Tiếp theo …
Sau khi Ba mình mất ba năm,trong một lần đi thăm người em kế của mình ở Đức trọng,qua bữa cơm chiều,Má mình tưởng như bị …trúng gió,người nhà lo cạo gió rồi cho má nằm nghĩ,nhưng…có dấu hiệu bất thường,trên mặt Má xuất hiện nhiều vết tím đen,như là xuất huyết,,,càng lúc càng nhiều miệng đã bị méo hẳn sang một bên gương mặt không còn sắc hồng gần như đã cấm khẩu khuôn mặt lẫn lộn hai mãng màu bầm,trắng nhất là hai quần mắt đã tím đen trông dễ sợ lắm, người nhà không biết tại sao cứ nghĩ là trúng gió,cứ hết cạo gió lại xoa dầu, trời đã tối lắm định chuyển về Dalat nhưng phương tiện cũng khó…sáng hôm sau mới đưa về dalat và cho…nhập viên ngay,Bác sĩ nói liền,đây là bị tai biến rất nặng cho dù có đưa lên bv sớm cũng khó qua khỏi,huống gì từ lúc bị đến giờ đã gần 12 tiếng…thôi tùy gia đình quyết định nằm lại hay về…nghĩ là còn nước còn tát,mấy chị em bàn thôi cứ để Má nằm đó mà theo dõi,với mớ kiến thức hạn chế,mình cũng chẳng có cách nào khác… hôm sau tình trạng Má càng tệ…gia đình bàn và xin bac sĩ cho về bác sĩ cũng đồng ý ngay vì…chẳng còn cách nào khác.
Đưa Má về trong tâm trạng rối bời,tình trạng sức khỏe quá xấu,những vết bầm đen xuất hiện càng nhiều,và lan ra khắp cơ thể,thần trí đã mê man, mọi người trong nhà chỉ còn có cách chờ đợi giây phút cuối cùng,thậm chí cũng đã bắt đầu tính chuyện hậu sự cho Má.việc liên lạc với nước ngoài cũng chưa dễ dàng hơn…mình lại tìm đến cô Vân…cô xem tình hình xong cũng chẳng nói gì,im lặng…lo lắng…thời gian nặng nề trôi qua,anh chị em trong “nhóm”đến thăm hỏichia sẻ, chờ đợi không khí gia đình thật nặng nề,lo lắng người vào kẻ ra tấp nập…nỗi buồn hiện rõ trên khuôn mặt mỗi người,và…không biết ai đã nãy ra một một ý kiến xin gia đình cho anh em tổ chức một buổi công phu hồi hướng cho má ngay tại nhà mình…gia đình cũng không hiểu,nhưng không từ chối,trong thời điểm này nói chung ai có ý kiến gì đem lại tia hy vọng đều có thể được chấp nhận nhanh chóng…và buổi công phu được tổ chức ngay sau đó trong sự hăng hái ,nhưng chân thành của tất cả anh chị em trong “nhóm”,gia đình xầm xì,chả biết cái đám lộn xộn này làm gì mà cứ ngồi lì trong phòng,im lặng chả ai nói năng chi,đứa ngồi cao đứa ngồi thấp đứa khoanh chân,đứa tựa ghế mình thì lăng săng bên ngoài lo tiếp bà con đến thăm,,,gần một giờ đồng hồ trôi qua,Cô Vân kéo mình ra nói nhỏ,cũng vẫn là giọng nói nhẹ nhàng,dáng vẻ từ tốn,cô bảo:
- Má anh sẽ không chết bây giờ,mà sẽ là sáu năm sau.!
Mình ngỡ ngàng với câu nói đó,chưa hiểu ngay,ngạc nhiên pha lẫn chút mùng vui,lại pha thêm chút hồi hộp…ngập ngừng một chút,mỉnh hỏi lại,Cô Vân nói sao?
