
152. Chánh kiến
Tập Tin I
Bài 152. Chánh kiến
Nghe chuyển âm:
14841- Chánh kiến
nguyenhoangtan: Muốn biết chánh kiến là gì thì phải điêu luyện thân tâm. Chừng nào thân pháp và tâm pháp là một thì hoạ may có được cái nhìn về chánh kiến. Ngoài ra dùng sự hiểu biết của mình (không cần biết đó là ai). Chẳng qua nói về chánh kiến chỉ là "hí luận" chứ chẳng đi về đâu? Ý muốn nói phải trải qua giai đoạn thân chứng. Chứ còn ba cái kiến thức ba mớ của người tu lâu năm mà chưa có ấn chứng, thì nói về đề tài nầy tức là chúng ta mang tội phỉ báng Phật pháp. Tạm thời chúng ta không nên bàn đến vấn đến nầy. Vì nó quá lớn so với sự, hiểu biết của chúng ta, cũng như thực chứng của từng cá nhân.
HL: Chào Huynh.
Gì mà dữ dzậy? Chánh kiến là "cái thấy đúng" là cái bước đầu tiên của một Con Người thật thụ, hay một Con Người với một trái tim chạy đúng. Muốn có cái vụ này thì chỉ cần ưa việc thiện và thích làm việc thiện đến độ nó có mùi vị của vấn đề "bất vụ lợi". Một người thuần thiện, thì khi nhìn sự việc thì họ biết rõ rằng đây là thiện, còn kia là ác. Và họ không thích chuyện ác. Và tất nhiên là hễ mà thấy đã đúng thì suy nghĩ sẽ đúng rồi thì nói năng sẽ đúng và nó làm "đúng" luôn một lèo cho đủ tám cái. Và cái hòn đá mài "tám cái" này sẽ tiếp tục quay tròn và mài giũa cho đến khi mình xong chuyện.
Đó là chuyện của bọn mình.
Còn các Ngài đã xong rồi thì cái Chánh Kiến của họ nó có chiều sâu hơn bọn mình, đến đây Chánh Kiến nó vừa là Bi, Trí và Dũng.
Đề cử một trường hợp: Khi Ngài tu hành xong rồi thì việc đầu tiên là Ngài tính chuyện nói cái này với hai vị Thầy của Ngài: Đây là Bi. Chư Thiên chen vào và thông báo với Ngài rằng là họ đã chết hết rồi. Ngài bèn dùng Thiên Nhãn để kiểm tra lại: Đây là Trí. Sau đó Ngài dùng thiên nhãn để đón đường năm anh em Kiều Trần Như: và tìm cách trình bày phương pháp này cho họ: Đây là mới thật là Dũng.
nguyenhoangtan: Thì ra chánh kiến với cái tâm trạng của phàm tâm.?? Khi ngũ uẩn vẫn còn rẫy đầy?
HL: Chào Huynh vậy là khi vào Niết bàn rồi thì mới tu tập cái chánh kiến chớ gì? Vì Huynh đã ghi rất rõ là chừng nào mà thân pháp và tâm pháp là một thì lúc đó mới có chánh kiến. Mà thân pháp và tâm pháp đã là một rồi [có nghĩa là tri hành hợp nhất (?)] thì người đó phải có kinh nghiệm nhập vào niết bàn rồi. Huynh có thấy nó vô lý cái gì không?
NQ: Dear chư Huynh tỷ,
Khi nghe rằng:
-- Phải làm thế nào để đạt được chánh kiến?
-- Quý vị đang mô tả chánh kiến nhiều hơn là thân chứng về chánh kiến..
-- Diễn tả chánh kiến qua thân chứng... nơi đệ bỗng khởi lên một ý như sau:
- Chánh kiến trong Bát Chánh Đạo không phải là mục đích để đạt được, để thân chứng… mà đó là... một sự thực hành. Và thực hành... như thế nào đây?
HL: Chào Huynh NQ.
Đây là chuyện... cơ bản thao diễn, là những động tác đầu tiên để huấn luyện mình thành một quân nhân kiên cường trên mặt trận không giới tuyến của chiến trường Vô Minh. Thế nhưng để học những động tác cơ bản này thì phải quay lại cái đoạn của những... tuần lễ huấn nhục, khi mới vào quân trường. Ở đây, vì là chuyện tu hành thì là sự quyết định thay đổi cách sống: Ăn thì ngay (đệ lại không hiểu ăn uống ra làm sao mà ông bà lại nói như vậy. Vì vậy mà đệ cứ cho là: có gì thì ăn đó và không có thì nhịn, không đòi hỏi. Nói thì thật (cái này thì đệ lại hiểu rất rõ). và sau cùng là: Làm thiện tránh ác. Làm những điều đó thì đệ nhận thấy rằng: cách suy nghĩ... mất dạy của mình nó từ từ thay đổi: Mình nhìn sự việc không qua lăng kính của một "Cơ_Hội" nữa mà lại nhìn ra được rằng cái này là xấu, cái kia là tốt.
Xấu thì không chơi, dù có quê một cục hay tan xương nát thịt cũng không chơi, tóm lại ở đây: Không có chuyện tự trọng... tự triết gì hết ráo.
Tốt thì cứ làm, dù có chết đói, mang tiếng hay tù tội như thế nào đi nữa thì cũng không sợ. Đem so với con đường tám nhánh của Phật Giáo thì té ra là mình đã có chánh kiến tự hồi nào mà mình cũng không hay biết.
Mến.