Tu Bằng Con Tim

Tu Bằng Con Tim

Bài Chọn Lọc    Xem 505     5 năm trước

Tu Bằng Con Tim

Thầy Tibu 29-11-2013

Nghe chuyển âm:

Lá Chuối có một giấc mơ tuyệt vời vào sáng nay, tibu đã đọc và giải giấc mơ trứ danh này của LC vì nó có giá trị xuất sắc, và nó đã có thể lấn áp ngay cả giáo pháp cao cấp của Chính Đức Phật Thích Ca cho nên tibu làm đại mà chưa xin phép Lá Chuối!

Câu chuyện như sau:

“Dạ con quên kể, tối qua ngủ được và con mơ thấy mình vừa Thấy vừa tường thuật lại cho ai đó nghe câu chuyện ( mà như coi phim rồi kể cho người khác ) về vợ Ông Vua nào đó xinh đẹp mà khi nghe Đức Phật thuyết Pháp là bà tắt thở và thẳng một lèo lên A La Hán và ngơ ngơ nên cho đi ăn xin quanh thành của Vua. Con kể xong thì thấy, Bà này đâu cần thần thông hay đề mục sáng chói gì, đó là kỹ thuật, cái chính là Giải Thoát. Dạ hết.”

Sự sáng suốt, khi nghe pháp nhiều, đã đưa con đến tầm ngắm này rồi đó. 

Nó là tu bằng con tim.

Trong câu chuyện, bà ta tự biết mình là một tuyệt sắc giai nhân, một người đẹp trong tranh... nhưng lại hay bị bỏ quên vì ông Vua cần phải giao tế chính trị với các nhà ngoại giao cùng với các Nô Tỳ khác.

Bà biết nhưng cũng không thể nào nói thành lời được! Bà đành im lặng...!

Im lặng!!! Im Lặng!!! Im Lặng!!!

Một phần vì đó là câu chuyện giao tế của một Ông Vua.

Tất nhiên, phong tục khốn nạn này đã đốt cháy từ bên trong của Bà! Khi bà nhìn vào tất cả những cái đẹp, hào nhoáng bên ngoài của cung điện và hiểu rất là rõ: nó cũng chỉ là... cái bên ngoài!

Không thể nào là cái hạnh phúc bên trong được!

Những danh vị nào là... Hoàng Hậu, hoặc là... Bật Mẫu Nghi của Dân... Cũng chỉ là những danh vị trống rỗng có danh mà không có thực đối với Bà!

Sáng nghi thức, trưa nghi thức, chiều nghi thức... Không có cái gì cho riêng mình hết!

=================

Và sau khi nghe và thấy được luôn cái thảm họa của cái linh ảnh mà Đức Phật đã trình bày!

Nét đẹp, cái mà Bà trân quý, săm soi hằng giờ, nó là cái thú tiêu khiển duy nhất còn lại của bà, thật ra... không có gì bảo đảm là lâu dài!

Cái mà chính Bà đã nuôi dưỡng nó, đã đưa ra làm cái bề ngoài hào nhoáng của Bà đã bị bài pháp quất xụm:

Bà không còn gì hết ngoài cái Trí Tuệ: Cái gì rồi cũng thành tro bụi hết!

Bà Thành A La Hán bằng con tim.

Như tibu đã từng chứng kiến:

2 và 2 thông thường có kết quả là 4.

Nhưng khi áp dụng vào sự phấn đấu, sự không chịu thua, sự làm cho tới chết... thì có thể đụng được sự xuất thần.

Và chính sự xuất thần đã cả thắng tất cả.

Lúc này thay vì 2 và 2 thành zêrô thì có thể 2 + 2 thành ra... cả triệu luôn!

Trong HSTD không thể nào không có những chuyện này, nếu quý Ngài chịu khó tìm hiểu.

Trong khi tu hành, ngoài cái chuyện nhập định này nọ (mà tibu gọi đó là hệ thống... trường ốc).

Thì con đường đi đến Niết Bàn cũng có thể xảy ra cho một số Người khác! Số Người này không thể là đa số được, nhưng không phải là không có.

Câu chuyện hiển nhiên của Hoàng Hậu, bên trên, không thể xảy ra hằng ngày được. Nhưng không phải là không có!

Vạn sự khởi đầu nan! (chuyện gì khi khởi đầu đều gặp cái khó). Cho nên, bà con cũng đã nghe phản ứng buồn cười của những kẻ bị rắn độc cắn trong rừng!

Họ cứ làm đại! Theo kiểu:

- - Con đã bị rắn độc cắn, Xin ơn trên cho con gặp được thuốc!

