
152. J. Krishnamurti
Tập Tin IV
Bài 152. J. Krishnamurti
Chào quý Bạn.
J. Krishnamurti nghe nói thuộc về hội Thông Thiên Học và làm hội trưởng, thế nhưng khi ông được bầu làm hội trưởng thì lệnh đầu tiên được ông ký là: Giải tán hội Thông Thiên Học! Không biết chuyện trên có đúng không? Lại nữa, cũng nghe nói lại là khi còn học với thầy của ổng (là ai thì Hai Lúa tui lại quên rồi) thì ông cũng được điểm đạo trên các tầng trời. Không biết chuyện này ra sao? Xin bắn trái sáng.
..... “when the mind is completely alone, uncontaminated, -- which means that the movement of the known has come to an end - it is only then that there is a possibility of a tremendous revolution, a fundamental change. Such a change is obviously necessary, and it is only the few, you and I, or X, who have brought about in themselves this revolution, who are capable of creating a new world.”
J. Krishnamurti
Đệ lại hiểu như sau:
Khi mà trí óc định tĩnh thì mình mới thấy nhà cửa bề bộn, bạn bè thì đứa khùng, đứa điên. Con cái thì con rơi con rớt tùm lum. Họ sống đầu đường xó chợ không ra thể thống gì! Với thành kiến: Vàng thiệt thì không ưa, đem đi ưa ba cái bao ni lông cũ và lon sửa bò rồi lại còn hè nhau đem gom góp và chất đóng trong nhà lấy đó làm điều hay điều lạ, coi đó là sự tiến triển của Xả Hội. Tất nhiên, sau khi định tĩnh lại rồi thì chỉ còn nước sám hối và âm thầm đi dọn dẹp mà thôi. Do đó J.K. nói về cái nguyên nhân của vấn đề: *creating a new world*
“Most of us are never free from patterns. There is never a moment when the mind is free from fear, from conformity, from this habit of becoming something, either in this world or the psychological, spiritual world. When the process of becoming in any direction completely ceases, then that which is God, truth, comes into being and creates a new pattern, a culture of its own.”
J. Krishnamurti
Đệ lại hiểu:
Vì hành động đã đủ sức biểu hiện sự Vô Tác thì hành động đó trở nên chơn thật. Hành động này có sức lôi cuốn mãnh liệt. Vì là Vô Tác nên hành động có tính giáo dục cao, do đó mà nảy sinh nhưng hình thức mới về cuộc sống là vì vậy.
Vô Tác: Không vì lý do nào mà tôi làm cả, Tôi làm cái tôi làm nên hành động trở nên hoàn toàn tự do, hợp lý và có tính giáo dục cao. Đừng lộn với hành động cuồng điên là hành động tự do nhưng không hợp lý, và không hề có tính giáo dục. Loại hành động này chỉ làm vấn đề càng rối thêm thôi. Ngài Mahakaccana (Đại Ca Chiên Diên) giảng nghĩa như sau:
Này chư hiền, phần tổng thuyết Thế Tôn đọc lên một cách vắn tắt, không giải nghĩa một cách rộng rãi rồi từ chỗ ngồi đứng dậy và đã đi vào tịnh xá.
Này các Tỷ Kheo, vị Tỷ Kheo, cần phải quán sát một cách như thế nào để thức của vị ấy đối với ngoại (trần) không tán loạn, không tản rộng, tâm không trú trước nội (trần), không bị chấp thủ quấy rối. Này các Tỷ Kheo, nếu thức đối với ngoại (trần) không tán loạn, không tản rộng, tâm không trú trước nội (trần), không bị chấp thủ quấy rối sẽ không có tập khởi, sanh khởi của khổ về sanh già chết trong tương lai.”
