36 - Bức phù điêu và chân dung ngài A Di Đà

36 - Bức phù điêu và chân dung ngài A Di Đà

Pháp Âm & Phim / Ông Vân - Cô Ba Hột Nút - audio    Xem 52     8 tháng trước

36 - Bức phù điêu và chân dung ngài A Di Đà

26-02-2014

Nghe chuyển âm:

"Dù cho thế sự vô thường
Vẫn mong đi trọn con đường…TiBu" BTH.

BỨC PHÙ ĐIÊU VÀ CHÂN DUNG NGÀI A DI ĐÀ

    Hồi đó, đệ còn làm thợ thủ công mỹ nghệ, sản phẩm chính để kiếm cơm nuôi cả gia đình nhỏ của đệ là tranh cưa lọng gỗ, đề tài đệ thích nhất là hình tượng Bồ tát Quan Âm… Một hôm anh Ngọc đưa cho đệ một bản phác thảo hình Bồ tát Quan Âm vẽ trên một trang giấy, tờ giấy đã hơi ngã màu… nét vẽ đơn giản, không bay bướm lã lướt  nhiều như những bức tranh đệ thường thấy về Ngài Quan Âm. Anh Ngọc nói: Đây là hình của cô Vân vẽ, cô Vân muốn chuyển thể thành tranh mỹ nghệ, nếu B làm được thì làm đi. Đúng đề tài mình thích, hơn nữa đây là ý định của cô Vân nên đệ chả dại gì mà… từ chối.

    Ngắm nghía bản phác thảo một lúc, đệ nhận ra nhiều điểm khác biệt so với những hình Bố tát Quan Âm thường phổ biến trong dân gian,  khác biệt rõ nhất là tòa sen, rồi cách Ngài cầm cành dương liễu, cách cầm tịnh bình… còn gương mặt trong bản phác thảo nữa, mắt mũi miệng v..v chỉ là những nét tượng trưng. Một thoáng phân vân… nhưng sau đó mọi thắc mắc tan biến, chỉ còn mỗi ý định làm sao thể hiện cho được hình ảnh của ngài quan Âm qua bản phác thảo này. Bắt tay vào công việc, từ cổ xuống đến tòa sen, thật dể dàng cứ y theo nét vẽ mà  chạm trỗ… tuy nhiên khi  thể hiện gương mặt… không giống như những chân dung mà chúng ta thường thấy trong những tấm ảnh, mọi khuôn khổ qui ước đều biến mất, nhường chỗ cho một niềm ngẫu hứng… chỉ thoáng cái đã xong… không cần phải trau chuốt gò ép làm sao cho thanh tú, hiền lành mẫu mực… Lần này… chỉ là gương mặt của một… cô gái, thế thôi… Mà nói thật lúc đó đệ cũng không có ý định sẽ truyền thần hình ảnh của cô Vân đâu… đệ cảm  thấy hài lòng với hình ảnh mình làm, một gương mặt dịu dàng dễ mến (ít nhất là đối với đệ)… Chưa biết đó là hình ảnh của ai, hơn nữa thời gian đó, đệ cũng ít khi gặp cô. Một gương mặt vừa quen vừa lạ.

    Bản phác thảo chỉ là hình vẽ  đơn sơ trên nền giấy học trò, không mây không núi… không cận cảnh, không hậu cảnh, nên đệ chỉ có việc dán hình tượng Quan Âm lên trên một miếng ván… sau một hồi ngắm nghía, đệ chọn một tấm gỗ cẩm lai thuộc loại gỗ tốt gồm cả hai phần, phần giác (phần vỏ dễ mục hơn) màu sáng và phần ruột (màu đậm, phần chắc bền)- (chứ không phải là hai mảnh hai màu được ghép với nhau), thế là xong, bức phù điêu nho nhỏ được chuyển đến cho cô Vân.

