
Kinh Nghiệm Song Hành Nhập Định
Kinh Nghiệm Song Hành Nhập Định
Đề cử một trường hợp về Khán Thoại Đầu mà đệ gặp hồi ở Đà Lạt: Anh Nhâm tập tành rất là siêng năng và có một cuộc sống rất là kỷ luật. Anh có ý định là đi tìm người ấn chứng xong rồi... bận áo vàng đi tu luôn... Thì Anh lại gặp đệ, Anh nói lại là anh nhìn vào cái hầm Vô Minh đó... vài năm và phát hiện ra rằng khi nhìn vào đó thì lại có nhiều tư thế nhìn lắm:
1. Chỉ để ý nhẹ nhàng vào đó: theo ý anh thì... không ăn thua
2. Nhìn chăm chăm vào đó, cái nhìn này nó có lực đàng hoàng nha! Và anh làm điệu bộ nhìn chăm chăm vào một điểm rất là... ngầu. Theo ý anh thì nó cũng đường được!!! Nhưng... chưa ăn thua.
3. Thấy cái chỗ trước khi mình sanh ra cái tư tưởng trong đầu, và nhìn chăm chăm vào đó, không cho nó đi đâu hết, kềm nó lại! Đôi khi lại cố găng nhét thêm cái yên lặng, và thanh tịnh vào cái chỗ đó và có cảm giác như nó thành một khối luôn!!! Cái này là ăn thua! Vì nó nhức đầu kinh khủng luôn! Mình phải xả chớ không thôi mình có cảm giác là sẽ chết. Xả xong một vài ngày, có khi vài tuần rồi làm lại và sau đó thì cơn nhức đầu cũng yếu đi và hết thì... nó hiện tiền.
Và anh nói tiếp là: Anh định đi xuống Thầy TT để xin ấn chứng và bận đồ vàng rồi ôm bình bát luôn.
Đệ nói rằng:
-- Em không biết cái cách này nhưng về cõi giới thì em rất rành.
Và đệ lại đề nghị rằng:
-- Anh thử làm cho mạnh lên cái tình trạng mà anh đang hiện tiền đó, và em sẽ dùng cách thức “Song Hành Nhập Định” và rà và coi nó đi tới đâu!
Và sau buổi ăn cơm tối, anh làm liền.
Đệ dùng “Song Hành Nhập Định” Chỉ là một thủ thuật: đó là dùng tha tâm thông và cách nhập định để rà theo tiến trình tu hành của đối tượng với ý đồ là để đo lường một trình độ công phu bất kỳ nào đó.
Vừa ngay lúc anh ấy vào ngay cái chỗ đó thì đệ liền nói to lên:
-- Phi Tưởng Phi Phi Tưởng.
Anh bàng hoàng và dĩ nhiên là... chưa tin.
Đệ nhận ra được cái gợn này (tình trạng chưa tin, vì còn cái trớn của... tha tâm thông) và liền nói:
-- Anh vì sanh tử mà tìm người ấn chứng hay chỉ là đi tìm người “nói theo ý muốn” của mình?
-- Vì sanh tử!
-- Anh cũng vì sanh tử mà tu hành, em cũng vì sanh tử mà cố gắng trình bày, hai anh em mình đến nhà anh Sơn. Chắc chắn nếu đây là chuyện sinh tử thì anh ấy chưa có ngủ đâu và không chừng anh ấy còn chờ cửa cho bọn mình nữa đó!
Anh Nhâm liền đứng lên:
-- Đi liền đi.
Đến nơi, cửa sắt còn mở một khoảng nhỏ, và anh Sơn ngồi tại phòng khách, vừa mới bước vào, chưa kịp chào hỏi.
-- Anh Phước nói rằng anh lên Phi Tưởng Phi Phi Tưởng là đúng rồi đó. Anh vẫn chưa tin? Thì đây: tui nói, anh kiểm chứng.
Thế là nguyên cái lý lịch của anh Nhâm được anh Sơn trình bày lại. Sau khi trình bày xong, anh Sơn đề nghị:
-- Còn một bước nữa, khi nào anh rảnh, anh cứ đến đây, chúng tôi sẽ đưa anh vào đó bằng một phương tiện đặc biệt.
Thế là hai anh em kiếu từ ra về, khi đi ra thì anh Sơn nói rằng đóng giùm ảnh cái cửa sắt lại luôn. Sau khi qua nhà anh Sơn và được anh ấy xác định là anh Nhâm chưa có vào được Chân Như mà chỉ mới có đến một trong bốn cõi Vô Sắc đó là cõi Phi Tưởng Phi Phi Tưởng Xứ. Trên đường về thì anh Nhâm có hỏi đệ rằng:
-- Anh Sơn nói là sẽ đưa anh vào đó bằng một phương pháp đặc biệt, phương pháp đặc biệt này là cái gì vậy?
-- Anh ấy dùng một phương pháp tà đạo để làm chuyện chính đạo
-- Phương pháp Tà đạo cũng được, miễn rằng kết quả tốt đẹp là được rồi!
-- Không đơn giản như anh nói đâu. Không phải là chuyện phù thủy (vốn là tà) giúp người lương thiện (nên được gọi là chính) đâu mà cái này nói ra là anh ớn lạnh liền.
-- Thử nói đi coi anh có ớn lạnh không?
-- Anh ấy sẽ thôi miên anh và trong khi anh xuất hồn thì anh ấy cũng sẽ xuất hồn và cả hai cái linh hồn này cùng nhập chánh định để đi vào các cõi Hữu sắc và sau đó là các cõi Vô Sắc và sau cùng là Diệt Thọ Tưởng Định. Giới thiệu với anh xong các chứng đắc đó bằng phương pháp tà đạo trên xong. Sau khi anh tỉnh dậy, thì anh ấy sẽ trình bày lại cho anh nghe cách thức để tự một mình anh vào đó (Diệt Thọ Tưởng Định). Có cái khuôn mẫu đó (ý của em nói là những cảm nhận khi anh cùng với anh Sơn xuất hồn đó) rồi thì anh tự tu và không có chuyện lộn nữa. Ớn lạnh không?
-- Ớn lạnh!
-- Vậy anh muốn đến nhà anh Sơn để học hay là anh tự làm?
-- Để anh tự làm vậy!
-- Vậy thì em lại về nhà anh và hai anh em mình bàn chuyện này.
-- Tối lắm rồi, thôi thì để hôm khác!
-- Rủi tối nay,... trời sập thì sao?
(còn tiếp)
Mến