Này chư Hiền, lời tổng thuyết này được Thế Tôn đọc lên một cách vắn tắt, không giải nghĩa một cách rộng rãi, tôi hiểu một cách rộng rãi như sau: Chư Hiền, sao gọi là thức đối với ngoại trần, bị tán loạn, bị tản rộng? Ở đây, này chư Hiền:
Khi vị Tỷ Kheo thấy sắc với con mắt, thức truy cầu sắc tướng, bị trói buộc bởi vị của sắc tướng, bị cột chặt bởi vị của sắc tướng, bị triền phược bởi kiết sử vị của sắc tướng, như vậy gọi là thức đối với ngoại (trần) bị tán loạn, tản rộng.
Khi vị Tỷ Kheo nghe tiếng với tai... v.v...
Khi vị Tỷ Kheo ngửi hương với mũi... v.v...
Khi vị Tỷ Kheo nếm vị với lưỡi... v.v...
Khi vị Tỷ Kheo cảm xúc với thân... v.v...
Khi vị Tỷ Kheo nhận thức pháp với ý, thức truy cầu pháp tướng, bị trói buộc bởi vị của pháp tướng, bị cột chặt bởi vị của pháp tướng, bị triền phược bởi kiết sử vị của pháp tướng, như vậy gọi là thức đối với ngoại trần bị tán loạn. Như vậy này chư Hiền, gọi là thức bị tán loạn, tản rộng.”
Lời bàn: Đối với ngoại cảnh thì như trên còn đối với nội tâm thì mời các bạn thưởng thức tuyệt chiêu sau đây:
“Và này chư Hiền, thế nào gọi là tâm trú trước nội trần? Ở đây này chư Hiền: Vị Tỷ Kheo ly dục, ly bất thiện pháp, chứng và an trú thiền thứ nhất. một trạng thái hỷ lạc do ly dục sanh, có tầm có tứ. Thức vị ấy truy tìm hỷ lạc do ly dục sanh, bị trói buộc bởi vị hỷ lạc do ly dục sanh, bị cột chặt bởi vị hỷ lạc do ly dục sanh, bị triền phược bởi kiết sử hỷ lạc do ly dục sanh, như vậy là tâm trú trước nội trần.
Lại nữa này chư Hiền, vị Tỷ Kheo đình chỉ tầm và tứ, chứng đạt và an trú thiền thứ hai, một trạng thái hỷ lạc do định sanh, không tầm, không tứ, nội tỉnh nhất tâm. Thức vị ấy truy tìm hỷ lạc do định sanh, bị trói buộc bởi vị hỷ lạc do định sanh, bị cột chặt bởi vị hỷ lạc do định sanh, bị triền phược bởi kiết sử hỷ lạc do định sanh, như vậy là tâm trú trước nội trần.
Lại nữa này chư Hiền, vị Tỷ Kheo ly hỷ trú xả, chánh niệm tỉnh giác, thân cảm sự lạc thọ mà các bậc thánh gọi là xả niệm lạc trú, chứng đạt và an trú thiền thứ ba. Thức vị ấy truy tìm xả và lạc, bị trói buộc bởi vị xả và lạc, bị cột chặt bởi vị xả và lạc, bị triền phược bởi vị xả và lạc, như vậy là tâm trú trước nội trần.
Lại nữa chư Hiền, vị Tỷ Kheo xả lạc xả khổ, diệt hỷ ưu đã cảm thọ trước, chứng đạt và an trú thiền thứ tư, không khổ không lạc, xả niệm thanh tịnh. Thức vị ấy truy tìm không khổ không lạc, bị trói buộc bởi vị không khổ không lạc, bị cột chặt bởi vị không khổ không lạc, bị triền phược bởi kiết sử vị không khổ không lạc, như vậy là tâm trú trước nội trần. Như vậy gọi là tâm trú trước nội trần.
Sau đây là cái nội tâm không chấp trước:
“Và này chư Hiền, thế nào gọi là tâm không trú trước (nội) trần? Ở đây này chư Hiền:
Vị Tỷ Kheo ly dục, ly bất thiện pháp, chứng và an trú thiền thứ nhất. một trạng thái hỷ lạc do ly dục sanh, có tầm có tứ.