Nói vậy xong thì họ liền đưa tay ra sau lưng và quơ đại một nắm lá cây rừng rồi cho vào họng mà nhai!

Không biết có được gì không? Nhưng tibu có nghe nói là đã có người ăn phải cái thứ gì đó mà họ được giải độc!

Tất nhiên, không phải ai hễ mà làm như vậy đều sống nhăn răng!

Nhưng phải nói là có người sống!

============

Chuyện nhớ lại:

Nhớ lại chuyện Dien Ta (DT), một người bạn của tibu đã có tiền án đã... tự tử vài ba lần rồi! Trong một lần do không thích sống nữa nên DT đã rủ một người bạn khác cũng cùng xóm đi vào rửng để uống thuốc trừ sâu (Mitox).

Hai anh chàng ăn một nữa con gà và dự trù là sẽ ăn nữa con còn lại trong rừng và sau đó là uống thuốc trừ sâu (Mitox).

Trên đường đi, DT thấy một cái nấm lạ và anh ta quơ tay, tiện thể cho vào miệng nhai nuốt ngon lành.

- - Nếu nó độc thì tao đi càng lẹ!

Nói xong thì DT cười to!!!

Sau đó là nghi thức uống thuốc trừ sâu Mitox!

[...]

Tuy là đau đớn vô cùng tận, DT vẫn lết ra đường cái và được cứu sống! Còn anh bạn kia đã chết trong rừng sau khi lăn lộn vì đau đớn và chết úp mặt vào cái rảnh nước.

Nhận xét của DT:

DT nhận xét là nhờ vào cái nấm vô danh đó! Tibu có đi vài lần vào rừng với DT để hái nấm nhưng chưa gặp lại được cái nấm đó.

==================

Trở về chuyện gấu rượt: (hay 2+2= cả triệu)

Như vậy, trong tinh thần đó, tibu đã nói với bệnh nhân trong cơn thập tử nhất sanh (chết chắc, không thể sống được) như là sốc thuốc Streptomicine như sau:

-- Khó rồi đây, thưa ma sơ! Nhưng con sẽ cố gắng và ma sơ cũng nên cố gắng cùng con nghe!

Và sau đó tibu giải độc sốc thuốc Streptomicine bằng châm cứu!

Ma sơ thoát chết!

Kính thưa quý Ngài!

Trong khi gặp chuyện Thập Tử Nhất Sanh, nếu vì duyên nghiệp gì đó mà quý Ngài không thể ra tay được thì Quý Ngài cứ để cho con... một mình con làm!

Nếu không được, thì nạn nhân sẽ Chết (tất nhiên)! Nhưng nếu có Chết! Thì cũng được chết trong nụ cười!

Còn khi than thân trách phận thì cũng nên than thở nho nhỏ vậy, đừng có làm ồn để cho con làm việc.

Chuyện gì đã xảy ra cho Hoàng Hậu?

Tất nhiên chuyện này hơi dài và vì chuyện rất là xa và xưa nên tibu chỉ nhớ lại và khi kể lại nó cũng còn thiếu rất nhiều.

Chuyện rằng:

Hoàng hậu sống trong cung điện với đủ thứ cái hào nhoáng bên ngoài!

Nhân Duyên

Tất cả những thú vui thanh tao đều đã được Bà nếm qua...

Nhưng Bà vẫn cứ buồn trong tâm.

Nỗi buồn không thể nào tâm sự cùng với ai được!

Tuy là bà sống trong cung điện sang trọng nhất nước! Nói đùa là chỉ còn thiếu cái máy lạnh và cái tivi thôi 

Nhưng Bà không thể than là:

-- Ôi sao mà ta thấy ta buồn quá!

Người hầu, kẻ hạ mà nghe bà than như vậy là bà sẽ bị "từ chết tới bị thương" liền: với tất cả các chương trình ca vũ nhạc kịch hiện đại nhất nước! Và chương trình có thể kéo dài từng tam cá nguyệt luôn!

-- Ôi sao mà ta thấy Cô đơn quá!

Thế là: lại đi ngao du thiên hạ, thưởng ngoạn danh lam thắng cảnh, kèm theo ca vũ nhạc kịch....

Thế là... Bà tởn tới già luôn và không hề giám than van vớ vẫn như vậy nữa!!!

Trong tất cả các chương trình trong cung điện: Bà ngạc nhiên nhất về chuyện một tu sĩ trong rừng Lâm Tỳ Ni, có tên là... Đức Phật Thích Ca!

