Thầy ơi,
Mặc dù là tính nghỉ ngơi ngồi chơi cho hết 2 tuần nhưng mà con thấy cũng phí. Nên khi các Bạn rủ tập là con chơi liền, hehehe.
Khi con vào thì con hộ thân liền. Sau đó con suy nghĩ là làm thế nào mà giúp cho các Bạn đây? Con nghĩ là mình phải "vô xê" trước rồi mới có lực. Nên con vào quán hoa sen. Lần này con ráng làm chỗ căn bản ở vùng trước mặt. Tức là con đang build lại lòng tin vào cái tv. Có một điểm lóe sáng và con nhắm vào đó và làm hoa sen trong tv. Làm rất nhanh.
Căn bản tới đây là đúng 100%.
Sau đó con giữ cái đó ở đó (tầm tam thiền?) và nghĩ là mình có thể làm hai việc một lúc không? Và lập tức con mở ra Chân Như ở góc 30 độ. Con nghĩ là con không thể làm hai chuyện cùng lúc nhưng có thể làm gần như cùng lúc. Mức độ thời gian chênh lệch không đáng kể.
Tâm con nó chưa nhu nhuyển và dể sử dụng nên nó bị như vậy đó. Chỉ cần dợt nhiều hơn thì sau một thời gian tâm lực nó sẽ mạnh lên.
Lời BànTrạng thái "bật qua, bật lại" này ở Tứ Thiền thì nó mạnh hơn.
Gọi là "bật qua, bật lại" là cách nhìn lần lượt từ Chân Như (nhìn từ bên ngoài màn tivi) qua cái nhìn của hành giả đang ở trong màn tivi.
Rõ hơn:
Từ Chân Như nhìn vào: là coi hành giả đang đóng phim.
Cái nhìn đang ở trong màn tivi: là chính hành giả đang đóng phim.
Và hai cách nhìn này có thể thay đổi dể dàng cho nhau.
Sau đó con tập trung vào cái thấy của Chân Như và cố gắng gom các Bạn lại. Con hiểu là có Nhí và các Chị canh cốc rồi, nhưng mà không hiểu sao con thấy là đây là cái mà con phải làm.
Con đang tạo ra một lực gia trì riêng trong nhóm của con.
Có bốn bạn, tạm gọi là A,B,C,D. Trình độ khác nhau. Tức là các bạn trụ ở chỗ khác nhau. Nên con gom lại ở chỗ lưng chừng cho dễ chịu nhất. Khi gom lại thì có hai Bạn A, B hôm qua đã ngồi sẵn trên hoa sen rồi.
Quan niệm "ngồi trên hoa sen" là ngay lúc này hai bạn này đã có làm hành động tâm linh nào đó đồng dạng với Bồ Tát.
Hai bạn mới C, D hôm nay thì chưa. Con lót hoa sen cho hai Bạn này.
Hành động "lót hoa sen" là hồi hướng công đức thực hiện hạnh Bồ Tát cho hai bạn này.
C ngồi trên hoa sen nhưng bị lún trong hoa sen.
Vì đây là một tiêu chuẩn của Bồ Tát nên khi hồi hướng như vậy: Tu sĩ làm chuyện hồi hướng này cũng sẽ thấy được luôn tình trạng đồng dạng này ra sao.
Tình trạng bị lún xuống là:
Khi làm chuyện cứu người, vị này còn tính công của mình, qua động tác tự nhiên là: Còn nhớ là mình đã làm như vầy, như kia…
Lời Bàn:Đây là không có gì là sai, nhưng vì chưa có làm nhiều lần, nên trí thông minh tự nhiên nó nhớ. Còn nếu mà làm quá nhiều lần thì nó sẽ quen và không còn để ý đến những việc thiện này nữa.
D thì nằm sải lai hehehe vì ngủ mất.
Ngồi trên hoa sen có hai vấn đề:
1. Chóng mặt là do tính ích kỷ mà ra.
2. Ngủ khỏe là đây là một người thiện, và khi gặp cái chuyện thiện hơn mình thường làm, thì người này do cái tính quá êm ái này mà sinh ra chuyện nằm ngủ.
Con ngồi đối diện với các bạn và loay hoay tìm cách…
Con muốn không cho bạn này tỉnh ngủ thì con nhìn bạn này và con sẽ hiểu là con có thể liên lạc với bạn này: Khi con biết là con đã bắt được liên lạc rồi thì con chỉ việc gọi ngay tên của bạn này thì bạn này sẽ hết ngủ.
Con chuyển qua đề mục con và quán một chút, thì ra ông Phật. Con nhìn ông Phật cho vui và sau đó quay qua các Bạn.
Tới đây là đúng 100%.
Khi quay lại, con thấy là cái chỗ con ngồi này chưa hay. Con dò một hồi và thấy đằng sau, phía bên trái của con có 1 vùng xoáy màu đen, nó xoáy hướng đi xuống. Và con liền bay qua đó ngồi. Khi ngồi trên đó yên rồi thì con phóng quang ra các bạn.
Chỗ này nên cẩn thận: Chỉ ngồi vào điểm này khi con biết là con có dư tâm lực để ngồi vững vàng, còn không thì con nên hộ thân trước (như con đã làm).
Lời bàn:Khi chọn chỗ này để ngồi thì tu sĩ đã hiểu là mình ngồi ngay chỗ "Vọng Tâm" mạnh nhất của nhóm người mà tu sĩ hộ trì. Việc làm này xuất phát từ "Tình Thương" (y như là hành động cho