Thức vị ấy không truy tìm hỷ lạc do ly dục sanh, không bị trói buộc bởi vị hỷ lạc do ly dục sanh, không bị cột chặt bởi vị hỷ lạc do ly dục sanh, không bị triền phược bởi kiết sử hỷ lạc do ly dục sanh, như vậy là tâm trú trước nội trần.
Lại nữa này chư Hiền, vị Tỷ Kheo đình chỉ tầm và tứ, chứng đạt và an trú thiền thứ hai, một trạng thái hỷ lạc do định sanh, không tầm, không tứ, nội tỉnh nhất tâm.
Thức vị ấy không truy tìm hỷ lạc do định sanh, không bị trói buộc bởi vị hỷ lạc do định sanh, không bị cột chặt bởi vị hỷ lạc do định sanh, không bị triền phược bởi kiết sử hỷ lạc do định sanh, như vậy là tâm trú trước nội trần.
Lại nữa này chư Hiền, vị Tỷ Kheo ly hỷ trú xả, chánh niệm tỉnh giác, thân cảm sự lạc thọ mà các bậc thánh gọi là xả niệm lạc trú, chứng đạt và an trú thiền thứ ba.
Thức vị ấy không truy tìm xả và lạc, bị trói buộc bởi vị xả và lạc, không bị cột chặt bởi vị xả và lạc, không bị triền phược bởi vị xả và lạc, như vậy là tâm trú trước nội trần.
Lại nữa chư Hiền, vị Tỷ Kheo xả lạc xả khổ, diệt hỷ ưu đã cảm thọ trước, chứng đạt và an trú thiền thứ tư, không khổ không lạc, xả niệm thanh tịnh.
Thức vị ấy không truy tìm không khổ không lạc, không bị trói buộc bởi vị không khổ không lạc, không bị cột chặt bởi vị không khổ không lạc, không bị triền phược bởi
kiết sử vị không khổ không lạc, như vậy là tâm trú trước nội trần. Như vậy gọi là tâm không trú trước nội trần.
“Và thế nào, này các chư Hiền là bị chấp thủ, quấy rối? Ở đây này chư Hiền, kẻ vô văn phàm phu không thấy rõ các bậc Thánh, không thuần thục pháp của bậc Thánh, không tu tập pháp của bậc Thánh, không yết kiến các bậc chân nhân, không thuần thục pháp các bậc chân nhân, không tu tập pháp các bậc chân nhân: Thấy sắc như là tự ngã, hay là tự ngã như là có sắc, hay là thấy sắc như là trong tự ngã, hay là tự ngã như là trong sắc.
Sắc pháp ấy của nó biến hoại đổi khác. Với sự biến hoại và đổi khác trong sắc pháp ấy của nó, thức của nó bị tùy chuyển bởi sự biến hoại trong sắc pháp của nó. Do thức bị tùy chuyển bởi sự biến hoại trong sắc pháp, nên pháp quấy rối khởi lên, xâm nhập tâm và tồn tại. Vì tâm bị xâm nhập: Nó sợ hãi, bực phiền và đầy những khao khát. Và nó chấp thủ, quấy rối. Nó xem cảm thọ... tưởng... các hành... thức như là tự ngã hay tự ngã như là có thức, hay thấy thức như là trong tự ngã, hay là tự ngã như là trong thức.
Thức ấy của nó biến hoại và đổi khác.
Với sự biến hoại và đổi khác trong thức của vị ấy, thức của nó bị sự tùy chuyển bởi sự biến hoại trong thức của vị ấy; do thức bị tùy chuyển bởi sự biến hoại trong pháp, nên pháp quấy rối khởi lên xâm nhập tâm và tồn tại.
