Hoa Sen Trên Đá

An Trú Chánh Niệm Đằng Trước Mặt

05-09-2025, 12:56 PM
Chào bạn! Bạn có thể Đăng Ký

Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát
Nhập Cốc: người đang nhập cốc! Trong vòng 24 giờ có: 91 lượt nhập cốc.
Nhấp vào đây để Nhập Cốc.
   Đạo tràng   Tìm kiếm Đăng nhập Đăng ký  
Cỡ chữ: 19
Trang: 1 2 3 4 5 [6]   Xuống
 
Chủ đề: mình là thành viên mới học xin kết bạn tu tập và xin được chỉ giáo  (Đọc 43551 lần)
0 Thành viên và 2 Khách đang xem
Trâu Đất
Thành viên

Giới tính:
Bài viết: 155


Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: Trâu Đất
Trả lời #125 vào lúc: 03-06-2024, 07:14 PM

Mệt ghê! Thấy chị có sự khó khăn và sai lầm hơi giống em lúc trước nên tính giúp chút mà thấy vô duyên.
Ông Thiện Đặng thì lo chứng minh là đang trích dẫn và không thấy thiện chí trao đổi!
Nguyên thủy hay Đại thừa gì thì không biết nhưng con đường giải thoát nó là vậy!
Ngôn từ thì đi vay mượn hết mà!
« Sửa lần cuối: 03-06-2024, 07:20 PM gửi bởi Trâu Đất »
Logged
Trâu Đất
Thành viên

Giới tính:
Bài viết: 155


Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: Trâu Đất
Trả lời #126 vào lúc: 10-06-2024, 08:22 PM

Anh xin chia sẻ vài câu truyện, Trâu Đất tham khảo thêm xem sao nhé:

Câu chuyện 1:
Ở 1 xứ nọ có 1 phú ông nhờ tự kiếm được nhiều tài sản nên luôn tự cho mình là thông minh, tài trí hơn người, ít khi chịu nghe lời khuyên bảo của ai. Ngày nọ, lần đầu có việc phải qua sông nên ông đã lên 1 chiếc thuyền. Khi thuyền đang đi đến giữa dòng không may ông sơ ý để rơi miếng ngọc bội của mình xuống sông, ông loay hoay không biết làm cách nào để lấy lại nên đã nảy ra sáng kiến là đánh dấu vào vị trí trên mạn thuyền chỗ mà miếng ngọc bội vừa rơi, ông đinh ninh rằng khi thuyền vào bến ông sẽ xuống dưới mò lại. Thuyền cập bến, ông nhảy xuống dưới mải miết mò mãi mà không thấy. Người lái thuyền và người xung quanh thấy vậy thì hỏi, ông kể lại cho mọi người nghe, mọi người nghe xong thì cười và giải thích cho ông thì ông mới hiểu ra rằng vẫn còn nhiều điều mà ông chưa biết cần phải học hỏi. Từ đó ông đã chịu khó lắng nghe hơn chứ không còn tự kiêu vào tài trí của mình nữa.
=> Giả sử phú ông không chịu nghe lời giải thích, không hiểu được thiện ý trong đó mà cứ tiếp tục mò mẫm theo quan điểm của mình thì sẽ ra sao? Chúng ta chưa giải thoát, đều đang bị vô minh chi phối, nên nếu chỉ với góc nhìn của mình thì sự việc tưởng như ngu ngốc kia lúc nào cũng có thể xảy ra.