   Một buổi chiều, trong căn nhà  của gia đình anh Ngọc, đúng ra chỉ là căn hộ  nằm ở tầng lầu của một chung cư  trên đường Hai Bà Trưng, căn hộ bé tí nhưng gồm đủ các chức năng, phòng khách, phòng ăn, bếp kiêm luôn phòng ngủ… Căn phòng bé tí, chỉ mười mấy mét vuông với nhiều công năng như thế mà mười mấy anh chị em tập trung, nên ai đã ngồi đâu thì chỉ có cách ngồi yên đó… không gian tuy chật chội, nhưng không khí thật đầm ấm, thân thương. Anh chị em tập trung tổ chức một buổi tiệc nho nhỏ để chia tay Ông Ù. (lúc ấy ai cũng gọi anh Phước là Ông Ù) Ít hôm nữa Ảnh sẽ cùng gia đình lên đường sang định cư ở Hoa Kỳ… trong buổi tiệc ly đó, anh chị em muốn trao cho Ảnh vài món quà lưu niệm, kể lại những tháng ngày, những kỷ niệm khó quên, mọi người hân hoan gửi tặng những món quà mà mấy ngày qua ai cũng cân nhắc, chọn lựa… có món mang tính cách cá nhân, có món do hai hay ba người hùn hạp, đệ nhớ có món do mười mấy người góp lại… nhưng, dù cho một, hai, ba hay nhiều người  góp, tất cả đều có một lý do, một câu chuyện cảm động kết tinh thành món quà lưu niệm ngay sau đó câu chuyện về món quà đã được kể cho mọi người cùng nghe. Và bức phù điêu nhỏ do đệ làm theo bản phác thảo của cô Vân đưa, là một trong nhiều món quà lưu niệm được trao cho anh Phước trong bữa tiệc chia tay đó. Cũng giống như những món quá khác, bức phù điêu nhỏ mang trong mình một câu chuyện cảm động về tình bạn,  câu chuyện đã được kể lại đâu đó trong diễn đàn này mà mỗi lần nhớ đến đệ không khỏi bồi hồi… Đệ không ngờ, tấm phù điêu đó chứa trong lòng cả một câu chuyện  dài và vô cùng cảm động.

     Một chi tiết thú vị, sau khi làm xong, đệ được nghe kể lại rằng, cô Vân in bản phác thảo này bằng cách cô quán ra Ngài QTA trên mặt giấy, sau đó cô dùng bút đồ lại hình ảnh Ngài… một việc mà có lẻ người thường khó có thể thực hiện… hay chính xác hơn, người thường không thể làm được… vì một mặt phải quán ra hình, giữ yên trên mặt giấy, sau đó mới đồ lại…

      Cũng trong buổi  chiều đó, trong khi anh chị em vui vẻ chuyện trò, nghe kể sự tích, ý nghĩa cũa những món quà lưu niệm, thì đệ lại cắm cúi khắc khắc cạo cạo một mẫu cây mà mấy hôm trước anh Ù đưa cho đệ, ảnh nói, mẫu gỗ này như một khúc củi khô, nằm trong nhà ảnh không biết từ bao giờ, nay ảnh đưa cho đệ… muốn làm chi thì làm… thời đó đệ… chả có tiền để mua quà biếu ảnh, mà chưa chắc mua quà biếu mà ảnh thích đâu!, đến họp mặt mà chưa có quà… thôi thì cái chính là tấm lòng, tai nghe ảnh nói về Ngài A Di Đà Phật  mà tay liếng thoắng với con dao nhíp… thế là  một gương mặt được hoàn thành khi câu chuyện gần tàn… Khi mọi người còn đang vui vẻ chuyện trò ở tầng trên, thì bên dưới, bên hông khối chung cư, tiếng cải vả lẫn tiếng la hét vang lên, mọi người đổ dồn về phía cửa sổ… dưới đường một khung cảnh hỗn độn diễn ra, mấy người có cả phụ nữ và thanh niên đang cố gắng giữ tay một thanh niên, nhưng anh ta vùng vẫy cố thoát ra để… châm lửa nhằm đốt… nhà… một can xăng đã sẵn sàng cho việc thiêu hũy tất cả những gì nằm trong vòng ưu ái của nó… chỉ cần chiếc bật lửa trong tay chàng thanh niên kia bật lên thành ngọn thì không biết chuyện gì sẽ xãy ra, nhưng chắc chắn cả khu vực đó sẽ chìm trong biển lửa… khi tình thế nguy hiểm chực xảy đến, thì trên này, anh Ù nói: "không được, không được"… rồi ảnh làm chi đó… tình hình bên dưới diu hẳn đi, sau đó sự việc trở nên yên tĩnh lạ thường…