Vì tâm bị xâm nhập, vị ấy sợ hãi, bực phiền và đầy những khao khát. Và vị ấy chấp thủ quấy rối. Như vậy này chư Hiền, là chấp thủ quấy rối.”
Lời bàn:
Đường trơn trợt! Giảm vận tốc đọc lại (đọc từng chữ), suy nghiệm thì thấy hơi hơi hiểu vấn đề, vì đây là sự giao thoa giữa hai tư tưởng: Giữa người không tu (Nó) và người tu (Vị). Tóm lại đụng thằng (không tu) quậy thì mình (tu tài tử) cũng bị quậy khi cố gắng giải quyết vấn đề của nó.
“Và thế nào, này các chư Hiền là không bị chấp thủ, quấy rối? Ở đây này chư Hiền, có đa văn thánh đệ tử yết kiến các bậc Thánh, thuần thục pháp của bậc Thánh, tu tập pháp của bậc Thánh, yết kiến các bậc chân nhân, thuần thục pháp các bậc chân nhân, tu tập pháp các bậc chân nhân: Không thấy sắc như là tự ngã, hay tự ngã như là có sắc, hay không thấy sắc như là trong tự ngã, hay tự ngã như là trong sắc. Sắc pháp ấy của vị ấy biến hoại, đổi khác.
Với sự biến hoại và đổi khác trong sắc pháp ấy của vị ấy, thức của vị ấy không bị tùy chuyển bởi sự biến hoại trong sắc pháp của vị ấy. Do thức không bị tùy chuyển bởi sự biến hoại trong sắc pháp, nên pháp quấy rối khởi lên, không xâm nhập tâm và tồn tại. Vì tâm không bị xâm nhập: Vị ấy không sợ hãi, không bực phiền và không đầy những khao khát.
Và vị ấy không bị chấp thủ, quấy rối.
Vị ấy không xem cảm thọ... tưởng... các hành... thức như là tự ngã, hay tự ngã như là có thức, hay không thấy thức như là trong tự ngã, hay tự ngã như là trong thức. Thức của vị ấy biến hoại và đổi khác.
Với sự biến hoại và đổi khác trong thức của vị ấy, thức không bị tùy chuyển bởi sự biến hoại trong thức của vị ấy. Do thức không bị tùy chuyển bởi sự biến hoại trong thức, nên các pháp quấy rối không khởi lên, (không) xâm nhập tâm và (không) tồn tại. Vì tâm không bị xâm nhập: vị ấy không sợ hãi, không bực phiền và không đầy những khao khát. Và vị ấy không bị chấp thủ, quấy rối. Như vậy này chư Hiền, là không chấp thủ quấy rối.”
Lời bàn:
Ở đây hai tư tưởng cùng chiều gặp nhau! 2 bên đều là (Vị) người tu hành cả. Tất nhiên mọi sự đều êm đẹp (theo lý thuyết). Vì vậy mà mấy Ổng khuyên là nên có cái Sân Ga (sangha) để mà núp mưa, che nắng nếu không thì sẽ rất cực, khi tu hành mà không có bạn.
Sau đó cả đám Tỷ Kheo kéo nhau đi tìm Phật để kiểm chứng coi Ngài Mahakaccana (Đại Ca Chiên Diên) giải nghĩa câu toát yếu trên có thật đúng ý của Phật không?
Phật khen Ngài Maha Kaccana như sau:
“Này các Tỷ Kheo, Mahakaccana là bậc Hiền Giả, này các Tỷ Kheo, Mahakaccana là bậc đại trí tuệ. Này các Tỷ Kheo, nếu các ngươi hỏi Ta về ý nghĩa này, Ta cũng giải thích cho các người như vậy, như Mahakaccana đã giải thích. Thật sự ý nghĩa ấy là vậy, các ngươi hãy thọ trì như vậy.”
Hết
Thân ái chào các Bạn
Hai Lúa.