đứa con ngủ chỗ khô để Mẹ ngủ chỗ ướt vậy, nhắc lại: Không có "Tình Thương" thì tu sĩ sẽ không nhớ đến cách chọn chỗ này đâu.
Con ngồi gần bạn A nhất và xa bạn D nhất. Tụi con là một tam giác xéo, con là đỉnh, bốn bạn kia là cạnh đáy. Nhưng tam giác này không phải là tam giác đứng - tức là con ngồi gần như ngang hàng (trên một mặt phẳng) chứ không phải ngồi từ trên.Từ con có một tia màu vàng đi ra đến từng bạn.
Con chọn chỗ thì đúng 100%, nhưng khi phóng quang thì con làm thiếu sót. Chính con phóng quang cho Bạn Bè của con. Nó thiếu ở chỗ là thiếu tình trạng "Tam Bảo" (Phật Pháp Tăng) mà ở đây chỉ có "Nhị Bảo mà thôi (Tăng và Pháp).
Xong rồi con quay qua quán ông Phật tí nữa. Ông Phật hôm nay đứng nhưng cười dễ thương lắm. Con nhìn cho kĩ cái chân vì con thấy là vẫn còn có gì ở đó mà con phải chú ý. Con nhìn hai ngón cái (rất to) của ổng mà cảm thấy có cái gì trên móng chân á mà con nhìn chưa ra. Con thấy áo của ổng cũng có điểm lấp lánh lóe sáng nữa. Chẳng lẽ cũng có người trang nghiêm quốc độ trên áo ông Phật?
Tuy là con nghĩ nó là như vậy (trang nghiêm quốc độ trên áo) nhưng cái Vô Sư Trí lại tính khác! Hehehe.
Cái áo Ngài bận là cái áo Chánh Pháp đó.
Điểm sáng là điểm con chú ý vào chuyện trang nghiêm quốc độ theo chiều hướng" Chánh Pháp.
Sau đó con thắc mắc tóc ông Phật là sao? Tại sao nó lại là những cuộn cuộn? Không lý nào là vì ổng tóc quăn? Cũng càng không phải là vì ổng từng là tu sĩ bên tóc (ở dơ) hehehe. Phải có lý do. Và con thấy con chui vào trong những cuộn tóc đó. Con thấy con có thể chui vô và ra rất dễ dàng. Trong đó có lỗ hổng như là hang núi á nha. Con sẽ trở lại đây thám hiểm tiếp.
Sau đó con nhìn ánh sáng vô biên của ông Phật. Con nhớ là hôm trước Ngài dùng ánh sáng này để thanh lọc con. Nên con nói: "Ông Phật ơi cho con mượn ánh sáng này để con làm cho bạn con nha."
Đây là cái mà Vô Sư Trí nó tính cho con làm. Hehehe
Khi phóng quang thì nên có đủ Tam Bảo: Phật - Pháp - Tăng thì nó mới có trên, có dưới và như vậy nó mới có tác dụng rất là có hậu.
Là khi phóng quang với đầy đủ Tam Bảo thì Bạn Bè của con sẽ có được linh tính rất là bén nhạy về những ác pháp. Bạn Bè của con sẽ nhận ra ngay khuyết điểm của mình và tìm cách sữa đổi.
Xong rồi con quay qua Chân Như.
Hay! Rất là hay! Phải nói đây là nước cờ "Tranh Tiên"!
Lời BànKhi quay về Chân Như (Tức là cái nhìn từ phía ngoài của màn tivi) con cũng đã xuất sắc truyền vào khung cảnh đó
cái tính tỉnh lặng của Chân Như.
Bạn Bè sau này, khi tu hành cao cấp hơn, nhưng vì một nguyên nhân gì đó mà chỉ thui thủi tu một mình, thì sẽ nhớ lại cái cảm giác thanh tịnh này! Và
khi tu hành một mình thì cũng không nhầm lẩn Đây là một hành động có hậu.
Con làm những việc sau:
-Đối với cái vòng xoáy màu đen ngay chỗ con ngồi: con dùng ánh sáng mạnh mẽ của hoa sen để chế ngự nó. Vì ánh sáng che mất màu đen nên nó hóa giải được sự vọng tâm nặng nề này. Con thấy chiêu này rất hay vì nó làm cho người chịu đựng hông bị vọng tâm. (vì con - người ngồi ngay đó vẫn còn rất yếu mà, hehehe).
-Đối với các bạn: Con dùng ánh sáng của ông Phật và rọi thẳng vào các bạn. Ai cũng như ai. Ánh sáng này làm cho mặt các bạn vàng lên. Nhưng nó không có xuất-phát-từ-chính-họ. Con thấy giống như là đặt vàng ròng ngay trước mặt thì cái mặt nó sáng do ánh sáng từ vàng phát ra. Con không chịu. Con muốn phải sâu và xuyên suốt hơn như thế nữa. Con liền thấy cái cảnh con Nhập Lưu lần 1. Đó là do lực quán vô thường từ hoa sen hắt lên mà làm cho con Ngộ. Thế là ngay lập tức con đánh vào hoa sen. Đồng thời hoa sen của cả 4 người thành vàng ròng (như nóng chảy nhưng không có gì cục cựa hết nha), và ánh sáng nguyên chất này hắt lên mạnh mẽ. Ai cũng là vàng chính hiệu hết. Và con thấy con ngồi thấp hơn bốn bạn này một tí. Y như là chơi bập bênh. Con lấy sức nặng của mình đè xuống và đẩy các bạn lên cao.