   Mọi người quay trở lại câu chuyện, hỏi anh Ù anh đã làm gì – thì ảnh chỉ cười nói "Đâu có thể để cho nó làm bậy được chớ", rồi ảnh cười vang, giọng cười này, ai đã từng nghe chắc khó thể nào quên được… vui vẻ, sảng khoái… làm người nghe cảm thấy vui lây. Câu chuyện này, ai có mặt hôm đó chắc sẽ không quên. Và ảnh chân dung Ngài A Di Đà vừa khắc xong trở thành món quà của đệ theo chân Anh Ù lên đường sang Mỹ quốc luôn.

   Vậy đó, hai “tác phẩm“ ”bé xíu xiu” được “sinh” ra trong một thời gian rất ngắn lại là kết tinh của một khoảng thời xa lăm lắm… Nếu ai đã từng đọc qua câu chuyện (đã đăng) chắc sẽ nhận ra trong cái vô thường của vật thể vẫn tồn tại một tình cảm chân thành, trong cái vô cùng của thời gian vẫn chứa đựng nỗi khát khao vươn tới chân thiện mỹ cho dù việc thể hiện (tác phẩm) vô cùng đơn giản. Thế rồi, trong những lúc ngẫm suy về con đường mà bấy lâu nay đệ theo chân anh Phước có lẽ từ rất rất lâu… cho đến bây giờ, cái đích cuối cùng hãy còn xa thăm thẳm, nhưng chắc chắn đệ tự nhũ sẽ không bao giờ từ bỏ. Rồi trong một lần nghĩ về tấm ảnh chân dung Ngài A Di Đà với bao nỗi vật vờ, biến động của cuộc sống, đệ ngâm nga bài thơ tự chế đệ động viên chính bản thân mình nếu có ngụp lặn trong nỗi thăng trầm cũng phải nhớ hãy còn một con đường dẫn đến miền giải thoát…

      Thơ rằng:
                          Đôi khi,  chớp mắt ưu phiền
                          Đôi khi, nở nụ cười duyên với đời
                          Đôi khi,  sóng cả tung trời,
                          Đôi khi,  biển lặng hát lời tình ca
                          Đôi khi nước mắt chan hòa,
                          Đôi khi tim bỗng vỡ òa yêu thương
                          Dù cho thế sự vô thường
                          Vẫn mong đi trọn con đường…TiBu

   Bài thơ này cũng chẳng có gì cao xa khó hiểu, chỉ là những trạng thái đối nghịch nói lên cái vô thường rất đỗi… bình thường, nhưng mọi cái dù có thay đổi thế nào, cũng mong tất cả quý huynh đệ, sẽ không quên Người đã khai tâm và dẫn dắt chúng ta trên con đường  đi về miền giải thoát, con đường này cũng giống như con đường của Đức Phật Thích Ca. Chỉ khác cái lần này người dẫn chúng ta đi chính là Thầy TIBU. Xin ghi nhận nơi đây một tấm chân tình mong chúng ta sẽ đi đến đích cuối cùng của mình đã chọn, con đường Tibu.
                                                                                          
                                                                                              BTH.27/2/2014.

56796
0.06748104095459 sec