Muốn có thì phải cho

Muốn có thì phải cho

Hỏi Đáp    Xem 592     5 năm trước

Muốn có thì phải cho

Thầy Tibu 15-03-2009

Nghe chuyển âm:

Đó là nước cờ tiên phong của tu sĩ để chụp lấy quyền ưu tiên trong công cuộc tiến tu, nước cờ này cũng dùng khi bị tình trạng b. bế tắt công phu. Mình lúc nào cũng "tập ... cho".

Và tập cho trước.

Chớ không phải là đợi người ta mớm mồi hay gợi ý, rồi mình mới cho. Cho kiểu này (tức là: Người thường, chưa có tu hành, lại cho mình (tu sĩ) trước rồi mình mới cho họ lại, thì đó là một sai lầm mà Thập Phương Chư Phật không chấp nhận.

Ví dụ về cho sai:
Câu chuyện là có môt tu sĩ tu trong rừng và ra ngồi tịnh khẩu, nhịn đói ngay giữa đồng ruộng ở Đức Trọng cách Đà Lạt 15 cây số. Tu sĩ kiên cường này ngồi như vậy và chờ cho dân chúng trong vùng cúng dường một cái cốc và sau khi nhận được cái cốc thì tu sĩ mới thuyết pháp, còn không thì bỏ xác tại đó luôn!

May sau có một người vào rừng tìm củi và thấy, nên tu sĩ mới có một cái cốc và tu sĩ đã thuyết pháp kinh Pháp Hoa.

Do hành động đó (đòi hỏi người ta cho mình trước, rồi sau đó mình mới thuyết pháp) mà Thiên Ma nó nhập vào tu sĩ này và nó phá tanh bành luôn. Tất nhiên đây là một tu sĩ thứ dữ thuộc loại có nghề! Do chỉ có sai "trước sau một tý" như vậy mà bị Thiên Ma chơi tới số.

Còn nếu mà tu sĩ chỉ có cái mã bề ngoài tức là chẳng có chứng, chẳng đắc gì thì cũng chẳng sao!

Còn khi nhận thì đã có công thức:

http://zencomp.com/greatwisdom/uni/u-dp&pp/dp&pp12.htm

Trích dẫn
Hạ Thứ Mười Một - tại Ekanala, một làng theo đạo Bà La Môn.

Bài kinh Kasibharadvaja Sutta thuật lại như sau:

Một thời kia Đức Phật ngự tại Ekanala trong Dakkhinagiri, một làng theo Bà La Môn Giáo của xứ Magadha. Lúc ấy lối năm trăm tay cày làm việc cho ông Bà la môn Kasibharadvaja sắp sửa ra đồng. Đức Phật đắp y mang bát đến nơi người ta đang phân phối vật thực và đứng sang một bên. Vị Bà la môn Kasibharadvaja thấy vậy nói: "Này Tôn Giả, tôi cày và gieo. Sau khi cày và gieo, tôi ăn. Ông cũng vậy, này Tôn giả, ông cũng phải cày và gieo, sau khi đã cày và gieo, ông sẽ ăn."

- Này Ông Bà La Môn, Như Lai cũng cày và gieo vậy. Đã cày và gieo xong, Như Lai ăn.

- Nhưng nào tôi có thấy đâu cái cày, cái ách hay cái lưỡi cày, cũng không thấy bò hay cây roi bò của Tôn Giả Gotama (Cồ Đàm), mặc dầu Tôn Giả nói: "Như Lai cũng cày và gieo. Đã cày và gieo xong, Như Lai ăn".

Tôn Giả tự xưng là nông dân, nhưng chúng tôi có thấy đâu lằn cày của Tôn Giả. Vậy xin Tôn Giả cho chúng tôi biết ông cày ở đâu?

Đức Phật trả lời:

"Đức tin (saddha) là hột giống, giới luật (tapo) là mưa, trí tuệ (panna) là ách cày và cây cày, hạnh khiêm tốn (hiri) là cán cày, tâm (mano) là dây cương, và niệm (sati) là lưỡi cày và roi bò.

"Như Lai sống với lục căn thu thúc, nói năng và ẩm thực tiết độ. Như Lai đã dùng hạnh chân thật để cắt đứt những cọng cỏ dại. Thành đạt Đạo Quả Tối Thượng (A La Hán) là mở dây thả bò.

"Tinh tấn (viriya) là loài thú chở nặng đã đưa Như Lai đến trạng thái không bị trói buộc (Niết Bàn).

"Trực chỉ thẳng tiến, bất thối chuyển và đã đi, không còn sầu muộn.

"Đó, lằn cày của Như Lai được thực hiện như thế đó. Hậu quả của nó là trạng thái Bất Tử.

"Đã kéo xong lằn cày thì không còn phiền muộn âu sầu nữa."

Nghe xong, vị Bà La Môn Kasibharadvaja bới đầy một chén cơm trộn sữa, dâng đến Đức Phật và nói: "Vậy xin Tôn Giả Gotama (Cồ Đàm) độ chén cơm trộn sữa này! Tôn Giả quả thật là một nông dân vì Ngài đã trồng một loại cây trổ trái 'Bất Tử'."

Tuy nhiên, Đức Phật từ chối không nhận chén cơm. Ngài dạy:

"Vật thực nhận lãnh do sự thuyết giảng giáo lý là không thích nghi để Như Lai dùng. Này Ông Bà La Môn, đó là thông lệ của Bậc Đại Giác. Đấng Chánh Biến Tri không thể dùng vật thực ấy. Khi nào truyền thống này còn được giữ gìn thì đó là chánh mạng."

"Chỉ dùng những vật thực và ẩm thực hoàn toàn trong sạch bởi vì bậc thánh nhân tĩnh lặng là thửa ruộng phì nhiêu để cho những ai muốn, có thể gieo trồng hột giống tốt."

Này các Bạn có nghề! Cứ y như vậy mà làm là yên tâm công tác!

Nay trở về lại "sự cho trước" (muốn có thì phải cho).

Có làm như vậy thì Pháp mới có thể lưu xuất đúng cách và với công xuất là 100%được. Mà một khi pháp đã lưu xuất được thì ... việc cầu thì được, và ước thì sẽ có đó là lẽ đương nhiên.
Hết
---
"Muốn có thì phải cho" là cái khó làm lắm, vì nó phải là phản ứng tự nhiên của cái "cho" của những đứa trẻ con. Còn cái "cho của người lớn" thì nó bị sự tính toán chen vào nên ít linh nghiệm.

Thông thường là cứ "cho đại" thì tự nhiên khi mình bí thì cũng cũng sẽ có người "cho mình" cách thoát thân.

Tùy vào cách cho của mình mà mình nhận được cách cho của các người chỉ đường này.

Đệ để ý là khi đệ hỏi một người nào thì họ có khuynh hướng chỉ cho đệ rất là chi tiết.
Còn cũng là người đó mà người khác hỏi thì câu trả lời chỉ có từng phần, không có chi tiết.
Sau này nghiên cứu kỹ lại thi đệ thấy là tỷ lệ ích kỷ của người hỏi thứ nhì này cao hơn là tỷ lệ ích kỷ của đệ.

Do vậy mà muốn được đầy đủ các pháp hành thì nên làm cái chuyện là "Muốn có thì phải cho".

Lưu xuất thì đệ đoán mò là: "
Nhận pháp nào, thì khi trao lại, là trao y chang. Không có chuyện giấu nghề."

Muốn được như vậy thì phải tìm cho ra người đang thực hành "Muốn Có Thì Phải Cho".

2369
1.7545480728149 sec