chữ " Vô Thường "

Cám Ơn Tỷ TNT về phần chia sẽ trên. Trước khi tập nhìn mọi thứ là Vô Thường thì mình phải tập " Chấp Nhận" trước cái đã. Chấp Nhận thua người, Chấp Nhận thói hư tật xấu của người thân, Chấp Nhận nghèo, Chấp Nhận khổ, Chấp Nhận đau ốm, Chấp Nhận chia ly,,, và nhiều cái Chấp nhận nữa. Và sau khi chịu đựng được bao nhiêu cái Chấp Nhận trên thì chúng ta mới có khả năng Hiểu và Ngộ về cái Vô Thường. Timchansu thì chỉ tập tành ở giai đoạn " Chấp Nhận" thôi mà cảm thấy nó khó trời đất luôn!
- Một lần nữa xin Cảm Ơn chủ đề Vô Thường này và tất cả các ACE đã tham gia bình luận.


Xí mê, cho tibu nói cho rõ cái này:
Khi đi tu là không có chuyện hạ mình theo kiểu thôi thì nhịn nó một cách máy móc. Cái gì nó cũng phải có lẻ phải. Không có chuyện ép mình vô cớ để nhịn.

Chấp nhận thói hư tật xấu là sau khi đã hết cách làm. Còn không thì phải ít ra là một lần nói được cái câu: Như vậy là không nên. Nếu không nghe thì... thôi.

Chấp nhận nghèo. Tức là sống đơn giản nhất. Độc thân thì khác, và khi đã có gia đình thì nó khác.
Có gia đình là phải lo lắng cho tới khi hết cách thì mới tạm chấp nhận cái nghèo.
Còn mánh mung đang vô xê mà bỏ đi chọn cái nghèo và liền sau đó nó lòi ra cái khổ là do lỗi ở mình!
Trích dẫn

Trích dẫn
Bản chất của quán Vô Thường là nhìn đâu cũng sẽ thấy chán, nhưng lại không vì vậy mà chán đời rồi buông xuôi. Trong khi đó lại cần có cái VUI công phu thì mới tiến tu được.

Xin Thầy cho tụi con một bài Pháp nữa về cách Quán Vô Thường để làm sao có thể Chán mà lại Nhẹ Nhàng, Chán mà vẫn Vui để tập, nha Thầy !
Thì đây là thuốc nên điều đầu tiên là:
1. Dùng đúng liều: Có nghĩa là khi hành giả thấy là sau khi làm như vậy thì tâm thức hết hoặc là giảm đi sự bám víu thì ngừng ngay. Điều này dẫn ngay đến cái vui như là thoát được nợ, hoặc là nhận xét:
May quá còn có cách này chớ không thì tiêu rồi!

2. Không nên làm quá mạnh nhất là lúc gặp chuyện buồn rất là thực tế trong đời sống hằng ngày: Với khuynh hướng "tự tử" sẳn có, thì càng nên cẩn thận hơn nữa!
Con học hỏi cái pháp Vô Ngã từ bài này  Grin Shocked Grin
Logged
Trang: [1]   Lên
 
Chuyển tới:  

Bạn có thể Đăng Ký Load 8.264 seconds với 19 câu truy vấn.