Tuy rằng trong tận thâm tâm của Bà, Bà không thích gì ông ấy lắm.

Nhưng mỗi khi Bà sai người đi điều tra về vị Tu Sĩ này thì... khi lính Trinh Sát đi về và sau khi trình bày về Ngài xong thì... tên lính Trinh Sát tài ba đó lại xin phép Bà cho hắn quy y theo Thầy đó luôn!

-- Dạ muôn tâu thánh thượng, Về Sắc Đẹp thì Ngài có nói:

Đó là điểm không đáng quan tâm là vì nó sẽ mất theo thời gian!

Thưa Ngài, Ngài còn thắc mắc gì nữa không? Và cũng xin thưa với Ngài là: Tôi sẽ xuất gia để theo Vị Tu Sĩ đó ngay ngày hôm nay luôn!

-- Trời, trời! Nhà ngươi cũng đi nữa hả! Riếc rồi dàng ngự lâm quân của ta sẽ vắng hoe! Và ta nhận thấy rằng ai mà đã đến thăm vị Tu Sĩ đó thì đều muốn ở lại tu hành hết?

Ta hỏi các ngươi, một người không biết thưởng thức nét đẹp thì có thể nào tu hành được chăng?

[...]

-- Muôn tâu thánh thượng, sau khi tôi bước ra khỏi cánh cửa này rồi thì tôi sẽ không trở lại đây nữa!

[...]

Đó là điểm khai mào cho cuộc gặp gỡ sau này của của Đức Phật và Bà Hoàng Hậu sắc nước hương trời này!

Một hôm, chịu không nỗi về hiện tượng kỳ lạ của các lính ngự lâm cứ xin phép Bà đi tu hoài, bà quyết định:

-- Muôn tâu Thánh Thượng, trong dịp trăng tròn tới, Ngài sẽ đi nghe Pháp như thường lệ... Nếu có thì Ngài cho thiếp đi theo với!

-- Dữ hôn! Hôm nay nàng đã bằng lòng theo ta nghe pháp rồi à! Ngài đó mà thuyết Pháp là hết chê! Thì còn vài ngày nữa là trăng tròn, ta sẽ cùng với nàng đi nghe Pháp vậy! Chúng ta chỉ cần trang bị nhẹ

-- Dạ.

Câu chuyện tiếp theo thì Nhà Vua chỉ cần khoảng 50 thiện xạ về cung và cũng chừng đó tay kiếm là an toàn khi ngài đi dự thính Đức Bổn Sư thuyết pháp.

Tất nhiên, Hoàng Hậu lại sửa soạn có hơi khác:

Bà sửa soạn thật lộng lẫy, tuy không có gì là diêm dúa, nhưng với cái nét đẹp trời cho từ những thiện nghiệp thì bà chỉ cần vài nét chấm phá là có thể… khi đi ra ngoài đường, là bà có thể làm ngừng ngay cả… xe lửa!

Tất nhiên, với sắc đẹp như vậy mà bà còn ngồi trong cái mùng thì… càng lộng lẩy!!!

Nhưng ơ kìa! Bà đi vào một vùng toàn là đàn ông nhưng ai cũng cúi đầu, lại có người lấy áo cà sa mà trùm kín đầu lại luôn! Bà thầm nghĩ:

-- Thật là mất hứng! Nguyên một đoàn người đông như vậy mà chẳng có ai thử nhìn lén sắc đẹp của mình cả? Hùm! Chỉ còn có mỗi Ông Thầy là người nhìn thằng vào mình mà thuyết pháp! Đề tài là cái mà mình rất rành, và cũng rất là thích: Sắc Đẹp!

Bà tự nghĩ:

-- Sao mà hay vậy cà! Đây là lần đầu tiên mình nghe một người đàn ông bàn về chuyện sắc đẹp và lại quá rành về đề tài này!

Mà hay và lạ thật, Ngài trình bày tới đâu là mình có thể… thấy tới đó luôn!

Trong khi đó cách bà mấy thước, ông Vua khẻ đưa mắt nhìn người vợ ra chiều:

-- Mình thấy không? Anh nói là Ngài thuyết Pháp là khỏi có chê!

Nhưng khi ánh mắt của ông Vua đụng đến cặp mắt bồ câu nay đã khép hờ, và khi nhìn kỹ vào nơi đó: Ông Vua không thấy sự rung động của hàng mi!

Ông Vua hơi nhíu mày để nhìn xuống cái cổ thì ông lại thấy ngay chỗ động đậy của động mạch cũng im ru.

