Con tập, hay con cố sức làm gì đó (như cố học chẳng hạn). Có cái gì đó nó làm cho con quyết tâm. Rồi xúi hay nói cách khác là kêu con ráng làm cho bằng được người ta. Giống như cái thầy hay ví dụ là học mẫu giáo mà giải đề của tiến sĩ vậy đó ạ.
Thầy lúc nào cũng nói con hãy từ từ, thật chậm, thật chậm. Câu nói đó quá sá đúng, không sai vào đâu được để đối trị với cái ác nghiệp trên.
Nên giờ đây, con học hay tập. Điều đầu tiên là ráng điều đình với cái tâm của con. Để nó chịu tập. Làm riết thì nó quen, nên không cần tốn nhiều công sức nữa ạ. Sau lúc tập, ra đề mục thì con vui. Không ra thì con tự nhủ với mình là vẫn đang bước đi trên con đường này. Còn tập là còn đi, còn đi thì sẽ có ngày tới. Cả trong việc học nữa. Nhiều lúc do tác dụng phụ của thuốc mà các khả năng học của con giảm. Nhưng con cũng làm y như vậy. Con tự điều đình cho nó qua cơn trầm cảm. Rồi hôm sau con lại tiếp tục bước đi. Thật chậm thật chậm.
Ở đoạn trên con viết, thầy đã nói là đúng và con lại làm theo ạ. Nhưng cho tới giờ con lại gặp 1 trở ngại nữa. Con cố gắng tự làm theo ý mình để vượt qua nhưng tới hôm nay thì con bí rồi ạ. Xin thầy xem qua và giúp con với.
Con đã cố gắng ở cả phương diện đời và đạo. Nói rõ hơn về
"Đời". Con học Nhật ngữ và cố gắng học khối B (Toán - Hóa - Sinh). Con tự biết tính cách mình từ nhỏ đã không kiên trì, hễ gặp khó khăn là ý nghĩ bỏ ngang nó hiện ra. Con cố chống chọi với nó để kiên trì học.
"Đừng có chịu thua" là câu thầy nói và con cũng không chịu thua. Cho tới giờ phút này. Con học Nhật ngữ lẫn luyện thi khối B con có gặp những trở ngại ban đầu. Con lại tự nhủ không bỏ cuộc và con tiếp tục. Nhưng tới lúc này, ý chí con đã kiệt quệ rồi thầy ạ. Giờ, ngay cả sở thích đọc sách con cũng không mở nổi 1 quyển sách ra để đọc nữa. Mặc dù theo con nghĩ những cái đó nó không có gì khó.
Khi con điều đình với chính mình bằng phương pháp ghi trên. Thay vì con khỏe lại, tinh thần, ý chí con lại được khôi phục sau mỗi lần tập, hay mỗi ngày thức dậy sau khi để cho cơ thể nghỉ ngơi. Để tiếp theo con lại bước đi trên con đường của con. Thì giờ lại không còn như vậy nữa ạ. Ý chí của con ngày càng yếu đi, và mỗi lúc con càng cố gắng thì nó lại càng yếu đi khiến con muốn quỵ ngã luôn ạ. Trong con như có những khoảng không - trống rỗng, hụt hẫn. Con nghĩ mình mệt rồi nên nghỉ ngơi. Con đi chơi với bạn bè, con đi mua sách, vào game chat với mọi người, hay đi offline, đọc sách, coi phim, nghe nhạc, ăn uống những thứ con thích,... Con làm tất cả những gì từng khiến con vui.
Nhưng giờ đây thì không có bất cứ cái gì khiến con khỏa lấp được khoảng trống trong mình.
Ngoài trừ 1 việc. Là tập, là sám hối. Con trốn tránh cái hiện thực trống rỗng đó bằng cách tập. Bởi khi tập, con thấy khoảng không trước mình màu đen giống như 3D, cứ như con đang bước vào 1 thế giới mới, con lại tiếp tục làm cho ra cái chấm đỏ. Dần dần nó ra dễ dàng hơn. Trong khoảng thời gian con tập con cảm thấy mình vui, như con đang làm 1 việc gì đó rất có ý nghĩa với mình vậy. Khoảng trống trong con được lấp đầy. Và khi bước ra khỏi không gian đó. Trở lại đời thường. Mọi việc lại như cũ... Con không đủ sức tập suốt ngày để thoát khỏi cái gì đang đeo bám con ở hiện tại. Và con không biết làm sao để thoát khỏi nó nữa thầy.