Vẫn giọng nói nhẹ như không ra hơi,
Em nói là Má anh không chết bây giờ mà sẽ là sáu năm sau!
Cô nói một con số “sáu năm” với giọng nói thật tự tin,làm mình phần thấy vui phần không thể không ngạc nhiên,nhưng mìh quá biết tính của cô,không tự dưng mà nói ra như thế,nếu là một người khác nói chắc chắn mình sẽ phân vân,nhưng câu nói xuất phát từ cô Vân sẽ là một lời chân thật.
Mình hỏi lại :vì sao ?
Vân chỉ cười và nói: ,vì buổi công phu của anh chị em hôm nay.
Lúc đó tâm trạng mình thật khó tả,mừng vui pha chút bồi hồi,cảm độngThời đó,những chuyện mang tính chất “thần thoại “ như câu chuyện này không nhiều trong anh em nhất là trong hoàn cảnh nhà mình thì lại càng làm cho câu chuyện trở nên khó tin,bác sĩ đã “chê” rồi,Má thì nằm mê man trên giường bệnh,hiện tượng bất thường đã hiển hiện một cách rõ ràng, nhưng một đám thanh niên chả biết là gì, đứng ngồi lộn xộn (dưới con mắt mọi người ) lại có thể xoay chiều một tình trạng mà ngay cả giới khoa học phải “bó tay”…mình kéo người chị cả ra một góc và thuật lại vắn tắt những điều cô Vân nói,chị mình bán tín bán nghi…nhưng cũng chẳng nói gì,chỉ cám ơn Vân và tất cả anh chị em trong Nhóm, có lẻ chưa ai kịp nhận thức điều gì đang xảy ra.Anh chị em ra về,còn lại những người trong gia đình,hoang mang nhìn nhau,nhưng trong tâm,mình cảm thấy nhe nhỏm,không còn căng thẳng như mấy ngày qua,một không khí nhẹ nhàng từ từ lan rộng nhưng hình như không ai chú ý hay nhận ra.
Cùng thời gian này,tại Dalat đang có một phong trào bốc mộ ,cải táng di dời toàn bộ nghĩa trang số bốn (một nghĩ trang lớn của Dalat nằm tai cây số bốn gần trung tâm thành phố )cả thành phố ồn ào, một cuộc bốc mộ đại trà bùng lên,trong nhóm có một gia đình nhờ anh chị em đứng ra làm công tác di dời toàn bộ những ngôi mộ trong giòng họ này,nhưng đạc biệt là chỉ đứng trên mặt đất để hồi hướng và quan sát thôi phần đào xới thì thuê phu chuyên nghiệp…(cũng nhờ nhân duyên này,mà một phần nghĩa trang được “dọn dẹp “ sạch sẽ và thanh tịnh…dưới sự “chỉ huy “ của hai người “con Gái” chân yếu tay mềm cô Vân và cô Trang…Trang lúc bấy giờ cũng còn đang ngồi trên ghế nhà trường,một nữ sinh trung học)