Hai bạn C và D lúc ban đầu có những thay đổi sau: Hoa sen của C nhẹ hơn và C nổi lên một tí. Mặt sáng hơn. Con thấy con thổi được những bụi đen li ti từ trên người C bay rớt ra. Nhưng còn phải làm tiếp

. D lúc nãy nằm sải lai bây giờ đã ngồi trên hoa sen rất là vững vàng nhưng mà cũng còn ngủ, hehehe. Có còn hơn không, có còn hơn không. Hai bạn A và B thì khỏi nói đi nghe. Ngon lành. Và con giữ như vậy cho tới cuối buổi. Chính cái này nó làm con bị nặng tim, hehehe. Đến đây con hiểu sự chịu đựng mà Thầy, Nhí, và TLH phải chịu khi hộ trì cho mọi người, nó còn phải hơn gấp trăm gấp ngàn. Con rất khâm phục mọi Người. Ôi con còn phải học rất rất rất nhiều. Ha CHỊ ha! hehehe.
Không ngôn từ nào có thể diển tả hết được cái hay, cái khéo của Vô Sư Trí khi hành giả đã đem đủ Đạo vào Đời.
-Đối với bài tập của con: Con thấy ông Phật đưa tay ra đón con lên. Con là búp sen nhỏ trong bàn tay ông và vẫn xoay rất nhẹ nhàng. Con không biết ông Phật đưa con đi đâu? Thì con thấy là ông cho con ngồi trên vai phải. Con thấy lỗ tai ông có điều đặc biệt và nó dẫn đến một chỗ nào đó. Nhưng con hông chịu. Cái chỗ mà ông muốn đưa con đến không lý nào chỉ đơn giản như vậy? Sau khi nhìn chán và chê

cái vai, tóc, và lỗ tai ông thì con thấy ông nâng con lên ngay cục đỏ trên đảnh ông. Trời ơi! Con không thể chịu đựng nổi ánh sáng từ bi và hấp lực của nó hehehe nên con thấy con phải che mặt lại

. Ông Phật ghê quá! Ông Phật cho ra ánh sáng và hút lại bụi đen thui! Và con nhìn một hồi. Cái đảnh của ông là một viên Ngọc to bự màu đỏ sáng vô cùng và trong sạch vô cùng. Nó cứng nhưng mà nó không cứng! Nó mềm nhưng nó dẻo và nó có sức chịu đựng cao độ cũng như tính nhu nhuyễn kì lạ để đón tiếp bất kì thể loại gì. Con chui vào ngay giữa cục đỏ và ngủ hehehe.
Lúc đó con thấy nó tuy là cao như vậy (trên đầu/đảnh ông Phật) nhưng lại thấp lắm.
Và con thấy thân thuộc dễ chịu lắm nên con mới cảm thấy đó là trú xứ của con. 
Hành động đúng mức của một Người Chỉ Đường là cao nhưng lại thấp, gần gủi và thân thương. Đây là tuyệt chiêu của thành viên hoasentrenda.
Sau cùng là hết giờ, chuông gõ boong nên con chạy vô Chân Như coi thì vẫn còn hình ảnh đó. Con hông biết con có còn khả năng hỗ trợ như vầy hem, hehehe, nên con lưu lại kỉ niệm bằng cách tặng cho mỗi bạn một Liên Hoa. Bốn người đó đều có một hoa sen xoay ở anahata của họ. Hoa sen này cũng như mọi hoa sen của con, xoay theo bánh-xe-Pháp, hehehe. Sau cùng là con hồi hướng và xả.
Nói thêm: Trong suốt quá trình này. Có một "ai" đó ngồi trên hoa sen nhưng người đó không tập mà chỉ là một bóng mờ. Con vẫn giữ người đó ở vòng ngoài (không cho vô tam giác của tụi con, vì người đó không tập). Và con cũng tặng cho một hoa sen. Con thắc mắc chả hiểu "nhân" này là ai. Sau đó ngồi dậy (con nằm võng) thì thấy Bà Chị Dâu (có chữ Vạn) đang nằm ngủ trên giường sau lưng con

. Thì ra là chị ấy. có còn hơn không, hehehe.
Quá trình tập là 20 phút.

Con làm như vậy có được không Thầy?
Hết.
Hay quá! Rất có hậu và cực kỳ sáng suốt.