Con nghiện Internet. Con có chơi game, nhưng con không nghiện game. So sánh giữa đời và thế giới Internet. Cứ như con không thể cân bằng được. Một là con chọn đời (học, tiếp xúc thế giới thực,...) hoặc là con chọn Internet. Mà không thể song hành cùng nhau. Con tiếp xúc thế giới mạng. Con không học được. Và ngược lại. Con học. Và buộc phải bỏ thế giới mạng.
Con từng thử bỏ rất rất nhiều lần (khoảng 10 lần hơn ạ). Nhưng con đều không làm được. Những ngày đầu ý chí còn có. Nhưng ngay sau đó nó đánh gục con.
Hiện giờ, con nghĩ trong đầu mỗi ngày học 1 chút tiếng Nhật, 1 chút kiến thức khối B. 1 Chút, chỉ 1 chút nhỏ thôi. Nhưng con không mở nổi quyển sách ra. Con không biết diễn tả cảm giác này thế nào nữa ạ. Ngày ngày, con chỉ biết lúc khỏe con sám hối hoặc khá hơn con lao đầu vào tập. Còn những việc đi chơi này nọ.
Con cảm thấy nó thật vô ích và chẳng còn hứng thú để đi nữa. Thầy ơi,
Ý chí là gì vậy thầy. Tại sao có lúc con tràn đầy ý chí để con vượt qua những thứ trên. Nhưng có lúc con kiệt quệ và cứ xuôi theo dòng đời dù chẳng có vui vẻ gì trong tâm. Nó rốt cuộc là gì ? Tại sao nó lại đeo bám con bằng cái cảm giác đó. Con không thể dung hòa đời và đạo sao thầy ? Con phải làm gì đây ạ. Cuộc đời không ổn định sẽ khiến con tràn đầy lo toan. Con muốn lo cho mẹ con, không để mẹ làm việc nhiều nữa. Mỗi khi nghĩ vậy, con cảm thấy mình bất lực. Mẹ con đã qua hàng 55 tuổi, mà còn phải làm việc để nuôi con.
Nhìn những người học được, đi làm được tự bản thân kiếm sống. Con cảm thấy ghen tị...
Thầy ơi, 1 trong những cách con đã làm thử để chống lại nó. Con tự xa rời mọi người.
Tự cầm tù bản thân. Trong những ngày đó, con đã không chịu nổi và phiêu theo dòng chảy của những thói quen... Con lại thất bại ạ.
Một chuyện cuối cùng.
Đó là suy nghĩ trong đầu. Nói ra thật đáng xấu hổ, nhưng con không còn gì để mất nữa. Con hay nghĩ, hay mơ mộng mình là 1 anh hùng hay là 1 vị giáo sư giỏi về học thuật. Con mơ mộng mình có được năng lực để đi làm, hình dung bản thân làm được những việc mình muốn. Con cảm thấy phiêu mỗi lần mơ mộng. Con không biết xấu hay tốt. Con cho nó là phóng tâm. Và con để ý hơi thở, mường tượng chấm đỏ trong đầu để chấm dứt nó. Kết quả ra sao con chưa biết được ạ.
Trong 1 khoảng thời gian 1 tiếng.
Tâm trạng, cảm xúc của con đảo pha hơn 6 lần. Có nghĩa là nó lên xuống vui - buồn - vui - buồn - hụt hẫn - vui... Nó cứ như vậy và khiến con sống dở chết dỡ. Con không chấp nhận nó. Nhưng nó vẫn đến, con không phải là người kiểm soát chính cảm xúc của mình. Dù đã có tác động của thuốc.
Thầy ơi, đường nào, con phải đi đường nào để thoát đây ?
Ghi chú: Con xin lỗi vì đầu năm đã nhờ thầy, nhưng con bí lắm rồi ạ. Con thử nhiều cách nhưng không được. Đành phải phiền tới thầy...
Happy Life