Câu chuyện 2:
Thời Đức Phật, có 1 người nổi tiếng là ngốc nghếch tên Châu Lợi Bàn Đặc, ngốc đến mức mà người anh ruột của ông - 1 người nổi tiếng thông minh đã ngồi giảng cho ông 1 câu thơ ngắn trong nguyên 1 buổi chiều nhưng đến khi hỏi lại thì ông lại không thể nhớ được, mặc dù 1 ông già chăn trâu cạnh đó chỉ nghe ké thôi mà cũng đã thuộc làu. Vì ngốc quá, nên chúng tăng và người anh đành đuổi ông khỏi tăng đoàn để tránh ảnh hưởng đến uy tín của Phật. Lúc bị đuổi đi, ông rất buồn và đã khóc vì sự ngốc nghếch của mình. Đức Phật biết và đến hỏi thăm ông, nghe ông nói xong Phật bảo "khi ông đã biết mình ngốc thì ông không còn ngốc nữa", rồi Phật đưa ông 1 cây chổi nói từ giờ ông phụ trách việc quét rác và mỗi khi quét thì hãy niệm câu: "Quét bụi trừ bẩn". Ông nghe lời Phật và làm theo đúng như vậy đều đặn mỗi ngày, không có bỏ ngày nào, không có thắc mắc nghi ngờ mà chỉ có làm và làm thôi, mặc kệ tất cả sự chế giễu và coi thường của người xung quanh... Rồi một ngày, ông để ý và chợt nhận ra thân tâm của ông đầy những bụi bẩn, ông bỗng hiểu ra lời Phật nói ông quét bụi trừ bẩn chính là quét sạch bụi bẩn trong tâm của mình, quét sạch bản ngã trong tâm, ông rất vui mừng và càng làm hăng say hơn nữa. Rồi trong một lần cần tìm người thuyết Pháp cho các Sư nữ, Đức Phật đã đề cử ông đi trong sự ngỡ ngàng của chính ông và nhiều người. Nghe theo lời Phật, ông đến đó, nhiều vị Sư nữ thắc mắc và coi thường ông ra mặt, họ chê ông dơ... rồi theo một lẽ tự nhiên ông đã kể lại chính câu chuyện quét bụi trừ bẩn của mình một cách chân thật nhất và đầy cảm xúc, những việc chính ông đã làm, đã nhận thức và đã cảm ngộ được. Khi ấy, các sư nữ đang ồn ào liền im lặng ngồi nghe trong sự ngỡ ngàng và khâm phục. Ngay sau lúc đó... Ông Ngộ Đạo.
=> 1 người ngốc như Ngài Châu Lợi Bàn Đặc chỉ chuyên tâm làm 1 việc đơn giản, kiên trì sau 1 thời gian đã đắc Quả. Mình chưa xong 1 Pháp môn thì có cần thiết phải ôm thêm nhiều kiến thức Pháp môn khác lúc này không?

Câu chuyện 1 thì rõ ràng phú ông là người chịu lắng nghe và cái may mắn của ông là có người chịu nói cho ông nghe. Vấn đề là phú ông nên chịu hỏi!
Câu chuyện 2 thì pháp giải thoát chỉ có một thôi, những pháp khác chỉ là phương tiện, đi một cái cho 'thật' ngon cũng được, bổ trợ cho nhau cũng có cái hay, bên nào cũng có cái hay cái dở, đâu có ai giống ai 100% đâu phải không ạ?! Mẫu mã thì có nhiều đó, nhưng mình không ở vị trí giống họ thì mình làm không nổi đâu!
Logged
Tuệ Phúc
Thành viên

Giới tính:
Bài viết: 224


Giới - Định - Tuệ


Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: Tuệ Phúc
Trả lời #127 vào lúc: 11-06-2024, 12:30 AM

Câu chuyện 1 thì rõ ràng phú ông là người chịu lắng nghe và cái may mắn của ông là có người chịu nói cho ông nghe. Vấn đề là phú ông nên chịu hỏi!
Câu chuyện 2 thì pháp giải thoát chỉ có một thôi, những pháp khác chỉ là phương tiện, đi một cái cho 'thật' ngon cũng được, bổ trợ cho nhau cũng có cái hay, bên nào cũng có cái hay cái dở, đâu có ai giống ai 100% đâu phải không ạ?! Mẫu mã thì có nhiều đó, nhưng mình không ở vị trí giống họ thì mình làm không nổi đâu!
Hì, thú thật anh không tìm thấy nhiều điều lợi lạc trong cuộc trò chuyện này nữa.

Trong Đạo Tràng vốn đã có rất nhiều món ngon đang bày sẵn rồi chỉ việc ăn thôi, ai ăn người đó no, ai tu người đó chứng. Trao đổi nốt lần này anh xin dừng, anh muốn dành thời gian để tập trung lo cho chính mình trước đã.

