
188. Chân hạnh phúc
Tập Tin I
Bài 188. Chân hạnh phúc
16617- Chơn hạnh phúc (12-2002)
HL: Nhìn câu hỏi này thì đâu có gì là ngầu lắm đâu:
Một vị thính giả là người lão tu hành hỏi lại Sư:
Nếu vô minh vọng niệm
từ bên ngoài đến
thì chẳng dính dáng với Sư,
đâu cần đoạn dứt nó!
Đây là: Tâm nó bị cái cảnh nó lôi. Và vì ông tiên này không có cái kinh nghiệm này nên ông ta mới kết luận một cách không ngờ như trên.
Nếu vọng niệm từ bên trong ra
thì giống như nguồn suối
luôn luôn có nước ra, dứt rồi lại ra,
ra rồi lại dứt, đến khi nào mới hết?
Đây chỉ là cái tình trạng: hay móng của tâm.
Một nhận xét rất bình thường là: Khi bản thân đang tràng đầy hạnh phúc thì cái chuyện bị cảnh nó lôi và cái chuyện móng tâm này: không cần dẹp mà nó cũng tự nhiên biến mất.
Như vậy, chỉ cần đi tìm cái ***chơn hạnh phúc*** là tự dưng những cái vớ vẩn trên nó tự biến mất.
Chơn hạnh phúc chỉ có, khi... cái ***ý chí muốn sống*** bị quất sụm bà chè. Ở đây: cái ý chí trên được biểu hiện ở cái đơn giản nhất đó là cái ***hơi thở***. Có cách nào để... chiến thắng... cái hơi thở không?
Câu trả lời là: Có!
Mến.
16766
KKT: Chỗ này phải diễn nôm thêm giùm huynh HL kẻo bà con có người không hiểu. Huynh HL muốn nói là vào Diệt Thọ Tưởng Định đó! Trong cái định này không còn thở và con người không khác thây chết. (Đúng không huynh HL?)
HL: Đúng vậy.
Khi vào Tứ Thiền và vào sâu thật là sâu thì hơi thở nó ngừng (Đọc phần đầu của kinh Duy Ma Cật... *** Như hơi thở của Tứ Thiền ***). Thế nhưng, thực tế: hơi thở... nội tức vẫn còn. Có nghĩa là sự trao đổi dưỡng khí tuy là ít, nhưng vẫn là... còn. Cái ý chí muốn sống chưa bị quất sụm trong điều kiện này. Muốn dứt điểm nó thì phải dùng cách khác. Chớ nếu mà mình cứ cắm đầu cắm cổ mà húc theo kiểu này thì không cách gì mà được và đây chỉ là pháp tu của Chư Thiên, không phải là của Đức Phật. Thua keo này, ta bày keo khác. Đệ xuất định và suy nghĩ như sau: Ai đó đã có nhận xét rằng: ***Tình buồn thì cảnh có vui đâu bao giờ?*** Thì ở đây nếu "tâm mình thanh tịnh thì cảnh thanh tịnh" suy nghĩ như vậy xong là đệ lại vào lại Tứ Thiền nhờ vào đề mục ngọn lửa quen thuộc. Nhập thật sâu vào Tứ Thiền thì từ Quang Quả Thiên (Chư Thiên với cảnh giới bao la trong sáng và rộng lớn), tới cảnh Vô Tưởng Thiên (ở đây cảnh giới nó đứng lại, tất cả đều im lặng y như cái cảm giác, nếu quý vị nào có đi chơi hang động và khi tất cả đều im lặng và tắt tất cả đèn thì quý vị sẽ cảm nhận cái cảm giác tương tự như khi vào từng thiền này) đến độ một tư tưởng cùng khó mà phát ra được! Vì vậy mà các Ngài đặt tên cho nó là Vô Tưởng Thiên.
