Tóm Tắt Các Phương Pháp Tu

Tóm Tắt Các Phương Pháp Tu

Bài Chọn Lọc    Xem 799     5 năm trước

Tóm Tắt Các Phương Pháp Tu

Thầy Tibu 02-05-2015

Nghe chuyển âm:

Quan niệm về tu hành thì rất là rắc rối! Tuy nhiên nếu nhìn đại khái thì cũng chỉ những cách tu hành qua bốn cách:

1. Cách tu của Dục Giới:

Có hai quan niệm:

Tây Phương:

Một khi một người nào đó bỗng nhiên nói tiếng lạ, làm những hành động kỳ lạ như... tình nguyện bị xiết cổ và để lâu cả tiếng đồng hồ mà vẫn nói bình thường, có những khả năng chữa bệnh bằng nhiều hình thức lạ kỳ…

Theo quan niệm này (Tây Phương): Người này là một vị Thánh.

Đông Phương:

Lại cho đó là một người lên đồng và dân Đông Phương… không hề cho người này là thánh.

Cao cấp hơn thì có cách tu của các tiên ông, tiên bà…

Trong cách nói chuyện thường dùng những câu chìa khoá như là:

Không Không, Thiên Cơ Bất Khả Lậu…

Tình trạng tham dục còn rất là nhiều.

Có khi nó lắng xuống và đi vào tình trạng ngủ ngầm… Rồi bất ngờ xuất hiện với tất cả sự tàn phá về giới luật của nó!

Cách tu này không bền, không có gì là bảo đảm an toàn!

Nhìn những hiện tượng như những người có ăn học (Bác Sĩ, Kỹ Sư), có chức vụ (Tướng, Tá) mà sao lại có những hành động bỉ ổi, không thể chấp nhận được về tham dục!

Thì đó là kết quả của những cách tu hành của Dục Giới đó bà con.

2. Cách tu của Chư Thiên

Cách tu này nhắm vào việc tiêu diệt hết tham dục từ Thô cho tới Vi Tế. Do vậy, các Ngài, ở đây, thường bận áo choàng và có sắc đẹp rất là thanh tao, cùng để tóc dài tương tự nhau. Vì vậy, mà không phân biệt được đâu là trai, đâu là gái!

Nội công cao siêu nhất là có thể có Ngũ Thông.

Chi Tiết:

Biết được tới 40 kiếp sống khi dùng phương tiện này để soi kiếp.

Số 40 kiếp này không thể nào vượt qua được.

Vì đây là khả năng cao nhất của cách tu của Chư Thiên tận cõi Phi Phi Tưởng.

Lý do bị kẹt là … do còn bản ngã.

Diễn tiến của sự bế tắc này như sau:

Bắt đầu từ kiếp đầu tiên (kiếp gần kề nhất): Chư Thiên có thể coi được rất là rõ, rất nhiều chi tiết như là:

Sống ở đâu? Vợ/chồng con ra sao? Kiên cử những gì? Bệnh tật ra làm sao? Chết như thế nào? Ai đưa đám? Khóc lóc ra làm sao?

Qua kiếp thứ hai (kiếp thứ nhì, tính từ kiếp trên) Chư Thiên nhận thấy rằng kiếp này nó có trục trặc cái gì đó. Những chi tiết của kiếp thứ nhất bị che mờ đi, và không được rõ ràng lắm…

Hiện tượng cứ bị che mờ từ từ này, Chư Thiên không thể nào ngăn cản được...

Rồi đến kiếp thứ 40 thì chỉ còn một câu đơn giản (Có hay là Không):

Sống như thế nào (tốt hay xấu), chết ra làm sao (Dữ hay là lành) rồi thôi.

Ác một cái là: bất cứ Chư Thiên nào, cũng chỉ biết được bấy nhiêu thôi!

Và chưa có ai vượt qua hàng rào 40 kiếp sống này!

Do bất cứ ai [ý là đối với các Ngài cao cấp (ở tận cõi Phi Tưởng Phi Phi Tưởng)] cũng chỉ làm được như vậy!