Nếu em thấy mình còn trẻ, sức nhiều, nhiều thời gian, muốn tự trải nghiệm, sáng tạo, thử sức và không sợ phải trả giá đắt thì cứ làm thử đi. Nhưng làm gì thì cũng nên làm tới nơi để biết chính xác mình đang thực sự ở đâu? cách đó có đúng có hợp với mình không để còn biết mà tự điều chỉnh cho chính mình trước đã. Anh thì đã thử đủ rồi. Thời gian đó, Chị TLH nói anh cứ lãng phí phước báu và nhân duyên như vậy thì tự anh sẽ làm bản thân mình bật ra khỏi pháp môn, rồi lúc đấy thì cơ hội gì cũng không còn nữa... Lúc đấy anh thấy bất công và không phục nên cũng đã tự lấy mình ra thử luôn rồi, câu chuyện tháo còng đó anh đã chia sẻ. Sau khi thử như vậy xong thì anh mới vỡ ra trước giờ hóa ra anh sống trong ảo tưởng, sai hệ quy chiếu mà không biết. Đập đi để xây lại đôi khi cũng là chuyện tốt, may mà anh vẫn sống hihihi. Anh thực sự biết ơn Chị ấy!

Thôi chào em nhé, anh xin dừng tại đây. Chúc em thượng lộ bình an!
Logged
Trâu Đất
Thành viên

Giới tính:
Bài viết: 155


Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: Trâu Đất
Trả lời #128 vào lúc: 11-06-2024, 08:12 AM

Như câu chuyện thứ 2 thì vị đó chỉ lo ăn một món, anh tự nói HSTD có nhiều món mà anh ăn bao năm rồi đã thấy mình đỡ đói và hết đói chưa? Nếu rồi thì nên chia sẻ, chứ chia sẻ 2 câu chuyện chưa biết thật hư ngược nhau như vậy đâu có ý nghĩa gì? Vả lại thực tế nó không phải lúc nào cũng xuôi như câu chuyện kể mà nó luôn có các chiều ngược xuôi trên dưới.

Nếu cứ lo phân tích, suy nghĩ, tìm đúng tìm sai thì đường vẫn còn xa.

Tuy nhiên, lòng nghi hoặc dẫn đến trí tuệ nhưng đỉnh cao của trí tuệ là hết nghi hoặc.

Tu đơn giản là dừng lại và buông thôi!

Đôi khi, người ta chỉ cố chấp 1 vài thứ nhưng buông được nó rồi là xong, còn hơn cứ bấp bênh, chập chờn không biết nắm cái nào, nắm rồi lại đổi cái khác, cuộc sống thì bắt buộc phải diễn tiếp; như con kiến trôi chiếc lá giữa dòng nước cuồn cuộn chảy, muốn chèo nhưng chưa đủ sức, cố quá thì quá cố, buông xuôi thì lạc trôi, dừng lại đột ngột thì rơi, banh xác, chết.

Chúc anh thượng lộ bình an!
« Sửa lần cuối: 11-06-2024, 11:02 AM gửi bởi Trâu Đất »
Logged
Tuệ Phúc
Thành viên

Giới tính:
Bài viết: 224


Giới - Định - Tuệ


Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: Tuệ Phúc
Trả lời #129 vào lúc: 11-06-2024, 10:45 PM