Chìa khoá vạn năng để mở toang cánh cửa của tầng thiền này là đọc Tứ Đại Nguyện. Đọc được xong trong từng thiền này rồi thì đệ lại nằm ở ngay ngưỡng cửa của Vô Phiên Thiên (Suddhavasa) nhưng không làm sao mà tiến tiếp được. Nếu để ý thì không khí ở đây cũng... được lau chùi và đánh bóng luôn. Cảm giác tinh khiết 100% xâm chiếm tâm thức của đệ. Và đệ làm được một việc khó làm: Đọc xong Tứ Đại Nguyện thì đệ cố chuyển qua hai chữ then chốt của buổi công phu đó là: Thanh Tịnh. Sự chuyển từ tư tưởng này qua tư tưởng kia, ở đây, là nhanh như điện. Còn khi nhập vào cái tầng thiền này thì nó lại chậm như vết dầu loang vậy. Phải một thời gian sau thì đệ mới niệm được hai chữ ***Thanh Tịnh*** rồi ***Thanh Tịnh*** rồi ***Thanh Tịnh***. Cứ từng phát một như vậy mà đệ làm tới! Mỗi lần niệm được một lần như vậy thì sự thanh tịnh nó tăng lên và nó càng tăng lên nữa... cho tới khi: bỗng nhiên đệ có cảm giác là ngợp thở! Cơn ngợp thở bất ngờ này ập tới và làm cho đệ tuột định một cách thê thảm... và sau cùng là đệ xuất định. Đầu óc còn xây xẩm vì cơn tuột định đột ngột này. Đệ bàng hoàng không hiểu là tại sao có hiện tượng này? Đúng hay sai?
BY: Thôi đi, Anh HL ơi!!!... Anh rủ vào “Diệt Thọ Tưởng Định” gì đó à??... Trước khi vào đó một lần thì tu xì khói chắc cũng đã chết trước khi tới chỗ rồi... Anh có ba la mật, Định lực mạnh thấy mồ tổ, thì Anh đi ra đi vô được, còn như BY cù lần lửa mà bày đặt chơi cái trò Nhập Đại Định thì có phải là đi chết không chứ!!... Anh HL nầy lâu lâu xúi dại à nha... híhíhí... Theo Anh HL thấy, dân cùi cùi và làm biếng tổ sư cỡ như BY vậy nà, thì phải tu tập xì khói bao lâu thì mới có tí xíu tia hy vọng tới nỗi Diệt Thọ Tưởng Định một lần? Chỉ một lần thôi là quá ớn rồi...
HL: Đệ nghĩ rằng chị nên chú trọng đến tính cách vô thường của các pháp, trong cách tập trung của chị để theo dõi này nọ: Tóm lại chị để ý đến tính cách huỷ hoại của nó. Và khi chị có cảm giác là hết đường chạy thoát. Có nghĩa là khi nhìn đâu thì chỉ cũng thấy cái sự huỷ hoại nó nằm ở đó, chị có một nỗi niềm là hơi chán chán cái cảnh này. Khi chị hội đủ cái cảm giác này trong vòng một tuần thì: Chị hay suy nghĩ như sau:
Vạn Vật đồng nhất thể mà sao mình không biết cà!
Hay là câu:
Phật Tánh ở khắp mọi nơi mà sao mình không hay cà!
Hai câu đó, chị chọn một câu và câu nào cũng được, chỉ đặt vấn đề thôi. Đây cũng là cách nối tiếp cách của chị để vào đó một lần thôi, mà không có xì khói gì cả.
BY: Anh HL giảng vậy thì BY hiểu về cách thực hành rồi... Nếu làm như trên, BY chỉ có thể ở trong đó chừng vài giờ là cao, chứ đâu có ở lì suốt 7 ngày 7 đêm được... BY chỉ thấy lạ là Anh HL nói là làm bao nhiêu đó thì sẽ vào Diệt Thọ Tưởng Định một lần... BY xin hỏi định nghĩa thêm: “có phải ở liên tục trong Định suốt 7 ngày 7 đêm, mất luôn hơi thở thì gọi là Diệt Thọ Tưởng Định phải không?”, hay là DTTD chỉ là trạng thái Định mà không lấy thời gian là cách đo lường cho biết cái nào là DTTD, cái nào không phải...
HL: Chỗ này nên phân biệt để có cái nhìn trọn vẹn vấn đề:
Mất hơi thở, nó có hai trình độ.
Bên ngoài: Hơi thở tạm ngừng.
