
13 - An Rồng
13 - An Rồng
ruabien - 07-12-2009
Nghe chuyển âm:
An Rồng
Lại nói chuyện cũ.
Hồi ở VN, Hai Lúa tui có quen một dị nhân, tên là An Khùng trụ xứ ở Định An, gần xưởng làm chén Vĩnh Tường cách Đà Lạt khoảng 15 cây số về hướng Nam. Anh chàng tu thành... Rồng (hí hí). Lý do là con người tham quá! Tối tối, chàng ta lại... xuất hồn (hí hí) lên hướng sao Hiệp Sĩ (Orion) ngay đỉnh của hệ ngôi sao tạo thành cái tam giác đó (hí hí) để học nghề! Cứ một đêm, là học xong một nghề và anh chàng học đủ thứ nghề (chữa bệnh, Điạ Lý, Phong Thủy, coi nhà coi cửa (hí hí)... tóm lại toàn là các thứ mà tụi mình bị dị ứng không thôi (hí hí).
Thế rồi nhờ thiện duyên, chàng Rồng nhà ta đi tìm Hai Lúa tui. Và Hai Lúa lại có duyên múa kim châm cứu cho anh chàng thưởng thức trí tuệ loài Người: Vợ anh ngay vào buổi châm đầu tiên đã hết... điên! Đứa con bị giựt Kinh Phong cũng lành luôn ngay hôm đó (cái này nói nhỏ cho... cả làng nghe là vì... hồi kiếp trước Hai Lúa mắc nợ họ, nên trong kiếp này mới trả được chớ chả hay ho gì. Cộng với thiện duyên là cô Vân thành công và có viết lại công thức chữa bệnh bằng cách đeo ngọc (hí hí), nên chàng Rồng nhà ta mới chịu tin: “Tuy rằng phần đông con Người tham thật nhưng vẫn còn những người hiếm hoi làm được việc!”
Thế rồi anh chàng đi một màn so sánh, giữa 2 pháp môn và khoái tu theo cách tu bụi đời này (hí hí). Phát đầu tiên, Hai Lúa tui tranh luận với anh chàng là phải sám hối! Anh chàng không chịu vì: “Tui... có gì đâu mà phải sám hối lôi thôi cho mất công!”
Hai Lúa tui bình luận như sau:
“Anh chưa vào được cái giàn phóng của tụi tui, thì không thể nào anh bay xa được, tỷ như: Hỏa tiễn mà không có giàn phóng thì còn tệ hơn... xe đạp nữa?”. Vả lại, anh chưa hiểu được câu này: “Anh chưa phải là con Người”. Anh chàng đâu có vừa, sau một tràng cười khoái trá (không hề có một chút giận hờn), anh hỏi vặn lại: “Chớ tui là cái con gì đây?”
“Xin anh bình tĩnh thử thí nghiệm cái này!”
Và anh đồng ý xuất hồn coi, ba má (đã chết) của anh hiện ở cảnh giới nào? Sau 4 tiếng đồng hồ im lặng, tìm kiếm trong thế giới vô hình, anh xuất định: “Chịu, Không thấy!”. Hai Lúa tui chỉ cách sám hối cho anh {...}, và sau 3 tháng sám hối anh cho biết kết quả: “Hay quá, tui vừa nằm mơ gặp ba và má, Hai Vị đó nói với tôi rằng tui đang tu hướng đi lên, còn hồi trước là tu hướng đi xuống (làm Một Linh Vật)!
Và anh hạ giọng nói với Hai Lúa tui nghe:
“Và tui trực nhận rằng: Sinh vật (cho dù đó là một linh vật như con rồng, có phép thần thông biến hóa!) không có chữ Hiếu, mà chỉ có con Người mới có chữ Hiếu mà thôi!”
Hai Lúa tui cười: “Anh đã lên giàn phóng của tụi tui rồi đó! Tui đi Mỹ, anh ở lại theo cô Vân mà tập.”
“Qua đó, đừng quên An Khùng nghe!”
Thế rồi tụi tui chia tay...
Hồi còn nhỏ mình thấy Ba Má là số một: Cầu được, ước thấy là ở Hai Vị Trời này. Lớn lên, đi học: Lại thấy Thầy dạy ở trường là số một. Những điều mà Ba Má không biết, ở đây Thầy đều chỉ dạy kỹ lưỡng, nào là Toán, Địa lý, Hoá Học... Mình lại nhận biết rằng ngoài Thầy ra, còn có những Bạn không hiểu làm sao mà học giỏi vậy. Và kết luận rằng: Thầy và Bạn mới thiệt là giỏi. Lại lớn lên chút nữa. Có gia đình, rồi sanh con đẻ cái, nuôi nấng, dạy bảo... và rồi mệt phờ râu cộng với muôn vàn lo âu: Khi nhìn đàn con thay đổi tâm sinh lý, tập tành đối chọi với cuộc đời, rồi ngồi nghĩ lại: Ba Má mình mới thiệt là giỏi, giỏi quá xá là giỏi, giỏi nhất trên đời.