Theo tinh thần đàm luận hữu ích và nói việc mình làm, anh lại xin phép trả lời:
Như câu chuyện thứ 2 thì vị đó chỉ lo ăn một món, anh tự nói HSTD có nhiều món mà anh ăn bao năm rồi đã thấy mình đỡ đói và hết đói chưa? Nếu rồi thì nên chia sẻ, chứ chia sẻ 2 câu chuyện chưa biết thật hư ngược nhau như vậy đâu có ý nghĩa gì? Vả lại thực tế nó không phải lúc nào cũng xuôi như câu chuyện kể mà nó luôn có các chiều ngược xuôi trên dưới.
Trước đây anh thừa nhận mình chỉ tu mồm mà thôi. Anh nhầm là mình đã cố gắng ăn mà hóa ra chỉ là ăn "bánh vẽ", ăn trong sự ảo tưởng nên bụng đói vẫn hoàn đói... Nhưng anh trân trọng giai đoạn đã bị mình lãng phí đó.
Hiện tại, anh đang ăn món Giới, món tự kỷ luật mình, món kiểm soát tư tưởng liên tục và món ATCNĐTM. Thực sự nó rất là ngon! Anh cảm nhận được rõ ràng sự an vui, nội tâm mình vững mạnh lên từng ngày, lòng tin tăng trưởng, tính tình, cuộc sống ổn định hơn. Vì đã cảm nhận được vị ngon của món ăn nên anh đang và sẽ tiếp tục ăn nó hàng ngày, một cách kỹ lưỡng và trân trọng, biết đủ và vui vẻ với nó. Anh hiện tại không mong và không cần gì hơn vì ăn tạp quá thì chỉ tổ làm hại hệ tiêu hóa của anh, các món ngon khác còn rất nhiều nhưng với anh bây giờ thì chỉ cần nhận biết thôi chứ cứ để đó đã, sẽ thưởng thức sau.
Trích dẫn
Nếu cứ lo phân tích, suy nghĩ, tìm đúng tìm sai thì đường vẫn còn xa.

Tuy nhiên, lòng nghi hoặc dẫn đến trí tuệ nhưng đỉnh cao của trí tuệ là hết nghi hoặc.

Tu đơn giản là dừng lại và buông thôi!

Đôi khi, người ta chỉ cố chấp 1 vài thứ nhưng buông được nó rồi là xong, còn hơn cứ bấp bênh, chập chờn không biết nắm cái nào, nắm rồi lại đổi cái khác, cuộc sống thì bắt buộc phải diễn tiếp; như con kiến trôi chiếc lá giữa dòng nước cuồn cuộn chảy, muốn chèo nhưng chưa đủ sức, cố quá thì quá cố, buông xuôi thì lạc trôi, dừng lại đột ngột thì rơi, banh xác, chết.
Theo cá nhân anh hiểu và trải nghiệm:
Dòng chảy tự nhiên của Pháp nó vẫn luôn tồn tại, chẳng phụ thuộc vào ai và chẳng ai có thể tác động được, vấn đề của mình là nhận biết được nó để tự sửa mình cho đúng cho phù hợp thì tự nhiên sẽ hòa mình vào dòng chảy đó. Nên vấn đề ở đây là làm, là để cho mình thực sự trở thành như vậy, là thói quen, là phản xạ trong tiềm thức của chính mình.

Và trước khi làm thì mình cần nhận thức cho được và đúng những việc cần làm là gì. Có vậy thì mình mới kiên trì làm cho đến cùng, cho nó thành thói quen, thành tiềm thức của mình được. Thành tiềm thức thì mới ăn tiền. Còn đang đi đường này mà lại nhảy sang đường khác, hoặc nghi ngờ không dám đi, đi không đúng hướng đã vạch sẵn ban đầu, đi 1 lùi 2 hay không chịu đi bước nào thì sao đến đích.

Nói về nhận thức, anh chia nó làm 2 dạng cho dễ hiểu:
- Dạng 1 là niềm tin, tin vào Người Chỉ Đường, vào Ông Phật, vào Kinh Điển... vào những cái tìm hiểu, thu thập, nhận biết, tổng hợp, phân tích, chứng minh... của chính mình, thì đó thực ra chỉ là dùng trí thông minh để củng cố niềm tin của mình mà thôi.
- Dạng 2 là Trí Tuệ Trực Giác, là cái mà tâm mình sau khi tự kiểm soát và gạn lọc sạch sẽ thì nó sẽ rũ bỏ được hết lớp vỏ bọc cản trở để có được sự rung động trùng và chính xác với những cái mà bản chất nó vốn đang sẵn có.

Cả 2 dạng trên, cốt lõi cũng là để mình làm, để chính mình thực sự trở thành, hòa vào dòng chảy. Còn biết mà không làm hay chưa làm được thì vẫn chỉ đứng ngoài. Các Pháp hữu vi đều vô thường, đến lúc nó thay đổi mà mình chưa vào được thì lại phải tốn công mất sức để nhận thức lại từ đầu...
Trích dẫn

Chúc anh thượng lộ bình an!
Cảm ơn em!
Logged
Trâu Đất
Thành viên

Giới tính:
Bài viết: 155


Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: Trâu Đất
Trả lời #130 vào lúc: 13-06-2024, 06:07 AM

Có an vui thì sẽ có bất an thôi, như ngày lặn thì đêm tới! Anh có thực đang ăn bánh vẽ hay bánh thật?