Cái nhìn của ông Vua không thể nào qua khỏi sự quan sát của quan Ngự Y, không hiểu ông quan này làm cách nào mà ông đã đứng lù lù kế bên Hoàng Hậu rồi!

Miệng vẫn mĩm cười như không có chuyện gì xảy ra, Ông quan này thò tay qua cái mùng và với ngón tay trỏ ông ấn nhẹ lên ngay động mạch để bắt mạch Bà Hoàng Hậu.

Thấy vậy, Vua rất là hài lòng và ông chỉ nhẹ gật đầu!

Nhìn vầng trán đang rịn mồ hôi của quan Ngự Y, Vua hiểu là có vấn đề rồi!

Bàn tay phải của Vua nắm chặt lại để lấy bình tỉnh!

Đám lính thiện chiến, khi thấy bàn tay nắm chặt của ông Vua, đã chuẩn bị đối phó mọi bất trắc có thể xảy ra.

Những xạ tiễn (lính bắn cung) mỗi người âm thầm lựa một mục tiêu. Những kiếm sĩ, chuẩn bị cầm nhẹ chuôi kiếm, mắt nhìn không chớp vào những chỗ khả nghi!

Buổi thuyết pháp vẫn cứ trôi chảy một cách vô sự…

Quan Ngự Y rời khỏi Hoàng Hậu vừa đi, vừa suy nghĩ:

-- Bà hay bị bón do suy nghĩ nhiều quá, mình đã cho Ba thuốc nhuận trường rồi, sáng nay đâu có sốt, tuy rằng Bà có cho biết là… cả nữa tháng nay, không hiểu vì nguyên nhân nào mà Bà lại cảm thấy vui nhẹ nhàng, và cơn vui càng ngày càng rõ, nhưng lại không biết tại sao Bà lại vui như vậy!

Tối hôm qua, nghe Bà nói là do cơn vui này mà Bà không thể nào chợp mắt được! Tuy là mất ngủ nhưng Bà không thấy mệt tý nào cả!!!

Mình nghĩ có lẽ là do hưng phấn của Bà trong chuyến đầu tiên đi nghe thuyết pháp!

Bất giác ông hô to:

-- Than quy tỳ!

-- Dạ đã chuẫn bị xong!

-- Than Khu phong, hoạt huyết gia thêm quế, nhân sâm

-- Dạ đã sẳn sàng!

-- Kim châm cứu: Một cây bằng Vàng, và cây kia bằng Bạc. (cái này là tibu chế hehehe) Thật ra là bằng xương...

-- Dạ có đây.

Quan Ngự Y suy nghĩ, Khởi sự là châm xuyên Nội Quan ra Ngoại Quan để bảo vệ trái tim.

Sau đó là tính sau…

Tất cả đã chuẩn bị một cách chắc chắn và âm thầm trong khi buổi Thuyết Pháp, dần dần tăng dần cường độ với sự hấp dẫn không chê vào đâu được!

Hầu hết tất cả mọi người đều nín thở để nghe! Trước buổi thuyết pháp thính giả còn nghe vài tiếng ho ùng ục đâu đó, nhưng đến lúc này thì người bị ho đã quên cơn ho! Vì sự chú tâm cao độ, qua tính cách hấp dẫn của bài Pháp! 

Tay kiếm và tay cung bị buông lơi hồi nào không ai biết!

Hàng ngũ Ngự Lâm sững sờ! Khi bài pháp chấm dứt!

Vua vừa đưa tay lên chận Quan Ngự Y, thì cũng là lúc Đức Bổn Sư tuyên bố:

-- Bà đã chứng A La Hán, cứ để bà tự nhiên, sau đó Bà sẽ sinh hoạt bình thường lại.

========================

Sau khi Hoàng Hậu thở lại được bình thường, Vua không biết phải làm sao luôn!

Đức Phật góp ý:

-- Ngài sẽ đi trì bình trong châu thành...

Vua buộc miệng:

-- Dạ, thật là đúng ý của con quá: Như vậy để lâu lâu con còn có thể thấy Ngài nữa!

==================

Tất nhiên, không ai đủ sức để bịt miệng thiên hạ, khi câu chuyện được suy diễn như sau:

-- Xui thiệt, chỉ mới có một lần cho vợ đi nghe thuyết pháp, mà đã mất vợ rồi!

Hay là:

-- Củi mục chàng để trong rương (vợ đẹp mà chả thèm ngó ngàn tới), ai mà động đến Trầm Hương của chàng! (hehehehe!)



1092
1.260461807251 sec