Sau buổi công phu hồi hướng đó,tình hình sức khỏe của Má mình cải thiện từ từ,không ai quan tâm đến điều này.Cuộc sống khó khăn đã xóa đi dần những ấn tượng ban đầu của câu chuyện mang nhiều bí ẩn,niềm vui đang ngự trị,ai cũng nghĩ đơn giản là bệnh của Má thuyên giảm,thế thôi. Nhưng mình thì không thể không theo dõi, vừa có một lời đê nghị mình tham gia một chuyến đi Huế… để bốc một ngôi mộ của gia đình mà mình vừa kể trên,(đó là gia đình của anh Sinh,)chuyến đi này chỉ có năm người trong nhóm,di chuyển bằng xe của anh M,anh M vừa là tài xế vừa là thành viên của đoàn…Tuy cô Vân đã nói thế,nhưng trong long mình không thể không phân vân . ,Má thì đang trong vòng theo dõi,tình hình có thể xấu đi bất cứ lúc nào…chỉ sợ trong lúc mình đang” rong chơi” thì sự cố xãy ra thì mình biết ăn nói làm sao với gia đình!? Ngặt một nỗi,lời đề nghị của gia đình anh Sinh,rồi người lựa chon quyết định “nhân sự cho công việc này… đi lại là Cô Vân và cô TRANG.Chính cô Trang là người mạnh dạn nhất trong việc chỉ định mình tham gia chuyến đi này ,mình hỏi thăm dò,cả hai cô đều trả lời là ,Anh cứ đi,không có vấn đề gì đâu,nữa mừng nữa lo,mừng vì Má sẽ qua khỏi cuộc này,lo vì không biết trong khi mình đi vắng chuyện gì xãy đến…nhưng cuối cùng mình vẫn quyết định…đi!Mình tin chắc lời nói cùa hai cô là đúng.Trong thời gian chuẩn bị lên đường ,thì tình hình sức khỏe của Má càng sáng sủa hơn,như có một …phép màu…Thế rồi, cũng đến ngày lên đường mình cùng ba anh,Phúc,M,Thu, cùng với cô Vân,năm người trên một chiếc xe hơi cũ (của anh M),anh Sinh sẽ đi riêng ra Huế trước…
Trong khi đoàn…công tác ra Huế (vì xem tuy là chuyện riêng gia đình,nhưng lại là một việc mang tính tập thể,)thì ở tại Dalat,Cô Trang chủ trì một khóa “nhập Cốc tập thể “ (ngay tại nhà riêng của mình) cho số anh chị em còn lại…Một ngôi nhà bé tí,chỉ 50m2,mà gần 20 con người sinh hoạt,đặc biệt nhất là chỉ có một phòng vệ sinh…dã chiến…Kha kha…không biết mọi người sẽ sinh hoạt ra sao với cái không gian chật hẹp đó,nhưng cuối cùng thì mọi chuyên xãy ra… bình an…có lẽ trong số anh chi em tham gia lần nhập cốc đó không bao giờ quên được sự kiên này.Sau chuyến “công tác”thành công,mình trở về dalat,mọi chuyện,vẫn bình yên,sức khỏe của Má hồi phục thấy rõ,những vết bầm đen trên mặt từ từ giảm xuống,Má đã trở lại cuộc sống như một người bình thường sau khoảng hai năm,… trong mình, niềm tin về cô Vân,về Trang và nhất là niềm tin dành cho anh Tibu càng mạnh mẽ .
( Trong chuyến đi Huế này,cô Vân “nhỏ “nhất nhưng lại là trưởng đoàn,lại là người “có nghề”nên cũng có vài chuyện thú vị nho nhỏ mang tính chất tâm linh…)
Thời gian trôi qua,mọi người dần quên di câu chuyện hết bệnh của Má,có thể vì không ai trong gia đình được biết rõ ngọn nghành câu chuyện này,vì mình không tâm sự,vả lại có nói cũng không chắc có người tin,công ăn việc làm chiếm phần lớn tâm trícả nhà.