Bên trong: Sự trao đổi dưỡng khí cũng dừng luôn (nội tức). Và hoạt động Não Bộ cũng ngưng luôn. Hội đủ ba điều kiện này: đó là Diệt Thọ Tưởng Định nói theo danh từ Việt Nam là: Không còn cái Thọ, cái Tưởng và kể cả cái Định. Còn về cái thời gian thì thực tế nó không có tiêu chuẩn nhất định: nó sẽ là từ một sát na cho tới bảy ngày, bảy đêm. Có nghĩa là muốn ở lâu thì cái tâm lực phải đủ mạnh.
Một ví dụ:
Dùng một cục bông gòn, nhúng nước rồi thảy nó lên trần nhà, hành giả sẽ thấy: Nếu độ ẩm của nó không đủ và cái lực ném không đủ mạnh thì nó đụng cái trần và rớt xuống liền. Nếu độ ẩm của nó hơi nhiều và cái lực ném mạnh hơn thì nó sẽ dính lên đó lâu hơn. Nhưng nếu nó ướt sũng và lực ném lại rất là mạnh thì nó chèm nhẹp ra và nó sẽ dính lên đó rất là lâu. Lực và độ ướt của cục bông gòn có thể ví như là phương pháp tu học phải tròn đầy, và tâm lực phải đủ mạnh.
Cháu Hòa: Thưa chú Hai Lúa, Chú viết rằng:
"Diệt Thọ Tưởng Định nói theo danh từ Việt Nam là:
Không còn cái Thọ, cái Tưởng và kể cả cái Định.", Cháu thấy nếu "không còn cái Định" thì lại hóa ra thành cái "Loạn" hay sao? Cháu xem trong tự điển Phật học Việt Nam của Hoà Thượng Thích Minh Châu thì thấy ghi là: "Diệt tận định cũng gọi là Diệt thọ tưởng định là phép tu Định đạt tới chỗ đoạn trừ được tất cả mọi dòng suy nghĩ, mọi cảm thọ nơi thân và tâm. Cảnh giới diệt tận định là một cảnh giới rất cao, phải chứng quả A La Hán mới đạt tới được. Có sách cho rằng chứng Diệt Tận Định rồi mới chứng quả A La Hán". Cháu thấy thắc mắc, mong chú cho biết ý kiến, cháu cám ơn chú.
HL: Vì là mọi cảm thọ nơi thân và tâm nên: Có nghĩa là cả cái định cũng đi tàu suốt luôn. Không có chuyện "loạn" trở lại đâu. Khi nào khách ra về hết rồi, thì đệ sẽ viết tiếp cho Huynh cái đoạn (còn tiếp) trong loạt bài RE: Chơn hạnh phúc.
BY: Cám ơn Anh HL giải thích cặn kẽ... BY hiểu rồi... Chỉ chờ xem Duyên khi nào đến BY khởi tâm tinh tấn... BY còn ham vui quá Anh HL ơi!!!...
HL: Đứng trước ngưỡng cửa của Vô Phiên Thiên, và khi niệm thanh tịnh thì đệ liền đụng hiện tượng... ngợp thở. Đệ bị tuột định một cách thê thảm và choáng váng xuất định. Phải dưỡng sức một tuần sau thì đệ mới đủ bình tĩnh để phân tích tình hình.
Đệ có cái suy nghĩ như vầy: Tâm thanh tịnh thì cảnh thanh tịnh là đúng hoàn toàn. Và cái ống khói xì xà xì xụp trong thân mình là một... cảnh chưa có thanh tịnh. Nên khi mình niệm thanh tịnh ở trạng thái Tứ Thiền thì cái niệm nó có lực và tất cả những cái gì không có thanh tịnh thì nó sẽ làm cho thanh tịnh. Suy diễn như vậy xong thì đệ an tâm liền. Mà an tâm thì đệ lại húc tiếp: Đệ lại vào trạng thái ngợp thở này thêm một lần nữa. Và khi đối diện với nó thì đệ vẫn không đủ can đảm để tiến tiếp. Đệ lại xuất định, nguyên nhân: Sợ. Sau đó đệ đi tìm xem các Thầy ở Chùa có đụng tới tình trạng này chưa? Thì ở ngay Đà Lạt vào năm 1983, không có ai gặp cái cảnh này cả. Các Thầy bàn ra là:
-- Thôi đi anh ngừng lại đi tui thấy nguy hiểm quá.