Cho nên chuyện coi 40 kiếp được mặc nhiên công nhận:

Đây là chuyện bình thường!

Thế mới chết chớ!

==============================

3. Cách tu của Đạo Giải Thoát:

Trong hai cách vừa qua, chưa cách nào được gọi là có TRÍ TUỆ cả!

A. Tuy rằng Ngũ Thông của Chư Thiên không phải là một cách tu… dễ dàng, như bà con thường tưởng tượng! Mà trái lại, đây là một phương pháp tu rất cao cường!

B. Cái thứ hai là vì những cảm nhận từ thần thông đưa lại khi Chư Thiên giải quyết sự việc theo diễn tiến của nó chớ không theo cái gốc của sự việc. Cho nên Chư Thiên chỉ đánh vuốt sau đuôi của sự việc mà thôi.

Chỉ có cách thức của Chư Phật là có thể chấm dứt mọi sự diễn tiến mà thôi. Do cách này trụ ở sự hiểu biết nhiều hơn nên được gọi là TRÍ TUỆ GIẢI THOÁT.

Diễn tiến như sau:

1. Chiêu đầu tiên là “Vượt Qua Dục Giới”:

Bằng cách AN TRÚ CHÁNH NIỆM ĐẰNG TRƯỚC MẶT tu sĩ đã có thể bước vào một giai đoạn mới.

Trong chi tiết này có một sự kiện mà ít ai để ý:

Đầu tiên, giai đoạn này thường mang lại: sự ngỡ ngàng, lo âu hơn là niềm vui.

Hiện tượng không biết cái này có đúng không? Chứng tỏ tu sĩ chưa lần nào đạt được trạng thái Tâm Linh này từ Vô Thuỷ cho tới kiếp này.

Linh hồn ngỡ ngàng nhìn ngắm cảnh thanh tịnh, thanh thoát của hiện tượng tâm linh!

2. Kế đó là AN TRÚ VÀO CHÁNH ĐỊNH:

Đề mục, đúng vậy! Chỉ có nhờ vào phương tiện này mà tu sĩ lấy lại được sự bình an trong tâm hồn. Phải nói một cách lạnh lùng như sau:

Đêm bình AN, ngày bình AN… đêm và ngày ĐỀU BÌNH AN! Chỉ có thể xảy ra, khi đề mục đã xuất hiện trong vòng từ 12 giây đến 40 giây!

Khi giữ được đề mục trong thời gian trên:

Một niềm tin sắt đá vào phương pháp tu hành cũng đồng thời xuất hiện ngay trong tâm của tu sĩ.

Một niềm vui thật sự cứ nhen nhóm trong tâm tu sĩ (lúc đầu) một cách thầm lặng. Nhưng càng về sau này, càng ngày càng mãnh liệt! Trên nét mặt tu sĩ đã có một nụ cười trong sáng! Nhìn tu sĩ cười, người ngoài cũng bị xâm lấn do tính thoát tục của nụ cười bất hủ này!!!

3. Và với chiêu thức:

Cách nói khi đề mục hiện ra từ 12 giây cho tới 40 giây cái câu:

Phật Tánh/Chúa (thì) Ở khắp mọi nơi… còn Vạn Vật (thì lại) Đồng nhất thể!

Mà sao tui lại không biết cà?

Đã làm chấn động tâm thức và đưa tu sĩ vào một tình trạng Tâm Linh được gọi là Ngộ Đạo! Lúc bây giờ tu sĩ hiểu tận đáy lòng:

Tất cả các pháp hữu vi (ý là: thế giới hiện tượng) đều Vô Thường!

Có nghĩa là cái tính “ở khắp mọi nơi”, cùng với cái tính “đồng nhất thể” chỉ là cái VÔ THƯỜNG!

Và tu sĩ sống với sự khám phá đầy TRÍ TUỆ GIẢI THOÁT này.

Do là TRÍ TUỆ nên sự hiểu biết theo chiều hướng này có hoài (thường hằng) bất chấp các hiện tượng trồi lên thụt xuống của cuộc đời! Kể cả… sự tuột định…

Cái TRÍ TUỆ này cứ y như vậy, cứ hiện diện y chang! Không thể bị hiện tượng bên ngoài quất xụm được!