Cho đến một ngày cuối năm…,trong khi mọi người,mọi nhà tất bật đón năm mới,đường phố nhộn nhịp,hòa trong giòng xe xuôi ngược đó, một chiếc xe cấp cứu đưa Má vào bệnh viên,trước đó, Má có những biểu hiện kỳ lạ ,nói năng lảm nhảm, bất thường…bác sĩ theo dõi nhưng không quyết đoán là bệnh gì,tình trạng càng ngày càng xấu,cho đến một hôm…bác sĩ quyết dịnh chuyển Má lên khu đặc biệt, dành cho những người có khả năng…không thể tiếp tục…..sống.Ai đã vào khu vực này thì thường trở về nhà trên chiếc băng ca…Mình hiểu và đoán rằng lần này sẽ là rất khó. Thân quyến,họ hàng bà con xóm giềng lần lược vào thăm, rồi anh em trong nhóm rất nhiều người đến chia sẽ,công phu ngay tại hành lang khoa đặc biệt này…Cô Vân và Trang tới lui mấy bận ,nhiều lần Trang Vân và vài anh chị em hội ý chi đó ngay tại hành lang bệnh viện.gần mười ngày trôi qua,tình trạng càng tệ,Má đã mê man,không nhân ra được người quen hay lạ…Cô Vân mấy lần đến bên giường ghé tai nói gì đó với Má…rồi mấy lần đứng bên cạnh im lặng…nhẹ nhàng …Trang và vài người tạt qua rồi về…không nói chi,mình linh cảm có một chuyện gì đó mà mọi người dấu mình,không nói…Nhưng cuối cùng thì mình cũng được Vân và Trang cho biết đã; nhiều lần khuyên Má niệm Phật…nhưng Má nhất định không chịu…hiện nay tuy chìm đắm trong cơn mê vô định,nhưng tâm thức của Má hết sức nặng nề,thậm chí rất …sân hận…Mình biết rõ điều này, ngay cả vợ mình cũng biết,người nhà cũng biết,vì trong một khoảng thời gian dài trước khi trở bênh,Má hay ngồi trong bếp nhìn ra con ngõ nhỏ,đăm chiêu và rất buồn.Nên khi Vân, Trang nói thế mình không ngạc nhiên chỉ lo âu hỏi xem có cách nào để Má thoát khỏi tình trạng này để lỡ có ra đi cũng nhẹ nhàng…mình biết chắc,nếu Má không thay đổi thì chỉ còn con đường cực kỳ xấu đang chờ phía trước.Mình hiểu,với năng lực vốn có của hai cô mà không giải quyết được chuyện này thì vấn đề không phải đơn giản…Má cũng chỉ là một người mẹ như bao người mẹ khác,tảo tần hôm sớm kiếm tiền nuôi các con,xây dựng một mái ấm như bao nhiêu người bình thường khác,tâm trạng cũng lúc vui lúc buồn,công việc làm ăn khi thành khi bại,mà trong giờ cận tử,không biết điều chi đã làm cho niềm sân hận dâng cao,khiến tâm trí đắm chìm trong cơn phiền muộn.
Lần gặp sau đó,Vân nói với mình cách giải quyết ,nhưng phải có sự hổ trợ của một người trong gia đình ,không cần nói mình cũng biết người trong gia đình không ai khác phải là mình,Vân nói mình hãy gặp Trang để biết việc phải làm,có nghĩa là cả hai cô đã thống nhất…
Ngay sau đó mình đến gặp Trang tại nhà 365,Trang nói,:
- Tụi cháu đã cố nhưng Bà không chịu,tâm thức rất sân hận…tình trạng này tụi cháu không thể đưa Bà đi mà phải nhờ đến …Chú giúp một chút !!!??? .Tụi cháu sẽ canh chừng,khi nào bà trút hơi thở,tụi cháu sẽ “bọc”bà trong hoa sen,giống như giữ Bà trong một khu vực an toàn,tránh cho những cảnh giới xấu lôi kéo .chờ đến khi phước báu của Bà tăng trưởng…sẽ đưa Bà về cõi Tịnh Độ. Chú là người duy nhất trong nhà hiểu được chuyện này,nhiệm vụ của chú là công phu hồi hướng trong vòng 49 thời,bất kể thời gian bau lâu,khi nào đủ 49 thời công phu đó…tụi cháu sẽ làm tiếp…-Sao chỉ là một chút…?-nếu phải cần đến mười chút hay trăm chút để Má thoát khỏi nghiệp quả này thì đứa con nào mà không làm !Biết được cách giải quyết,mình như trút bớt đi phần lớn sự buồn lo…cái gì đến sẽ đến,vài ngày sau,Má ra đi trong bệnh viện,mình đã khóc… lặng lẽ làm thủ tục đưa Má về nhà,Mình gặp lại Vân Trang,Hai cô không dấu được một chút buồn …nhưng cũng nhắc lại nhiệm vụ mà mình sẽ phải hoàn tất…trong vòng 49 ngày sắp đến,Anh chị em lại ghé nhà thăm, ,có người cũng biết việc,nên không đến để nói “chia vui”Phần kiết giới huyệt mộ lần này Cô Trang không trực tiếp mà hướng dẫn mình làm…Vân lặng lẻ đến rồi về…Mình hồi tưởng lại và nhẩm đếm…đúng sáu năm sau ngày Má bị tai biến lần đầu .Chuyện không thể nghĩ bàn.Chị cả mình cũng không còn thắc mắc những việc làm của Vân ,Trang nữa,tin tưởng hai người lắm.Những người khác trong gia đình thì chẳng hiểu chuyện gì,mình không nói vì biết nói cũng chưa chắc tin !Không ai tin một anh chàng hay ghé thăm mình lúc trước,ăn mặc tuềnh toàng lúc nào cũng đội cái nón bảo hộ lao động màu vàng đi đôi dép lẹp xẹp, mặc chiếc áo “phiêu” của lính ngày trước , lại có thể chỉ cho hai cô gái non nớt làm cái chuyện thay cho mấy vị Đại Đức đang tụng kinh một cách thuần thục kia, làm lễ cầu siêu cho người quá cố.Tuy nhiên trong lòng mình cũng rất cảm ơn các vị tăng đã đến hộ niệm cho Má cũng như tất cả các anh chị,bạn bè bà con láng giềng đến chia buồn.Tất cả những ai chỉ đến hay chí tác ý cầu nguyện cũng là một nhân lành cho Má .
Không phân vân không thắc mắc,mọi hướng dẫn của Vân Trang,mình đều tuân thủ,sau khi đám tang hoàn tất,mình nhờ thêm một người bạn làm nghề thợ hồ,hai anh em cùng nhau xây hoàn chỉnh ngôi mộ cho Má trong khoảng gần ba mươi ngày,trong thời gian này không lúc nào mình quên được nhiệm vụ là phải thực hiện cho được bốn mươi chín thời công phu hồi hướng cho Má trong vòng 49 ngày,kể từ ngày chết. Mình nghe nói,thường sau 49 ngày,người quá cố nếu không được cầu siêu thoát sẽ lại đầu thai vào các cõi tương ưng với tâm thức lúc họ lìa trần,nỗi lo lắng không đưa Má về được những cõi Tịnh độ thôi thúc mình phải chuẩn bị kỹ khi vào công phu
Một buổi,trong lúc dặn dò những việc phải làm,Cô Trang trao cho mình một khúc gỗ nhỏ,đường kính chừng 6-7 cm dài khoảng mười phân, và nói,Cháu đưa chú đoạn gỗ này,tùy ý chú muốn làm cái gì cũng được,đó coi như một món quà của chú mà cháu sẽ gởi cho Bà nội của cháu…khi nào xong,cháu sẽ kể cho chú nghe về câu chuyện của khúc gỗ này…cầm đoạngỗ trong tay , như là một cây củi,mình nghĩ ngay đến việc sẽ làm gì với đoạn gỗ này,nhưng việc trước mắt là phải công phu hồi hướng cái đã.