Vũ trụ này được tạo ra bởi 12 nhân duyên và dòng chảy của nó thực sự là gì?

Ý anh là nhận thức của anh được tiếp nhận bằng niềm tin và trí tuệ trực giác đúng không?

Theo em hiểu thì có các dạng trí tuệ: trí tuệ học qua đọc, nghe hiểu bằng tư duy qua văn, thính; tưởng tuệ ( tiếp nhận qua trí tưởng tượng); trí tuệ phát sanh nhờ trải nghiệm thực tế ( thực hành). Cái trí tuệ trực giác anh đang nói xuất phát từ tưởng tuệ, mình cảm tưởng nó như vậy, từ cái nền sẵn có của mình.

Niềm tin thì khác với trí tuệ, khi chưa nhìn được sự thật, thì người ta thường phải giữ niềm tin vào một điều gì đó để làm kim chỉ nam, như ngọn hải đăng để khỏi bị chới với, ít nhất chưa thấy rõ, nhưng người ta vẫn xác định được phương hướng.

Niềm tin và tình yêu có thể sẽ cho ta quả ngọt.
Nhưng với niềm tin mù quáng và và tình thương ảo tưởng sẽ cho ra trái đắng.
Những người sống bằng niềm tin và tình yêu sẽ dễ bị thao túng và có cuộc sống sống không bằng chết.

Con quỷ thực sự thì không dùng nắm đấm và sự hiển thị cũng rất đẹp.
Để lừa gạt một ai thì dùng một sự thật gần giống với sự thật để đánh lạc hướng ra sự thật, nhưng sự thật mà gần giống với sự thật khác mới thật là sự thật, đó mới thật là một sự lừa gạt!
« Sửa lần cuối: 13-06-2024, 09:27 AM gửi bởi Trâu Đất »
Logged
brightmoon000
Thành viên


Bài viết: 391


Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: brightmoon000
Trả lời #131 vào lúc: 13-06-2024, 01:35 PM

Ở nhà xem phim quá 200 tiếng à?  Grin

Trong đây 70% thực hành thì đều tốt lên và có được hỷ lạc, hạnh phúc; so với trước kia thì cũng là một cú bật rồi.

Tất nhiên sức bền vật liệu thì cái lò xo không thể mà đứt 1 sớm 1 chiều được, nên cần thời gian. Ngày- đêm mùa hè khác mùa đông; và ở Việt Nam thì khác Thuỵ Điển đấy.
Logged
Trâu Đất
Thành viên

Giới tính:
Bài viết: 155


Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: Trâu Đất
Trả lời #132 vào lúc: 13-06-2024, 04:08 PM

Con số 70% giống con số THTT ghê!
Có thể nào mà nó lên được 100% không chị?
Biểu hiện của ngày hay đêm có thể khác nhau về thời gian và tọa độ, nhưng tổng trung bình lại thì cũng là 50-50 thôi!
Logged
brightmoon000
Thành viên


Bài viết: 391


Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: brightmoon000
Trả lời #133 vào lúc: 13-06-2024, 04:14 PM

Không nhóc ạ.
Thầy tu, thầy dòng còn rớt như sung.
Tỷ lệ như vậy là cũng khá cao rồi.
Logged
Trâu Đất
Thành viên

Giới tính:
Bài viết: 155


Xem hồ sơ cá nhân
Người gởi: Trâu Đất
Trả lời #134 vào lúc: 13-06-2024, 05:07 PM

Chứ còn gì nữa😁 lên được 100% thì là ATCNDTM quá 200k giờ mà thiếu nghỉ ngơi rồi!
Logged
Trang: 1 2 3 4 5 [6]   Lên
 
Chuyển tới:  

Bạn có thể Đăng Ký Load 0.059 seconds với 20 câu truy vấn.