Lại nói chuyện cũ.
Hồi ở VN, Hai Lúa tui có quen một dị nhân, tên là An Khùng trụ xứ ở Định An, gần xưởng làm chén Vĩnh Tường cách Đà Lạt khoảng 15 cây số về hướng Nam. Anh chàng tu thành... Rồng (hí hí). Lý do là con người tham quá! Tối tối, chàng ta lại... xuất hồn (hí hí) lên hướng sao Hiệp Sĩ (Orion) ngay đỉnh của hệ ngôi sao tạo thành cái tam giác đó (hí hí) để học nghề! Cứ một đêm, là học xong một nghề và anh chàng học đủ thứ nghề (chữa bệnh, Điạ Lý, Phong Thủy, coi nhà coi cửa (hí hí)... tóm lại toàn là các thứ mà tụi mình bị dị ứng không thôi (hí hí).
Thế rồi nhờ thiện duyên, chàng Rồng nhà ta đi tìm Hai Lúa tui. Và Hai Lúa lại có duyên múa kim châm cứu cho anh chàng thưởng thức trí tuệ loài Người: Vợ anh ngay vào buổi châm đầu tiên đã hết... điên! Đứa con bị giựt Kinh Phong cũng lành luôn ngay hôm đó (cái này nói nhỏ cho... cả làng nghe là vì... hồi kiếp trước Hai Lúa mắc nợ họ, nên trong kiếp này mới trả được chớ chả hay ho gì. Cộng với thiện duyên là cô Vân thành công và có viết lại công thức chữa bệnh bằng cách đeo ngọc (hí hí), nên chàng Rồng nhà ta mới chịu tin: “Tuy rằng phần đông con Người tham thật nhưng vẫn còn những người hiếm hoi làm được việc!”
Thế rồi anh chàng đi một màn so sánh, giữa 2 pháp môn và khoái tu theo cách tu bụi đời này (hí hí). Phát đầu tiên, Hai Lúa tui tranh luận với anh chàng là phải sám hối! Anh chàng không chịu vì: “Tui... có gì đâu mà phải sám hối lôi thôi cho mất công!”
Hai Lúa tui bình luận như sau:
“Anh chưa vào được cái giàn phóng của tụi tui, thì không thể nào anh bay xa được, tỷ như: Hỏa tiễn mà không có giàn phóng thì còn tệ hơn... xe đạp nữa?”. Vả lại, anh chưa hiểu được câu này: “Anh chưa phải là con Người”. Anh chàng đâu có vừa, sau một tràng cười khoái trá (không hề có một chút giận hờn), anh hỏi vặn lại: “Chớ tui là cái con gì đây?”
“Xin anh bình tĩnh thử thí nghiệm cái này!”
Và anh đồng ý xuất hồn coi, ba má (đã chết) của anh hiện ở cảnh giới nào? Sau 4 tiếng đồng hồ im lặng, tìm kiếm trong thế giới vô hình, anh xuất định: “Chịu, Không thấy!”. Hai Lúa tui chỉ cách sám hối cho anh {...}, và sau 3 tháng sám hối anh cho biết kết quả: “Hay quá, tui vừa nằm mơ gặp ba và má, Hai Vị đó nói với tôi rằng tui đang tu hướng đi lên, còn hồi trước là tu hướng đi xuống (làm Một Linh Vật)!
Và anh hạ giọng nói với Hai Lúa tui nghe:
“Và tui trực nhận rằng: Sinh vật (cho dù đó là một linh vật như con rồng, có phép thần thông biến hóa!) không có chữ Hiếu, mà chỉ có con Người mới có chữ Hiếu mà thôi!”
Hai Lúa tui cười: “Anh đã lên giàn phóng của tụi tui rồi đó! Tui đi Mỹ, anh ở lại theo cô Vân mà tập.”
“Qua đó, đừng quên An Khùng nghe!”
Thế rồi tụi tui chia tay...
Hồi còn nhỏ mình thấy Ba Má là số một: Cầu được, ước thấy là ở Hai Vị Trời này. Lớn lên, đi học: Lại thấy Thầy dạy ở trường là số một. Những điều mà Ba Má không biết, ở đây Thầy đều chỉ dạy kỹ lưỡng, nào là Toán, Địa lý, Hoá Học... Mình lại nhận biết rằng ngoài Thầy ra, còn có những Bạn không hiểu làm sao mà học giỏi vậy. Và kết luận rằng: Thầy và Bạn mới thiệt là giỏi. Lại lớn lên chút nữa. Có gia đình, rồi sanh con đẻ cái, nuôi nấng, dạy bảo... và rồi mệt phờ râu cộng với muôn vàn lo âu: Khi nhìn đàn con thay đổi tâm sinh lý, tập tành đối chọi với cuộc đời, rồi ngồi nghĩ lại: Ba Má mình mới thiệt là giỏi, giỏi quá xá là giỏi, giỏi nhất trên đời.