Đệ được các bác sĩ giảng viên bộ môn kí sinh trùng của Đại học y dược tpHCM tư vấn là uống sổ giun và sổ sán định kì 6 tháng cả người lớn trẻ em (hoặc có xê xích vài tháng cũng không sao). Sổ giun thì Fugacar (500mg Mebendazole) 1 viên/1lần mười mấy ngàn vnd. (cách uống nhai trước khi ngủ)
Sổ sán thì Distocide(600mg Praziquantel) mỗi lần uống 2 đến 3 viên, mỗi viên 10 ngàn vnd (cách uống viên thứ nhất uống sau ăn, viên thứ hai uống sau viên thứ nhất 4 tiếng). Praziquantel diệt được sán lá gan, sán lá phổi, sán ruột, sán dải bò, sán dải lợn, dải cá, dải chó... sán máng....
Mua mebendazole ở tiệm nào cũng có. Còn praziquantel thì mấy tiệm gần bệnh viện lớn mới có. Đệ mua ở gần bệnh viện 115 và Chợ Rẫy. Đệ mua 1 hộp (pờ ra di quan teo) 4 viên và 2 viên fucacar hết có 6 mấy ngàn à, cho 2 người cũng không tốn kém lắm. Ý kiến của đệ

Đây chỉ là những nhận xét của những tay Dược Vương (vua về thuốc) chuyên môn chữa bệnh:
Các Ngài cho rằng:
Muốn chữa hết bệnh thì... lo uống thuốc (hihihi).
Nhưng uống thuốc mà chưa hết thì
phải làm cho đúng một cách nào đó thì bệnh nó sẽ hết. (và điều tuyên bố khơi khơi theo kiểu văn chương huề vốn này) lại là do Đức Dược Vương hay nhất: Đó là Đức Bỗn Sư Thích Ca của bọn mình).
Viết lại tượng hình hơn, quý vị cứ tưởng tượng:
Xe cứu hỏa tới nơi, đội hình chữa lửa được bung ra và được thi hành cực kỳ chính xác!
(
ý là thuốc đã có đầy đủ, và đã được bệnh nhân chấp nhận uống đúng liều chỉ dẫn)
Nhưng vòi ròng lại không thể xịt vào được chỗ đang bị cháy!
Lý do: những chướng ngại vật cứ ngăn chận không cho vòi nước được đưa vào ngay chỗ cháy!
Cảnh tượng... vòi ròng được mở hết ga nhưng chỉ xịt vào vách tường, đá tản thì không thể nào chữa lửa được!
(
ý là ngoài chuyện uống thuốc, bệnh nhân cũng nên chuẩn bị thân thể như thế nào đó để thuốc có thể ngấm vào và có thể đưa ngay vào chỗ bị bệnh)
Một ví dụ: Lời văn bổng nhiên lung tung bà con giảm vận tốc đọc lại vì đường trở nên cực kỳ trơn trợt.
Chuyện rằng:
Một anh nọ bị sán hành hạ triền miên khói lửa, anh ấy khó chịu với những cơn chòi đít! Ngứa ngáy khó tả, và bệnh không bao giờ ngừng.
Tính tình anh này lại khó chịu
ngầm và đang tu theo pháp môn
Đỗ Thừa! Một pháp môn không phải là Tiểu Thừa, hay là Đại Thừa ở trong chùa đâu nghe bà con.
Tibu lại suy diễn ra câu chuyện như sau:
Khi chưa có vợ, anh ấy lại đòi cưới cho lẹ, cho mau!
Nhưng khi đã có vợ rồi thì anh ấy lại tìm cách (
rất là lịch sự) ruồng rẩy người ta (chỉ mới trong vòng một năm chung sống):
Nhận xét của tibu:
Anh ấy làm sao biết được: anh ấy đã có một người vợ, một người mẹ và một người em gái biết yêu thương, chăm sóc... một mực lo lắng, có thể nói là đút từng miếng cơm khi anh khó chịu và... đã săn sóc tận tình không một lời than van!
Tất nhiên, anh ấy có mua thuốc (ngoại) và chắc cũng đã uống.
Nhưng tibu lại tiếp tục suy diễn là:
Thuốc nó không thấm vào người anh được vì cái pháp môn Đỗ Thừa mà anh đang chăm chỉ tu hành! Với cái tính... khước từ tất cả sự giúp đở của Người Vợ, Người Mẹ, Người Em Gái độc nhất trên đời này thì thuốc nào có thể thấm qua cái hàng rào mà chính anh đã tự xây lên?
Ý là xe chữa lửa đã tới, đội hình được bung ra, đúng cách và nhanh chóng kịp thời!!! Nhưng vòi ròng thay vì được xịt vào chỗ cháy thì lại bị các bụi cây, đá tản chận kín... không cho nước xịt vào được chỗ đang cháy!
Nghe nói là anh đang tính chuyện đi tu!
Nhưng tibu cũng lại suy diễn:
Thánh Thần này chứng cho anh ấy? Khi anh ấy không thể nào phân biệt đâu là người hiền (ý là Một Người Vợ, Người Mẹ, Người Em Gái) và kẻ ác và không những vậy: Cái pháp môn
Đỗ Thừa (không phải Tiểu Thừa, hay là Đại Thừa) được anh tôn sùng và triệt để thi hành?
Tất nhiên, không thể nào nói chuyện:
Hể có bệnh là uống thuốc, và khi uống đúng liều thì cũng chả có Bác Sĩ nào dám đứng ra bảo đảm là uống vào thì sẽ hết 100%.
Nếu vì lý do gì mà chữa bệnh lại... không hết, thì cứ yên hùng sống với lũ vậy thôi! Thì đâu có sao?