Trước mặt nhà,là một căn phòng nhỏ,thực ra đó là xưởng điêu khắc của mình nói là xưởng cho oai thế chứ đó chỉ là nột túp lều rách,chắp vá bằng nhiều loại vật liệu,nữa gạch,nữa gỗ,mái lợp một nữa giấy dầu,một nủa là nilon,diện tích chừng 6m2,khe hở gió lùa khá lạnh,nhưng trước khi “nhập Thất” mình cẩn thận đóng kín các khe hở,ngoài việc chống gió lùa,còn một công năng nữa là tránh cái nhìn tò mò cua ai đó lỡ có ghé qua cũng không biết là mình đang làm gì trong đó.dặn bà xã,đừng tiếp khách cho dù đó là ai…chuẩn bị lương thực cho cả nhà gồm hai vợ chồng và hai con gái.mọi việc đi lại,đưa đón con cái, cơm nước cho cả nhà vợ mình sẽ đảm đương tất ,- mình nhập cốc-
Lên thời khóa biểu,sáng ba thời,chiều ba thời,tối hai thời công phu,thời gian xen kẻ là ăn uống ngủ nghĩ,kinh hành v.v.mỗi thời công phu chừng một giờ hơn hay kém tùy theo khả năng…nhà trong khu vắng,ngày con cái đi học,lúc về nhà cũng không dám làm ồn…một mình nhập cốc mà cả nhà như cũng muốn nhập theo…
Vào công phu,sau khi điều tức,điều thân,hộ thân,phát nguyện,thời gian chính chỉ là quán cho được khuôn mặt của Má,chỉ cần mờ mờ thôi cũng là được (mình không phải “dân” tịnh độ ),sau đó niệm danh hiệu A Di Đà Phật vào trung tâm ajina của Má làm mãi như vậy trong suốt thời gian công phu,sau đó hồi hướng,nguyện cho xin chư Phật hộ trì cho Má được sanh về cõi tịnh độ…chỉ chừng đó việc thôi trong suốt quá trinh nhập thất.Nghiêm túc,đúng lịch,cố gắng vượt qua mệt mõi, nhất tâm…nhưng phải nói không phải thời công phu nào cũng ngon lành,,, xen kẻ cũng có đôi lần uể oải .Sau bảy ngày công phu như thế,không biết kết quả sẽ thế nào chỉ biết là mình đã cố gắng hết sức,mình ra thất,bắt tay vào chế tác khúc cây mà cô Trang đưa cho lúc trước,lần này,mình sẽ làm chân dung phật …theo cảm nhận riêng tư,mình chả biết chân dung này có đúng hay không chỉ cố gắng làm sao cho đẹp,mà không cần giống hình tượng nào.dụng cụ chỉ là một con dao nhíp,sản phẩm hoàn tất trong vòng một ngày,chỉ nhỉnh hơn một trái pingpong nhưng hơi lạ lạ,đoạn gổ có vân,nhưng vân gỗ khá đặc biệt,đen,trắng không đều,làm gương mặt như bị tạt nước từ đỉnh đầu,vệt nước loang trên mặt làm cho gương mặt loang lỗ,nhưng nhìn chung mình vẫn thích,dán lên một nền gỗ,bọc vải nhung,mình hoàn tất dung vào ngày thứ 49.ngày cuối cùng của thất thứ bảy.chiều hôm đó gia đình làm lễ 49 ngày,có mời bà con đến dùng cơm,một phần cũng là để cảm ơn mọi người.Trong lúc mọi người ăn cơm,mình cầm bức chân dung nho nhỏ đến nhà Trang,vì nóng lòng muốn biết Má có được đi về cõi tịnh độ hay không,nếu có thì là phẩm thứ mấy,trong bụng cũng thoáng chút lo âu.
Trời chiều không khí hãy còn mát mẻ,Trang đang ở nhà,hình như cũng đang có ý chờ,trao đổi vài câu,mình đi ngay vào vấn đề,im lặng một lát, Trang nói:
- Má của chú đã sanh về cõi Tịnh độ phẩm Thượng phẩm trung sanh…
Không phải là phẩm cao nhất,nhưng đối với mình chừng đó cũng là quá hạnh phúc…chỉ cần là cõi Tịnh Độ là ngon lành.
