119. Luận về "chưa chăn"

119. Luận về "chưa chăn"

Tập Tin / Tập Tin IV    Xem 233     17 năm trước

Tập Tin IV

Bài 119. Luận về "chưa chăn"

Luận về “chưa chăn”

Sat, 24 May 1997 03:04:11

(1)

Hai Lúa tui lại đọc cuốn “thập mục ngưu đồ tụng” của một ông Thiền sư Việt Nam thời Lê Dụ Tông có đoạn nói về người chưa chăn hay không chịu chăn y như bài 10 con Ma của Huynh Bình thì đọc tới đoạn này mồ hôi tháo ra từng hột to như hột bắp! Trằn trọc khó ngủ nhiều đêm, nhìn lại tình trạng tu hành còn rất là... tanh hù của tụi mình mà Hai Lúa tui lại rầu khan! Xin chép lại đây cho quý vị tham khảo:

[...] tr. 18

hết thảy mê tình đều được sinh từ kiến, giẫm vào thì như rừng rậm, chìm vào thì như biển sôi. Cũng như loài tầm làm kén, nơi đẹp là chỗ buộc ràng. Tựa như loài thiêu thân bay vào đèn, chỗ sáng là chỗ chôn xác. Cho nên bậc tiên đạt bảo rằng: “Kẻ lãng tử bỏ nhà đáng thương thay. Người lữ hành cô đơn sống trong cảnh lạc loài đói lạnh, mới biết đủ nỗi khổ của kẻ cùng đường, không có cách gì cứu được.” Những kiến giải ấy thật là đáng trách. Đấy là chỉ mong nghe theo lời Phật mà lại nương tựa vào sự dẫn dắt của ma. Nay tôi xin thuyết phá rõ ràng, mà thuyết phá ắt bị người ghét. Người xưa có bảo: Lời nói phải thì không tránh khỏi bị cắt lưỡi. Nên tôi chỉ lược nêu trong đám tăng chúng bản xứ, họ gồm 5 loại đọa, 5 loại trụy, cộng lại 10 loại người chưa chịu chăn vậy.

-- Hạng thứ nhất: là loại do cuồng vọng, túng tứ mà không chịu chăn. Sao vậy? Trong kinh có dạy: “Có một loài ma chuyên thích trí tuệ ngông cuồng, không chịu giữ giới tu hành”. Họ nắm lấy một cách sai lầm nhũng lời lẽ có tính cách tương tự ở kinh điển mà bảo rằng: “Phiền não tức bồ đề; dâm, nộ, si là phạm hạnh. Theo lời mà sinh ra kiến giải, theo sự giải thích mà phát ra độc hại. Họ có tâm ý phóng túng, lời lẽ ngông cuồng, tội thực không kể hết. Cứ nói chuyện giải thoát ở cửa miệng, thì thừa và giới luật đều mất, đều chẳng tu hành. Hoà Thượng Vĩnh Minh có dạy rằng: “Khi tập khí (thói quen đã huân tập từ nhiều đời kiếp, tất cả những cái đã xông ướp, thấm nhiễm vào người) bị nghiệp cảnh sai khiến, thì hiện hành sao khỏi sự trói buộc của duyên?”

Cũng như bảo rằng: “Ngàn ngày học tập lý giải, không bằng một ngày tu trì giới luật” Sao lại tham cái hư danh của lý sự để phải trầm luân đọa lạc một cách oan uổng? Đó là bọn sủa càn, thật đáng thương thay!

Những người này tức là những người chưa chịu chăn.