Quả vị khó tin nhưng… có thật này được sách vở gọi là Tu Đà Hườn!

Cái trớn của Tu Đà Hườn sẽ lôi kéo tu sĩ đắc quả vị Tu Đà Hàm trong một tương lai gần!

Nếu và chỉ nếu: Tu Sĩ cứ duy trì niềm vui, do trí tuệ phát sanh khi Ngộ Đạo Lần đầu tiên (ý là quả vị Tu Đà Hườn)

Còn không làm được chuyện duy trì trên, thì tu sĩ biết là khả năng mình chỉ tới Tu Đà Hườn mà thôi. Lý do: Nghiệp quả đang đón chờ tu sĩ trong một tương lai gần.

Leo lên được quả vị Tu Đà Hàm này thì cũng y như chiếc xe đã được lên dây thiều vậy! Nó cứ thế mà thẳng tiến đến quả vị kế tiếp là A Na Hàm!

Tất nhiên, niềm vui Giải Thoát Cứ theo đuôi tu sĩ hoài thôi!

Nụ cười tươi sáng cứ xuất hiện bất chấp hiện tượng cực khổ của cuộc đời!

Nhìn Tu Sĩ cười, người ngoài có cảm giác là bao nhiêu khổ cực của chính mình cũng đều trôi tuột đi hết!!!

Và rồi cũng đến chuyện quả vị A La Hán!

Một hiện tượng trực tiếp của sự VÔ THƯỜNG xảy ra ngay trong đời sống của Tu Sĩ!

Lúc bấy giờ Tu Sĩ mới chính thức bước vào con đường Giải Thoát, Giải Thoát Tri Kiến!

Hiện tượng đó là cái gì? Hihihi

*****

Trước khi vào vấn đề thứ 4, tibu xin bàn tiếp về chuyện biến cố A La Hán.

Trạng thái tâm lý khi sống với TRÍ TUỆ GIẢI THOÁT sẽ làm cho TU SĨ có phản ứng là nhìn ra bên ngoài nhiều hơn là nhìn vào bên trong!

Ý là: Các Ngài do công việc là chỉ lo thuyết pháp độ sanh (lo cho người ngoài) cho nên Cái TRÍ TUỆ lần lần bị hơi bỏ quên!

Hiện tượng này tự động tạo ra những vi tế hoạt (trở ngại nhỏ) về nhận định theo TRÍ TUỆ GIẢI THOÁT.

=====================

Nói rõ hơn: Khi một người đến tham vấn về chuyện này, chuyện nọ. Có những lúc, Đức Phật giải thích ngay lập tức, và giải thích rất là rõ ràng: Chuyện đó là VÔ THƯỜNG! anh em đạo hữu nên lo chuyện này đi... Và sau đó Ngài đưa ra cách tu hành!

=====================

Cũng có lúc, Đức Phật lại làm chuyện "không đâu" theo kiểu "chơi cắt cớ" như:

Chuyện Đức Phật bảo là tìm hột cải ở trong một gia đình “Không Có Người Chết" để dạy về chuyện Vô Thường.

Nghe lời khuyên này, người mẹ với trăm ngàn nổi khổ đã bế xác đứa con yêu dấu chạy thục mạng... đi tìm hạt cải đó:

Đâu đâu, bà mẹ đều nhận được lời nói như nhau:

- - Chị ơi, hột cải thì tui có, và có rất là nhiều! Nhưng tiêu chuẩn "Ở trong một gia đình không có người chết" thì gia đình tui đã có người chết cho nên hột cải không đúng tiêu chuẩn! Vì vậy tui không đưa cho chị được!

Thế mà... Bà Mẹ vẫn nuôi hy vọng rằng:

- - Biết đâu, nhà bên kia lại có hạt cải thần diệu đó!

Thế là... Bà ù té chạy, tay bế xác đứa con. Một lần nữa, Bà chạy bay qua bên nhà kế bên, hy vọng rằng... chuyện hột cải lại có thật!