Trang nói tiếp,chú đã làm rất tốt,tuy nhiên nếu muốn Bà lên cõi cao hơn,chú phải tiếp tục hồi hướng như vùa rồi,còn không,tụi cháu sẽ đưa tiếp lên cao…
Câu chuyện trở nên vui,mình đưa tấm hình mới làm xong cho Trang,ngắm nghía và tỏ ra rất thích thú,Trang kể luôn câu chuyện về khúc gỗ và cũng không quên nói luôn,tại sao mình lại chọn đề tài là một vị Phật,và đặc biết,lý do tại sao trên gương mặt của ngài có những vệt đen trông giống như vết loang đen trắng…câu chuyện kể ra trong niềm hoan hỉ,mà không phải chỉ có hai người,hôm đó tình cờ anh HÒA (lùn) cũng ở đó và anh Hòa dã nghe được toàn bộ câu chuyện khúc câynày.
Mình ra về trong long vô cùng hoan hỉ thầm cảm ơn hai cô đã tạo cho mình một cơ hội ngàn vàng để trả hiếu Mình không phải là dân có nghề,tu tập cũng tà tà,trong câu chuyện độ tử cho Má,mình chỉ biết là khó nhưng chẳng biết là khó đến cở nào mà cả hai cô,đều phải ngập ngừng,cũng có thể hai cô tạo cho mình cơ hộiđể trả hiếu mà bày ra chiêu này,cũng có thể…cũng cò thể…nhiều nghi vấn nảy sinh,nhưng cuối cùng thì kết quả là Má được như vậy mình mừng lắm,người cảm thấy nhẹ nhàng, mình nghĩ tới anh Tibu,-ảnh giỏi thiệt-ở nhà mọi người cũng đang dùng cơm khách chủ chuyện trò vui vẻ.
Lần gặp cô Vân sau đó ít ngày,Vân chỉ nói một câu đơn giản,-Anh vui rồi nha !một câu nói giản đơn nhưng nghe như ngập tràn niềm vui…Thế đó vẫn những lời giản dị nhưng chia sẻ làm mình thấy ấm áp vô cùng.Ít lâu sau,khi có dịp kể cho anh Tibu nghe câu chuyện,ảnh cũng chỉ nói một câu –Thế thôi-rồi cười ha ha làm mình cũng cười theo.
Thật là hạnh phúc khi biết chung quanh mình có những Người thật tuyệt vời,Bạn đời cũng như bạn đạo đã cùng mình chia sẻ vui buồn, luôn luôn chân thành và thân ái lại có một tấm chân tình mà không bút mực nào tả nổi,lẽ tất nhiên không phải tất cả những ai mà mình gặp được trong cuộc sống này đều tuyệt vời như thế, nhưng chỉ với vài người Bạn như này cũng đã lấp đầy những nỗi buồn nhân thế.
Hơn hai mươi năm trôi qua nhưng nhũng sự kiện chính vẫn còn nguyên trong ký ức,Có thể với nhiều người,câu chuyện này chẳng có gì hấp dẫn hoặc hay ho gì,nhưng với mình,tâm hạn chế,năng lực hạn chế,hiểu biết cũng hạn chế…nhiều lĩnh vực còn hạn chế,nhưng mình đã học được một bài học lớn.Mình nhận ra một điều nho nhỏ,một người như cô Vân,chả bao giò kể về công việc của mình,có làm được bao nhiêu việc,nói đến cổ cũng chỉ nhoẻn một nụ cười rồi thôi. Mình viết lại câu chuyện này để chia sẻ,đồng thời thay cho lời cảm ơn đến tất cả những ai đã đến thăm viếng,nguyện cầu hay chỉ một thoáng nguyện cầu cho Cha Mẹ mình…một lời tri ân đến người Bạn mà cũng là Người Thầy , những Người Bạn mà mình đã xem như là người thân mến …những người mình sẽ nhớ hoài. Trong tâm mình vẫn vang mãi một lời tri ân.
Hay quá chú ơi!