-- Hạng thứ hai: Rơi vào sự chi li mà không chịu chăn. Sao vậy? Tổ sư dạy:

“Có nhiều người thông minh học hết giáo điển, ghi nhớ chương cú, chấp vào cái giả danh của pháp thân (thân chân thật của chư Phật tức là pháp tính hay lý thể tuyệt đối.), phân tích ra mọi loại danh tướng, thêm thắc chỗ này, bổ sung chỗ nọ. Quanh năm suốt tháng chỉ cố tranh kiến giải của mình mà chẳng tu hành thật sự” Vì thế nên biết: Đứa bé đói qua hàng thịt, nhìn thấy mà nhai ngồm ngoàm, chỉ tăng lòng thèm khát chứ không cứu được bụng đói. Những người như thế chỉ làm khách thiền ngoài miệng, tuy ghi chú chương cú nhưng trong lòng ngã mạn, khinh chê mọi người. Đấy là hạnh thô bỉ nhất trong tăng chúng, huống chi là không có công hạnh thật sự! Như thế chỉ tăng thêm khẩu nghiệp, thực quả đáng thương! Hạng người này cũng không chịu chăn.

(2) Luận về chưa chăn

Sat, 24 May 1997 11:56:09

Chào quý Bạn.

-- Hạng thứ ba: Bị rơi vào si mê cái “Không” mà chẳng chịu chăn. Sao Vậy? Người xưa có dạy: Kẻ học đạo mới thấy sơ về cái “Không” của các pháp, nghe người khác tụng kinh, niệm Phật, lễ bái, làm các pháp tu hành, bèn bảo rằng: “Pháp tách rời danh tự, nếu chấp vào danh giả và thuyết tạm thì càng tăng thêm sự hư vọng”. Hạng người như thế lòng và miệng trái ngược nhau.

Há chẳng thấy kinh Lăng Nghiêm dạy rằng: “Nếu trong định kia mà các thiện nam tử thấy rằng các uẩn (Sắc: vật chất hình tướng; Thọ: sự cảm thọ; Tưởng: sự nghĩ tưởng; Hành: sự vận hành và Thức: cái nhận biết.) tiêu mất, thọ uẩn rõ ràng, tự cho mình đã đủ, tức có phần ngã mạn lớn, ma nhập vào tâm phủ”.

Họ bảo rằng: “Một niệm vượt qua ba tăng kỳ kiếp” (thời gian của vạn kiếp vũ trụ, rất dài lâu không thể tính được). Để rồi trong lòng xem thường mười phương chư Phật, huống chi các bậc thấp như hàng Thanh Văn, Duyên Giác. Họ không chịu lễ bái tháp miếu, khinh mạn kinh tượng, cho đấy chỉ là vàng, đồng, đất, gỗ, rồi bảo rằng: “Nhục thân chân thường thì không tự cung kính mà lại sùng bái gỗ đất!”

Như thế thật là điên đão, làm nghi ngờ sai lạc cho người sau. Nên biết rằng: “Chấp Không phá tướng đều là quyến thuộc của Ma”. Cho dù có bảo là không, sống cũng Không, chết cũng Không, nhưng còn cái Không của Đại Diêm Vương làm sao như thế được? Thật đáng thương! Những người này chấp vào “Không” mà chẳng chịu chăn.

-- Hạng thứ tư: Rơi vào tùy duyên mà không chịu chăn. Sao vậy? Họ bảo rằng người xưa có dạy: “Theo duyên mà làm tiêu nghiệp cũ, tùy thời mà mặc áo quần thì hãy thuận theo lẽ trời mà vạn hạnh tự đầy đủ, nhấc chân, bỏ chân, cái gì không phải là tịnh nghiệp đâu mà phải làm bao nhiêu chuyện?”

Họ lại bảo: “Có bậc Tiên đức bảo rằng: Tức Tâm là Phật”

Cần chi vào việc tu hành?

Bọn như thế cũng như con chó đuổi theo cục đất vậy, không biết rằng đó chỉ là lời nói tạm một lúc của các bậc Tổ Sư, vì bịnh mà cho thuốc. Nên biết rằng: Theo duyên thuận thời, không phải là không làm gì cả. Đấy là nhận lầm Tổ cơ (Tức cái mấu chốt do chư Tổ bày đặt ra để tùy căn cơ, trình độ mà dạy bảo.), tưởng đá là ngọc vậy, thật đáng thương xót. Cũng vì kiến giải sai lầm như thế mà hạng người này không chịu chăn.

642
3.2669501304626 sec