Nhưng sau khi chạy đôn, chạy đáo... Bà Mẹ vỡ lẽ ra là chỗ nào, đâu đâu cũng có người chết!

Cái hay, rất là có hậu của câu chuyện, là sau khi vở lẽ ra là ở đâu cũng có người chết hết...

Bà đã quay về (và tiếp tục làm một việc không thể nghĩ bàn được) để đi tìm cho ra Đức Phật để nói lại với Ngài trong hơi thở dồn dập:

- - Thưa Ngài h... h... h... con đã đi h... h... h... khắp mọi nơi và h... h... h... đâu đâu cũng có h... h... h... người chết hết! h... h... h...

- - Thưa bà, có những chuyện có thể cứu được, và có những chuyện không thể cứu được.

Những chuyện không thể cứu được, được gọi là Vô Thường!

Nghe tới đây, Bà Ngộ lớn! Trạng thái buông bỏ rất là mạnh! Bà đã xong ngay lập tức!

======================

Lại trở về biến cố thành A La Hán:

Có một câu chuyện như sau:

Thầy Milarepa làm bể cái nồi đất!

Nhìn hiện tượng đó, ngay lúc này: Ngài mời thật sự hiểu Vô Thường!

Cả cuộc đời Ngài đã sống và thực hành về Vô Thường, nhưng chưa có trực tiếp tiếp xúc nó như hiện giờ! Chỉ khi gia tài độc nhất của Ngài đã tiêu tan thì Ngài mới thật sự thấm thía Vô Thường!

Đây là nhát kiếm cuối cùng!

4. Bây giờ tới vụ số 4:

Y như con ruồi bị vướng vào màng nhện:

Càng vẫy vùng thì càng bị dính và khi con quỷ Vô Thường (ý là con nhện) tấn công chính mình thì mình mới biết là mình đã sai! Thì đã muộn.

HHDL: Thầy đã yêu cầu con không nên thuyết pháp. Mà con cứ làm.

Hiện giờ:

1. Tha Hoá Tự Tại nó đã không tha con.

2. THTT đã điều khiển con

3. THTT đã điều khiển con toàn bộ.

4. Và... cho con viết lung tungkhông đầu không đuôi, chỉ toàn là tung hoả mù để nhận được tiếng khen của bà con chưa đủ trình độ tâm linh.

Con đã rơi vào điều sai lầm căn bản nhất:

Khi Người Chỉ Đường yêu cầu con quẹo qua bên phải (ý là: Con không nên thuyết pháp!), Thì con lại quẹo qua bên trái (ý là: Con đã không nghe!).

Sự sơ ý, không y pháp phụng hành này của con... đã tạo nên cơ hội cho THTT nó chui vào và tìm cách chi phối con.

Trong trường hợp này ngay chính Đức Bổn Sư cũng chỉ nói lên sự thật rằng:

- - Các Đấng Đạo Sư chỉ là Người Chỉ Đường.

Phải hiểu thêm rằng, nếu anh không nghe theo thì lạc đường ráng mà chịu.

Phân tích sơ hở này:

1. Chỉ vì con thích khen thưởng. Danh từ chuyên môn gọi là Háo Danh.

2. Vì vậy mà con đã làm những chuyện quá sức của con. Qua con đường thuyết pháp.

3. Điều mà tibu đã không cho con làm.

Ngoài ra: Con đã tự nhận là bài pháp này hoàn toàn nói về con!

Con thấy đóNếu mà nói về con thì Thầy nói thẳng như vậy nè.

Cái câu mà con có thể áp dụng cho riêng con trong bài pháp này là:

Còn không làm được chuyện duy trì trên, thì tu sĩ biết là khả năng mình chỉ tới Tu Đà Hườn mà thôi. Lý do: Nghiệp quả đang đón chờ tu sĩ trong một tương lai gần.

====================

Như bà con đã đoán trước là phần thứ tư này chỉ nói về sự thất bại của tu sĩ khi chế chiêu.

Trên đây là một tai nạn về sự chế chiêu đó bà con.

HẾT.




985
1.2638599872589 sec