-- Tại sao không đói thì ăn, khát thì uống, mệt thì nghỉ mà ông kiếm tìm cái gì mà nghe ghê quá vậy. Có khi là Ma cảnh đó.
-- Tui có cảm giác là đúng hướng rồi đó nhưng tui khuyên anh là ngưng lại đi. Chẳng qua là cảnh của Đức Phật tập nhịn thở mà thôi, chớ Thiền định mà... gì kỳ vậy?
-- Bổn lai vô nhất vật, cái bản tánh nó vốn thanh tịnh đó là căn cước của mọi người. Có ai mà đi tìm cách nhận chìm hơi thở rồi cho đó là thanh tịnh đâu nà? Như thầy đây, đói thì ăn, khát thì uống... Vô uý như vậy đó, đây mới là thanh tịnh còn anh là tự làm rối loạn. Anh nên nghe lời thầy, nên ngừng nghỉ lại. Đây là tà pháp, không có kinh sách nguyên thủy nào mà nói đến cái hơi thở nó sẽ ngừng khi nhập định cả.
Thế là đệ về nhà với ý định là "tới luôn bác tài". Bí quá thì đệ chế đại cái câu cầu nguyện quái đản như vầy:
-- Thân tứ đại này coi như bỏ, cầu chánh pháp cho đời sau. Nhiều lúc con có quên các Ngài thì các Ngài đừng có quên con.
Cầu nguyện xong thì đệ chuẩn bị kỹ càng bằng cách gìn giữ sức khỏe và kiết giới đàng hoàng trước khi ăn cũng như khi uống... kiểm soát tư tưởng liên tục và chuẩn bị tiến tu. Đệ lại vào cái cảnh đó nữa và khi ngợp thở thì đệ phải quay lại cái suy diễn đã được trình bày ở trên. Sau đó là cố gắng niệm thêm, cái niệm cuối cùng: ***thanh tịnh***. Trong cái thấy: một cái khung hình xuất hiện và một hình ảnh về một anh chàng bận đồ nhà binh, ngồi kiết già: Cái thấy này ghi nhận rằng đây là một người quen quen mà không biết là ai. Nhìn vào anh chàng này thì cái thấy lại cho rằng không được bình thường cho lắm và lại ngu ngu nữa. Cái thấy lại không biết anh chàng này ở đâu và làm nghề gì. Một lần nữa thì cái thấy chỉ thấy là quen quen.
Kế đó cái thấy lại nhìn ra luôn cả trái đất, khi hình thể hòn bi màu xanh này xuất hiện trong cái khung hình thì cái thấy lại hiểu rằng:
-- Tui chưa một lần sinh ra ở chốn này.
Và sau cùng, không biết là đệ ở trong tình trạng thanh tịnh này bao lâu nhưng khi cái pháp nó đến hồi diệt thì đệ từ từ cảm nhận được cái chóp đầu rồi từ từ cái cảm nhận nó xuống dần đến cái trán, rồi cặp mắt, rồi cái lỗ tai, mũi, miệng, cổ họng, và tới cái ngực thì cảm giác thấy rằng ngực vẫn đứng im và một điểm nóng ở ngay trái tim. Điểm nóng này loang dần ra và đệ mới thấy được hơi thở từ xa xăm nó đến từ từ và mạnh dần lên. Và đệ tỉnh hẳn. Nhìn đồng hồ thì khoảng ba tiếng đồng hồ đã trôi qua.
Tư tưởng đầu tiên là:
-- Chuyện hơi thở là "Hạt Cát" mà cứ tưởng là nó là "con voi"
Ngồi kiết già như vậy đã lâu nhưng cái cảm giác chưa xong vẫn còn. Cảm giác là đi đúng hướng vẫn còn. Sau đó đệ lại lật lại cuốn sách độc nhất là Đức phật và Phật Pháp của Narada... đến đoạn La Hầu La nhận pháp của Đức Phật là nên quán: thân hình này không phải của ta, linh hồn kia không phải của ta, và tư tưởng nọ cũng không phải của ta. Thì đệ hiểu rằng vừa rồi đệ chỉ mới xong cái phần Minh Sát Tuệ. Còn Giải Thoát thì... chưa được.
Sau khi dùng niệm Thanh Tịnh ở trạng thái Tứ Thiền Hữu Sắc: đệ đọc lại cuốn Đức Phật và Phật Pháp ngay cái đoạn Đức Phật dặn La Hầu La là nên quán: Thân này không phải là ta, Linh hồn nọ không phải là ta, Tư Tưởng kia không phải là ta. Thì đệ hiểu rằng đệ đã vô tình làm xong cái Minh Sát Tuệ.
Cảm giác không thể biết rằng thể xác của chính mình là mình nó rất là thật và cũng rất là lạ. Là vì hễ đem cái gì mà cho vào khung hình (màn tivi) đó là cái thấy nó biết liền. Nhưng đằng này, nó lại không nhận ra và chỉ thấy quen quen, ngu ngu. Và nhất là cái cảm giác: Tui chưa sinh ra ở đó một lần nào! Khi thấy nguyên cả Trái Đất. Trong khi đó, những hình ảnh, cuốn phim về các tiền kiếp, lại xuất hiện một cách rõ ràng qua những lần... sưu tra nhân quả của nhau trong đám lu bu. Chỉ có thể giải thích bằng cách so sánh vào tình trạng "Thanh Tịnh" khi dùng màn ti vi mà thôi.
1. Nếu sự thanh tịnh nó rất là mạnh thì hiện tượng ngợp thở xuất hiện: lúc này nó thấy đúng nhất (vì tất cả những cái gì không thanh tịnh thì cái thấy đều không nhận ra mà chỉ thấy quen quen). Còn nếu chỉ là thanh tịnh sơ sơ thì nó lại thấy rõ những nhân duyên, những nghiệp quả trong thế giới hiện tượng.
Suy diễn như vậy xong thì bước kế tiếp là đệ vào đó lại một lần nữa và dùng ba pháp ấn là Khổ, Vô Thường, Vô Ngã để... định nghĩa cái hình ảnh của anh chàng quen quen và ngu ngu đó. Khung hình biến mất và hiện tượng trong sáng, bóng láng, im lặng xuất hiện. Cái cảm giác "mình ở tất cả mọi nơi" trong lần ngộ đạo lại trở về một cách mạnh mẽ hơn và lâu hơn. Khi hướng về một... địa chỉ như là người vợ của đệ thì... đệ là người đó: có nghĩa là đệ có thân thể của người đàn bà và đệ còn biết được những sự xung khắc nội tâm của nàng này qua các đường sức nó chạy xoắn ốc và ngược chiều với nhau. Khi hướng về một anh bạn thì đệ lại có thể xác của một đàn ông, với tất cả các sự đối kháng nội tâm của ông bạn đó, nhưng nhẹ hơn là của vợ đệ. Khi hướng về một cái cây (cây ổi sau hè) thì... đệ lại là cái cây với cái chóp cây là... cái đầu và những cành cây là tay, thân cây là thân hình của đệ, hệ thống rễ là chân của đệ. Đệ biết rõ chỗ nào nó bị mục, nó bị khô, nó bị gãy... và sức sống của nó qua các rung động của các đường sức chạy một chiều từ dưới lên trên và rất là yếu. Khi hướng về cái nhà thờ Domaine de Marie thì đệ lại là những vách tường, và nền móng: chỗ nào nó yếu, nó nứt, nó mục: đệ đều biết. Sau khi hướng về bốn cái đặc tính của thế giới hiện tượng (giống cái, giống đực, thực vật và khoáng vật) thì nó lại trở về cái tình trạng "ở khắp mọi nơi". Cứ mỗi lần vào với công thức trên thì đệ có cảm giác là tình trạng "ở khắp mọi nơi" nó càng mạnh và càng hiện hữu một cách rõ nét hơn khi ra khỏi tình trạng trên và sinh hoạt bình thường trong đời sống hằng ngày.
Đệ lập đi lập lại được cả thảy bốn lần và sau đó phát nguyện học phương tiện độ để thành một Bồ Tát bậc tám cư ngụ tại cung trời Tiểu Quang Thiên (Nhị Thiền). Tại đây, đệ lại không có thần thông nào cả mà chỉ còn cái linh tính. Tất nhiên nếu có việc thì đệ lại leo vào Tứ Thiền để tìm cách giải quyết.
Mến.